Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 299




Chương 299: Cậu bé muốn đi học!

 

Một tiếng ho khan vang lên, hai bóng người đang truy đuổi nhau kia như bị làm phép, khựng lại nguyên tại chỗ không dám quay đầu.

Có thể thấy được lực uy hiếp của người nào đó lại cao hơn một cấp độ.

Dương Hạc Minh là e ngại Mạc Du Hải, còn Hạ Nhược Vũ là bị anh ‘dạy dỗ” quá nhiều lần nên sinh ra ám ảnh.

“Đến đây. Mạc Du Hải chỉ nhẹ nhàng nói một câu, Hạ Nhược Vũ lại như một con thỏ ngoan ngoãn đi tới bên cạnh anh rồi ngồi xuống.

Tinh Giang đứng bên cạnh thấy thế thì trợn mắt há mồm, trước kia Hạ Nhược Vũ cũng chẳng phải ngoan ngoãn như vậy, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây ư? Hạ Nhược Vũ cũng đâu muốn thế, nhưng cô nghĩ tới những lời nói và hành động mà Mạc Du Hải đã làm tối hôm qua thì lại bắt đầu sợ hãi, tới bây giờ cô vẫn còn run chân. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

“Ăn no rồi à?” Ngón tay thon dài với từng khớp xương rõ ràng của người đàn ông càng thêm đẹp đế khi được ánh mặt trời phủ lên. Anh cầm lấy tờ báo sớm trên bàng rồi bắt đầu đọc.

Gương mặt đẹp trai hoàn hảo kia như hoàng tử trong cung đình, mọi hành động cử chỉ đều vô cùng nhã nhặn và khí thế.

Hạ Nhược Vũ cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức, cô đã học được phỏng đoán. Người đàn ông này đang nói cô ăn no rồi không có chuyện gì làm, hay là đơn giản muốn biết cô ăn no chưa thôi nhỉ. Chủ yếu là Hạ Nhược Vũ đã bị gài bây quá nhiều nên trong lòng đã tự hình thành phản xạ có điều kiện.

Dáng vẻ do dự lại xoắn xuýt của cô đều rơi vào mắt Mạc Du Hải, anh hỏi: “Câu hỏi của anh khó trả lời lắm à?” “Cũng… cũng không phải. Em ăn no rồi cho nên cần đi lại một chút cho tiêu cơm” Hạ Nhược Vũ cái khó ló cái khôn, đối đáp trôi chảy, âm thâm may mắn vì tốc độ phản xạ vô cùng nhanh chóng của mình.

Mạc Du Hải nhìn qua vẻ mặt đắc ý có chút ngu đần của Hạ Nhược Vũ thì khóe miệng nhếch lên một đường cong nhỏ: “Xem ra là thể lực tốt nhỉ.” ..” Anh hai, em sai rồi được chưa.

Trên thực tế là thể lực của cô vô cùng kém, nếu không thì hôm qua cũng chẳng bị người nào đó ép làm mấy tư thế xấu hổ cũng chẳng thể phản kháng. Còn bị anh bê từ phòng ngủ ra tới bệ cửa sổ.

Trong đầu Hạ Nhược Vũ bắt đầu hiện lên mấy hình ảnh lung tung, mặt mũi cô nóng bừng lên.

Vì muốn tìm lại mặt mũi, cũng vì vùng lên. Hạ Nhược Vũ cảm thấy không thể để cho tôn nghiêm của mình tiếp tục đi xuống được nữa. Cô nói lớn tiếng: “Mạc Du Hải, em có một việc cần thương lượng với anh” Cô vốn định nói cho anh biết với vẻ hào hùng rằng cô muốn tự do, cô muốn đi ra ngoài, muốn giải phóng.

Nhưng khi đối mặt với đôi mắt sâu không thấy đáy của Mạc Du Hải thì giọng điệu của cô không kiềm được mà mềm xuống.

Biến thành thương lượng.

Dương Hạc Minh ở bên cạnh nhìn thấy thế thì khịt mũi coi thường, hứ, đồ nhát gan.

Cậu bé đã quên rằng mình cũng gần giống như thế.

“Nói đi.” Mạc Du Hải vẫn lạnh nhạt như cũ, ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nhấc, anh vẫn cúi đầu đọc báo như cũ.

Hạ Nhược Vũ thấy Mạc Du Hải bình tĩnh như thế thì đột nhiên trong lòng có chút do dự: “Em… em không muốn ở trong nhà mãi, em muốn đi làm… em muốn đi tìm Thu Phương…

em muốn…” Hạ Nhược Vũ còn chưa nghĩ xong thì giọng điệu trong trẻo lạnh lùng của người đàn ông đã vang lên: “Được.” “Gì cơ?” Hạnh phúc tới quá đột nhiên khiến cho Hạ Nhược Vũ có chút không kịp chuẩn bị. Cô chạm phải ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông mới miễn cưỡng tìm lại được giọng nói của mình: “Anh vừa nói là…

Cô được phép tự do hoạt động sao?” Mạc Du Hải nhếch môi rồi nhìn cô với vẻ cười như không cười: “Hoặc là em không muốn” “Không… em muốn, em rất muốn.” Hạ Nhược Vũ vui vẻ đến mức hận không thể ôm lấy Mạc Du Hải mà hôn, cũng may là cô còn kiềm chế được.

Nhưng dường như cô đã quên, vì sao cô lại phải sợ Mạc Du Hải như thế chứ, rõ ràng hai người vẫn còn đang cãi nhau. Có đôi khi trí thông minh của Hạ Nhược Vũ không theo kịp tốc độ lãng quên của cô.

Tinh Giang lại cảm thấy chắc chắn là mình xuất hiện ảo giác, vậy mà anh ta lại nhìn thấy trong đôi mắt lạnh lùng của cậu chủ có một sự dịu dàng lướt qua. Khi Tinh Giang đối đầu với ánh mắt lạnh lẽo kia thì vội thu mắt lại.

Cậu chủ vẫn là cậu chủ vừa nhạy cảm vừa đáng sợ kia. Chỉ có ở trước mặt Hạ Nhược Vũ mới có dáng vẻ thân thiết dịu dàng kia mà thôi.

“Tôi cũng muốn!” Bỗng nhiên có một giọng vịt đực vang lên. nghe xong là biết thuộc về người thiếu niên ngây ngô đang ở trong thời gì biến giọng xấu hổ nào đó.

“Cậu muốn làm gì?” Mặt mũi Hạ Nhược Vũ tràn đầy dấu chấm hỏi nhìn qua cậu thiếu niên kia. Cậu ấy đang cứng cổ nhìn qua chỗ khác, không muốn quay cái mặt cao ngạo kia tới.

Nếu không phải là ở đây chỉ có mấy người thì cô còn nghi ngờ có phải là mình nghe lầm không.

Trên mặt Dương Hạc Minh có chút đỏ ửng mất tự nhiên: “Tôi muốn đi học.” Lời này của cậu bé để cho Hạ Nhược Vũ có chút xấu hổ. Cô đã tốt nghiệp rất lâu rồi nhưng thằng nhóc xấu xa này vẫn còn đang trong tuổi đi học. Nhưng mấy đứa trẻ bây giờ đều ham chơi, cậu nhóc lại còn nghĩ tới chuyện đi học, đúng là không dễ dàng gì.

Nên đưa cậu bé tới trường học nào đây, cậu nhóc là cấp hai hay cấp ba nh Người đàn ông bên cạnh cất lời: “Tinh Giang” Giống như là Tinh Giang đạt được một mệnh lệnh nào đó, anh ta không biết lấy một túi tài liệu từ đâu ra rồi nói: “Thưa cậu chủ, thủ tục đã xong xuôi hết rồi, lúc nào cũng có thể nhập học” “A? Hai người đi làm chuyện này khi nào vậy, vì sao em lại không biết.” Hạ Nhược Vũ nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha, cô đi tới bên cạnh Tinh Giang lấy túi tài liệu kia rồi mở ra nhìn.

Dương Hạc Minh cũng muốn biết Mạc Du Hải sắp xếp cho cậu trường học như thế nào, nhưng ngại ngùng nên chỉ có thể duỗi cổ ra mà không ngừng liếc.

Bỗng nhiên bên cạnh Mạc Du Hải trống rỗng, anh vốn chẳng có biểu cảm gì, nay ánh mắt lại tối lại. Chỉ có Tinh Giang chú ý tới chỉ tiết này, anh ta âm thầm lau mồ hôi.

Cuối cùng thì Tinh Giang cũng có thể lập công chuộc tội, mặc dù cậu chủ không nói gì về chuyện lần trước nhưng rõ ràng là đã ghi nợ. Gần đây anh ta căng thẳng như đi trên băng mỏng, lại không hiểu nhìn mặt mà nói chuyện.

Hạ Nhược Vũ chẳng quan tâm nhiều như thế, cô lấy một tài liệu từ trong túi ra, còn có một thư mời nhập học, viết mấy chữ trường trung học cơ sở Đà Nẵng. Hạ Nhược Vũ sửng sốt tặc lưỡi: “Thằng nhóc này may mắn đấy, vậy mà có thể vào học ở trung học Đà Nẵng” Trường trung học cơ sở Đà Nẵng là trường trung học tốt nhất thành phố Đà Nẵng. Có tiền chưa chắc vào được, học sinh trong đó không phú thì quý, nếu không nữa thì là học rất giỏi: “Nhưng không biết cậu có theo kịp không. Nếu mà đội sổ thì ngại lắm” “Chị đừng xem thường tôi.” Dương Hạc Minh nói với vẻ không phục, cậu cũng là học sinh khá giỏi ở trường, không tin là theo không kịp. Cậu bé cũng nghe danh trường trung học cơ sở Đà Nẵng rồi, học sinh từ trong đó đều vào học những trường chuyên.

Cậu bé không tin là mình kém hơn mọi người.

“Không tệ, có chí khí đấy. Hạ Nhược Vũ vẫn rất vui thay cho cậu bé.

Ít nhất là Dương Hạc Minh bằng lòng đi học.

Chỉ là…

Tâm mắt của cô không kiêm được mà nhìn về phía người đàn ông đang tỏ vẻ thờ ơ với mọi thứ kia. Rõ ràng chuyện gì anh cũng nghĩ chu đáo cả, nhưng lại cứ thể hiện ra mình không  quan tâm.