[Naruto] Yêu Ghét

Chương 74





Tốc độ của Vĩ Thú rất nhanh, đặc biệt là Matatabi lại còn mang hình thái của động vật họ mèo, tốc độ của nó được nói là nhanh như chớp cũng không khoa trương chút nào, nếu như để nó chạy một mình thì từ "Khu rừng chết" chạy đến Konoha cũng chỉ mất một ngày thôi.

Nhưng vì riêng chở hai nhân loại trên lưng cho nên tốc độ của Matatabi đã giảm đi hơn chục lần.

Đừng hiểu lầm, trọng lượng của hai nhân loại với nó chỉ như hạt bụi thôi, không có bất cứ cảm giác gì hết nhưng để tránh cho trường hợp hai sinh vật trên lưng nó trong quá trình chạy không biết bị xốc bay đi đâu thì Nhị Vĩ chỉ đành bóp mũi lên đường với cái tốc độ đối với nó mà nói không khác gì đi bộ ngắm cảnh này.

Nhưng cho dù thế, cái tốc độ phi nhân loại này vẫn khiến cho Izuna khổ không tả nổi.

Hắn thậm chí không thể mở to mắt, cả người gần như nằm bò trên phần lưng của Vĩ Thú, tay bấu chặt phần lông mà Matatabi cụ hiện hoá riêng cho hắn, ngậm chặt miệng để tránh cắn vào lưỡi, chỉ lâu lâu cúi đầu nhìn Tobirama vẫn đang hôn mê được hắn hộ kín kẽ dưới thân.

- Tạm nghỉ!

Matatabi thấy sắc trời cũng đã quá muộn liền vô cùng săn sóc dừng lại, cho hai nhân loại trên lưng nó có thời gian thở dốc một chút.

Izuna chân có chút mềm trượt từ trên lưng nó xuống, khi đáp xuống đất thậm chí còn mất thăng bằng lảo đảo một cái suýt ngã nhưng nam nhân được hắn ôm trong ngực lại không bị thương mảy may.

Izuna lắc lắc đầu, hắn có chút choáng váng, đầu bị gió mạnh thổi tới mức phát đau hiện tại đang ầm ĩ giương cờ khởi nghĩa làm cho mắt hắn hoa lên, mờ mịt tạm thời nhìn không rõ xung quanh. Nội tạng trong khoang bụng cảm giác cũng như bị lệch khỏi vị trí ban đầu.

Quả nhiên muốn cưỡi Vĩ Thú cũng phải có bản lĩnh mới được, không khéo cứ cưỡi cưỡi rồi cưỡi mất luôn cái mạng nhỏ này thì vừa.

Izuna phải đứng tại chỗ hoãn một lúc mới đánh giá khung cảnh xung quanh. Nơi này là một bãi đất trống, cỏ rậm cũng được làm khá sạch sẽ, hiển nhiên là nơi nghỉ chân thường xuyên của Ninja làm nhiệm vụ đường dài.

Vậy càng tiện, đỡ mất công dọn dẹp.

Izuna hoàn toàn không suy xét đến tình hình hai người bị tập kích, mặc dù Tobirama hôn mê chưa tỉnh, hắn cũng mang thương trong người nhưng Nhị Vĩ sẽ bảo vệ an toàn của bọn hắn. Hắn chỉ cởi ra áo khoác phô trên mặt đất rồi mềm nhẹ đặt Senju tóc bạc lên trên, hơi có chút sầu lo nhìn khuôn mặt của nam nhân, nhịn không được lẩm bẩm:

- Sao vẫn còn chưa tỉnh... Ngươi nằm nướng hơi lâu rồi đấy...

Nói rồi Izuna còn vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc vệt đỏ trên má của hắn, trong mắt giấu không được sự bất an thấp thỏm.

Đã ba ngày rồi nhưng tên Tobirama này lại vẫn chưa chịu tỉnh, miệng vết thương cũng đã lành hết rồi, khuôn mặt cũng hồng hào trở lại, nhìn qua vô cùng ổn định nhưng người lại mãi không chịu tỉnh lại.

Matatabi nằm sấp gác đầu lên hai chân trước nghỉ ngơi, thân thể khổng lồ của nó cho dù nằm sấp xuống cũng như một quả đồi nhỏ, vô cùng đồ sộ, ngọn mửa Chakra trên người chiếu sáng một khoảng không gian khiến cho Izuna không cần phải đốt lửa trại, nghe thế lười biếng mở mắt, nhìn nhìn Tobirama một cái rồi lại như không có chuyện gì nhắm mắt lại, phe phẩy đuôi:

- Hắn ta mới trọng thương gần chết, cho dù có cái thứ kia cứu lại nhưng não bộ vẫn còn trong trạng thái sốc, phải đợi chút thời gian mới có thể tỉnh lại được.

Mà... nhắc mới nhớ, cái thứ phát ra Chakra xanh lá cây kia có cảm giác vô cùng quen thuộc, rốt cuộc là thấy ở đâu rồi? Matatabi có chút mờ mịt nghĩ thầm.

Tha thứ cho nó, nó sống quá lâu rồi, ký ức không phải cứ muốn nhớ là nhớ đến ngay được, nhận ra Izuna là hậu duệ của Indra cũng tại cái kết tinh Chakra được gọi là Susanoo kia quá gây ám ảnh cho nó. Nó suốt ngày bị Indra "bạo hành gia đình" bằng cái đó thì đương nhiên muốn quên cũng khó.

Ashura: Nếu vậy thì hẳn phải để ta dùng Thiên Thủ Quan Âm đập cho ngươi một trận tơi bời rồi dùng Chakra trị liệu cho ngươi thì ngươi mới nhớ kỹ đúng không Nhị Vĩ *cười hiền lành*.

Izuna nghe thế cũng yên lòng một chút, dù sao Nhị Vĩ cũng không cần phải lừa hắn, chỉ lấy lương khô ra cắn một miếng nhỏ chậm rãi nhai nuốt. Sau rồi như lơ đãng, hắn hỏi:

- Nhị Vĩ, Vĩ Thú các ngươi hẳn là thân thiết lắm đúng không? Dù sao cũng là từ một căn nguyên tách ra mà?

Nhị Vĩ trong cổ họng phát ra tiếng khò khè nhỏ, nghe thế liền đột nhiên cười một tiếng, ngay cả hai cái đuôi cũng đong đưa vô cùng hân hoan, xoắn đến xoắn đi:

- Cũng tính là tốt đi.

Tốt lắm, tốt như Kurama với Shukaku ấy. Tốt đến mức nếu đem hai tên đó đặt riêng với nhau thì khéo chưa được ba giây đã lăn vào với nhau rồi.

Izuna nghe thế liền biết không phải, trong lòng đánh một dấu móc nho nhỏ: "quan hệ có lẽ không tốt nhưng vẫn rất thân". Sau rồi hắn làm ra vẻ suy tư:

- Vậy sao? Hẳn các ngươi hay liên lạc với nhau?

- Không. Ta đã vài trăm năm không gặp các Vĩ Thú khác rồi.

Matatabi lắc đầu, mỗi Vĩ Thú làm ổ ở một nơi, nó cũng không có hứng thú muốn tìm các Vĩ Thú khác, dù sao Lục Đạo Tiên Nhân đã tiên đoán là có một ngày chúng nó lại sẽ hợp nhất cho nên Matatabi không nóng lòng chút nào, thời gian đối với Vĩ Thú mà nói chỉ là một con số mà thôi, ngủ một giấc vài chục năm là chuyện thường.

Izuna lặng lẽ thở dài một tiếng, hắn cũng không trông cậy gì vào việc có thể biết được vị trí các Vĩ Thú khác thông qua Nhị Vĩ, nhưng nghe thế vẫn không khỏi cảm thấy có chút thất vọng.

Thật là.... Hắn muốn về nhà ngay lập tức, muốn ăn Dango, lương khô khó ăn chết đi được.

Kỳ thực tâm thái của Uchiha Izuna bị oanh tạc mấy ngày nay có chút lung lay sắp đổ, hết bị Nhị Vĩ vờn như chuột, niềm tin vào thực lực bùm phát hoá thành mây khói, rồi lại do sơ sẩy đắm chìm vào cảm xúc của mình mà khiến cho Tobirama cứu hắn bị trọng thương, mặc dù may mắn mang được Nhị Vĩ về nhưng Tobirama vẫn vì sai lầm của hắn mà đến giờ vẫn chưa tỉnh, thêm nữa lại không thể khai thác được nhiều thông tin từ Nhị Vĩ khiến cho Izuna hiếm khi cảm thấy uể oải bất lực.

Hắn thậm chí còn cảm thấy mình quá vô dụng, vô dụng đến mức hắn chỉ muốn vùi mình vào đất chết quách đi cho rồi.

Từ nhỏ đến lớn Izuna phải nói là con nhà người ta. Ngay từ lúc sinh ra đã là con trai tộc trưởng, bên trên có anh trai bao bọc, bên dưới có em trai yêu thương, mặc dù sau này mấy đứa em trai đều đi trước hắn một bước nhưng cũng tính là gia đình đuề huề, huống chi anh trai hắn vì còn mỗi hắn là em trai duy nhất nên càng cưng chiều hắn, trừ việc luyện tập ra thì gần như hữu cầu tất ứng.

Thiên tư thông minh sớm mở được Magekyou Sharingan, thực lực không tồi, không nói là mạnh nhất nhưng cũng thuộc thuộc nhóm người khiến người ta phải kiêng kị, lại thêm đầu óc nhanh nhẹn có tài quản lý, sớm tiếp nhận sự vụ phò tá anh trai, là Phó Lãnh đạo của Uchiha. Uchiha Izuna từ nhỏ đến lớn gần như chưa từng biết hai chữ "thất bại" nếm mùi như thế nào.

Cho dù là với đối thủ một mất một còn Senju Tobirama, hắn cũng câm nín chưa bao giờ mở mồm nói một câu nhận thua, huống chi bọn họ cũng là ngang tài ngang sức, kẻ tám lạng người nửa cân.

Nhưng bây giờ, thực lực thì bị Nhị Vĩ nghiền trên mặt đất cọ sát, nếu không kịp thời thức tỉnh Susanoo thì hiện cũng đã lên chầu trời rồi.

Sau rồi Tobirama lại bị thương, Izuna thậm chí không thể tin được là Tobirama lại cứu hắn lúc ấy, hắn thậm chí mơ cũng không dám mơ hoang đường như thế.

Cho nên nói trắng ra tâm thái của vị thiếu gia nhà Uchiha này mất cân bằng, từ thiên đường rớt xuống địa ngục, cảm giác thất vọng tội lỗi như muốn nuốt chửng chính hắn, hiện tại còn toát ra ý nghĩ muốn về nhà sớm để ăn Dango, thoát khỏi sự dày vò tra tấn này.

Sau rồi lại càng một điều khiến Izuna chỉ muốn chạy chối chết đấy chính là...

Hắn nhận ra mình có tình cảm với Senju Tobirama.

Đúng vậy, với Senju Tobirama! Cái người họ Senju, tóc trắng, cao hơn hắn gần một cái đầu, đối địch với hắn từ lần đầu gặp mặt đến tận bây giờ, hiện tại vẫn đang hôn mê nằm kia!

Izuna sau khi nhận ra điều khủng bố này thì chỉ muốn tát chính mình một phát xem mình có đang mơ ngủ hay không! Không được thì hai phát!

Hắn không biết là cái tình cảm này đã đạt đến giới hạn gì rồi nhưng chắc chắn chưa phải là "yêu", thậm chí có phải "thích" hay không Izuna cũng không dám khẳng định.

Ít nhất hắn chưa bao giờ được ai đó định nghĩa cho đấy là cảm giác gì.

Đó là một cái gì đó khá là mông lung, nhiều lúc như là một cọng lông vũ phất qua đầu trái tim, tê tê ngứa ngứa rồi lại nhiều lúc lại mãnh liệt như muốn bóp nghẹn trái tim lại.

Đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ hấp hối của Tobirama, Izuna thậm chí cảm thấy trái tim không còn thuộc về mình nữa, cái khối thịt nằm trong lồng ngực kia đau đớn và chỉ đăm đăm hướng về người.

Cảm giác mãnh liệt đến mức Izuna cảm thấy sởn tóc gáy rồi lại nhịn không được muốn đắm chìm vào, nó quá gây nghiện.

Hơn nữa trực giác mách bảo hắn cái thứ tình cảm này bắt đầu từ những thứ vô cùng mịt mờ, đến khi nhận ra nó đã như cây cổ thụ, muốn che cũng không thể che được

Có lẽ nó bắt đầu từ khoảnh khắc mắt chạm mắt trong những trận giao đấu nhiệt huyết sôi trào, đôi mắt rõ ràng căm ghét Uchiha nhưng lại mang màu đỏ kia luôn lạnh lùng và đầy sát khí, nhưng trong lúc ấy lại chỉ đựng đầy thân ảnh hắn.

Rồi lại có lẽ lại được gieo xuống khi Izuna nhận ra tên Senju nào đó không đáng ghét như mình nghĩ, cả hai bọn hắn đều chỉ còn mỗi anh trai mà thôi.

Hoặc cũng có thể nó được ươm mầm từ những lần gặp mặt trong phòng thí nghiệm của Tobirama, người nam nhân kia luôn khoác một chiếc áo dài sạch sẽ, ngón tay thon dài trăng trắng cầm bút không ngừng viết ra những kiến thức thâm sâu, người ta nói nam nhân khi nghiêm túc bao giờ cũng là đẹp nhất, khéo hắn cũng bị hớp hồn từ lúc ấy cũng không chừng.

Hay thậm chí có lẽ là từ nụ cười trong giây lát của Tobirama cái ngày ký kết hiệp ước, nụ cười mềm mại và trong vắt, đôi mắt đỏ lóng lánh sáng lên, cái ngày mà hắn liên tưởng tên Senju đó đến con thỏ.

Nhưng cũng có lẽ là chỉ vừa cách đây mấy ngày, khi mà hắn bị đẩy ra, người nam nhân ấy cứu hắn ra khỏi nanh vuốt của Vĩ Thú để rồi chính mình nở rộ một chùm hoa máu, giây phút ấy diễm lệ như một giọt mực vô tình của hoạ sĩ lại làm nên tuyệt tác nhưng lại khiến cho Izuna mỗi lần nhớ lại lại đều cảm thấy khó thở.

Tình bất tri khởi, ai biết được.

Chỉ đến lúc tỉnh ngộ ra, Izuna mới biết mình đã đem một người giấu vào đáy lòng từ lúc nào không hay.

................... Hết chương 74......................

Vài điều muốn nói:

Một chương đầy văn nghệ :v. Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy hơi dài dòng nhưng cái này tác giả vẫn muốn viết kỹ chút.

Chủ yếu là giải phẫu tâm lý của Izuna. Đúng rồi, tại anh nhà chết sớm quá, cho nên đại đa số mọi người đều không biết Izuna tính cách thật sự ra sao, tác giả cũng không biết. Tính cách và ấn tượng về tác giả với Izuna đại đa số đều được ấn định qua rất nhiều cuốn đồng nhân đã từng được đọc.

Mỗi cuốn có cách nói về Izuna khác nhau, tính cách cũng do mỗi tay tác giả mà khác nhau, có tác giả viết Izuna tâm tư thâm trầm, có tác giả lại viết anh nhà có chút trẻ con.

Nhưng chung quy đều chấp nhận được, rốt cuộc không ai biết tính cách thật sự của Izuna thế nào nên cũng không phán bừa OOC hay không OOC được.

Izuna của tác giả đại khái mang chút tính thiếu gia đi, kiêu ngạo thậm chí là hay đùa dai với Tobirama, mẫn cảm đa nghi, cũng không tiếc diễn kịch để khai thác thông tin của Matatabi. Đến khi trải qua suy sụp thì muốn quay về nhà, nhưng đấy chỉ là muốn thôi, anh nhà sẽ không cứ thế bỏ chạy đâu.

Đoạn cuối là phân tích tình cảm của Izuna với cụ Nhị. Cái này tác giả cũng mịt mờ đề cập qua rồi, đây chỉ là liệt kê lại thôi sau rồi suy ra kết luận là Izuna có tình cảm với cụ Nhị, nhưng chưa phải yêu đâu nhé.

Đoann này coi như thư tình của Izuna gửi đến cụ Nhị đi *cười*.

Vậy thôi, các bạn đừng quên tim và cmt đi bên dưới nhé :>, tạo chút động lực cho tác giả đi nào~ yêu mọi người.