Này Anh Hôm Nay Anh Gặp Hoạ Đó

Chương 37




Mùa xuân đã bắt đầu và trời đang ấm dần ở thành phố Du. Khúc Yêu Yêu không ở trong phòng, cô như chiếc đuôi nhỏ đi theo Lê Thiệu đến cửa hàng ăn uống. Sau khi xác nhận tình cảm của mình với Khúc Yêu Yêu, thái độ của Lê Thiệu đối với cô cũng thay đổi đáng kể.

Anh không chỉ nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng mà còn chủ động chuẩn bị những món ăn ngon cho cô.

Trà sữa, bánh ngọt... các loại đồ ăn mà Khúc Yêu Yêu thích ăn đều được chuẩn bị đầy đủ, người xưa vẫn nói, muốn chiếm được trái tim của một người thì trước tiên phải chiếm được dạ dày của cô ấy, nam nữ cũng vậy.

Thứ sáu, Kiều Tĩnh Như đến cửa hàng, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Khúc Yêu Yêu, cô ta tỏ ra chán ghét, nhưng khi đối mặt với Lê Thiệu, cô ta lại ngoan ngoãn trông giống như em gái hàng xóm.

"A Thiệu, mai đi leo núi với nhau nhé? Hoa đào ở ngoại ô phía Tây nở rồi, chúng ta đi ngắm hoa đi."

Lê Thiệu vốn không thích vận động mạnh, nên lập tức từ chối: "Tôi không thích leo núi."

Kiều Tĩnh Như không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục khuyên nhủ: "Em còn hẹn A Dao và mọi người nữa, cùng đi cho vui. Mấy ngày nay cũng không quá lạnh,vừa hay rèn luyện cơ thể nữa."

Lê Thiệu nhìn khuôn mặt ngày càng tròn trịa của Khúc Yêu Yêu, nghĩ thầm cô gái này cũng nên vận động, thế là mới đồng ý: "Được, mai mấy giờ?"

"Tám giờ, anh chở em đi được không?"

Lê Thiệu nghĩ mọi việc suôn sẻ nên đồng ý: "Được."

Kiều Tĩnh Như vui mừng rời đi, suy nghĩ xem hôm đó nên mặc gì.

Lê Thiệu nói với Khúc Yêu Yêu về việc đi leo núi, phản ứng đầu tiên của cô là từ chối: "Leo núi mệt quá, thà ở nhà ngủ còn hơn!"

Nhưng chỉ một câu nói của Lê Thiệu đã dập tắt ý định phản kháng của cô: "Tôi còn định làm bánh mang lên núi ăn nữa, xem ra có người không được hưởng phúc lợi rồi."

Nghe thấy bánh, Khúc Yêu Yêu lập tức đồng ý: "Tôi đi, tôi đi!"

...

Cuối tuần, Khúc Yêu Yêu bị Lê Thiệu gọi dậy từ sớm, lái xe từ nhà đến ngoại ô phía Bắc mất hơn nửa tiếng, trên đường còn phải đón thêm Kiều Tĩnh Như. Lê Thiệu lái xe đến cổng nhà Kiều, bấm còi.

Kiều Tĩnh Như nghe tiếng còi ra ngoài, có thể thấy hôm nay cô ta đã trang điểm kỹ lưỡng, tuy chỉ mặc đồ thể thao nhưng nhìn logo thì biết giá không hề rẻ. Cô ta đeo kính râm, đội mũ che nắng, xách một chiếc túi xách nhỏ tinh tế đi đến, vừa mở cửa xe nhìn thấy Khúc Yêu Yêu ngồi ở ghế phụ, sắc mặt lập tức thay đổi: "Sao cô ở đây?"

"Là tôi đưa cô ấy đến, đông người vui hơn."

Lời này là do Kiều Tĩnh Như nói, giờ đây cô ta thực sự cảm thấy mình làm điều thừa thãi.

Có Lê Thiệu ở đây, Kiều Tĩnh Như cũng không thể nổi giận, bèn cười nói với Khúc Yêu Yêu: "Tôi say xe, có thể cho tôi ngồi ghế phụ được không?"

Khúc Yêu Yêu không thấy sao cả, vốn dĩ cô cũng thích ngồi phía sau, nhưng Lê Thiệu lại lên tiếng: "Say xe thì ngồi phía sau đi, ngồi phía trước càng khó chịu hơn."

Kiều Tĩnh Như không còn cách nào khác, đành dậm chân đi về phía sau. Biết thế này, cô ta thà tự lái xe còn hơn!

Suốt dọc đường, cô ta cố gắng tìm cách bắt chuyện với Lê Thiệu, nhưng chỉ được vài câu, Lê Thiệu đã cắt ngang lời cô ta: "Đã say xe thì đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi đi."

Kiều Tĩnh Như bực bội, càng nghĩ càng tức, cuối cùng đổ hết mọi oán giận lên đầu Khúc Yêu Yêu.

Đến chân núi Bắc Giao, họ không thấy ai khác, Lê Thiệu hỏi cô ta: "Dao Dao và những người khác đâu?"

Lúc này, Kiều Tĩnh Như mới lên tiếng: "Chết rồi, quên mất không nói, họ có việc đột xuất nên không đến được. A Thiệu, chỉ còn hai chúng ta đi leo núi thôi." Cô ta hoàn toàn không hề tính đến Khúc Yêu Yêu.

Lê Thiệu tuy có EQ thấp nhưng cũng nhận ra vấn đề: "Thôi, vậy chúng ta cũng đi thôi."

"Ôi đừng mà, đã đến đây rồi, mà hôm nay trời đẹp thế này, không leo núi thì phí quá."

Lê Thiệu liếc nhìn Khúc Yêu Yêu, sau đó nói: "Đi thôi."

Nụ cười rạng rỡ nở trên môi Kiều Tĩnh Như. Cô ta chen lấn vượt qua Khúc Yêu Yêu, sánh bước bên cạnh Lê Thiệu.

Ngọn núi ngoại ô phía Bắc này mang tên Tiểu Thanh Vân, tuy thấp hơn ngọn Thanh Vân nổi tiếng kia nhưng cảnh quan xung quanh cũng chẳng kém cạnh. Nghe đồn trên núi còn có một đạo quán, thu hút không ít người đến cầu nguyện.

Lê Thiệu bước chậm rãi, Kiều Tĩnh Như lại càng chậm hơn, ngược lại Khúc Yêu Yêu đã bỏ xa họ cả vài trăm mét.

"Anh Lê, hai người nhanh lên nào!" Cô nàng ngồi trên tảng đá, nhìn xuống hai người đang cố gắng leo dốc.

Kiều Tĩnh Như dừng lại, dùng tay quạt gió, mồ hôi chảy ròng, lớp trang điểm cũng lem nhem. Ban đầu, cô ta muốn mượn cớ leo núi để hẹn hò riêng với Lê Thiệu, nhưng không ngờ lại có thêm một bóng đèn, lại còn là một người leo núi nghiêm túc, không có ý định phát triển gì khác: "Con gái nhà quê quả thật có sức khỏe tốt, A Thiệu, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi."

Lê Thiệu nói: "Cô mệt thì nghỉ ở đây đi, tôi lên trước."

Anh đã nói vậy, Kiều Tĩnh Như đương nhiên không thể ngồi một mình ở đây, đành cắn răng leo lên.

Khúc Yêu Yêu nhìn thấy họ đi đến,thì nhảy xuống từ trên tảng đá: "Hai người chậm quá, tôi đợi lâu rồi."

Kiều Tĩnh Như thở hổn hển, phàn nàn: "Leo núi vốn dĩ là vừa ngắm cảnh vừa leo lên, như cô thế này, bỏ lỡ bao nhiêu cảnh đẹp, còn khiến chúng ta cũng chẳng ngắm được gì."

"À? Là vậy sao, ở quê tôi, lên núi là để lên hái thuốc, tôi còn tưởng leo càng nhanh càng tốt chứ."

Kiều Tĩnh Như còn muốn châm chọc thêm vài câu, nhất thời nghẹn lời, ho liên tục.

Khúc Yêu Yêu lấy bình nước từ trong túi ra đưa cho cô ta: "Uống chút đi."

Kiều Tĩnh Như không cảm động, cầm điện thoại đi đến quầy hàng rong, dùng ba mươi tệ mua một chai nước khoáng giá gốc chỉ ba tệ.

Khúc Yêu Yêu nhìn thấy, lắc đầu, đưa bình nước cho Lê Thiệu: "Anh Lê, anh uống không?"

Lê Thiệu nhận lấy chiếc cốc màu hồng, uống hơn nửa bình.

...

Vì lo cho sức khỏe của Kiều Tĩnh Như, họ dừng chân nghỉ ngơi thêm nửa tiếng rồi mới tiếp tục lên núi. Tính toán quãng đường, họ còn chưa đến được nửa sườn núi, Khúc Yêu Yêu vẫn dẫn đầu, nhưng lần này tốc độ đã chậm hơn nhiều.

Cảnh vật xung quanh Tiểu Thanh Vân cũng tương tự như quê nhà của cô, chỉ có thêm một số cảnh quan nhân tạo mà thôi.

Càng lên cao, Khúc Yêu Yêu càng cảm thấy có điều không ổn. Mọi thứ trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, tiếng ù ù vang lên trong đầu, cô cảm nhận được một nguồn sức mạnh vô danh đang tràn ngập trong cơ thể, xâm chiếm ngũ tạng lục phủ.

Khúc Yêu Yêu ôm ngực, khụy xuống đất, đau đớn đến mức suýt ngất đi.

Lê Thiệu thấy cô không ổn, vội chạy đến: "Khúc Yêu Yêu, cô làm sao vậy?"

"Anh Lê, tôi đau quá!" Cô không thể kiểm soát cơ thể mình, ngã gục vào lòng Lê Thiệu.

Kiều Tĩnh Như bực bội, chỉ vào Khúc Yêu Yêu nói: "Cô cố ý chứ gì? Vừa nãy còn nhảy nhót tung tăng, giờ lại giả vờ chết hả?"

Lê Thiệu trừng mắt nhìn cô ta: "Câm miệng!"

Sau đó, anh ôm Khúc Yêu Yêu chạy xuống núi. Người ta thường nói lên núi dễ, xuống núi khó. Do quán tính, khi xuống núi, người ta rất dễ bị ngã, nhất là khi Lê Thiệu còn đang ôm Khúc Yêu Yêu. Nhưng anh ôm cô rất chặt, dù hai chân đã run rẩy, anh vẫn nghiến răng bước xuống.

Xuống đến chân núi, triệu chứng của Khúc Yêu Yêu mới thuyên giảm.

"Anh Lê, tôi không sao rồi." Giọng cô vẫn còn yếu ớt, nghe không có sức lực.

Nhưng Lê Thiệu không buông cô ra, vẫn ôm cô đi xuống, cho đến khi ôm cô vào trong xe. Hai tay anh đã tê rần, hai chân cũng chẳng còn sức lực, chỉ có thể chống vào cửa xe để lấy lại sức.

Kiều Tĩnh Như lững thững theo sau, mái tóc rối bời, bộ đồ thể thao dính đầy bụi bẩn. Nhìn Khúc Yêu Yêu không giống người đang ốm, lửa giận trong lòng cô càng bùng lên dữ dội. Tại sao Lê Thiệu lại tốt với cô như vậy? Tại sao cô được ngồi ghế phụ? Tại sao cô muốn cướp đi Lê Thiệu?

Hai người trong xe không hề nhận ra sự bất thường của Kiều Tĩnh Như.

Khúc Yêu Yêu linh cảm rằng trên đỉnh Tiểu Thanh Vân có thể có thứ mà cô muốn biết.

Lê Thiệu đưa Kiều Tĩnh Như về nhà trước, sau đó mới quay lại khu nhà. Khúc Yêu Yêu vẫn nhắc về chiếc bánh mà Lê Thiệu đã nói: "Anh Lê, không phải anh đã nói sẽ mang bánh đi ăn sao ạ?"

"Đầu óc cô chỉ toàn đồ ăn thôi à?"

Khúc Yêu Yêu gật đầu: "Dạ."

Lê Thiệu đưa tay khẽ gõ đầu cô: "Chỉ biết ăn thôi."

Anh đi vào cửa hàng lấy bánh kem, Khúc Yêu Yêu vội vàng lấy điện thoại gọi cho bà Khúc. Nhà vẫn dùng điện thoại bàn cũ kỹ, giọng nói pha lẫn tiếng rè rè của dòng điện: "Bà ơi, hình như cháu tìm được anh ấy rồi."

"Ở đâu cơ?"

"Trên đỉnh núi Tiểu Thanh Vân thuộc ngoại ô phía Tây thành phố Du, khi cháu vừa đi đến lưng chừng núi, bỗng nhiên cảm thấy linh hồn trong cơ thể bị bài xích dữ dội. Nỗi sợ hãi đó chưa từng xuất hiện bao giờ, vì vậy cháu nghĩ, hẳn là do thứ đó."

Bà Khúc ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, giọng trầm lắng cất lên: "Yêu Yêu, cháu phải cẩn thận."

Bà Khúc biết tính con bé nhất định sẽ tìm hiểu cho ra nhẽ, ngàn vạn lời dặn dò cũng chỉ có thể gói gọn trong một câu: cẩn thận.

Sau khi cúp điện thoại, Khúc Yêu Yêu chìm vào suy tư. Tại sao đồ của cô lại ở trên núi Tiểu Thanh Vân, rốt cuộc là ai ở trên đó? Nhớ đến lời du khách nói về đạo quán, chẳng lẽ là do người trong đạo quán làm?

"Có ai ở nhà không?"

Tiếng chim hót líu lo bên ngoài đánh thức Yêu Yêu. Mở cửa ra, cô bất ngờ khi thấy Bạch Huyền và Hồng Đàn đã trở về.

"Hai người đã về rồi à?" Yêu Yêu mỉm cười chào hỏi.

Bạch Huyền vung vung hai tay, mỗi tay xách một con gà quay vàng ươm. Hồng Đàn cũng không kém cạnh, khoe hai con ngỗng nướng nóng hổi.

"Đây là quà Tết cho cô và Lê Thiệu." Bạch Huyền đặt đồ xuống bếp, rồi biến thành hình dạng hồ ly, chui tọt vào biệt thự mèo. Cái ổ mềm mại ấm áp khiến Bạch Huyền vô cùng thích thú. So với chiếc giường đá cứng ngắc trong hang động, đây quả là thiên đường. Nếu không phải còn việc quan trọng của tộc cần giải quyết, Bạch Huyền đã sớm quay về từ lâu.

Chưa lâu sau, Lê Thiệu cũng mang bánh kem về. Vừa nhìn thấy cục bông mềm mại cuộn tròn trong ổ, Lê Thiệu tiến đến nhấc nó lên: "Ai cho phép cậu ngủ ở đây?"

Bạch Tuyết vùng vẫy rơi xuống đất, vẫy vẫy đuôi: "Của Tiểu Hồng, chẳng phải là của ta à?"

Nhìn sang Hồng Đàn, hai má ửng đỏ, Lê Thiệu cảm nhận được mối quan hệ giữa hai con hồ ly này dường như đã thay đổi rất nhiều.

Khúc Yêu Yêu chỉ chăm chăm vào chiếc bánh kem trong hộp, cô không kịp chờ đợi để xé vỏ hộp, cầm lấy chiếc nĩa và xúc kem vào miệng. Mùi thơm béo ngậy của dâu tây quyện với kem lan tỏa, vị ngọt ngào len lỏi đến tận đáy lòng.

"Ngon quá!"

Bạch Huyền ngửi thấy mùi thơm liền nhảy lên bàn, dùng móng vuốt bới một miếng bánh cho vào miệng: "Chà, ngon đấy chứ, Lê Thiệu làm à?"

Lê Thiệu lạnh lùng nhìn hắn: "Tôi cho phép cậu ăn rồi à?"

"Ôi chao, đều là người một nhà, ăn tí bánh thôi mà." Vừa nói hắn vừa vung móng vuốt thêm lần nữa, chiếc bánh dâu tây trong nháy mắt đã vơi đi một nửa. Ăn cho bản thân còn chưa đủ, hắn còn gọi Hồng Đàn: "Tiểu Hồng, lại đây nếm thử bánh nào."

Khúc Yêu Yêu sắp khóc đến nơi rồi, cô mới chỉ ăn được một miếng thôi!

Cô trừng mắt nhìn Bạch Huyền, buông nĩa xuống gõ mạnh vào đầu hắn. Bạch Huyền bị đánh choáng váng: "Cậu...cậu...cậu..."