Này! Anh Yêu Em Chứ

Chương 31: CHƯƠNG 31: Gặp lại





*** Du Phong ***
Hai tuần sau
Lộp cộp ... lộp cộp .... Bây giờ, Hoài Thanh đang dạo khắp khu phố. Về việc của Ngân Minh, tuy Hữu Tuyên chưa nói gì là đồng ý lời tỏ tình của Ngân Minh nhưng với ý chí dai dẳng, cậu đang dần xâm chiếm trái tim cô. Vì chuyện vui sắp xảy ra nên cô định mua quà chúc hai người ấy mà
Hiện tại, Hoài Thanh mặc chiếc áo somi hồng không tay với chiếc cà vạt cho nữ, bên dưới là chiếc váy trắng trông đáng yêu lắm! Cô còn đeo cả chiếc vòng tay Dương Hoàng tặng nữa
Hừm .... hôm nay là chủ nhật nên người đi ra ngoài khá đông. Hẹn hò này, đi dạo này, shopping này .... ai ai cũng đều có cặp nên cô thấy hơi lạc lõng. Đáng lẽ ra, Hoài Thanh sẽ rủ Ánh Nguyệt đi cùng nhưng cô ấy bận việc của lớp rồi nên lại thôi. Anh hai lẫn Dương Hoàng đều đang chơi game cùng nhau .... nhưng đâu sao. Nhìn mọi người đang cười với gương mặt vui vẻ như vậy, cô cũng thấy dễ chịu hơn
Thịch ... hơ? Sao tự dưng tim lại đập lỗi một nhịp vậy? Làm cô cảm giác như có chuyện gì xấu xảy ra, trong lòng thấy nao nao, hơi khó chịu. Giờ ngẫm lại, con đường cô đang đi bây giờ .... cô đã nhìn thấy ... hai người .... hắn ta ...
- Hoài Thanh! - Có tiếng gọi cô từ phía đằng sau
Thịch ... thịch .... tim lại càng đập mạnh hơn nữa. Cái giọng nói thân quen mà xa lạ này .... cảm giác mất đi bấy lâu giờ đã trở về. Hoài Thanh quay về phía phát ra tiếng gọi ấy
- Anh tên là Du Phong. Còn em?- Hoài ... Hoài Thanh
- Tên hay thật! Rất hợp với em
- Nếu không phiền ... để anh đưa em về
- Em ... tên là Hoài Thanh phải không?

- Hôm nay em ... xinh lắm!
- Tuy có thể nghe hơi lạ nhưng ... em làm bạn gái anh nhé!
- Là vì ... anh yêu em
Bao nhiêu kí ức tưởng chừng như đã quên ... lần lượt hiện về ... một cách rất rõ ràng. Và giờ, lại là cái hình ảnh kinh tởm năm đó. Đau quá! Khó thở quá! Sao lại có cảm giác như có người đang bóp nát trái tim mình vậy? Mắt cô rưng rưng, cắn chặt môi dưới để nước mắt không trào ra. Là anh ấy, là Du Phong,là một tên lăng nhăng có tiếng, là cái người đã phụ bạc tình cảm của cô, là cái người mà cô không muốn gặp giờ đang đứng trước mặt cô. Bên cạnh anh ta là một chị gái ... trông rất xinh đẹp ... nhưng cũng khiến người ta căm ghét. Cô cúi gằm mặt xuống, không muốn và ... cũng không dám đối mặt với người đứng trước mình
- Hoài Thanh! - Du Phong lại gọi tên cô một lần nữa - Chà! Hôm nay trông em xinh thật đấy! Suýt chút nữa tôi không nhận ra luôn
- Hoài Thanh! - Thấy cô im lặng, anh lại gọi
- Xin ... xin anh ... - Hoài Thanh cố phát ra từng tiếng, rất nhỏ thôi - Xin anh ... đừng ... gọi tên ... gọi tên của tôi ... xin anh
- Em sao thế? Không dám đối mặt với tôi sao?
A! Hắn nói đúng trúng tim đen của cô rồi. Xin mày đó Hoài Thanh, đừng khóc. Mày không thể khóc ở đây được. Nếu mày khóc ... chỉ làm mày càng thêm nhục nhã và đáng ghét hơn thôi. Hãy mạnh mẽ lên!
- Ai đây anh? - Cô gái đứng bên cạnh hắn ta cất tiếng hỏi. Cô ta mặc chiếc váy đỏ ôm sát người khoét hình chữ V, mặt trang điểm trông rất quyến rũ. Đây quả là một con mồi ngon cho tên Du Phong lãng tử đó
- Là bạn gái cũ của anh - Hắn ta giới thiệu một cách rất tự nhiên - À không, là một con pet trung thành luôn đi theo anh mới đúng

- Anh ... - Hoài Thanh lại lên tiếng - Thật đáng kinh tởm! Anh còn tư cách nói thế?
- Kinh tởm? - Du Phong khẽ cười - Em đã từng yêu kẻ kinh tởm này đó, không nhớ sao?
- Đó là điều ngu nhất tôi từng làm. Thật đáng hổ thẹn!
- Hôm nay em đi một mình sao? - Hắn ta không thèm quan tâm đến lời lăng mạ của cô nữa
- Tôi đi cùng ai cũng cần thông báo cho anh sao?
- Có vẻ tôi đã đoán đúng. Hừm ... sao thế? Chẳng lẽ em vẫn còn yêu tôi nên chưa kiếm người yêu. À! Chắc gì em đã kiếm được người yêu ...
Ahhh ... lại nữa rồi. Sao hắn ta cứ nói những lời xỉa xói như thế? Hic! Nước mắt ... như sắp rơi không tự chủ. Không được! Xin đừng!
Xoạt ... một bàn tay to lớn không biết từ đâu đến đã che mắt Hoài Thanh lại. Đúng lúc quá! Nếu không kịp ... chắc cô đã khóc mất rồi
- Cậu ... là ai? - Du Phong ngạc nhiên trước người đang đứng bên cạnh cô
- A! - Cô gái bên cạnh Du Phong kêu lên - Anh ta ... đẹp trai quá!
Từ từ gỡ tay người đó ra khỏi mắt mình, là Satan. Anh kéo cô sát về phía mình, khoác tay qua vai cô vừa để bảo vệ lại vừa ... lợi dụng thời cơ

- Sao anh lại ở đây? - Cô hỏi nhỏ với sự ngạc nhiên và cảm kích xen lẫn. Anh ta ... đang giúp cô?
- Hai người ... kiếm bạn gái tôi? - Lâm Phong bây giờ mới lên tiếng. Anh vẫn vậy. Chỉ bằng duy nhất một câu nói ngắn cũng đủ khiến người ta áp lực
Từ xa, anh đã nhìn thấy Hoài Thanh. Thấy cô bé này có vẻ như đang sắp khóc và ... cả tên con trai kia nữa, đang bắt nạt cô? Anh không hiểu rõ nên tiến gần lại thì nghe được cuộc hội thoại từ chỗ hắn ta hỏi cô đang đi một mình sao. Bạn trai cũ? Nhìn cái mặt kìa, đỏ ửng hết lên, chắc đang tủi thân lắm đây. Cả đôi mắt nữa, lại càng đỏ hơn ... sắp khóc rồi
Có lẽ Hoài Thanh và Lâm Phong đều không để ý rằng xung quanh mình số người tụ tập ngày càng đông. Và đương nhiên, lời bàn tán từ đó tăng dần
" Anh chàng tóc đen kia đẹp trai ha "
" Trông mạnh mẽ và phong độ nữa "
" Cả cô gái áo hồng đó xinh nhỉ?!
" Rất đáng yêu!!! "
" Có ai để ý rằng anh ấy đang bảo vệ cô gái kia không? "
- Em đúng là đã xinh hơn nhiều, Hoài Thanh!
- Cảm ơn lời khen dành cho người yêu của tôi. Nhưng ... cậu không thấy bất lịch sự khi nói câu đó trước mặt tôi sao? - Satan nói như đang khẳng định chủ quyền của mình. Không có sự cho phép của anh, cậu ta dám nói vậy sao???
- HAHAHA - Du Phong cười lớn trước Satan - Hoài Thanh! Em đào hoa hơn tôi nghĩ đó. Lần trước là cậu chàng tóc vàng, còn giờ là hắn ta sao? Thật đáng ngưỡng mộ!
Lâm Phong ngẫm lại câu hắn nói. Chẳng lẽ ... em từng gặp phải hoàn cảnh này rồi sao? Và cũng đã có người giúp em như tôi? Cậu chàng tóc vàng? Ám chỉ Dương Hoàng hay một ai khác?

- Thì sao chứ? Dù tôi có đào hoa tới đâu thì ... cũng đâu thể giỏi bằng anh, Du Phong! - Lâu lắm rồi, cô mới gọi cái tên này
- Em ... muốn quay về làm bạn gái anh chứ? - Hắn ta đưa tay ra trước mặt Hoài Thanh
Cái gì thế này? Có phải ... cô đã nghe nhầm không? Du Phong ... người đã từng rất tuyệt tình khi bỏ rơi cô lúc đó đang nói cô qua lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cảm giác đáng khinh này là sao? Tại sao trước đây ... cô đã từng thích hắn ... à không, yêu mới đúng, đã từng yêu rất nhiều. Hình ảnh của hắn trong cô ... ngày càng xấu dần đi. Vậy còn cô gái đó? Khi thấy hắn ta nói với cô như vậy, cô gái đó sẽ thấy như thế nào? Ahhh, ánh mắt cô ta đang hướng về Satan. Vẻ mặt lơ đãng, có vẻ không quan tâm tới lời Du Phong nói. Hức! Tình yêu với bọn họ ... là một thứ rẻ mạt như vậy sao? Chỉ cần thấy một đối tượng mới tốt hơn là có thể sẵn sàng vứt bỏ người cũ? Một thứ hàng hóa để trao đổi?
Xoạt ... không kịp đợi Hoài Thanh phản ứng, Satan thấy nóng máu vì câu nói đó nên đã tiến tới nắm áo hắn ta mà ra sức đấm ... như một dã thú. Từng quả ... từng quả đấm ngày càng một mạnh. Là anh đang đòi lại công bằng cho cô hay ... là trả cho sự bực tức trong lòng anh? Dù là lý do nào đi nữa thì tên này cũng đáng trách. Trên gương mặt Du Phong đã có máu ... từ mũi .. từ miệng ... hắn ta cũng đã chống trả lại nhưng không đọ được với Lâm Phong. Hoài Thanh từ bé thấy máu đã sợ nên không ngần ngại ôm lấy từ đằng sau Satan mà van xin dừng lại
- Satan ... vậy là đủ rồi. Xin anh ... hãy dừng lại đi
Lời nói của cô đã có tác động mạnh tới anh và thật sự ... anh đã dừng lại. Cái tên đáng kinh tởm này ... nếu cô không mau chóng ngăn lại thì anh đã ... Ôi! Không nên tưởng tượng tiếp nữa
- Em ... ôm tôi nhưng lại van xin cho thằng đàn ông khác?
Nhìn Hoài Thanh, chắc cô bé này đang thấy sợ lắm. Nước mắt nước mũi đầm đìa lem nhem không kiêng nể gì nữa mà rơi xuống. Không phải là cô lo cho Du Phong, là cô lo cho anh
Hướng mắt nhìn đôi tay dính máu của anh, cô thấy hơi sợ. Là máu của anh? Tại sao anh lại phải làm như thế? Đây vốn là việc của cô. Sao anh lại phải lao vào đánh hắn như một con thú như vậy?
- Anh ... anh không .... không sao chứ? - Cô vừa nói vừa khóc, tiếng nấc làm ngắt quãng câu nói
Tay anh đưa lên khẽ gạt từng giọt nước mắt trên mặt cô, anh kéo tay cô ra khỏi cái đống hỗn lộn này. Nơi bọn họ đang đứng, càng ngày càng nhiều người. Đến một nơi với cái tên gọi ... sông Sâm Thương