Chương 356: Không dám trèo cao
Trịnh Hùng là người vui vẻ nhất trong chuyện này.
Mạc Du Hải nhận lấy người đàn bà anh ta tặng, có phải Mạc Du Hải cũng chấp nhận sự hiện diện của anh ta rôi
không?
Trịnh Hùng nhìn sang bên cạnh, anh ta thấy Hạ Nhược Vũ đứng đó một mình, trong lòng anh ta bỗng nhiên nảy
ra một suy nghĩ, anh ta đứng lên:”Nhược Vũ, đến đây, anh ở đây này.
Hạ Nhược Vũ giật mình, khóe miệng cô nhoẻn lên thành một nụ cười quyến rũ. Cô vờ như vòng qua trước mặt Mạc Du Hải, bước qua bàn đi về phía Trịnh Hùng: “Anh Hùng, anh gọi em sao.
“Đúng thế, lúc này làm lơ em nên bây giờ anh Hùng xin lỗi em” Trịnh Hùng nói xong thì cầm hai ly rượu, đưa một ly cho cô.
Hạ Nhược Vũ nhận lấy một cách sảng khoái, có điều nhiệt độ xung quanh lại giảm xuống một chút.
Hai người phụ nữ ngôi bên cạnh Mạc Du Hải là những người cảm nhận rõ ràng nhất. Một cô gái xinh đẹp và yếu đuối như Lâm Đại Ngọc giương mắt nhìn người đàn ông như thiên thân bên cạnh với ánh mắt sùng bái, cô ta
yếu đuối nói: “Anh này, anh có muốn uống rượu không?”
Càng nhìn gân càng cảm thấy người đàn ông này thật đẹp trai, chú nai con trong ngực cô ta càng chạy loạn hơn.
Khóe mắt Hạ Nhược Vũ quét qua bên này, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt người phụ nữ đó nhìn Mạc Du Hải tràn đầy tình cảm, còn anh thì hình như không có ý từ chối gì cả.
Không từ chối chính là hưởng thụ! Được lắm, dám chơi gái trước mặt cô, ai là người bảo sẽ không thế đâu vậy nhỉ?
Dường như cô đã quên mục đích hôm nay đến đây, trước mặt cô là người đàn ông cường tráng như một con gấu, đúng là cô khó có thể giả vờ nữa.
“Nhược Vũ, sao em không nói gì, em không muốn tha thứ cho anh à?”
Trịnh Hùng thấy cô đờ ra thì không vui nói.
“Ha ha, sao thế được.” Hạ Nhược Vũ câm ly cụng với anh ta, ngửa đầu uống hết ly rượu.
Trân Hạ Thu Phương không nhìn tiếp được nữa, cô ấy ngăn Hạ Nhược Vũ lại, cố ý oán trách: “Nhược Vũ, sao
cậu lại uống rượu trước vậy. Ly rượu đầu tiên phải để cho anh Hải uống chứ”
Nếu Hạ Nhược Vũ uống ly rượu này, đêm nay đừng ai nghĩ sẽ được yên ổn.
Vốn dĩ Trịnh Hùng hơi mất hứng nhưng nghe Trân Hạ Thu Phương nói thể thì cũng cảm thấy có lý, dù sao thì ở
đây Mạc Du Hải là người có thân phận cao nhất.
Có điều Hạ Nhược Vũ lại không hề nể nang ai, lập tức từ chối: “Tôi có quen với anh ta đâu mà tùy tiện qua mời
rượu. Ai không biết còn tưởng tôi thấy người sang bắt quàng làm họ đấy” Kiều Duy Nam nghe cô nói thế thì suýt nữa đã sặc nước miếng của mình.
Không quen à? Hai người đã ở chung luôn rồi mà vẫn chưa quen à.
Trịnh Hùng vừa vui vẻ vì Hạ Nhược Vũ không phải loại phụ nữ thấy người sang bắt quàng làm họ đó, nhưng anh ta lại vừa không thích vì cô không biết điều chút nào. Cuối cùng, lòng tự trọng đàn ông vẫn chiến thắng, anh ta nói: “Nhược Vũ nói cũng đúng, do anh không lo lắng ổn thỏa rồi” Những người khác biết người đang ngồi ở đó là Mạc Du Hải thì đều chen nhau muốn đến mời rượu, tất cả bọn họ đều bị lời nói này chặn lại.
Những người khác thấy thế thì cũng không dám tự tiện tiến lên, đành đứng đó nhìn Kiều Duy Nam cầu khẩn.
Kiều Duy Nam chớp mắt, giả vờ nói: “Hôm nay Trịnh Hùng mời cơ mà, mọi người tìm lộn người rồi” Mọi người được Kiều Duy Nam chỉ thì lập tức vây quanh Trịnh Hùng, mỗi người một cậu nói liên tục.
“Anh Hùng, anh đúng là có mặt mũi đấy, mời được cả anh Hải luôn.” “Anh Hùng, anh cũng phải giới thiệu cho bọn tôi một chút chứ, không phải anh thích xe của tôi à, lúc về anh cứ lái đi nhé.” “Anh Hùng, cơ thể của bác nhà không được tốt lắm phải không, tôi có nhân sâm trăm năm ở núi Bạch Lam đây, mai tôi đem qua cho anh nhé.” Trong lòng Trịnh Hùng rất đắc ý, anh ta không quan tâm đến Hạ Nhược Vũ nữa mà vui vẻ gật đầu liên tục, còn cố làm dáng.
Hạ Nhược Vũ biết đây là âm mưu của Kiều Duy Nam, cô trừng mắt với Kiều Duy Nam rồi kéo Trần Hạ Thu Phương xuống lầu.
“Chúng ta đi chưa?” Trần Hạ Thu Phương không dám nói bậy bạ.
Hạ Nhược Vũ cười cười với cô ấy: “Hôm nay hiếm lắm mới vui vẻ như thế, không thể đi như vậy được, dẫn cậu đi chơi” “Ø? Đi đâu chứ?” Tại sao mình lại có một cảm giác không tốt lắm.
Sau khi Trần Hạ Thu Phương thấy chỗ Hạ Nhược Vũ dẫn cô ấy đến, cảm giác không tốt đó đã biến thành sự thật.
Tiếng D.J chơi nhạc xập xình, ôn ào đến mức khiến trái tim cô ta đập loạn, có điều khi thấy động tác của Hạ Nhược Vũ, cô ấy chỉ hận không thể bình tĩnh lại trái tim mình.
Người đàn ông ngồi trên ghế dài cũng chú ý đến bên này, ly rượu trong †ay anh suýt nữa đã bị anh bóp nát.
Cô gái chết tiệt này, vậy mà lại dám bò lên sân khấu.
Hạ Nhược Vũ không thoải mái lắm, cô nghiêng người nói vài câu bên tai DJ, DJ nhìn cô một cái rồi gật đầu không nói gì. Một giây sau, điệu nhạc vẫn còn đang chậm biến thành những âm thanh mạnh mẽ.
Tất cả mọi người đều hưng phấn.
Hạ Nhược Vũ nhìn người đàn ông có sắc mặt xấu xí, nhếch miệng một cái đầy khiêu khích. Cô cởi chiếc áo khoác lụa mỏng tang của mình ném vào giữa sân khấu.
Một tiếng thét chói tai vang lên, mọi người đều gào thét, tiếng huýt sáo vang vọng khắp nơi. Hạ Nhược Vũ bắt đầu nhảy, cô nhảy lên cột, tất cả mọi người đều sôi trào lên.
Copy của truyên.one Ai cũng biết chơi trò kích thích mà, tuy rằng lâu rồi cô chưa nhảy lại nhưng khả năng cảm giác điệu nhảy trong cô vẫn còn.
Hạ Nhược Vũ nhảy như một yêu tỉnh lả lơi, làn váy của cô chuyển động theo từng động tác, khi thì bay lên, khi thì xoay tròn, thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người đều sợ cô sẽ bị ngã từ trên cao xuống.
Nhưng cô bám vào cột như một sợi dây leo, mồ hôi của cô rơi xuống như mơ, cảnh tượng cực kỳ chấn động lòng người.
Kiều Duy Nam nuốt một ngụm nước miếng, không biết là nói với người đàn ông bên cạnh hay là đang tự lẩm bẩm cho mình nghe: “Ôi đệt, Nhược Vũ đúng là giấu tài sâu ghê, cô ấy nhảy tốt thật” “Đẹp không?” Giọng nói của người đàn ông đã lạnh lẽo đến mức không giấu được nữa, anh hận không thể khoét đi mắt của đám đàn ông đang nhìn chằm chằm Hạ Nhược Vũ, anh còn muốn bắt cô gái tùy ý kia về dạy dỗ một trận cho đàng hoàng.
Kiều Duy Nam chột dạ sờ sờ mũi, anh ta không dám nói tiếp, chẳng có người đàn ông nào có thể chịu được chuyện người phụ nữ của mình nhảy táo bạo như thế trên sân khấu.
Hai cô gái làm nền ngồi bên cạnh không hiểu bọn họ đang nói gì nhưng hai cô vẫn hiểu rõ rằng trong lòng người đàn ông bên cạnh đã có người con gái khác rồi.
Tuy rằng trong lòng các cô thấy tiếc nhưng không thể cưỡng ép được.
Nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ thua cô gái mảnh mai kia. Có một cô gái trong hai người là sinh viên nghệ thuật, học nhảy chuyên nghiệp.
Dù cô gái mảnh mai đang nhảy đó nhảy cũng không tệ nhưng dưới góc nhìn chuyên nghiệp thì căn bản của cô gái đó không vững, cô ta có thể nhảy tốt hơn nhiều.
Một người bạn của cô ta lắc đầu với cô ta, ý bảo cô ta đừng nên làm những chuyện điện rồ.
Copy của truyên.one Có điều trong lòng đã nảy sinh ra ý định đó thì làm sao có thể từ bỏ chỉ vì ánh mắt của một người được chứ? Bởi vì nhà cô ta nghèo khó nên cô ta mới phải chịu đựng những cay đắng này sao, chịu bị những tên đàn ông thối tha này đùa giỡn sao? Không, cô ta không cam lòng, cô ta chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.
Trịnh Hùng cũng nhìn Hạ Nhược Vũ đến mức không dời mắt được.
Trong ngực anh ta như bị mèo cào nhẹ một cái, hôm nay thu hoạch của anh ta phong phú thật, không chỉ biết người của nhà họ Mạc mà còn khám phá ra một báu vật. Anh ta tưởng tượng đến mức chỗ nào đó của anh ta muốn nổ tung luôn rồi.
“Nhược Vũ, mệt không, uống ly rượu nhuận cổ họng đi” Trịnh Hùng đưa ly rượu trong tay mình cho Hạ Nhược Vũ.