Chương 256: Vạch trân một góc băng
Hạ Minh Viễn đang tổ chức một
cuộc họp hàng tháng, đột nhiên nhận
được một cuộc gọi, ông để lại một câu
nói rồi vội vã rời đi.
Khiến ban giám đốc liếc mắt nhìn
nhau không hiểu.
“Chủ tịch Hạ sao vậy, vội vã rời đi
như thế?”
“Tôi cũng không biết, đây là lần đầu
tiên thấy chủ tịch Viễn bày ra vẻ mặt
này”
“Không phải công ty có chuyện gì
đó chứ?”
Đám người nhìn nhau, cũng không
thể nghĩ rõ ràng.
Phượng Cửu mặc một bộ đồ công
sở màu đen, đưa tay đẩy gọng kính
trên sống mũi, thu lại thâm ý trong mắt.
Chủ tịch đi rồi, hội nghị này có tiếp
tục hay không cũng không quan trọng,
không bao lâu sau, đám người liền tản
đi.
Cô lấy điện thoại ra bấm một dãy
Điện thoại reo không lâu, đối
phương liền bắt máy.
“Nói đi” Vẫn là giọng điệu lạnh
nhạt kia.
Phượng Cửu đã sớm quen, lông
mày cũng không nhếch lên chút nào:
“Hạ Minh Viễn nhận một cuộc điện
thoại, vẻ mặt lo lắng rời đi”
“Biết là ai không.” Mắt Mạc Du Hải
tối sầm lại.
Lúc mấu chốt thế này, ai lại gọi
điện cho Hạ Minh Viễn chứ. Vốn vừa
mới tẩy một chút tội danh cho Hạ Minh
Viễn, bây giờ Hạ Minh Viễn lại đột
nhiên rời đi với tâm trạng thất thường,
không khỏi khiến anh thấy nghi ngờ
trong lòng.
“Không nghe thấy, tôi đã cho người
đi theo rồi” Phượng Cửu đáp, khoảng
cách của cô khác xa, vốn không nghe
rõ Hạ Minh Viễn gọi điện cho ai, Hạ
Minh Viễn cũng không nói lời nào, gần
như nghe xong điện thoại là trực tiếp
rời đi.
Đọc full tại truyen.one nhé Có thể thấy được
đối phương cũng tương đối cẩn thận, rất sợ sẽ
lộ ra chút tung tích nào.
“Nhớ kỹ theo sát, tôi muốn là người
đầu tiên biết được tình hình mới nhất”
Lông mày Mạc Du Hải nhăn lại, đôi
mắt thâm thúy như phun trào sóng
ngầm, hi vọng không phải như anh đã
nghĩ.
“Tôi hiểu rồi” Phượng Cửu cứng
rắn đáp.
Điện thoại cũng không bị cúp máy
ngay, cô hiểu cậu chủ còn có lời muốn
dặn dò.
Quả nhiên không đến bao lâu, Mạc
Du Hải lại nói: “Theo dõi người kia thế
nào, đã tìm được kẻ đứng sau chưa?”
“Thiếu một chút nữa, có người còn
cẩn thận hơn so với chúng ta, người đó
đi được nửa đường đã bị ám sát.”
Giọng Phượng Cửu có một tia thất
bại, từ trước tới giờ cô đều làm việc rất
cẩn thận, vậy mà lại để cho người ta
ám sát ngay trước mặt mình, không thể
nghỉ ngờ đây là đang đánh vào mặt cô.
Mạc Du Hải lại không trách cứ cô,
trong lòng anh đã sớm có tính toán:
“Những người kia không cần theo nữa,
nhớ kỹ nhất định không rời một tấc.”
“Vâng, cậu chủ.’ Không cần nói tên
ai, cô cũng có thể biết được người mà
cậu chủ quan tâm là Hạ Nhược Vũ.
Chờ điện thoại vang lên tiếng cúp
máy, Phượng Cửu liền gọi cho một
người khác, lần này giọng điệu trở nên
lạnh lùng hơn: “Đi tìm cô Hạ, năm phút
sau cho tôi tọa độ.”
Cô không cần uy hiếp, người ở đầu
dây bên kia liền hiểu hậu quả khủng
khiếp cỡ nào: “Đã biết rồi chị Cửu”
Phượng Cửu cúp máy, cất điện
thoại đi, sửa sang lại quần áo rồi mở
cửa phòng họp ra ngoài.
Mấy nhân viên bên cạnh thấy được
cô thì nhao nhao tránh xa, có thể thấy
được cô ở công ty có tiếng nói thế nào.
Hạ Minh Viễn một mình lái xe đến
nhà máy cũ nát, dừng xe lại bên cạnh
một chiếc xe con màu đen, đứng bên
cạnh xe là một người đàn ông trẻ tuổi
mặt vest đen, nhìn thấy bóng dáng ông
ta thì tự giác mở cửa xe.
Hạ Minh Viễn cũng không hỏi,
khom người ngồi vào.
Người trẻ tuổi nhẹ nhàng đóng của
lại, đi tới một bên, trông chừng cho bọn
họ.
Bên trong chiếc xe nhỏ hẹp, đưa
tay không thấy được năm ngón, không
gian yên tĩnh khiến người ta hoảng hốt.
“Không phải đã nói đừng đến tìm
tôi nữa à?” Một hồi lâu sau, Hạ Minh
Viễn mới không nhịn được mà hỏi.
Chuyện đã qua nhiều năm như vậy,
lúc nhận được điện thoại của người
này, quả thực khiến ông chấn kinh, còn
có một chút sợ hãi và lo lắng không nói
ra được.
Chính là sợ hãi, chuyện kia như
một quả bom phủ bụi chôn trong lòng
ông ta, hai năm đầu mỗi đêm ông ta
đều không ngủ được, thời gian dần trôi
lại phát hiện quả bom này dường như
không phát nổ, chờ mấy năm thì thấy
mọi thứ đều sóng êm biển lặng.
Trong lòng ông ta cũng dần dần
dịu lại, ông t cho là quả bom này sẽ
vĩnh viễn không nổ, cuối cùng lại vẫn bị
người ta đào lên.
Loại cảm giác bị người ta nắm tóc
này thật không tốt đẹp gì.
“Nếu như không phải tình huống
khẩn cấp thì tôi cũng sẽ không liên hệ
ông.’ Người đàn ông trung niên nói,
giọng điệu cứng cáp có lực, không
nhanh không chậm.
Hạ Minh Viễn lại không bình tĩnh
được như ông ta, giọng điệu có hơi
nâng cao lên: “Thiết Diện, nhiều năm
rồi vì sao ông còn muốn liên hệ với tôi,
nếu như không nhìn ra là số của ông
thì tôi cũng coi như đó là một giấc mơ
rÖI.
“Còn nhớ số điện thoại của tôi,
xem ra trong lòng ông vẫn hoàn toàn
không quên được truyện cũ.” Thiết Diện
cũng chính là chú Thiết Diện trong
miệng Mạc Du Hải, cũng là một trong
số người đã tham gia vào chuyện năm
đó.
Có điều, ông ta có tác dụng gì
trong đó, không ai biết, chỉ có trong
lòng ông ta là rõ ràng nhất.
Dường như ông ta cũng đang giúp
Mạc Du Hải, nhưng vẫn sẽ lộ ra tin tức
với Lục Hằng, bây giờ lại còn nắm giữ
bí mật động trời của Hạ Minh Viễn.
“Rốt cuộc ông muốn sao, lúc ấy
chẳng phải chúng ta đã nói…” Hạ Minh
Viễn vốn không muốn nói, lời vừa tới
miệng đã dừng lại một chút, rồi lại nói:
“Qua nhiều năm như vậy, vì sao không
thể bỏ qua cho tôi?”
“Ông cũng biết chuyện đó không
thể nói”
Thiết Diện lạnh nhạt nói: “Chuyện
cũng nên đến lúc giải quyết rồi, ai cũng
không có cách nào bứt ra.”
“Chuyện đó không liên quan tới tôi,
ông đừng kéo tôi vào, đó là chuyện
giữa các người.” Hạ Minh Viễn cũng
cứng rắn đáp lại.
Trong xe không bật đèn, càng
khiến cho bầu không khí thêm căng
thẳng.
Thiết Diện cũng không tức giận,
trên mặt không có cả biểu cảm dư
thừa: “Ông cảm thấy sau khi Mạc Du
Hải biết cũng sẽ cho rằng như vậy sao.
Ông cho rằng tất cả mọi người đều
không biết quan hệ giữa con gái ông và
anh ta sao?”
“Chuyện này không liên quan đến
nó, ông đừng lôi nói vào.” Vừa nhắc tới
con gái, Hạ Minh Viễn liền khó nén khỏi
mất bình tĩnh, hô hấp cũng trở nên dồn
dập.
Số dĩ ông ta sợ hãi, cũng vì sợ liên
lụy đến con gái mình, tuyệt đối không
được để những người đó tổn thương
đến con gái của ông.
“Ông không đồng ý cho Mạc Du
Hải và Hạ Nhược Vũ ở bên nhau chắc
cũng vì chuyện đó nhỉ”
Thiết Diện vô tình chọc thủng lớp
ngụy trang cả Hạ Minh Viễn: “Tôi còn
biết ông vì lo lắng chuyện này mà đã
trải đường cho Hạ Nhược Vũ. Ông rất
thông minh, biết nơi nguy hiểm nhất
chính là nơi an toàn nhất nên mới để
cho Hạ Nhược Vũ ở bên cạnh Mạc Du
Hải”
Ông ta không quan tâm đến sự im
lặng của Hạ Minh Viễn, tiếp tục nói:
“Con gái của ông cũng không chịu thua
kém, dường như Mạc Du Hải rất quan
tâm đến cô ta”
“Nhưng mà ông đừng quên, còn có
một con rắn độc khác đang nhìn chằm
chằm đấy, ai cũng đừng hòng có thể
an toàn thoát ra.”
“Vì sao, vì sao đã qua lâu như vậy
rồi ông vẫn không muốn buông tha cho
người nhà của tôi, chuyện tôi làm vốn
không ảnh hưởng gì đến các người”
Hạ Minh Viễn thả lỏng bàn tay
đang nắm chặt, ông cho là lặng lẽ bố
trí, thì ra chuyện này lại thành vô ích,
người ta đã sớm thấy toàn bộ rồi.
©