Chương 154: Dụng ý của viện trưởng
Viện trưởng nở một nụ cười hiền
lành, chỉ còn thiếu cầm tay Hạ Nhược
Vũ bày tỏ ý quan tâm của mình mà
thôi. Nhưng khi ông ta nhớ tới tính
cách của người nào đó thì vẫn bỏ ý
nghĩ này đi.
“Nói gì thế chứ, cơ thể của cô Vũ
đây rất tốt, chúng ta chỉ là tới kiểm tra
phòng theo thông lệ thôi.”
Viện trưởng dừng một chút, giọng
điệu càng thêm thân thiết và lo lắng:
“Thuận tiện hỏi thăm cô Vũ ở phòng
bệnh ra sao, có chỗ nào không hài lòng
cần chúng tôi thay đổi không”
Hạ Nhược Vũ bị nụ cười nhăn nheo
của viện trưởng làm cho sợ giật nảy
mình, kiểm tra phòng cũng không cần
một viện trưởng đích thân đi chứ.
Huống chỉ cô cũng chỉ là bị viêm ruột
thừa mà thôi, cũng không phải là bệnh
nan y có ý nghĩa nghiên cứu gì.
Hạ Nhược Vũ tự đánh giá một lát
rồi cẩn thận hỏi: “Mọi thứ đều rất tốt,
các bác sĩ và y tá đều rất nhiệt tình,
không có chỗ nào cần thay đổi cả.
Cảm ơn sự quan tâm của viện trưởng”
Hạ Nhược Vũ không dám nói rằng
nếu đuổi cổ Mạc Du Hải đi thì càng tốt
hơn, bởi vì nói cũng không có tác dụng
gì.
“Thế à, vậy là tốt rồi.” Viện trưởng
cười với hvn một cái, ông ta quay đầu
lại thì vẻ mặt nghiêm túc lên hẳn: “Các
người còn không mau đi kiểm tra cho
cô Vũ một chút, xem xem còn vấn đề gì
không.
“Vâng thưa viện trưởng.”
Mười mấy bác sĩ chen chúc tới như
ong vỡ tổ. Hạ Nhược Vũ bị dọa sợ đến
nỗi ngồi sát vào tường, cô đưa tay
ngăn lại tất cả mọi người: “Anh, các
anh đừng tới đây, sức khỏe của tôi tôi
biết, tốt lắm”
Hạ Nhược Vũ quay đầu kêu cứu
với viện trưởng: “Ông có chuyện gì thì
nói thẳng đi viện trưởng, không cần
thiết phải làm như thế này. Ngày mai
tôi xuất viện rồi, ông nói xem tôi có
khỏe không?”
Viện trưởng ho khan một tiếng,
đám bác sĩ đang nhào tới kia rút về
như thủy triều, nhưng ánh mắt vẫn nhìn
Hạ Nhược Vũ lấp lánh, rất có xu thế
muốn xông lên một lần nữa.
“Nếu cô Vũ đã cảm thấy cơ thể
không có vấn đề gì thì các người ra
ngoài làm việc trước đi” Viện trưởng
giả vờ phất tay ra hiệu cấp dưới đi ra
ngoài.
Các bác sĩ thấy hết phần diễn của
mình rồi thì nối đuôi nhau ra ngoài,
người đi cuối cùng còn thuận tay đóng
cửa lại.
Trong phòng bệnh trở nên im lặng
ngay lập tức, ngay cả Hạ Nhược Vũ
cũng cảm thấy không khí đã mát mẻ
trở lại, cô vẫn còn hơi hoảng hốt.
“Có thể ngồi xuống nói chuyện một
chút không cô Vũ?” Gương mặt nhăn
nheo của viện trưởng kia cười tủm tỉm
nhìn Hạ Nhược Vũ.
Cười cho đến khi lông tơ của Hạ
Nhược Vũ dựng đứng hết lên mới thôi.
Hạ Nhược Vũ cười gượng một tiếng rồi
nói: “Viện trưởng có chuyện gì thì cứ
nói thẳng là được rồi.”
Không cần thiết phải bày trò lớn
như thế để khiến cho cô đồng ý, không
cần ông ta nói thì cô đều sẽ ngoan
ngoãn phối hợp.
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là
nghe nói cô Vũ với bác sĩ Hải là quen
biết cũ…”
Viện trưởng vừa nhắc tới chuyện
này thì nụ cười trên mặt Hạ Nhược Vũ
biến mất ngay tức khắc, cô trầm mặt
xuống rồi nói: “Viện trưởng hiểu nhầm
rồi, quan hệ giữa tôi và bác sĩ Hải chỉ là
bệnh nhân và bác sĩ bình thường mà
thôi” Đọc full tại truyen.one nhé
Không phải là Hạ Nhược Vũ không
cảm nhận được sự áp bức ở trong
bệnh viện này, nhưng cô vẫn không
quan tâm, xem như không biết gì. Dù
sao cô cũng không thể tự mình đa tình
cho rằng Mạc Du Hải tức giận là bởi vì
mình.
Hạ Nhược Vũ nằm viện gần một
tuần lễ, người đàn ông đó còn chẳng
thèm lộ mặt một chút. Rõ là khoảng
cách giữa bọn họ gần như thế nhưng
lại dường như xa tận chân trời.
Viện trưởng suy nghĩ một chút ý
của Hạ Nhược Vũ, ông ta cảm thấy
hiểu rõ rồi than thở một cách yếu ớt:
“Cô Vũ đây là hiểu nhầm bác sĩ Hải của
chúng tôi rồi. Bác sĩ Hải luôn phụ trách
phụ khoa, chưa từng khám cho những
bệnh nhân của khoa khác, hay là phẫu
thuật cho họ”
“Có thể thấy được cô Hạ có một vị
trí rất quan trọng trong lòng bác sĩ Hải”
Địa vị quan trọng ư? Hạ Nhược Vũ
cười một tiếng tự giêu rồi nói với vẻ từ
tốn: “Sợ là viện trưởng hiểu nhầm điều
gì rồi. Người mà bác sĩ Hải thích không
phải là tôi, là cô Huyền, người thường
xuyên tới thăm bác sĩ Hải kia kìa””
“Sao mà thế được” Viện trưởng có
chút loạn, người khác đều nói là Hạ
Nhược Vũ, sao Hạ Nhược Vũ lại nói là
một người phụ nữ khác chứ. Hơn nữa
trưởng khoa Ham cũng vô tình hay cố ý
chỉ vê hướng Hạ Nhược Vũ cơ mà.
Đừng nói là ghen nhé, viện trưởng
càng nghĩ càng thấy có khả năng nên
cười trấn an rồi nói: “Cô Vũ lo lắng quá
rồi, mấy ngày nay bác sĩ Hải đều ngồi
một mình trong phòng khám, không hề
có những người khác.”
“Sao ông biết trong nhà anh ta
không có ai? Hai người bọn họ đã ở
chung rồi, tôi nghĩ là tin tức của viện
trưởng vẫn chưa đổi mới kịp, ông có
thể đi tìm hiểu một chút.” Hạ Nhược Vũ
có hơi bực bội, nhưng không ai đưa tay
đánh mặt cười cả. Huống chỉ viện
trưởng cũng chỉ là muốn giải thoát
bệnh viện ra khỏi không khí này mà
thôi. Nếu mà muốn tính lỗi sai thì Mạc
Du Hải mới là người sai.
Viện trưởng bị giọng điệu chắc
chắn của Hạ Nhược Vũ làm cho lung
lay, chẳng lẽ đúng là do tin tức của ông
ta sai lầm ư? Nhìn vẻ mặt của Hạ
Nhược Vũ thì không giống như đang
nói dối, nhưng đều đã tới đây rồi,
không thử một chút thì sao mà biết
thật hay giả.
“Tôi biết là yêu cầu này của tôi hơi
quá đáng, nhưng hi vọng cô hãy suy
nghĩ thay cho những bệnh nhân khác
mà đi khuyên nhủ bác sĩ Hải giúp
chúng tôi được không.”
Nếu cứ tiếp tục như thế thì chỉ sợ
bệnh viện này sẽ sụp đổ mắt.
Hạ Nhược Vũ nhíu mày rồi trầm
giọng nói: “Xin lỗi viện trưởng, chuyện
này tôi không giúp ông được. Nếu như
ông thật sự muốn mời người giúp đỡ
thì có thể hỏi cô Huyền. Xin lỗi ông, tôi
hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi”
Người ra đã ra lệnh đuổi khách rồi
thì sao mà viện trưởng nghe không
hiểu được chứ, trước đó dẫn người tới
quấy rầy Hạ Nhược Vũ là đã có chút
ngượng ngùng rồi. Sau khi Hạ Nhược
Vũ nói như thế thì vẻ mặt của viện
trưởng càng thêm lúng túng: “Vậy thì
cô Vũ nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì
thì cứ nói với bác sĩ chúng tôi.”
Đọc full tại truyen.one nhé
“Làm phiền ông rồi. Hạ Nhược Vũ
vẫn rất lịch sự tiên người đi.
Nếu không phải là ba mẹ cô cưỡng
chế cô nằm viện theo dõi một tuần thì
có lẽ cô đã làm đơn xin ra viện từ lâu
rồi. Chỉ cần hô hấp chung một bầu
không khí với người kia thôi là cô đã
cảm thấy hoảng hốt rồi.
Trong khoảng thời gian này, Dương
Minh Đức từng tới một lần, anh ta bảo
rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ
xuất hiện trước mặt cô nữa. Ban đâu
hai người cũng không phải là loại tình
cảm đó, sau khi cô suy nghĩ một chút
thì cũng không nói thêm gì.
Mà Hàn Công Danh thì càng ngày
càng chịu khó vào viện, mới đầu ba mẹ
cô đều rất qua loa, nhưng biểu hiện
cẩn thận của anh ta khiến sắc mặt và
thái độ của hai người dịu đi rất nhiều.
Khiến Hạ Nhược Vũ tức đến nỗi ăn
cơm không ngon, Hạ Nhược Vũ càng
ngày càng dính dai như đỉa. Mà lại Hạ
Nhược Vũ còn chưa khỏe hẳn, không
thể vận động mạnh nên chỉ có thể xem
anh ta như không khí.
Hạ Nhược Vũ còn đang nghĩ cố
gắng nhịn thêm một ngày là có thể
xuất viện, hết lần này đến lần khác lại
gặp được chuyện bực bội của viện
trưởng này.
“Nhược Vũ, nghe nói cô bệnh rồi
nên tôi tới thăm. Mấy ngày nay tôi bận
quá nên chưa kịp đi thăm cô, xin lỗi
nhé” Lục Khánh Huyền vừa nói vừa
xích lại gần người đàn ông bên cạnh.
Cơ thể của Mạc Du Hải cứng đờ,
nhưng cuối cùng cũng không có đẩy
cô ta ra. Anh chịu đựng sự khó chịu
trong lòng, ánh mắt thâm thúy nhìn
chằm chằm Hạ Nhược Vũ càng ngày
càng gầy gò kia.
Chỉ mấy ngày không gặp mà cô đã
gầy đến vậy, giống như là chỉ cần gió
lớn một chút thì có thể thổi bay Hạ
Nhược Vũ vậy. Anh mấp máy môi,
trong mắt đều là sự lạnh lẽo.