Tobirama gian nan nâng lên mí mắt, bên ngoài tối om om khiến hắn tạm thời không thể biết mình đang ở đâu.
Vẫn còn sống sao? Cứ tưởng mình chết chắc rồi chứ.
Tobirama đỡ trán ngồi dậy, cơ thể không phản hồi lại bất kỳ sự đau đớn nào làm hắn không khỏi ngẩn ra, sau rồi liền lấy tay vạch chiếc áo khoác đang đắp trên người lên, tuy quần áo rách tung toé dính máu và bụi bẩn nhưng lại không có bất kỳ miệng vết thương nào.
Tobirama lấy tay sờ lên bụng trái của mình, chỗ đó trước khi hắn mất đi ý thức vẫn còn một lỗ hổng lớn nhưng hiện tại lại vô cùng san bằng không một dấu vết, giống như cái vết thương trong ấn tượng của hắn chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Ngay lúc này, Tobirama đột nhiên cảnh giác quay đầu, vừa thấy đúng là Izuna đang kinh ngạc nhìn hắn, ngay cả con thỏ không biết chết hay sống trên tay cũng rơi xuống.
Senju tóc trắng hơi cau mày, khi ấy xung quanh không có người, cũng sẽ không có bất kỳ vị thần tiên nào đó trùng hợp đi ngang qua vừa lúc cứu hắn vào lúc đó đâu, cho nên người cứu hắn quanh đi quẩn lại thì cũng chỉ có tên Uchiha trước mặt mà thôi.
Nhị Vĩ? ...Thôi đi, đừng đùa.
- Cảm ơn.
Đối với những người có ơn với chính mình, vị Phó Lãnh đạo nhà Senju chưa bao giờ tiết kiệm một câu cảm ơn, cho dù đó có đối với người mà hắn luôn chán ghét đi chăng nữa. Tobirama nhìn thẳng thanh niên, khẽ gật đầu một cái.
Izuna nghe thế đột nhiên có chút ngượng ngùng, ngón tay không biết làm sao mân mân lông thỏ trên tay, bước đi ngập ngừng đến gần hắn ngồi xuống, đánh mắt sang một bên hơi lắp bắp nói:
- Không, không! Ta mới, mới, mới là người cần nói câu đó mới đúng! Ngươi đã cứu ta trước!
Sau rồi hắn chúi đầu xuống, tóc mái che mất vẻ mặt của hắn, ở góc nhìn của Tobirama chỉ nhìn thấy một cái đỉnh đầu đen óng, một lúc sau mới thấy một câu nói lí nhí được nghẹn ra:
- Cảm... cảm ơn.
Nho nhỏ, hơi vấp, nhưng đích thực là một lời cảm ơn đủ chân thành.
Senju tóc trắng nhìn thấy vành tai đỏ lử của ai kia chỉ cảm thấy vô cùng thú vị nhướng mày, hắn kỳ thực cũng không mong chờ gì về việc thiếu gia Uchiha sẽ cảm kích hắn, thậm chí hắn còn đã dự đoán đến trường hợp rằng tên nào đó sẽ gào vào mặt hắn: "Ai cần ngươi cứu!".
Nhưng cảm giác này cũng không tồi, vị Uchiha mắt cao hơn đỉnh này nay lại cúi đầu nói cảm ơn hắn, điều này khiến Tobirama không khỏi sung sướng nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tầng ý cười nhàn nhạt.
Mà vừa lúc này Izuna cũng ngẩng mặt lên, ánh mắt vừa lúc đối diện với đôi mắt đỏ đang cười kia.
Trong chớp mắt, Izuna như thấy được mặt hồ vào hoàng hôn, đỏ rực và mềm mại, lăn tăn gợi lên những dải sóng nhỏ lóng lánh dưới chút ánh nắng cuối ngày còn sót lại, đẹp đến say lòng người.
- Khụ! Khụ! Ta, ta đi nướng thỏ!
Vị Uchiha nào đó đột nhiên giật mình sực tỉnh, chợt nhận ra mình vừa mới làm điều ngu xuẩn gì, vô cùng chật vật ho khan hai tiếng, cầm lấy con thỏ trên tay chạy mất tăm.
Tobirama chỉ khó hiểu nhìn thoáng qua phương hướng hắn rời đi, sau rồi cũng không quản tên Uchiha nào đó đột nhiên phát bệnh, chỉ đứng dậy khởi động một chút.
Chậc, chỉ mới xoay hông thôi mà khớp xương cũng phát ra tiếng, xem ra hắn đã hôn mê một khoảng thời gian khá dài rồi.
Sau một màn thể dục phát ra tiếng động ê răng, Tobirama mới lôi túi Nhẫn cụ của mình ra kiểm kê.
Kunai khắc ấn Phi Lôi Thần Thuật trong lúc chạy trốn đã rơi rụng gần hết, thuốc trị thương cũng hết sạch, lương khô hẳn tên Uchiha Izuna kia không đụng vào nên vẫn còn nguyên như cũ, nhưng cho dù thế cuộc săn bắt Vĩ Thú này khả năng phải dừng ở đây thôi.
Đợi chốc nữa ăn xong bữa cơm thì dùng Phi Lôi Thần Thuật mang tên Izuna kia về Konoha, thực lực của bọn hắn không đủ, nếu cứ cố quá sẽ thành quá cố mất...
Tobirama âm thầm tính toán, rồi đột nhiên trong đầu chợt loé một cái.
Đúng rồi, Nhị Vĩ đâu?
Tobirama đứng phắt dậy, cảnh giác đánh giá khung cảnh xung quanh.
Nơi này là một vùng hoang mạc, từ mặt đất cằn cỗi để lộ chi chít những hòn đá lớn góc cạnh, nhìn địa hình thì hẳn là đã cách "Khu rừng chết" khá xa, vậy là Nhị Vĩ không đuổi theo sao?
- Senju Tobirama!
Tiếng gọi của Izuna đột nhiên vang lên, Tobirama cũng theo tiếng gọi quay đầu lại.
Nhưng ngay lúc này, biểu tình của hắn chợt đọng lại, cơ mặt biểu lộ ra một trạng thái vô cùng vặn vẹo kỳ quái, giống như là không thể tin được rồi lại giống như bị đả kích đến không biết nên bày ra biểu tình gì lúc này.
Gì đây... Ai nói cho hắn biết hắn đang nhìn thấy cái gì đây?... Sinh vật đi cạnh tên Izuna kia là thứ gì? Có phải Nhị Vĩ không? Có phải Nhị Vĩ xọc hắn một phát kia không? Đúng không? Chắc chắn là không phải đúng không? Sao nó lại ở đây được? Ông trời đang đùa hắn sao? Là Ảo thuật sao? Chắc chắn là do tên Izuna dùng Sharingan muốn cho hắn xấu mặt đây mà! Nhưng hình như không phải, hắn đã quá quen với Ảo thuật của Sharingan rồi cho nên hẳn là không phải! Nhưng nếu không phải thì đây là thật sao?....
Tobirama chỉ cảm thấy các suy nghĩ trong đầu như bị cuồng phong càn quét, vô vàn ý nghĩ đột nhiên xẹt qua rồi nhanh chóng biến mất khiến cho ngay cả hắn cũng không kịp phản ứng lại là mình vừa nghĩ cái gì, chỉ có thể giương mắt nhìn sinh vật hư hư thực thực là Nhị Vĩ đang đến gần, ngay cả muốn nhấc chân chạy nhưng chân cứ như chết trân chôn dưới đất, cái cảm giác gần chết lại hiện lên, ngay cả bụng trái cũng nhói đau từng đợt,
Izuna mãi đến khi lại gần, nhìn thấy vẻ mặt xanh trắng lẫn lộn của Tobirama mới đột nhiên phản ứng lại, quay sang nhìn thoáng qua Matatabi rồi chạy chậm lại gần nam nhân, vỗ vỗ vai hắn, ý bảo không sao hết.
Cổ Tobirama như khớp máy móc lâu ngày không được bôi trơn, lục cục cứng đờ quay sang nhìn Izuna rồi lại lục cục quay sang nhìn Nhị Vĩ, nửa ngày mới nghẹn ra hai từ:
- ... Nhị Vĩ?
Nhị Vĩ ngửi được mùi sợ hãi đề phòng của nhân loại tóc trắng kia liền không tiến lên nữa, chỉ ngồi xuống, nghe thế liền phát ra một tiếng ngáy nho nhỏ trong cổ họng xem như chứng thực câu hỏi của nhân loại.
- Ừ hừm.
Đúng là Nhị Vĩ rồi.
Tại sao Nhị Vĩ, không, tại sao hắn lại có thể đứng đây và bình yên nói chuyện với Nhị Vĩ thế này? Trước khi hắn ngất đi không phải hắn và nó vẫn còn đang "đuổi bắt" nhau sao? Rốt cuộc trong lúc hắn hôn mê đã có những chuyện gì xảy ra vậy? Hắn không thể hiểu nổi những gì đang diễn ra nữa rồi!
Tobirama: ...Tại sao từ khi tỉnh dậy đến giờ hắn cứ thấy thế giới này sai sai.
Tobirama: hoài nghi nhân sinh-ing.
Ngay khi vị Senju nào đó lâm vào câu hỏi mang đầy tính triết học là "ta sai hay thế giới này sai" thì Uchiha Izuna bên cạnh nhìn thấy bộ dạng mê võng này của hắn nhịn không được cười phá lên, đuôi lông mày mệt mỏi mấy ngày nay cũng cong cong lên đầy sung sướng.
Izuna lại lần nữa vỗ vỗ bả vai căng chặt của nam nhân, trong giọng nói chứa đầy ý cười:
- Không cần phải như thế đâu, chuyện rất dài, khi về ta sẽ kể cho ngươi nghe sau, hiện tại Nhị Vĩ không có ác ý với chúng ta, thả lỏng lại chút đi.
Xong rồi, Izuna nhịn không được nhéo nhéo cánh tay rắn chắc của hắn hai cái, trong lòng âm thầm cười trộm, xúc cảm tuyệt thật, mềm dẻo mà ấm áp, hơn nữa da của tên Senju này rất trắng, thậm chí còn trắng hơn cả hắn, nếu như có dây thừng đỏ siết lên...
Trong đầu Izuna lờ mờ hiện ra thân thể rắn chắc trắng muốt bị dây thừng đỏ sậm trói lại không thể động đậy được, dây thừng sẽ căng cơ thể đẹp đẽ ấy ra những tư thế dâm đãng, phơi ra những góc nhìn tuyệt đẹp, ngay cả nơi riêng tư cũng không thể giấu đi, loả lồ đầy trần trụi dưới ánh nhìn của hắn. Khuôn mặt luôn lạnh lùng kia sẽ thẹn đến ửng đỏ lên, môi mím chặt, chân mày sẽ cay lại, cả người sẽ nổi lên màu hồng nhạt ngon miệng, ướt đẫm mồ hôi, và đặc biệt là đôi mắt đỏ kia...
Nó sẽ căm tức nhìn hắn, nhưng lại giấu không nổi sự bàng hoàng và không biết làm sao, rồi hai viên huyết ngọc ấy sẽ được trùm lên một tầng hơi nước, ướt dầm dề nhưng lại tăng lên thêm vẻ đẹp mông lung, thần bí và mơ màng, rồi nó sẽ trống rỗng khi tình dục đạt đến đỉnh điểm, nhưng đôi mắt kia sẽ luôn luôn chứa đầy hình bóng của hắn, chỉ có hắn mà thôi.
Ngón tay của Izuna nhịn không được hưng phấn khẽ cựa quậy, sau rồi như bị điện giật, vội vàng thụt tay lại giấu sau lưng, nhưng đầu ngón tay lại nhẹ nhàng cọ sát với nhau, như là dư vị cái xúc cảm vừa rồi.
Tobirama cũng không biết chính mình đã bị tên Uchiha bên cạnh lột sạch ý dâm một lần, nghe thế cũng cố hít sâu rồi thở phào ra, cố gắng thả lỏng lại cơ thể, nhưng hắn thật sự không còn tâm trạng ăn uống nữa, con thỏ được nướng thơm ngào ngạt đặt đằng kia cũng không thể khiến hắn tiết ra nước bọt, miệng hắn hiện tại đắng ngắt khô khốc.
Tobirama túm lấy cánh tay của Izuna, nhìn hắn nói:
- Về, chúng ta về nhà! Ngay bây giờ!
Chưa kể đến khi nghe đến hai từ "về nhà", mắt của Izuna thậm chí đã mất khống chế hơi ửng đỏ lên, hắn không chút do dự gật đầu, hướng về phía Nhị Vĩ kêu lên:
- Nhị Vĩ, chúng ta về Konoha!
Nhị Vĩ chậm rì rì bước lại gần, trong miệng càu nhàu:
- Đã bảo gọi ta là Matatabi, không phải Nhị Vĩ nọ Nhị Vĩ kia...
Tobirama cố nén cảm giác muốn kéo tay Izuna chạy chối chết khi nguồn Chakra lạnh lẽo của Nhị Vĩ gần ngay bên người, chỉ mím môi kết ấn.
Phi Lôi Thần Thuật!
Ngay lập tức, bóng người biến mất, chỉ để lại một đám lửa và một con thỏ nướng được bọc lá kỹ càng nằm lăn lóc trên mặt đất.
...................
Mà ở Konoha xa xa, Hashirama đột nhiên vạch chân ngồi dậy, hai mắt sáng lên, hưng phấn đến không hề giống như vừa mới đang ngủ, nhìn thẳng về một phía, vui vẻ hô lên:
- Tobirama!
Madara nằm bên cạnh cũng bị động tác của hắn đánh thức, một tay kéo lại người muốn cứ thế chạy ra ngoài, đau đầu khàn khàn nói:
- Từ từ đã Hashirama, ít nhất phải mặc quần áo vào đàng hoàng đã chứ.
Hashirama trên người hiện chỉ nửa che nửa lộ bọc một chiếc áo trong, vạt áo lỏng lẻo, loả lồ ngực tràn đầy dấu hôn và vết cắn nhợt nhạt, bên dưới thậm chí còn không mặc nội khố!
Nếu Hashirama cứ thế này xông ra, Madara sợ là mình nhịn không được sẽ diệt khẩu hết tất cả những người nhìn thấy cảnh này mất, phải biết là hiện tại đang có rất nhiều Ninja núp ở các xó xỉnh canh gác ca đêm!
Đến khi hai người mặc xong quần áo, chạy đến nơi, Hashirama đã nhịn không được xông thẳng đến chỗ em trai, cười tươi roi rói, nhào vào trên người hắn, nhộn nhạo gọi:
- To~bi~ra~ma!!!!
.................. Hết chương 76..............
Vài điều muốn nói:
Tại sao Izuna lại bị tác giả viết thành cái đức hạnh này? Vừa Tsundare lại vừa Yandere, rồi lại có máu S thế này!!! *sợ hãi ôm mặt*
Nhưng, thật sự, tác giả không hiểu sao lại thấy nó hợp.... Ai thanh tẩy tác giả đi, Nước Thánh đâu, Nước Thánh đâu?!!
Amen...
Vầy rồi, quyết định nha, chốt đơn, Uchiha on Top! Không bàn cãi nữa! Uchiha luôn là Top trong lòng tác giả!!!