Chương 276: Không thích kiếm cớ
“Đã biết.”
Đáp án trong dự liệu, Mạc Du Hải cũng không kinh
ngạc, thả người về cũng chỉ muốn chứng minh dự
đoán trong lòng anh.
Từ lúc anh tìm tới vị trí kia thì đã bị người ta giám
sát rồi.
Tất nhiên kết cục của người kia là chết.
Người đàn ông dường như không ngờ Mạc Du Hải
sẽ bình tĩnh như vậy, sau khi cúp điện thoại, anh ta còn
có chút chưa tỉnh táo lại.
“Sao vậy?” Tỉnh Giang ở bên cạnh nhíu mày hỏi.
Anh ta ngốc nghếch trả lời: “Cậu chủ không tức
giận, thậm chỉ còn không cả trách mắng.”
Điều này trái với bình thường, khiến anh ta có chút
lo lắng bất an. Anh ta tình nguyện nhận hình phạt cũng
không muốn chịu tra tấn tinh thần thế này.
Phương Cửu lườm bộ dáng ngạc nhiên của anh ta,
vẻ mặt không đổi hỏi: “Giọng điệu thế nào?”
“Chị Cửu, chị nói gì cơ?” Người đàn ông không
phản ứng kịp, nhìn đến ánh mắt lạnh lùng của Phượng
Cửu thì lập tức phấn chấn lại tinh thần, tiếp tục gãi sau
tai.
Ngẫm nghĩ rồi nói một cách không chắc chắn lắm:
“Chị Cửu không nói thì em cũng không chú ý, vừa rồi
giọng của cậu chủ hình như có hơi nặng nề.”
Không giống như đang tức giận, giống với vẻ vừa
vận động kịch liệt xong.
“Hôm nay cậu may mắn đấy.” Phượng Cửu nói một
cách đầy ẩn ý.
Người đàn ông vẫn không hiểu lắm, nhưng mà
người ta lại lười giải thích, ung dung quay người đi, anh
†a bèn quay qua nhìn Tỉnh Giang: “Anh Giang, ý của chị
Cửu là gì vậy?”
“Không biết.” Tỉnh Giang là một thẳng nam, cũng
không rõ hàm ý trong lòng nói của Phượng Cửu.
Mặc dù trong lòng rất tò mò nhưng lại chết vì sĩ
diện, dù thế nào cũng không hỏi tới người phụ nữ
đáng sợ kia, làm rớt giá trị của bản thân.
Mạc Du Hải cúp điện thoại, trở lại trong phòng làm
việc, người phụ nữ trên giường đã gần như muốn rơi
xuống, bắp chân thon dài trắng nốn treo ở mép giường
cứ di chuyển tới lui, trông rất đáng yêu.
Ngủ mà không có chút phòng bị nào, rất khó
tưởng tượng một người khi tỉnh dậy sẽ giương nanh
múa vuốt, lúc ngủ lại đơn thuần giống một đứa trẻ.
Nếu lúc tỉnh cô ngoan ngoãn nghe lời như lúc ngủ
thì tốt.
Có điều như vậy sẽ không phải là cô nữa.
Con người đúng là mâu thuẫn.
Mạc Du Hải nằm xuống, bàn tay thay cô kéo chăn
đột nhiên khựng lại.
Chỉ thấy cô lăn một vòng, trực tiếp co lại trong
ngực anh, giống như một con mèo tìm kiếm sự bảo vệ,
dùng đầu cọ xát vào lồng ngực của anh, tìm tư thế
thoải mái rồi ngủ thiếp đi.
Ánh mắt lạnh nhạt của anh lập tức mềm nhũn, nếu
cô tỉnh lại vào lúc này sẽ thấy trong mắt anh một tia
tình cảm khác, gọi là quyến luyến.
Anh chỉ khựng lại mấy giây, cánh tay dài ôm lấy cô.
ào trong lòng, giống như một con sư tử kiêu ngạo.
he chở đứa con, tràn đầy vẻ chiếm giữ lãnh thổ và
nguy hiểm.
Phong Ngữ Hiên lắc lắc chén rượu chứa chất lỏng
màu hổ phách trong tay, dưới ánh đèn chiếu xuống
trong suốt lấp lánh, kết hợp với nụ cười hờ hững trên
mặt anh ta, vốn nên là một hình ảnh đẹp mắt hài hòa.
Nhưng mấy người ở trong đó lại không dám thở
mạnh một cái, ai cũng thấp thỏm ngồi trên ghế, mồ hôi
đọng thành giọt, từ trên trán trượt xuống.
Không ai dám đưa tay lau đi, mặc cho mồ hôi nhỏ
vào mắt.
Trong không khí tràn ngập vẻ khẩn trương, khiến
cho mọi người đều lo sợ bất an.
Đến khi đạt tới đỉnh điểm, Phong Ngữ Hiên mới
ung dung nói: “Các người đều biết vì sao tôi gọi các
người tới không?”
Tất cả mọi người đều liếc nhìn nhau, không ai dám
lên tiếng.
Rất sợ họa sẽ rơi xuống đầu mình, vì một bàn tay
khác của Phong Ngữ Hiên đang nhãn rỗi vuốt ve khẩu
súng ngắn 4K của mình.
Bọn họ không chút nghỉ ngờ rằng chỉ cần anh ta
không vui thì hôm nay họ nhất định sẽ không thoát
khỏi cửa văn phòng này.
“Không ai nói à? Vậy tôi sẽ điểm danh.” Phong
Ngữ Hiên nhếch miệng, ánh mắt hững hờ nhìn một
lượt đám người, cuối cùng dừng lại ở người thứ hai
đếm ngược từ dưới lên.
“Anh đi.”
Những người không bị gọi đều thở dài một hơi, ít
nhất tránh được một lúc. Hai người đàn ông bị điểm
danh, sắc mặt liền xám nghét, lại không dám trả lời, cố
nén cảm giác da đầu tê dại, mở miệng nói.
“Anh Hiên, chuyện này là sơ suất của chúng tôi,
chúng tôi không ngờ Mạc Du Hải còn có người đứng
sau, tốc độ của anh ta cũng quá nhanh, chúng tôi vốn
không kịp bố trí.”
Pằng!
“A…” Một tiếng rống thê lương vang lên, tên đàn
ông bị điểm danh ôm đùi đau đớn lăn lộn trên mặt đất,
máu tươi nhanh chóng chảy ra nhuộm đỏ thảm trắng.
Trong lòng mọi người đều giật mình, vẻ mặt không
dám lộ ra vẻ khác thường.
Phong Ngữ Hiên làm như là không có chuyện gì
xảy ra, thổi họng súng, vẻ mặt ấm áp nhìn bọn họ:
“Thất bại chính là thất bại, tôi không thích nghe cái cớ.”
“Như vậy chỉ nói lên việc các người vô dụng thế
nào mà thôi.”
Người nằm trên đất cũng chỉ dám kêu một tiếng,
cho dù đau cũng chỉ biết nghiến răng, liều mạng ấn
vào vết thương, không cho máu tươi chảy quá nhanh,
anh ta tin chỉ cần mình kêu đau một tiếng, hay cho dù
là trên mặt lộ ra vẻ thống khổ thì kết cục sẽ còn thê
thảm hơn. Đi theo người tâm tình thất thường đã nhiều
năm, đây chính là kết quả mà bọn họ tổng kết.
“Chuyện tiếp theo nên làm thế nào thì hiểu rồi
chứ?” Phong Ngữ Hiên khép hờ mắt, ánh mắt giống
như dao lạnh trong gió.
Tất cả mọi người đều trăm lời như một: “Vâng.”
Biểu cảm trên mặt Phong Ngữ Hiên thả lỏng, lại lộ
ra nụ cười nhàn nhạt: “Cái lão cáo già Lục Hằng kia
biết Ảnh Tử là người của chúng ta à?”
“Bên Lục Hằng truyền đến tin ông ta chỉ cáu giận
một chút, cũng không biết người mà chúng ta sắp xếp vào.
Một người ở cạnh báo cáo.
Phong Ngữ Hiên lắc chén rượu trong tay mấy lần,
nhấm một ngụm: “Người phụ nữ tên Lâm Minh Thư kia
có quan hệ thế nào với con gái bảo bối của Lục
Hằng?”
Lúc anh ta nhắc đến chữ “con gái bảo bối” này thì
giọng điệu tràn đầy vẻ chế giễu. Anh ta hiểu rõ tính
cách của Lục Hằng, trong lòng chỉ có hiệu quả và lợi
ích, con gái chẳng qua chỉ là quà tặng kèm, trong lòng
có lẽ sẽ có chút phân vân, nhưng đặt lợi ích và quyền
hành trước mặt, những cái thứ gọi là phân vân đó sẽ
chẳng còn ý nghĩa gì.
Có điều như vậy cũng bớt cho anh ta không ít
chuyện, phụ nữ dùng mưu kế trả thù nhau còn đáng
sợ hơn so với đàn ông, cũng không biết đến lúc đó
Lục Hằng sẽ cảm thấy thế nào khi tự bê đá đập vào
chân mình.
“Vâng, người phụ nữ tên Lâm Minh Thư kia cũng
rất gian xảo.”
Nhớ lại thủ đoạn của cô ta, sau lưng không nhịn
được toát một trận mồ hôi lạnh.
“Cho nên đã nói các người đừng quá xem nhẹ phụ
nữ, có vài người nhìn qua tưởng hiền lành, nhưng điểm
chết người nhất là không biết lúc nào đâm cho anh
một dao sau lưng.”
Giống như Hạ Nhược Vũ, dù là cô không nghĩ tới
cũng không che giấu được cô phạm vào tội ác.
Lời nói này kèm theo sự lạnh lẽo trong ánh mắt
của Phong Ngữ Hiên.
“Đi đi, đổi tấm thảm khác cho tôi.” Anh ta có bệnh
sạch sẽ, còn người bị mất máu trên đất đã có chút