Này Anh! Chịu Trách Nhiệm Đi!

Chương 10: Sóng gió nhà chồng




Máy bay cất cánh lên không. Cô gái đanh đá ngồi cạnh bà, lo lắng nhìn ra khỏi ô cửa máy bay. Hôm qua xem dự báo thời tiết rằng hôm nay trời rất đẹp, ban ngày thấy nắng ban đêm thấy trăng vậy chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đi.

Người tính không bằng trời tính.

Bà ngoại dù tóc đã bạc cũng rất khỏe để tự mang Vali, tự mình đi khỏi sân bay, ngoắc taxi và cùng cháu gái về nhà xử lý chuyện của cháu trai.

Chính xác thì không đọc email của em gái sẽ rước họa vào người. Chẳng hạn như hiện tại, phu nhân rất bất ngờ khi thấy mẹ mình xuất hiện ngay trước nhà cùng cô con gái đang le lưỡi vẫy tay chào phu nhân.

“Mẹ, để con kêu người hầu xách vali, mẹ mau ngồi nghỉ a”, phu nhân cười rộ và vui vẻ dắt mẹ vào nhà. Con bé đanh đá nhân cơ hội vội phóng lên lầu tông cửa phòng anh trai cùng anh dâu ra, đóng cửa, chốt nhẹ khoá, nhìn đông ngó tây đảm bảo không còn ai nữa mới an tâm lăn đến ôm lấy anh dâu đang phòng bị nhìn cô chăm chú.

“Ôi ôi bé cưng mau ra đời, chị sẽ hảo hảo chiếu cố cưng”, tự kỉ với cái bụng của Tae một hồi, cô mới nhớ vấn đề chính, lập tức nghiêm chỉnh đối mặt anh dâu đang ngây người, cô dõng dạc nói “vì lời hứa với anh hai, vì lời hứa với bằng hữu, tôi sẽ cùng anh trai bảo vệ anh dù chuyện gì xảy ra anh dâu ạ!”

Vẻ mặt mờ mịt nhìn con bé đanh đá đang nghiêm túc kia, cậu khó hiểu hỏi “chuyện gì xảy ra cơ?…”

Con bé bất đắc dĩ kể ra mọi chuyện nó chứng kiến từ khi qua ở với ngoại. Mẹ vì hào hứng nên gửi thư cho ngoại khoe là đã có cháu dâu mà không ngờ rằng bà thuê người đi tìm hiểu cháu dâu mình, khi biết TaeKyo có thai trước khi kết hôn bà đã tức giận!

“Bà em là thế hệ cũ, không thoáng như bây giờ nên bà quyết muốn hai anh li hôn”, mặt lúng túng nhìn cậu. TaeKyo đỡ trán, lại nữa rồi, hễ có bầu lại gặp quân phá đám, chẳng lẽ tháng nào cũng phải đốt phong lông?!

Huyên náo vang vọng lên phòng ngủ, nghe ra tiếng khóc của tiểu Phi ở dưới lầu vang vọng, tiếng bước chân dồn dập lên lầu.

Lạch cạch

Lạch cạch

Hình như hồi nãy con bé vừa khoá cửa. Le lưỡi đến mở cửa thì hai bóng dáng nhỏ xông về phía cậu, gào khóc “ba ba!!! Phù Thuý mắng tiểu Phi không có lễ nghi!!! Ô ô… Oa Oa… Ba ba lấy lại công bằng cho con! Ô ô…”.

Tiểu Phàm ló đầu khỏi phòng, nhìn hình ảnh hai người lớn dần đến gần, sập cửa phòng, chốt khoá, kéo ghế chặn cửa.

Cốc Cốc… Cốc… “Tae, mẹ đây, mở cửa cho mẹ được không?”, giọng phu nhân mang theo hoảng hốt. TaeKyo cau mày nhìn hành động của con mình, vô lễ a vô lễ. Xách hai đứa nhỏ lên, con bé tìm chỗ núp là trong tủ quần áo, ra dấu im lặng với anh dâu và cùng hai đứa nhỏ trốn vào.

Mặt hắc tuyến chống đỡ bụng bầu, chậm Chạp ra loay hoay mở cửa, sau lưng phu nhân là một người phụ nữ khí chất bức người và vô cùng quý phái, cậu không tự chủ thốt lên “bà ngoại”.

“Ta không phải là người để cho cậu gọi là bà ngoại”, người phụ nữ tiêu sái bước vào phòng, tiến thẳng đến tủ quần áo và lôi đám nhỏ ra, liếc mắt nhìn cháu gái mình, bà hướng về phía cậu đang được phu nhân dìu đến giường, hỏi:

“cậu đã đi giám định ADN chưa mà chắc chắn đây là con Đại Q?”.

Trợn mắt nhìn bà, TaeKyo nghẹn lời không nói được. Cậu sau vụ tông xe mất trí nhớ thì nghe kể là bản thân cậu có định ước sẵn với lão công rồi, cưới gả rồi động phòng gì đó mà, sao bà ngoại lại bắt giám định ADN?!

“Gọi Đại Q về cho ta”, phất tay với cháu gái mình, L xoay lưng chuẩn bị chạy đi thì thấy người vừa bị gọi hồn xuất hiện. Cô hét “Anh!!!”.

“Ừ, anh về rồi.”, đáp lời em gái rồi cùng tiểu Phàm đến bên giường đứng cạnh TaeKyo, anh sủng nịnh cười “con gái, bố về rồi”.

“Hỗn đảng!!! Cháu trai… Cháu… Cháu quên hết những gì được dạy rồi sao?! Ông ngoại mi khi đó đánh bao nhiêu roi vẫn không thấm vào da thịt?!”, bà nổi giận rống lên, phu nhân vuốt lưng cho mẹ mình, chỉ sợ bà khí tiết không thông lại lên cơn đau tym khi tức giận, cô chen lời “mẹ… Mẹ… Hai đứa nhỏ là cháu mẹ mà… Đừng khắc khe làm quá lên như vậy…”.

“Con đó! Nếu ta không tra ra thì qua mắt ta luôn sao?! Gia đình gia giáo là gì con đến tận bây giờ vẫn chưa chịu nhận thức?!”, trừng mắt nhìn phu nhân đang nói đỡ cho tiện nhân kia, bà thập phần không vừa mắt.

Anh bất đắc dĩ thở dài, người nhà anh khắc khe với ai cũng được, với vợ con anh thì không, vì xót xa nên anh không nỡ đưa lũ trẻ vào khuôn phép, chỉ cho học những cái cần thiết che mắt thiên hạ.

“Bà ngoại, cậu ấy là người con thương, con cưới chứ không phải bà cưới, huống chi ông cũng không còn, cuộc sống này thoáng rồi, khuôn khổ làm gì nữa, mệt lắm, chúng nó còn quá bé để hiểu thế nào là đối mặt xã hội hiểm độc”, anh bồng tiểu Phi đang khóc thút thít trong lòng cậu lên, dỗ dành thằng bé.

“Cháu hiểu sai rồi, cái ta không vừa mắt chính là có thai trước kết hôn!!”

Cậu khó hiểu nhìn bà, nắm vạt áo anh giật giật hỏi “bà nói vậy là sao anh? Có thai trước kết hôn?”

SOẠT, một xấp giấy bị quăng đến cạnh cậu, người phụ nữ lạnh lùng nói “đọc để hiểu đi!”

Mọi người giật thót, muốn ngăn bàn tay cậu lại nhưng cự li quá xa, chỉ có thể thấy khuôn mặt ngày càng tái đi của cậu.