Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 218




Chương 218: Dọn ra ngoài

Đến tòa nhà cao tầng, Hạ Nhược
Vũ một mình xuống xe, hai người một
trước một sau đi vào thang máy, cô chỉ
đứng dựa vào rìa, cách xa anh.

Sắc mặt anh cũng trầm xuống, môi
mỏng mím chặt, thang máy không
ngừng nhảy số, hơi lạnh trên người
cũng không ngừng bốc lên.

Nếu là trước kia, Hạ Nhược Vũ sẽ
giả ngu đi qua, chỉ là hôm nay cô
không muốn.

Ngoại trừ im lặng thì chính là lặng
im.
Về đến nhà.

Hạ Nhược Vũ không nhìn Mạc Du
Hải, lấy gối và áo ngủ của mình đến
một căn phòng khác, còn đóng mạnh
cửa ngay trước mặt Mạc Du Hải.

Rầm một tiếng, cứ như đang biểu
thị sự bất mãn trong lòng cô.

Mạc Du Hải cũng không nói lời
nào, chỉ im lặng quay người về phòng
ngủ, có một số việc cô biết càng ít
càng tốt, cho dù cô có giận anh thì anh
cũng sẽ không nói nhiều một chữ, vì

suy nghĩ cho sự an toàn của cô.
Chờ sau này cô sẽ hiểu.

Nhưng anh quên là, tính của cô rất
ương bướng.

Chuyện gì càng không biết thì sẽ

càng muốn đi tìm hiểu rõ.

Hạ Nhược Vũ nằm lỳ trên giường,
nghe động tĩnh bên ngoài cánh cửa,
qua hồi lâu mà vẫn yên tĩnh không một
chút âm thành, cho dù là tiếng bước
chân qua lại cũng không có.

Cả người liền ỉu xìu, trong lòng khó

chịu muốn chết.

Hạ Nhược Vũ quyết định, ngày mai
cô sẽ dọn đi! Thế nhưng ý nghĩ vừa
xuất hiện, sau một giây đã bị cô xóa
bỏ, cô mà về, lỡn hư người thần bí kia

lại xuất hiện, liên lụy đến ba mẹ của cô

thì cả đời này cô đều không thể an tâm.

Nhưng ở chung với kẻ vui buồn
thất thường như Mạc Du Hải, không bị
anh làm cho phát điên thì chính cô sẽ
điên trước.

Dựa theo lẽ thường, khả năng cô
phát điên càng lớn, bởi vì hiện tại cô đã
không nhẫn nhịn được rồi.

Không thể tiếp tục ở được, nhất
định phải dọn đi.

Ngày hôm sau, Trần Hạ Thu
Phương nhận được điện thoại của Hạ
Nhược Vũ thì rất kinh ngạc, không quên
trêu đùa một câu, có điều nghe lời nói

tiếp theo của Hạ Nhược Vũ, cô ấy bị
dọa đến suýt chút nữa thì ném đi điện

thoại trong tay.
“Cậu nói cái gì? Cậu muốn dọn đi?”

“Đúng vậy, cậu có cần ngạc nhiên
đến mức đó không, tôi chuẩn bị tìm
phòng thuê lần nữa, cậu xem có chỗ
này thích hợp không” Về nhà trọ của
mình, nếu bị ba biết, vẫn sẽ bị bắt về
như thường, không bằng lại thuê phòng

trọ mới.

Không ai biết cả, vui vẻ thanh tịnh
hơn.

Trần Hạ Thu Phương cười khan
một tiếng, chột dạ nói: “Dĩ nhiên không

phải, chỉ là tôi có chút không hiểu,
đang yên đang lành sao lại muốn dọn

ra ngoài, hai người cãi nhau à?”

Câu nói sau cùng, cô ấy cố ý hỏi
như thế, nhưng đầu dây bên kia lại im
lặng, tương đương với việc thừa nhận.

“Mẹ kiếp, hai người cãi nhau thật à,
không phải Mạc Du Hải rất ngoan
ngoãn nghe lời cậu sao?”

Hạ Nhược Vũ yên lặng mất mấy
giây, giọng điệu lại bĩnh tĩnh: “Không
cãi nhau, chỉ là không muốn ở chung

nưa.

Với lại anh vốn đâu có ngoan
ngoãn phục tùng cô.

Không cãi nhau mà có thể dọn đi,
ai mà tin chứ, nhưng Thu Phương
không hỏi lại, chỉ có thể kiếm cớ cúp
điện thoại trước: “Vậy cậu chờ lát, tôi
hỏi thăm cho, có gì gọi lại cho cậu sau.”

“Được, việc này nhờ cậu, xong xuôi
tới mời cậu ăn cơm” Hạ Nhược Vũ đáp.

Thu Phương chỉ có thể cúp điện
thoại, lập tức lo lắng tìm số điện thoại
có ghi là “ông chủ’ gọi tới.

Cô nóng lòng chờ đối phương bắt
máy, điện thoại vang lên mấy hồi thì
đối phương mới nhận.

“Bác sĩ Mạc, vừa rồi Nhược Vũ gọi
tới nói muốn dọn đi, giữa hai người có

chuyện gì à?”

Thu Phương tự nói với mình đây
không phải là phản bội bạn bè, cô chỉ vì

miếng cơm manh áo thôi.

Quan trong là, cô cảm thấy Mạc Du
Hải đối xử tốt với Nhược Vũ, nên mới
bằng lòng giúp chuyện này, nếu Mạc
Du Hải không tốt với Nhược Vũ, có cho
bao nhiêu tiền cô cũng không làm thế
này.

Nghe được Hạ Nhược Vũ muốn
dọn đi, đầu dây bên kia im lặng một
hồi, yên tĩnh đến nỗi Thu Phương thấy
hốt hoảng trong lòng, hận không thể
cúp máy ngay lập tức, cô thật sự
không chịu được loại đau khổ này.

Đối phương lại chậm rãi nói một

câu: “Theo ý cô ấy:

Sau đó, trong điện thoại chỉ còn lại
tiếng tút tút.

Thu Phương cũng choáng váng,
theo ý cô ấy? Là tùy theo quyết định
của Nhược Vũ, vậy cô nên giúp hay
không nên giúp đây?

Xuất phát từ lòng quan tâm đến
bạn bè, cô quyết định trợ giúp. Mà bạn

cùng phòng cô cũng vừa mới chuyển đi

“Alo, Nhược Vũ à, không cần tìm
nữa, cậu đến ở với tôi đi. Đúng, tôi ở
một mình, cậu qua đây, tôi độc thân
mà không có gì phải sợ”

Cúp điện thoại, Hạ Nhược Vũ tìm
người tới khuân đồ, cô không thèm
chạm mặt với Mạc Du Hải.

Dọn dẹp xong, dặn dò công ty
chuyển nhà lên cầm đồ xuống, nhưng
chưa chờ được người của công ty
chuyển nhà đến, cô lại thấy một người
không muốn gặp.

Sao giờ này anh đã về rồi?

Hạ Nhược Vũ làm như không thấy,
trong lòng có chút hối hận, sớm biết
vậy đã không cần mấy đồ kia, kéo vali
hành lý đi là được rồi.

Cô tưởng là Mạc Du Hải sẽ hỏi cô
vì sao đi, nhưng người ta lại đi thẳng

lên lầu lấy tài liệu, không buồn nhìn cô
một cái.

Thật giống như hai người đang cãi
nhau, cô chuẩn bị rất nhiều lời đối đáp,
kết quả người ta lại không âm ï, cảm
giác lưng chừng này khiến người ta rất
khó chịu.

Một lúc sau thang máy lại đi lên,
lần này là công ty dọn nhà tới: ‘Làm
phiền mọi người giúp tôi chuyển đồ
xuống lầu”

Hạ Nhược Vũ khựng lại, cảm thấy
có chút không đúng: “Sao mọi người
lên được”

Cô nhớ bọn họ đi ra từ thang máy

chuyên dụng.

“Vừa rồi có một anh để chúng tôi
vào.” Người của công ty vừa nhớ tới
Mạc Du Hải liền có chút khẩn trương.

Đúng là khí thế quá mạnh.

Hạ Nhược Vũ ừ một tiếng, không
nói gì, để cho bọn họ mang đồ xuống
lầu, cho nên Mạc Du Hải đã biết là cô
muốn dọn đi, còn tốt bụng để người ta
dùng thang máy chuyên dụng của

mình.

Ôi, đúng là tri kỷ mà.

Cũng đúng, thấy cô sửa soạn là đồ
đạc, ai cũng sẽ biết là có ý gì.

Trần Hạ Thư Phương đã sớm chờ
dưới lầu, thấy Hạ Nhược Vũ bước
xuống khỏi xe, vội vàng vây tay hô:

“Nhược Vũ, phòng tớ đã dọn xong, cậu
cứ mang đồ của mình lên là được.

“Được, vậy sau này làm phiền cậu
rồi” Hạ Nhược Vũ đi theo vừa cười vừa
nói.

Trần Hạ Thu Phương huých nhẹ bả
vai của cô: “Nói ngốc nghếch gì thế, tôi
còn ước cậu đến giúp tôi đấy.”

“Vậy thì tốt quá, tôi còn vài đồ chưa
mua, tôi đi siêu thị một chuyến” Đi gấp
quá nên chợt nhớ ra có một vài đồ

dùng sinh hoạt chưa kịp mang.

Trần Hạ Thu Phương hào phóng

nói: “Được, tôi đi cùng cậu.”

“Không cần, đi siêu thị một chuyến
thôi mà, đợi mai tớ sẽ mời cậu ăn cơm”

“Cũng được, thế tôi không khách
khí nữa, một mình cậu đi đường nhớ
chú ý một chút.” Trần Hạ Thu Phương
còn phải trông người ta dọn dẹp nhà
cửa, cũng không miễn cưỡng.

Hạ Nhược Vũ gật đầu nói: “Được,
vậy nơi này phiền cậu.”