[Naruto][Sasusaku] Yêu Em Nhiều! Cô Vợ Bé Nhỏ Của Anh

Chương 41: Chuyến phượt thứ ba và Tai nạn bất ngờ xảy đến




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay, cả hai quyết định sẽ thay đổi lộ trình, tới một nơi gần với khu rừng mà họ tá túc đêm qua.

Đó là làng Sen, một trong những ngôi làng đáng du lịch nhất vào ngày đầu năm.

Nhất là khi đến đây, cả hai sẽ không phải lo về khoản tập tục truyền thống địa phương, sự khác biệt ngôn ngữ, cả về những văn hoá khác nữa. Vì đây là ngôi làng có tốc độ phát triển chỉ thua mỗi Konoha trong Ngũ Đại cường quốc.

...

Ngay lúc họ đang phóng nhanh trên cây để tới địa điểm mới thì một nhóm người nọ đi về hướng ngược lại, chắn ngang đường đi cùng với điệu cười khả ố nhất có thể...

Chúng chỉ có ba người, nhưng lại hết sức dữ dằn. Và cũng chẳng có nét thân thiện gì như người dân Sen Quốc.

Đã thế bọn chúng còn mặt mũi bặm trợn, tên nào tên nấy cao ngạo lườm nguýt cô và anh, thì chắn chắn đến tám chín phần - đây không phải Shinobi, mà là một lũ Nuke-nin du côn du đãng........

- Anh trai và chị gái đi đâu thế kia?~~ Một thằng đờ đẫng mặt lạnh và một con điếm thối sao, đúng là hợp đôi phết nhỉ.~~

Giọng nói chế giễu xuất phát từ tên cầm đầu, hắn vừa nói vừa cười mỉa.....

Đúng như anh dự đoán, chúng rất thô lỗ, mồm miệng nói ra toàn là lời lẽ cay nghiến, thậm chí có một chút xúc phạm nào đó trong từng câu. Anh thì cực ghét thể loại người như thế này, người như chúng cần phải trừ khử sớm.

Chẳng cần nói nhiều, ngay trên mắt anh..... Con ngươi Sharingan huyền thoại ánh lên tia đỏ giận dữ........

- Câm mồm lại, mau cút đi lũ khốn....!

Một tràng cười nhạo báng vang lên giữa chốn rừng sâu. Bọn chúng đang cười cợt lời cảnh báo của anh thì phải.

- ........Anh..anh định giết chúng sao Sasuke-kun, cứ kệ bọn họ mình đi tiếp đi anh!

Anh lờ đi đôi tay đang bấu chặt áo mình từ cô, lặng lẽ rút Kusannagi từ sau lưng.............

”Anh Khuôn mặt hờ hững pha chút lạnh lùng..........

..

.

..............Trong vòng năm giây, anh đã chém đứt lìa thân xác của tên cầm đầu, một cách dã man nhất.

Tên đó ngã xuống, chết đi khi vẫn chưa kịp nhắm mắt, đôi ngươi hắn mở to, máu từ bụng chảy xối xả....

Hắn chưa bao giờ bị một tên kiếm khách quèn chém lìa cơ thể như vậy cả...!

- Ta đã cảnh báo rồi mà.... Chỉ trách ngươi quá ngu ngốc thôi. Còn hai ngươi, ai muốn lên trước?

Sakura nắm vạt áo sau anh, nước mắt chảy ra từ lúc nào.. Cô không muốn anh lại biến thành dã thú thèm khát giết người như của hai năm trước, phải ngăn họ lại thôi.

- Sasuke -kun anh! Nếu anh mà dám giết thêm người nào đó nữa trước mặt em...... Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!!!!!

Chợt, Sasuke khựng lại, nhưng tay vẫn chưa buông thanh kiếm.

- Mạng người quý giá, hắn chỉ chửi chúng ta có vài câu, chẳng lẽ anh hẹp hòi không bỏ qua hay sao??! Anh trả lời em đi.

Từng bước chậm chạp, anh bước dần về phía cô. Đặt đôi tay chai sạn lên eo cô, khẽ siết chặt, nhưng anh vẫn chưa chịu khuất phục..

- Lại đau lòng nữa sao. Hắn bảo em là gái khách* đó Sakura.....! Hãy để anh giải quyết chúng.

*Gái khách = Điếm*

Tên phía sau bật cười điên dại. Bọn chúng chẳng sợ, có cái khỉ gì phải cúi đầu nghiêng mình trước gã khờ tôn sùng vợ như thằng ngáo phía trước này chứ, chỉ cần vài cú đá, hắn có thể tiễn anh về chầu ông bà rồi. Thế nên, không có gì phải chịu lép vế.

Anh quay phắc người lại, đón nhận ánh nhìn chẳng mấy lương thiện từ hai tên ngông cuồng bằng đôi mắt đen lãnh đạm của mình, âm thầm đánh giá năng lực đối phương....

“Khá yếu, Chakra không cao lắm, hệ Mộc, nếu ở làng ta, các ngươi tầm cỡ Chunnin là cùng. Bớt hống hách đi.”

- Kaiton Hosenka No jutsu!

Một ngọn lửa đỏ cao hai ba mét phóng ra từ miệng anh, thiêu chết hai kẻ ngu ngốc kia......

Hình như Hoả độn của anh có tiến bộ thì phải, khiến đối thủ cháy rụi thành tro trong 2 giây. Mấy ngày trước, kỉ lục cũng chỉ dừng lại ở mức 4 giây 29, và cả sức công phá cũng cao hơn, làm lửa xén qua nhiều khu vực khác..

Cô đứng ngây ngốc nhìn, cái miệng chúm chím ngày nào giờ mở to như cái bát ăn cơm. Như không tin vào mắt mình...

- Anh chả bao giờ chịu nghe lời người khác cả, đó là tính xấu đó Sasuke-kun!

Mỉm cười nhẹ, anh bế thốc cô lên, mặc cho cô đỏ mặt phản đối, lao đi khỏi khu vực đang cháy trong khi ánh lửa từ trên cơ thể chúng vẫn còn.......

Nhưng, anh đã không đề phòng. Một trong số chúng, vừa kịp lúc hắt gói bột lên áo anh, một thứ bột bí dược nguy hiểm nào đó mà anh không thể lường trước được hậu quả.........

...

Năm tiếng sau sau khi đã đến được biên giới làng Sen..

.

- Sasuke-kun, anh không khoẻ sao?!

Sakura lo lắng, cặp chân mày liễu nhăn lại từ bao giờ, nhất là từ khi cô thấy sự bất thường trên gương mặt anh.......

Anh di chuyển với tốc độ khá chậm, một điều dường như không thể đối với một tộc nhân Uchiha. Và hơn thế nữa, có vẻ như anh đang rất đau, cảm thấy quặn thắt ở cơ bụng, máu hình như bị đông tụ ngay bắp chân vì anh đã hơn mười phút đứng trên cành cây mà chưa di chuyển....

Mồ hôi túa ra nhiều đến nỗi thấm đẫm cả lưng áo choàng đen, mặt anh ngày một xanh hơn, dấu hiệu cho thấy tình trạng cơ thể của anh rất không ổn........

Là một y nhẫn, cô chẳng bao giờ tỏ ra thông minh giỏi giang, mặc dù chuyện gì vào tay cô cũng sẽ được giải quyết nhanh gọn. Nhưng hôm nay khác, đến hơn mười phút cô cũng chưa chẩn đoán được bệnh cho Sasuke, dù là kiểm tra chakra trong cơ thể anh, cô vẫn không thể xác định được mức độ hoàn chỉnh...

Chẳng nhẽ, tay nghề cô xuống cấp rồi sao? Hay do căn bệnh quái lạ của anh, mới khiến anh bị như thế này. Lần đầu tiên trong suốt sáu năm nghiên cứu y thuật, cô chẳng biết tí gì về triệu chứng căn bệnh này cả............

Cô vội vã dìu anh đến ngôi nhà đầu tiên trong làng.

End chap 41.