Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 275




Chương 275: Bóng người chiếu rọi trong gương

 

“Em nói gì thế anh không nghe tiếng, nói tiếp đi”

 

Mạc Du Hải nhìn gương mặt ửng hồng của cô, yết hầu chuyển động, mặc dù trong lòng đã khuyên bảo mình không được quá đáng, nhưng đã có mở đầu sao có thể quay lại được.

Sau hai tiếng.

Hạ Nhược Vũ mở miệng cũng không thể phát ra tiếng, người đàn ông trước mặt đúng là không biết mệt là gì.

Không biết là tên khốn kiếp nào nói, không có đất xấu để cày, chỉ có mệt chết trâu.

Cô thật sự cách cái chết không còn xa nữa rồi.

“Không phải em vẫn chưa hài lòng đấy chứ”

Vẻ mặt Mạc Du Hải như thường, ngoại trừ trên trán đã sớm bao phủ một lớp mồ hôi mỏng, chứng minh thật ra anh cũng không nhẹ nhõm gì.

“Tôi… tôi sai rồi” Cô muốn khóc lắm rồi.

Cô nào dám không hài lòng, cô hài lòng muốn chết được không?

Mạc Du Hải đúng là thuốc độc.

“Còn giận à?”

“Không giận, không giận.”

Cơ thể mệt mỏi nhỏm dậy, ngay cả đầu ngón tay cô cũng không muốn động chút nào, mặc cho anh bế cô đi vào phòng tắm, trước kia cô rất thích phòng tắm có kính lớn, có thể chiếu rọi thân hình hai người.

 

Mái tóc của anh bị mồ hôi thấm ra đến rối loạn rủ sang hai bên, khiến cho dáng vẻ anh càng thêm gian tà quyến ru.

 

Không thể không cảm thán tạo hóa thật không công bằng, người với người sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ. Có tiền, có sắc, còn có cả năng lực, giống như con trai của Thượng đế vậy.

 

Trong lúc lơ đãng nhìn, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến cô xấu hổ, cô liền dứt khoát nhắm mắt lại xem như không nhìn thấy.

 

“Xem em có còn hài lòng không.”

Âm giọng khàn khàn của Mạc Du Hải lại vang lên.

 

Cơ thể cô cứng đờ, làm như không nghe thấy, nhiệt độ trên mặt cũng tăng cao, trong lòng không biết đã mắng chửi anh bao nhiêu lần, vô sỉ! Không biết xấu hổ.

 

Cô cho là nhắm mắt ngậm miệng liền có thể trốn tránh, nhìn lại không biết Mạc Du Hải đã sớm đem nét mặt của nhìn hết vào mắt.

 

Nể tình cơ thể cô còn chưa có khôi phục, cũng không làm gì cô cả.

 

Thay cô lau khô vệt nước, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, toàn bộ quá trình, Hạ Nhược Vũ như chết lặng, làm ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi.

 

Chỉ chốc lát sau, cô lại nghe trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy rầm rầm, đây vốn là thời điểm tốt để chạy trốn, nhưng bây giờ cô ngay cả sức nhúc nhích cũng không có.

 

Nằm lên gối mềm, mí mắt bắt đầu nặng, cô mệt rã rời, dứt khoát nhắm mắt lại, không đến một phút liền ngủ mất.

 

Còn mơ một giấc mơ kỳ quái, trong mơ cô phát hiện trên đầu Mạc Du Hải có hai cái sừng, trong tay cầm một cái dĩa màu đen, đằng sau còn có một chiếc đuôi đang lắc lư, giống như ma quỷ, mà cô thì bị trói trên cây thập giá không thể động đậy được.

 

Nhìn anh mang lò nướng đặt lên giá đỡ, đốt xong than, bày tất cả đồ nướng ra, không ngừng gật đầu với cô.

 

Ngoài mộng bị anh giày vò, trong mộng còn không trốn thoát.

 

Như bóng với hình.

 

Mạc Du Hải tắm xong đi ra đã thấy

người nào đó đang ngủ, lông mày cau lại, nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó.

 

Bước chân hơi ngừng lại, cúi người tới gần, cuối cùng nghe rõ cô cứ lặp lại một câu.

 

“Đừng ăn tôi, tôi không thể ăn được.”

 

Khóe miệng anh hơi nhếch, kéo chăn qua đắp lên cho cô, nếu như cô tỉnh dậy sẽ thấy được sự dịu dàng vô ngần trong mắt anh.

 

Đột nhiên truyền đến một trận âmï, cô gái nằm trên giường lập tức nhíu mày lại.

 

Mạc Du Hải nhìn thoáng qua quần rơi trên đất, đứng dậy nhặt lên, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lại ném quần về đất lần nữa.

 

Nhìn cái tên lấp lóe trên màn hình, ánh mắt tối đi, nghiêng đầu nhìn về phía cô gái đang ngủ nằm gáy o o kia.

 

Anh cầm điện thoại đến bên cửa sổ sát mặt đất nhận điện thoại.

 

Ánh mắt đã sớm mất đi sự dịu dàng ấm áp lúc trước, trở lại vẻ lạnh lẽo, sắc bén: “Nói đi”

 

“Cậu chủ, người kia đi được nửa đường liền bị người ta giết chết.”

 

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ảo não, anh ta đã rất cẩn thận rồi, thậm chí cố ý để cho kẻ kia đi rất xa mở từng chút theo sát, nhưng mà vẫn bị người của đối phương phát hiện, giết chết người ta một bước.

 

Đối phương là cố ý muốn trêu đùa anh ta, mới đánh chết người.

 

Bọn họ vốn có thể trực tiếp giết người, nhưng lại muốn anh ta đi theo một đoạn đường lớn như vậy mới ra tay, đối với một người điều tra lai lịch của kẻ khác thì chính là sự sỉ nhục lớn nhất.