[Naruto] Yêu Ghét

Chương 95





Chuyện Naruto và Sasuke sắp rời đi cũng không có nhiều người biết, chỉ giới hạn trong vòng cao tầng của Konoha mà thôi.

Dù sao cái Nhẫn Thuật không thời gian đó cũng rất khó giải thích. Còn ở bên ngoài, Hashirama chỉ phải công bố rằng hai người đi làm nhiệm vụ xa, muốn dùng thời gian xử lý lạnh chuyện này.

Muốn giấu nhẹm cũng không được bởi vì danh vọng của Naruto và Sasuke qua lần chiến tranh vừa rồi đã tích luỹ đến độ cao kinh người, tuy không đến mức người người nhà nhà đều biết nhưng trên cơ bản chỉ cần là Nịna thì đều có thể nhận ra hai người họ.

Tobirama cũng không phụ sự kỳ vọng của Sasuke, bằng một "phép màu" nào đó mà chỉ sau bảy ngày ngắn ngủi, hắn đã tính ra toạ độ của thế giới kia.

Tobirama khi nghe thấy cách nói này đã vô cùng nghiêm túc phản bác:

- Đấy không phải là phép màu, đấy là sức mạnh của tri thức, Sức! Mạnh! Của! Tri! Thức!

Mọi người: ... Ngươi đang chê bọn ta thiếu hiểu biết phải không?

Nhưng cho dù có tiếc nuối thế nào, bảy ngày sau, giờ khắc chia tay vẫn phải đến.

Hashirama nắm lấy tay Naruto cười, ánh mắt nhu hoà:

- Đến giờ này ta cũng không nhiều lời nữa, chỉ muốn nói rằng gặp được cậu là một điều may mắn vô cùng lớn, đối với ta, với Senju và đối với cả Konoha nữa. Chúng ta sẽ luôn biết ơn cậu.

Naruto nghe được lời thổ lộ tâm tình như thế thì vành tai không khỏi đỏ lên, lúng túng gãi gãi mặt:

- A ha ha, ngài cứ nói quá... Các ngài cũng đã giúp đỡ ta rất nhiều rồi dattebayo...

Tobirama tiến lên, hơi lắc đầu:

- Không, hai cậu đã giúp bọn ta rất nhiều, đấy là sự thật, ân tình này bọn ta sẽ không bao giờ quên.

Izuna mỉm cười vỗ vỗ lấy cánh tay thanh niên tóc vàng, nhẹ nhàng nói:

- Bây giờ bọn ta cũng chỉ có thể tiễn hai người được đến đây thôi. Đi đường bình an!

Madara đứng một bên nhìn Naruto và Sasuke, gật đầu trầm giọng:

- Đi đường bình an. Nếu có dịp thì quay lại đây chơi, bọn ta sẽ luôn mở cửa chào đón.

Yoko nằm trong lòng nam nhân cũng giơ lên nắm tay quơ quơ, mắt hơi nheo lại cười khanh khách như muốn nới lời chào tạm biệt.

Ngay lúc này, ánh nắng cũng phá tan trời mây, ấm áp buông xuống, giống như ngay cả trời đất cũng muốn ghi nhớ lấy cái thời khắc lịch sử này.

Naruto hé miệng, cổ họng hơi lăn lộn, rõ ràng chỉ mới hai năm nhưng nơi này, những người này đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cậu.

Hiện tại cậu có rất nhiều điều muốn nói nhưng rồi lại không biết nên nói ra sao, miệng lưỡi của mình vụng về đến đáng sợ. Cuối cùng Naruto chỉ nở ra một nụ cười tươi roi rói, nụ cười này ở dưới ánh nắng mặt trời dường như sáng lên lấp lánh, ngay cả đầu tóc vàng kia cũng xoã tung hoà vào trong nắng.

Tất cả những câu từ muốn nói giờ phút này đều hoá thành một cái gật đầu thật mạnh:

- Ừm!

Sasuke đối với bọn họ khẽ gật đầu, khuôn mặt ít cảm xúc nay cũng mang lên chút ý cười nhạt nhẽo.

- Đã đến giờ, bắt đầu!

Theo một tiếng hiệu lệnh của Tobirama, cả Madara và Sasuke đều mở to mắt, Rinnegan đồng loạt phát động!

"Xoèo!" "Roẹt! Roet!"

Theo từng tiếng vang chói tai, không gian xung quanh dường như bị một bàn tay khổng lồ xoa đến vặn vẹo, cuối cùng "Phành!" một tiếng! Một vết rách đen ngòm xuất hiện!

Nhưng "cánh cửa" này lại không hề ổn định, nó không ngừng run rẩy giống như có thể biến mất ngay lập tức.

Không còn thời gian cho bọn hắn bùi ngùi nữa rồi.

Sasuke kéo lấy cánh tay Naruto lao vào vết rách, Susanoo màu tím đã bao lấy hai người. Naruto trên người sáng lên Chakra cam vàng, vẫy vẫy tay lớn tiếng nói:

- Tạm biệt!!!

Theo vết rách khép lại, chỉ còn dư âm lời tạm biệt vẫn chưa dứt, quanh quẩn mãi.

...................

Naruto nhỏ nhón chân mở ra cửa nhà, nhắm mắt nói:

- Em đã về.

Chỉ là như bao ngày, không hề có ai đáp lại cậu, mở bừng mắt ra thì chỉ có thể thấy không gian rộng lớn quạnh quẽ lạnh lẽo.

Trên tường vẫn in gia huy hình quạt tròn và lốc xoáy, bên cạnh tủ giày còn treo ảnh gia đình ba người, bên cạnh ti vi còn một thanh Kunai đang khắc dở của Uzumaki- nii, trên giá treo quần áo còn móc lấy áo khoác của Uchiha- nii. Rõ ràng là ngôi nhà ấm áp của ba người, những dấu vết sinh hoạt của hai anh trai vẫn đằng kia, nhưng chẳng hiểu sao chỉ sau một buổi sáng, cậu lại chỉ còn có một mình.

Bốn năm hạnh phúc ấy dường như chỉ là một giấc mơ.

Có nhà to đẹp thì có ích lợi gì chứ? Đệm ấm chăn êm thì sao?

Sau tất cả, cậu lại cô đơn một mình.

Hốc mắt đứa nhỏ đỏ bừng lên, đôi mắt xanh cũng bịt kín hơi nước, nó rõ ràng rất muốn khóc nhưng lại cắn răng không chịu cho nước mắt rơi xuống, bờ vai nhỏ gầy khẽ run rẩy, ngay cả khuôn mặt được Sasuke nuôi phúng phính nay lại đâu vào đấy.

Bốn năm, hai anh trai của cậu đã biến mất được bốn năm, bốn năm hạnh phúc lại bị bốn năm cô đơn làm lu mờ đi, cái con số bốn chết tiệt.

- Nii-san...

Naruto nghẹn ngào kêu ra tiếng, tay siết chặt lấy cái băng đeo trán mới nhận được từ tay thầy Iruka đến mức cái cạnh sắt cắm vào thịt, niềm vui sướng khi được công nhận thành Gennin cũng bị nỗi buồn trong giờ phút này che mất.

Nhưng đứa nhỏ lại rất nhanh chóng kiểm soát được cảm xúc của mình, cẩn thận đem băng đeo trán để cạnh Kunai của anh trai rồi cầm lấy tiền đi ra ngoài.

Naruto nhanh chân bước trên đường, mặc kệ ánh mắt phức tạp của những người xung quanh, tiến thẳng tới tiệm rau.

- Bà ơi, bán cho cháu chút rau.

Naruto chưa bao giờ thích ăn rau, cậu thích thịt, vì chỉ có thịt mới có thể làm cậu no bụng, nhưng cậu vẫn nhớ lời nii-san, không được kén ăn, cho dù khó ăn cũng phải nuốt xuống. Cậu là cậu bé ngoan.

Bà già bán rau thấy Naruto đến cả người liền hơi co rúm lại, trong mắt rõ ràng hiện lên sự sợ hãi, nhưng lại không dám mở miệng đuổi đứa nhỏ này đi, chỉ đành nhăn mặt đứng từ xa ném cho cậu một mớ rau, báo giá:

- Hai đồng!

Naruto quen tay nhận lấy mớ rau, rồi cúi người lấy ra hai đồng đặt lên mặt đất, thả xuống một tiếng "cảm ơn" liền không chút do dự xoay người rời đi.

Cậu biết sự hiện diện của mình gây phiền hà cho người khác, cậu cũng chẳng thích ánh nhìn của đám người kia nên tốt nhất là làm xong việc của mình thì rời ngay đi.

Nếu là trước kia sẽ chẳng ai bán cho cậu cả, làm lơ đã là thái độ tốt nhất rồi. Nhưng từ khi cậu có hai vị anh trai mạnh mẽ bao bọc, dân Làng không ít lần bị hai người doạ sợ, cũng không dám lôi cái thái độ thù địch kia ra trước mặt cậu, lâu lâu cậu chạy chân đi mua đồ cũng đành phải bóp mũi bán cho cậu.

Cho dù hai vị anh trai đó đã biến mất trên dưới bốn năm thì người dân Làng cũng đã quen với cách sống nước sông không phạm nước giếng này rồi.

Ít nhất điều này cũng giúp cuộc sống của Naruto dễ chịu hơn rất nhiều.

Naruto đi một vòng, mua đủ thịt, rau và gia vị, còn vòng qua tiệm kem mua một cây kem đôi mới chịu về nhà, nhưng về đến cửa lại thấy một khuôn mặt vô cùng đáng ghét xuất hiện ở đấy!

- Sa, Sasuke?! Sao cậu lại ở đây?!

Naruto trợn mắt há mồm nhìn cái tên Uchiha nào đó chậm rì rì ngẩng đầu lên, dùng một loại miệng lưỡi vô cùng khó chịu nói:

- Mở cửa.

Đấy! Chính là cái thái độ cao cao tại thượng này đấy! Cậu ta đang ra lệnh cho mình sao aaaa?! Đồ đáng ghét! Đồ đáng ghét!!!

- Không! Sao ta phải nghe lời cậu!

Naruto ôm ngực, quay phắt sang một bên, dùng cả hành động và lời nói từ chối Sasuke.

Sasuke cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn cái túi cậu đang cầm trên tay, không đầu không đuôi phát ra một từ đơn:

- Chảy.

Chảy? Cái gì chảy?

Naruto khó hiểu liếc hắn một cái, khi thấy hắn nhìn vào cái túi trên tay mình mới đột nhiên sực nhớ ra mình mới mua cái gì, ngay lập tức kêu lên thảm thiết:

- Kem! Kem của ta!!!

Sasuke thấy bộ dạng ngu xuẩn của cậu liền ghét bỏ nhìn sang một bên.

Đội sổ thật đúng là đội sổ.

Cuối cùng cho dù Naruto có tám vạn cái "không muốn" thì vẫn phải rước cái tên mà cậu nghe thấy tên đã thấy ghét kia vào nhà. Cho dù đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cậu làm điều này.

Nhưng cho dù có là ngàn lần vạn lần đi chăng nữa, Naruto vẫn luôn luôn cảnh cáo Sasuke một câu:

- Đừng động chạm linh tinh!

Cho dù hai nii-san đã "biến mất" nhưng căn nhà này, những vật dụng trong căn nhà này là nhứng thứ gì quý giá nhất cậu có, không phải về vật chất, chúng nó chứa đựng tất cả những ký ức hạnh phúc của cậu trong bốn năm ấy, cho nên cậu không muốn bất cứ ai làm hỏng chúng.

Sasuke cũng không phải người thích sờ mó, hắn chỉ đơn giản dùng ánh mắt đánh giá những vật ở đây mà thôi.

Vừa mới bước vào, hai gia huy quạt tròn và lốc xoáy đã đập vào mắt, Sasuke cũng như mọi lần, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chúng nó một lúc rồi mới ngựa quen đường cũ ngồi lên ghế Sofa.

Kỳ thực Sasuke và Naruto quen nhau cũng chỉ là vì học chung lớp, hắn vẫn luôn là tên thiên tài đáng ghét trong miệng Naruto, còn Naruto vẫn luôn là kẻ yếu đuối kém cỏi trong nhận thức của hắn.

Ban đầu Sasuke chưa bao giờ để ý đến Naruto, thậm chí còn chẳng thèm nhớ tên của cậu, đối với hắn mà nói, để tâm đến những kẻ yếu chỉ làm chậm bước chân đi tìm sức mạnh của chính mình mà thôi.

Vốn là như thế, cho đến một ngày bọn họ bắt đầu học thực chiến và tình cờ ngay hôm đầu tiên, Naruto và Sasuke lại được phân vào cùng một tổ.

Cứ tưởng rằng mình sẽ chiến thắng dễ như trở bàn tay, ai ngờ Sasuke ngay lập tức đã bị hiện thực vả mặt, tiếng "chát" oan nghiệt làm cho hắn phải đờ ra một lúc mới nhận ra là mình đã thua. Thua. Thua một cách đầy chật vật.

Tất nhiên Naruto cũng không tốt hơn là mấy, quần áo cả hai người rách tung toé, đầu tóc rối bù xù, khoé mắt Sasuke bị đánh tím bầm còn một bên má của Naruto cũng sưng đỏ lên. Thực lực hai người vậy mà sàn sàn nhau, nếu như không phải thể lực tốt hơn một chút thì Naruto chưa chắc đã thắng được.

Sự chiến thắng Naruto cũng nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người xung quanh, ngay cả giáo viên cũng phải đờ người ra đôi ba phút mới hô lên kết quả.

Cũng đúng thôi, ai ngờ được một thằng nhóc luôn đứng bét lại có thể thắng được thiên tài Uchiha nổi tiếng cơ chứ.

Lúc ấy, Sasuke gần như là chật vật bò dậy rồi chạy chối chết, mặc kệ bàn tay đưa ra muốn đỡ hắn dậy của tên tóc vàng kia.

Và cũng từ lúc đó, hắn mới nhớ kỹ tên của cái kẻ đã đánh bại hắn, cái kẻ tên là Uzumaki Naruto.

Kể từ sau trận chiến ấy, Sasuke luôn cố ý vô tình xoi mói Naruto, cứ hễ mở miệng ra là châm chọc, lần nào cũng phải chọc Naruto tức điên lên mới bằng lòng bỏ qua. Mà cũng từ ấy, Naruto quyết tâm nhét Sasuke vào danh sách đen của mình!

Hừ! Thật đáng ghét!

Sasuke và Naruto đồng loạt bĩu môi.

Naruto vẫn luôn đứng bét lớp nhưng cứ hễ đến tiết thực chiến lại cùng Sasuke đánh đến bất phân thắng bại, dần dần cả Sasuke và những người xung quanh đều không dám coi khinh cậu, lời ra tiếng vào cũng ít đi hẳn.

Cứ tưởng mối quan hệ bọn họ cứ như chó với mèo như thế đến khi tốt nghiệp thì vào một ngày, Sasuke đột nhiên bắt gặp thằng bé tóc vàng ấy lang thang trên đường, cái người u trầm trầm, ngay cả đôi mắt xanh sáng ngời trong vắt kia cũng biến thành một mặt hồ vẩn đục, hoàn toàn khác với dáng vẻ khí phách hăng hái thường ngày.

...Đã có chuyện gì xảy ra sao?

.................... Hết chương 95............

Vài điều muốn nói:

Nào, đây, ai nhớ Sasuke nhỏ và Naruto nhỏ thì tác giả viết liền cho đây :>, đừng kêu ca nữa nha~ chiều hết nấc luôn còn gì.

Tóm lại chút tuyến thời gian cho đỡ rối ha:

0-4 tuổi: Naruto nhỏ ở một mình.

4-8 tuổi: Nar nhỏ ở với Nar lớn và Sặc lớn, trong đó:

+ 4-6 tuổi: Ở nhà.

+ 6 tuổi: Bắt đầu đi học tại học viện.

+ 7 tuổi: Tiết thực chiến đầu tiên.

+ 8 tuổi: Nar lớn và Sặc lớn biến mất.

8-12 tuổi: Nar nhỏ ở một mình.

Hiện tại là 12, tuổi vừa mới lên Gennin.

Vầy thôi hì hì. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nha, đừng quên tim và cmt nè, tạo cho tác giả chút động lực đi nào!