[Naruto] Yêu Ghét

Chương 121





Đến khi Naruto mơ màng mở mắt ra thì đập vào mắt cậu là hàm dưới trắng nõn của ai đó, bên dưới cũng gối lên cái gì đó tương đối êm ái.

Giống như là đùi....

Từ từ!

Đùi?! Đùi của Sasuke?!

Thằng bé mở to mắt, vội choàng dậy, nhưng do cái tính bộp chộp không ước lượng khoảng cách giữa hai người nên cái trán thân ái của cậu đã đụng độ với hàm dưới của tên nhóc Uchiha một cách đầy thân mật!

"Cốp!"

Tiếng vang trầm đục, to và vang, đủ cho thấy hai bên đương sự đã đau điếng như thế nào.

- A!

- Ai da!

Không hề ngoại lệ, hai tiếng kêu thảm thiết đã vang lên, hai đứa một đứa ôm hàm một đứa ôm trán gục tại chỗ, Kakashi mắt cá chết nhìn trò hề của hai đứa nhỏ, bỗng chốc không biết nên nói gì cho phải, Sakura đã quay mặt đi, nhìn không thấy biểu cảm nhưng lại thấy bả vai nho nhỏ không ngừng run rẩy, tỉ lệ đang nghẹn cười rất cao.

Nhưng người lái đò và lão Tazuna lại không có vẻ vui vẻ với trò đùa này, hoảng sợ đưa mắt nhìn xung quanh, đến khi không phát hiện ra điều gì khác thường mới âm thầm thở hắt ra, lưng áo ướt sũng mồ hôi lạnh.

- Này! Bé bé cái mồm thôi! Nhóc muốn chúng ta chết hết ở đây à!

Lão Tazuna nhịn không được gầm nhẹ lên, chỉ có điều giờ phút này hai đứa nhỏ không hề nghe được lão đang nói gì.

- ... Cậu không có mắt à!

Sasuke bưng hàm mồm miệng không rõ kêu lên, hắn cảm thấy xương hàm của mình nứt ra rồi! Sao trán của tên ngu ngốc này lại cứng thế?! Hoá ra đầu đất không phải so sánh trừu tượng mà là có thật sao?!

- Ai bắt cậu cho tớ gối đùi làm gì?!

Rồi tại ai?! Rõ ràng là do tên Sasuke kia sai! Tự dưng làm chuyện gì mà kỳ cục!

Gối, gối, gối đùi gì đó, quá thân mật!

Naruto đau đớn xoa cái trán đã bị sưng một cục lên của mình, cậu cảm thấy khuôn mặt đẹp đẽ của mình bị huỷ hoại rồi!

Nghe thế, Sasuke không khỏi dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc xéo cậu một cái, a, rồi ai đã hi sinh cái đùi cho tên này sung sướng nằm ngất mấy giờ đồng hồ?! Hoá ra lòng tốt của hắn cũng sai sao?! Lần sau, mơ đi!

Càng nghĩ càng cáu, đứa nhỏ nào đó hừ lạnh một tiếng quay đít về phía con khỉ tóc vàng nào đó, lần sau còn quan tâm tên này nữa thì hắn làm chó, thề!

( Nhóc cứ thề đi, thề nhiều vào, thề xong sẽ biết mùi vị đau đớn của cuộc đời :>)

Sau một trận náo loạn với Sasuke và dưới ánh mắt như muốn ăn thịt người của lão Tazuna và người lái đò, lúc này Naruto rốt cuộc cũng phản ứng lại mình đang ở đâu.

Hiện tại mấy người đang ở trên một con thuyền nhỏ trôi trên một con sông, xung quanh sương mù dày đặc thậm chí nhìn không bờ bên kia là ở đâu, nhưng cho dù ở hoàn cảnh khó xác định phương hướng này người chèo thuyền vẫn có vẻ thành thạo, đôi mắt đăm đăm nhìn về một hướng, chỉ là mồ hôi lạnh không ngừng nhỏ giọt xuống, từng hột mồ hôi lớn như hạt đậu rơi lộp bộp xuống nền gỗ phát ra từng tiếng vang nho nhỏ.

Trông ổng có vẻ rất sợ hãi, ở đây có cái gì sao?

Naruto khó hiểu nhìn quanh, chỉ toàn sương mù với nước thôi mà?

- Thầy Kakashi, chúng ta đang đi đâu vậy datebayo?

Cuối cùng nhịn không nổi sự tò mò, Naruto quyết định cầu cứu giáo viên của mình.

- Hải Ba Quốc, em không nghe nhiệm vụ sao?

Kakashi lười biếng nhấc lên mí mắt, có như không liếc về phần bụng đứa nhỏ này một cái, thoáng nhăn mày.

Chậc, cái thứ phiền toái này, mong là nhiệm vụ này yên ổn một chút, cái thứ kia đừng có tự nhiên chạy ra rồi phá hỏng tất cả. Khi về hắn nhất định phải báo cho ngài Hokage về những việc xảy ra hôm nay.

- Không phải, em biết chúng ta đến Hải Ba Quốc dattebayo! Nhưng sao lại ở nơi kỳ quái thế này? Toàn sương mù, chẳng thấy gì cả!

Naruto càu nhàu, nhăn mặt nhìn xung quanh, hơi ẩm quá cao kèm theo chút rét lạnh khiến cho cậu không khỏi rùng mình một cái, da ga da vịt cứ nổi hết lên, cảm giác nơi này cứ âm âm u u sao sao ấy, khiếp chết đi được dattebayo!

- Đợi chút đến bờ là được thôi, mà Naruto, nãy cậu làm sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao?

Sakura có chút lo lắng nhìn cậu, không ngờ có ngày tên ngốc tăng động này cũng có lúc lăn ra ốm, hơn nữa lại còn ngất trực tiếp, cả người nóng ran đỏ bừng, cô nhớ lúc ấy vẻ mặt của Sasuke vô cùng đáng sợ, giống như nhìn thấy cái gì đó vô cùng khủng khiếp, cơ mặt bị vặn vẹo đến một hình dạng quái dị, có vẻ vô cùng đau đớn và tuyện vọng, nhìn không biết còn tưởng người bị bệnh là hắn.

Nói rồi Sakura muốn giơ tay thử xem xem nhiệt độ cơ thể Naruto thế nào nhưng nào ngờ nam thần nhìn tưởng đang giận dỗi của cô như mọc mắt sau lưng, đột nhiên quay phắt sang.

Sasuke: *nhìn chằm chằm-ing*

Sakura: ...?

Sakura thử hơi rụt tay lại, ánh mắt Sasuke liền dịu xuống, Sakura hơi thò tay lại gần thì ánh mắt hắn ngay lập tức sắc như dao đầy đe doạ bắn tới!

Sakura: ... A.

Sakura: ... Hiểu rồi.

Sakura thu lại cánh tay bị nam thần nhà mình nhìn đến cứng đờ lại bên người, có chút giận dỗi quay đầu đi chỗ khác, được rồi, cô không chạm vào báu vật của hắn nữa là được chứ gì!

Sasuke thấy đồng đội hiểu ý mình liền vô cùng sung sướng tiếp tục quay người làm ra vẻ giận dỗi Naruto.

Naruto vốn tưởng được hưởng sự quan tâm của Sakura-chan: ... Mẹ nó, tên thần kinh này!

Kakashi ở bên cạnh nhìn hỗ động của ba người liền có chút buồn cười sờ sờ bịt mặt của mình, đúng là những hành động ngây ngô đầy đáng yêu~

Cho dù thể hiện tính chiếm hữu cũng dễ thương như chú cún con đang cố gắng dùng tiếng kêu và thân hình non nớt bảo vệ cho cục xương yêu quý của mình vậy, nhìn mà khiến trái tim người ta phải tan chảy~ Ngay cả cái trạng thái không hiểu ra sao của Naruto cũng rất đánh yêu!

Vị thầy giáo hentai nào đó âm thầm bưng kín ngực.

Lúc này bên trong lớp sương mù đột nhiên lờ mờ xuất hiện một bóng dáng cây cầu cao lớn, theo thuyền dần đến gần bộ dạng của nó cũng càng càng rõ ràng, tuy là chưa hoàn thành nhưng hiện tại đã như một quái vật cao gần trăm mét, ở bên dưới lớp sương mờ ảo có màu đen ngòm, vô cùng đồ sộ.

- Oa... tuyệt quá dattebayo!

Naruto vẫn còn nhớ lời dặn của ông Tazuna hạ giọng cảm thán, hai mắt lấp lánh nhìn nó, hai tay bám vào thành thuyền, nửa người trước rướn ra nhiều đến mức Sasuke vội xích lại gần để lỡ tên Đội sổ này có rớt xuống hắn còn kịp vớt cậu lên!

- Tên ngu ngốc này...!

Thằng nhóc Uchiha thấp giọng chửi nhỏ một tiếng, cũng không dám khoanh tay lại nữa mà hờ hờ ép bên người, để có chuyện gì xảy ra còn kịp đem người bên cạnh túm lại.

- Men theo cây cầu này là chúng ta sẽ đến nơi. Có vẻ đến hiện tại chúng ta vẫn chưa bị phát hiện thì phải ông Tazuna.

Người chèo thuyền nhìn thấy cây cầu rõ ràng thả lỏng lại, âm thầm vuốt mồ hôi trên trán.

Lão Tazuna cũng thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nặng nề cũng mang lên chút ý cười, ông gật đầu:

- Đúng vậy, xem ra chuyến này còn tính là thuận lợi.

- Hể... nếu lên trên bờ chẳng phải nhiệm vụ của chúng ta sẽ kết thúc sao dattebayo?....

Naruto nghe thế liền ỉu xìu gục đầu xuống, trong giọng lộ rõ sự thất vọng, cậu mong chờ ở nhiệm vụ này nhiều hơn thế, ... tuy là cũng có đánh đấm đấy nhưng chẳng hiểu sao cậu lại ngất mất! Tỉnh dậy thì nhiệm vụ gần xong rồi còn đâu dattebayo!

- Sao? Em còn muốn làm tiếp sao? Nhưng nhiệm vụ này sắp kết thúc rồi, để lần sau vậy~ Ai làm em tự dưng lăn ra đấy ngất đâu~

Kakashi đánh giá xung quanh, thật sự không cảm nhận được dị trạng nào mới yên tâm quay ra trêu đùa đứa học trò nhỏ của mình, giọng điệu nhộn nhộn nhạo nhạo khiến Naruto vô cùng ngứa răng!

Tên Sensei chuyên chọc ngoáy chỗ đau của người khác này!

Trên trán đứa nhỏ tức đến nổi lên gân xanh, nếu không phải vì đánh không lại thì cậu đã nhào lên xé xác tên Jonnin khốn khiếp này rồi! Ai thầy thầy trò trò với tên khốn này!

- Ai da...

Lúc này lão Tazuna đột nhiên thở dài một tiếng, cả bốn thầy trò khó hiểu nhìn lão, chỉ thấy lão bày ra một vẻ mặt có chút đau khổ rồi lại vô cùng bất đắc dĩ, trầm giọng:

- Nhiệm vụ của các cậu chỉ cần theo ta đến khi lên trên bờ được rồi... Chỉ khổ thân lão già này, nếu như cái tên ham tiền tà ác kia có phái Ninja đến ám sát cũng chỉ đành bất lực chịu chết thôi. Thương cho đứa cháu mới tám tuổi của ta, nếu nó nhận được tin ta chết chắc sẽ chỉ biết khóc, khóc và khóc mà thôi! Haiz...

Nói rồi ông còn ngao ngán lắc lắc đầu giống như đã nhìn thấy cảnh đứa cháy bé bỏng của mình phải chịu tang ông, một mình lẻ loi quỳ trước bia mộ, thân ảnh nhỏ bé vô cùng cô đơn đáng thương.

Càng nghĩ Tazuna càng muốn rớt nước mắt, rõ ràng là một người đàn ông lớn tuổi nhưng lúc này lại hốc mắt hồng hồng, nhìn mà khiến người chua xót thay.

Sakura đã mềm lòng, không ngừng nhìn về phía Kakashi, ánh mắt có chút ám chỉ khẩn cầu, chẳng cần cô mở miệng đã biết cô muốn nói gì. Naruto tuy cái hiểu cái không nhưng không ngại việc cậu thấy ông lão này đang cần giúp đỡ:

- Này, thầy Kakashi, hay chúng ta bảo vệ ổng đến tận nhà đi datteyo! Nhìn ổng đáng thương vậy mà! Người ta nói... nói... nói gì ấy nhở? À! Tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên sao dattebayo!

Naruto cầm cánh tay Kakashi không ngừng lay lay, ý đồ muốn thuyết phục người thầy với ý chí "sắt đá" này, thậm chí còn dùng cả cái thành ngữ sứt sẹo không biết được cậu đào ở đâu ra.

Với lại cậu còn muốn được làm nhiệm vụ! Làm nhiệm vụ! Làm nhiệm vụ!

Sasuke vẫn là cái bộ dạng chẳng quan tâm tới ai nhưng không cần hỏi cũng biết hắn đứng về phe ai.

Kakashi nhận được ánh mắt lấp lánh cầu xin của hai đứa học trò nhỏ không khỏi đau cũng vui sướng thở dài một tiếng. Hắn biết nếu tiếp tục nhiệm vụ thì Đội hắn sẽ phải đụng độ với những kẻ ám sát tinh anh hơn, thậm chí có thể là Jonnin, nếu sử dụng đến thứ kia thì mình có thể phải nằm liệt mấy hôm liền nhưng hắn làm sao nỡ từ chối sự kỳ vọng của mấy đứa học trò của mình đây!

- Được rồi, đội tôi sẽ hộ tống ông đến khi về nhà!

Lão Tazuna lấy tay lau đi giọt nước mắt cá sấu sắp rớt xuống của mình, âm thầm giơ ngón tay cái.

Kế hoạch thành công!

................. Hết chương 121.............

Vài điều muốn nói:

Tác giả về rồi đây~ sau mấy hôm thi căng não thì cũng có hôm giải lao giữa giờ.

Mới lên Đại học tác giả còn chưa quen lắm, hôm đầu còn ngủ quên thi, giờ phải chuẩn bị tiền thi lại huhu, rồi hôm thứ hai loay hoay mãi không nộp được bài nộp bài muộn tận 4 phút, hôm thứ ba vật lộn với bài Triết cả một ngày 14 trang giấy A4, sáng nay thì làm bài xong sớm nhưng không biết đúng hay sai, chém bừa gần hết.

Tác giả belike: *vẻ mặt bơ phờ* *sống không còn gì luyến tiếc*

..... Quả thực là bốn ngày sóng gió, trải qua bốn hôm mà tác giả còn tưởng mình trải qua bốn đời người rồi cơ chứ...

Thấy tác giả đã trải qua sóng gió thế nào để quay về với bể cá thân quen này chưa :v.

Yêu thương tác giả chút đi, cần lắm một cái ôm Q.Q! *cắn chăn*

Đừng quên tim và cmt nha~