Naruto nhỏ mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, bàn tay nhỏ có chút khốn đốn dụi mắt, miệng ngáp một cái, cả đầu tóc màu vàng dường như cũng chưa tỉnh ngủ, héo héo rũ xuống, ở dưới ánh nắng từ cửa sổ hắt vào loé loé sáng lên.
Dường như đầu óc chưa tỉnh ngủ vẫn chưa định hình lại mình đang ở đâu, cậu chậm chạp quay đầu sang trái lại sang phải, lờ mờ đánh giá khung cảnh xung quanh.
Là một căn phòng vô cùng ấm áp, tường được sơn màu vàng nhạt, xung quanh đồ đạc đều là kích cỡ của trẻ nhỏ, ngay cả đệm chăn cậu đang nằm cũng rất ấm áp, toả ra hơi thở của ánh mặt trời.
Rất đẹp.... Rất thích.... Nhưng đây đâu phải phòng của cậu?
Đâu phải phòng của..... cậu?!!
A!
Cái não treo máy rốt cuộc online, Naruto nhỏ ngay lập tức giật mình tỉnh hẳn, trợn to mắt đánh giá phòng thêm một lần nữa, bỗng môi nở ra một nụ cười tươi roi rói.
Là phòng của cậu! Là phòng của cậu trong nhà mới của cậu!
Hôm nay là ngày đầu tiên cậu được đón đến nhà mới!
Naruto nhảy xuống giường, lon ton chạy vào phòng vệ sinh, mới lạ đánh giá các đồ trên giá đỡ, rồi nhìn vào trong gương.
Hoá ra mình cũng có thể vui như vậy sao? A, cười trông đẹp trai thật!
Đứa nhỏ nào đó tự sướng nghĩ.
Hí hửng thay đồ ngủ, mặc vào quần áo mới, hiện tại trong tủ quần áo cậu có rất rất nhiều quần áo mới! Đều là do nii-san mua cho cậu!
Ngay lập tức trong đầu cậu nhớ về buổi chiều hôm qua được Uchiha-nii dắt đến tiệm quần áo, thử rất nhiều bộ và cũng mua rất nhiều bộ! Chưa bao giờ cậu được chọn mua quần áo mới, đây là lần đầu tiên!
Mặc dù bác gái bán hàng thật đáng ghét!
Naruto không vui nho nhỏ bĩu môi, nhưng ngay lập tức lại nở nụ cười.
Nhưng vì có nii-san nên bác gái không dám làm gì, không dám đánh hay xua đuổi cậu như trước nữa! Ha ha ha! Đáng đời! Hừ.
Nhớ đến cảnh bác gái bán quần áo hôm qua bị nii-san doạ cho mặt tái mét, giận nhưng không dám nói gì khiến tâm trạng của Naruto vô cùng sung sướng.
Từ giờ có cậu đã có nii-san! Có tận hai nii-san! Sẽ không ai bắt nạt cậu nữa!
Rầm rập chạy xuống cầu thang, đứng trước cửa phòng ăn, Naruto hít một hơi thật sâu, trên mặt nở ra một nụ cười rạng rỡ nhất có thể, vừa đi vào vừa lớn tiếng chào:
- Buổi sáng tốt lành, nii-san!!!
..........
-Yo! Nhóc đã xuống rồi à dattebayo? Ngủ ngon không?
Naruto thấy đứa nhỏ bước vào cũng giơ tay chào lại, trên mặt cũng nở nụ cười tươi, nhìn xa nếu không biết hai người đều là một người thì còn tưởng hai cha con.
Rôt cuộc cứ nhìn khoé miệng sắp kéo đến mang tai y xì đúc kia là biết, thậm chí ngay cả độ cong của khoé mắt cũng giống hết nhau.
- Ngủ ngon lắm! Nii-san!
Naruto nhỏ lon ton chạy lại, muốn bò lên ghế ngồi nhưng do chân ngắn, mãi không thể leo lên nổi. Naruto lớn thấy vậy cười lớn nhấc bổng cậu lên, thậm chí tay còn đong đưa lên xuống khiến cho cả người đứa nhỏ dập dờn giữa không trung, Naruto nhỏ cũng không sợ, cười khanh khách.
Chơi đủ rồi, thanh niên đem cậu đặt xuống ghế, thuận tay xoa xoa mái tóc vàng y hệt mình, nheo mắt hưởng thụ cảm giác vừa hưng phấn vừa ấm áp ngày đầu tiên có gia đình.
Sau bao nhiêu năm, cậu rốt cuộc cũng có "nhà" rồi!
Khụ! Mặc dù các thành viên trong nhà thân phận vô cùng hỗn độn... Ở chung với bạn thân và "chính mình" khi còn nhỏ.... Ai da... nên dùng từ gì diễn tả đây?
Nói chung là vô cùng hỗn loạn! Naruto chẳng thèm để ý gãi gãi đầu nghĩ.
Sasuke cầm mấy đĩa bánh mỳ và một ly sữa tươi đi đến, đặt thức ăn lên bàn, chân không nhàn rỗi đá Naruto xuống ghế.
- Đứng dậy! Bên trong còn đồ ăn, cậu bưng nốt ra đây!
Naruto nhanh chóng nhảy lên tránh thoát cú đá của Sasuke, nghe thế liền ngay lập tức chạy vào phòng bếp, trong miệng còn hừ hừ giai điệu của bài nhạc nào đó, hiển nhiên tâm trạng vô cùng tốt.
Sasuke lắc lắc đầu, kéo ghế ngồi xuống, mắt nhìn Naruto nhỏ, thấy tinh thần đứa nhỏ bừng bừng phấn chấn, quần áo mới cũng rất vừa người liền vô cùng vừa lòng gật đầu:
- Nghỉ ngơi tốt không?
- Tốt lắm nii-san! Phòng ngủ đẹp lắm! Đệm chăn cũng rất êm! Rất thích rất thích!!
Naruto lớn ngay lúc này cũng bưng thức ăn ra, kéo ghế ngồi bên cạnh đứa nhỏ.
Hai phiên bản lớn nhỏ cùng chắp tay, miệng hô "Itadakimasu!" liền cùng bắt tay vào ăn, tướng ăn như cứ như copy paste ra, giống nhau đến ngay cả góc nâng cánh tay.
Sasuke ngồi nhìn một lớn một nhỏ ngồi đối diện, cảm giác trái tim như được nhồi đầy, cảm giác thoả mãn sắp tràn ra ngoài khiến khoé miệng hắn không khỏi kéo cao lên, lộ ra một nụ cười vô cùng mềm ấm.
Hắn cũng tìm được gia đình của mình rồi.
....................
- Cậu lại đến muộn.... Mấy ngày nghỉ phép vậy rồi mà cậu vẫn đến muộn là sao? Chẳng thể hiểu nổi....
Anbu tóc bạc ủ rũ dựa vào cây, mắt chẳng rời khỏi quyển "Thiên đường tung tăng" một chút nào.
- Mèo Đen đâu? Hôm nay cậu ta đến muộn vậy?
Naruto vừa đáp xuống đã thấy Kakashi đứng đợi ở đấy từ bao giờ. Nhìn xung quanh không thấy bóng dáng quen thuộc, liền hỏi.
- Ai biết..... Nhưng cậu ta bị điều khỏi đội rồi, nay hai ta đón đội viên mới.
"Phanh!" "Rầm rầm!!!"
Kakashi lười biếng nhấc mí mắt, bình tĩnh nhìn Naruto khuôn mặt dữ tợn lấy chân đá gãy thân cây cổ thụ, thân cây ba người ôm mới hết ầm ầm đổ xuống kéo theo bụi đất cũng bay mù mịt.
- Chết tiệt!!
Naruto ngay lập tức nghĩ đến hơn chục ngày nghỉ phép vừa mới kết thúc! Hoá ra mục đích của Đệ Tam là đây sao?! Để cậu nghỉ ở nhà còn mình nhét Shisui vào Root! Rốt cuộc Đệ Tam đang nghĩ cái gì vậy?!!! Cậu đã cảnh báo rồi cơ mà!
- Bình tĩnh lại đi. Cậu đang phá hoại của công đấy.
Naruto hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng ngay sau đó cậu uể oải ngồi sụp xuống, nghiến răng nghĩ.
Danzo! Lão già chết tiệt! Tối nay! Hừ! Tối nay cậu nhất định phải dẫn Sasuke đi làm thịt lão!!!
Như có thuật đọc tâm, Kakashi chậm rì rì mở miệng:
- Đệ Tam nhắn cho cậu là đừng có hành động thiếu suy nghĩ.
Mẹ nó hành động thiếu suy nghĩ! Nếu cậu hành động thiếu suy nghĩ thì đã ném một quả Oodama Rasengan vào hang ổ của lão Danzo rồi! Chứ đâu cần phải đợi lão giở trò quỷ ở đây!
Naruto bực bội đấm lên mặt đất, mặt đất ngay lập tức bị lực đạo mất khống chế của cậu đập ra một hố to. Kakashi lần này cũng lười nhắc nhở, cắm mặt vào quyển sách cấm trên tay, coi như mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng Naruto cũng chẳng bực bội được bao lâu, vì thành viên mới đã đến.
Ngay lập tức chakra quen thuộc đã khiến Naruto nhận ra là ai.
Cậu hỏi:
- Itachi?
.............. Hết chương 26........
Vài điều muốn nói:
Khụ! Tha thứ cho tác giả về chương truyện ngắn bất thường này đi, tại tác giả đang lên hứng vẽ Q.Q, cảm giác gõ truyện mà tay nó mất cảm giác á, không cuốn gì hết trơn.
Mai! Ngày mai chắc chắn bồi thường cho các bạn một chương truyện trên 2k5 chữ bonus thêm một tranh Naruto mới ra lò này :>.
..... Thực ra vì chương này làm ăn không đàng hoàng nên vốn không xứng đáng nhận được tim.... Nhưng mà xin mọi người hãy tặng tác giả tim và cmt đi :<! Để sáng mai thức dậy, tác giả nhìn thấy thông báo là vui cả ngày luôn á! Có động lực viết hẳn luôn! Yêu mọi người nà!