Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!

Chương 61: Em đang yêu




Na Thần khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Lôi Ba.

Đây không phải lần đầu Lôi Ba tặng quà cho hắn, Tết nhất hay khi sinh nhật Lôi Ba đều sẽ có quà hoặc bao lì xì, có đôi khi đi du lịch trở về cũng mang theo đồ này đồ nọ cho hắn. Nhưng hôm nay hắn không muốn gặp Lôi Ba, nhất là “bây giờ”.

Bây giờ chỗ nào y không muốn đi.

Cảm ơn, cứ để đấy, mai em qua xem.

Đệt! Cậu đang ở đâu, ông mua quà cho mà chảnh cho ai xem hả!

Em đang ở nhà bạn, không rảnh đi ra ngoài.

Nhắn xong tin này, Na Thần ném điện thoại sang một bên, đi vào nhà bếp nhìn An Hách rửa chén.

An Hách rửa chén rất tốn nước, đầu tiên là bỏ hết các hộp vào bồn rửa, xả nước ào ào mấy phút liền, cho đến khi chút mỡ nhỏ cũng không còn, y mới dùng hai ngón tay nhón lấy miếng mút rửa chén bỏ vào, xoay xoay vài vòng như cá bơi thế là xong.

“Tránh ra,” Na Thần nhìn thấy vậy ngứa mắt bay tới đẩy An Hách ra, cầm lấy miếng mút cùng với cà mèn, “Bình thường anh toàn rửa chén vậy hả?”

“Ừ, tôi cũng chẳng có bát đũa gì để rửa, toàn dùng một lần rồi ném đi.” An Hách cười khẽ.

“Anh nói xem,” Na Thần úp đồ đã được rửa sạch sang một bên, lau tay, “Tôi muốn nấu cơm cho anh mỗi ngày, liệu có thể giúp anh nâng cao kỹ năng rửa chén được không nhỉ?”

An Hách chỉ cười cười song không nói gì.

Na Thần nấu ăn rất ngon, nếu mỗi ngày đều có thể được ăn những món như vậy thì đối với An Hách mà nói đúng là một chuyện tuyệt vời. Nhưng y không lập tức mở miệng đồng ý, Na Thần nấu ăn cho y mỗi ngày có nghĩa là ngày nào Na Thần cũng qua nhà y, việc này làm cho cái nơi để y trốn tránh bên ngoài sẽ nhiều thêm một người.

Cái người đã đi về một mình bao lâu nay, cái người vừa hận cô đơn nhưng lại đã quen với cô đơn như An Hách mà nói không phải có thể thoải mái tiếp nhận thay đổi.

“Cuộc gọi khi nãy,” An Hách đổi đề tài, ra khỏi nhà bếp, “Là ai gọi thế?”

Na Thần nhìn bóng dáng y, đứng yên tựa vào cái bàn dài: “Lôi Ba.”

“Là cái người lần trước tôi nghe điện thoại giúp cậu hả?” An Hách quay đầu lại.

“Ừ,” Na Thần cúi đầu nhìn tay mình, cũng ra khỏi phòng bếp, “Anh ấy nói có đồ cho tôi nên bảo tôi qua.”

“Muốn qua không?” An Hách đi đến ngồi xuống trước bàn máy tính, mở máy tính lên, “Dù sao ở chỗ tôi cũng không có việc gì…”

“Đuổi tôi hả?” Na Thần khoanh tay đứng ở bên cạnh bàn nhìn y.

An Hách nghe thấy giọng hắn có chút lạnh lùng, quay đầu nhìn sang vẻ mặt không được tốt cho lắm của Na Thần: “Tôi không có ý đó.”

Na Thần không nói gì, đi vào phòng ngủ. Lúc quay lại hắn đã thay sang quần jeans của An Hách, cầm áo khoác lên rồi mặc vào, xách túi của mình lên xong liền xoay người đi về phía cửa.

“Đi đâu thế?” An Hách sửng sốt.

“Đi lấy quà.” Na Thần không quay đầu, mở cửa đi ra ngoài, lúc cửa đóng lại gây tiếng động rất lớn, rầm một cái.

An Hách nhìn cánh cửa bị đóng lại, ngồi trên ghế một hồi lâu cũng không lấy lại được tinh thần, cuối cùng thở dài một hơi.

Chuyện gì đã xảy ra thế này?

“A…” An Hách chống khuỷu tay xuống bàn, đưa tay lên xoa mặt, xong rồi mở ra tập tin ppt trước đó mới làm được một nửa.

Na Thần chắc là không vui rồi, tuy An Hách cũng không thấy câu nói vu vơ đó của mình có vấn đề gì, nhưng vẫn thấy có chút khó chịu ở trong lòng.

Trừng mắt nhìn màn hình máy tính cả nửa ngày, cuối cùng y đứng dậy lấy điện thoại ra gọi cho Na Thần. Bên trong ống nghe vẫn vang tiếng nhạc, song Na Thần mãi không nghe máy, An Hách gọi đến lần thứ ba, đều chỉ nghe được nhạc chờ.

“Đệt, sao mà cứ hát mãi thế” An Hách ném điện thoại sang một bên, điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình một chút rồi bắt đầu làm việc.

Từ nhà An Hách qua nhà của Lôi Ba rất xa, Na Thần lại chọn con đường xa nhất nhưng ít người qua lại rồi bắt đầu lao xe ầm ầm. Gió thổi xuyên qua áo khoác lạnh thấu vào da nhưng vẫn không thể làm cho hắn thoải mái đi được chút nào.

Hắn không tức giận, nhưng cái cảm giác thất vọng từ tận bên trong vẫn không thể khiến hắn tự kiềm chế được.

Na Thần, ai sẽ cần mày?

Không ai cần mày hết.

Lời ba nói giống như cây kim đâm vào tim, chầm chậm khiến hắn hít thở không được.

Đúng vậy, không ai cần hắn.

Cha mẹ không cần hắn, đối với tình yêu thần thánh thuần khiết của bọn họ mà nói thì hắn chính là dư thừa. An Hách cũng không cần hắn, cho dù hắn không đi mà ở lại trong nhà của An Hách thì cũng chỉ có mỗi chuyện là nhìn An Hách làm việc thôi.

Ai cũng không cần mày, cho dù là cái người mà mày cho rằng đang cùng mày “yêu đương” ấy cũng không cần mày.

Bởi vì mày thật đáng ghét. Đúng vậy là bởi thật đáng ghét, mới có một câu thôi cũng không thể khống chế bản thân, quay đầu bỏ đi liền như vậy thì ai muốn ở bên mày chứ!

***

Lôi Ba có một căn ở khu biệt thự gần bờ sông ở ngoại ô thành phố, lúc Na Thần dừng xe ở trước biệt thự thì thấy được con Ford F-150 của Lôi Ba, hắn bước tới đem bã kẹo cao su dán lên cửa kính của xe. Đi hai bước, cảm giác như vậy thật quá trẻ con, hắn lại quay đầu muốn gỡ nó đi.

Cửa của biệt thự mở ra, Lôi Ba đứng ở cửa: “Cậu đang làm gì thế?”

“Trộm xe.” Na Thần đá vào bánh xe một cái.

“Muốn lấy thì cứ lấy đi, có gì đâu,” Lôi Ba hơi nhíu mày, “Vào đi.”

Na Thần theo Lôi Ba vào nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi nước hoa cho nam giới thật nhạt. Hắn không thích nước hoa nên không dùng, Lôi Ba cũng chưa bao giờ dùng nước hoa.

“Còn có ai ở đây à?” Hắn ngồi xuống sofa thắc mắc.

“Hả?” Lôi Ba ngẩn người, “Tối qua anh dẫn người về, cũng không để lại dấu vết gì hết.”

“Còn mùi đấy,” Na Thần cong khóe môi, “Quà đâu?”

“Mũi thính đấy,” Lôi Ba ngồi xuống cạnh hắn, cũng kề mũi gần cổ hắn ngửi ngửi, kéo áo khoác hắn ra, “Đây không phải quần áo của cậu, hôm qua lại qua đêm ở nhà người khác?”

“Quà đâu?” Na Thần quay sang nhìn Lôi Ba.

“Dưới tầng hầm, tự xuống coi đi, nếu thích thì lát anh đưa tới nhà cho.” Lôi Ba đứng lên.

Nghe nói trước kia Lôi Ba học vẽ, còn thật giả thế nào thì Na Thần chưa kiểm chứng qua, nhưng tầng hầm thì bị Lôi Ba biến thành phòng vẽ tranh, nếu không có việc gì thì Lôi Ba sẽ ở đó vẽ.

Lôi Ba chưa bao giờ cho người khác xem tranh của mình, mỗi lần Na Thần xuống dưới chỉ thấy một căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Hôm nay khi hắn đi xuống, ở chính giữa tầng hầm có một bộ trống. Na Thần bước tới đi quanh bộ trống một vòng, đây là bộ trống sản xuất có hạn của DW, trống maple.

“Anh đặt hồi nào thế?” Na Thần quay đầu lại nhìn Lôi Ba.

“Thế nào?” Lôi Ba tựa vào cầu thang.

Na Thần cầm dùi trống lên gõ vài cái: “Đồ tốt.”

“Năm ngoái khi cậu nói đánh bộ trống kia không thoải mái thì anh liền đi đặt,” Lôi Ba từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống, đứng ở sau hắn, “Mẹ kiếp, không ngờ là đặt lâu như vậy, anh vốn định tặng vào hôm sinh nhật cậu rồi.”

“Cảm ơn.” Na Thần quăng dùi trống lên, dùi trống chuyển vài vòng trong không trung, khi sắp rơi trở về tay Na Thần thì Lôi Ba ở phía sau lại vươn tay ra nắm lấy.

“Hai ngày nay cậu đang ở với ai?” Lôi Ba ghé vào tai hắn hỏi.

“Không ai hết,” Na Thần rút lại dùi trống từ trong tay Lôi Ba, “Chiều nay đưa trống tới chỗ của Lý Phàm đi.”

“Lúc anh hỏi nghiêm túc thì cậu cũng trả lời đàng hoàng đi,” Giọng của Lôi Ba mang theo sự mất bình tĩnh rõ ràng, “Đừng chọc anh bực.”

Na Thần quay đầu lại, đối mặt với Lôi Ba, hắn có thể cảm thấy hơi thở của Lôi Ba có chút bất ổn, hắn cong cong khóe môi, nụ cười dần nở ra.

“Em đang yêu.” Hắn nói, thu hồi lại vẻ tươi cười trên mặt.

“Thật không, khó tin quá,” Lôi Ba cười khẽ, “Để chiều bảo Cát Kiến đem trống qua.”

“Ừ,” Na Thần gõ nhẹ lên mặt trống, “Cảm ơn.”

“Đừng cứ khách sáo thế được không?”

“Còn việc gì nữa không, không thì em đi đây.” Na Thần bỏ dùi trống xuống, đi lên cầu thang.

“Đi đi.” Lôi Ba không nhúc nhích.

Sau khi Na Thần ra khỏi tầng hầm, Lôi Ba đứng một mình ở trong phòng trong chốc lát sau đó cầm điện thoại ra gọi.

“Chiều qua đây, đem trống tới chỗ của Lý Phàm,” Lôi Ba nhìn chằm chằm vào bộ trống, “Còn nữa, từ nay trở đi coi xem Na Thần gần đây hay qua lại với ai nhất.