[Naruto][Sasusaku] Yêu Em Nhiều! Cô Vợ Bé Nhỏ Của Anh

Chương 19: Đợi chờ là hạnh phúc




Trời sáng, ánh nắng mặt trời từ từ len lỏi khắp nơi, hàng ngàn chú chim ngân cao tiếng hót đón chào ngày mới... Ai nấy tươi cười phấn khởi bắt đầu công việc thường lệ của mình...

Trẻ em cắp sách tới trường bằng một thái độ hăng say chưa từng có, tất cả mọi người đều yêu buổi sáng thanh bình tại Konoha...

Chỉ riêng cô thì không như thế, sau ngày chuyện đó xảy ra, cô xuống sắc hẳn...

Gương mặt bơ phờ, thiếu sức sống, làn da trắng hồng mịn màn ngày nào giờ chỉ còn là nước da xanh xao, đầy bệnh tật... Ăn uống không đủ chất, đầu tóc xơ rối, hai quầng thâm bên dưới đôi mắt lục bảo ngày càng rõ rệt...

Cứ như...chỉ sau một đêm...cô dường như khônh còn là cô, là Sakura nữa rồi...

Thiếu anh....không đêm nào cô ngủ ngon giấc, các bạn của cô...sau khi biết tin, đã đến thăm cô rất nhiều, các thanh niên đua nhau gửi thư chúc sức khoẻ cho cô, ngay cả Suigetsu ở tận Thuỷ Quốc....cũng về đây chăm nom cho cô...

Nhưng chỉ có anh là vẫn chưa tới, chẳng lẽ....anh đã quên cô thật rồi sao?

Đến chiều....

Cuối ngày, Sakura nằm trên giường, tô cháo vẫn còn y nguyên chứng tỏ cả hôm nay cô chưa ăn gì cả. Ngước nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối rồi ư? Cô đã nằm đây hơn mười tiếng rồi!

Mặc áo khoác ngoài vào, sửa sang lại người một chút, cô muốn....gặp lại anh....lần cuối....

-----------

Trên một ngọn đồi nọ, có một người con gái đứng chờ một chàng trai...

Gió đêm thổi từng cơn lạnh ngắt, mưa bắt đầu rơi nặng hạt khắp mọi nơi, làm ướt cả Konoha rộng lớn..

Với dáng người nhỏ bé, hao gầy, lại ốm yếu bệnh tật, khoác trên người tà áo mỏng manh, cô đứng chờ anh đến trong đêm lạnh giá...

30'..

1 tiếng..

1 tiếng 30'..

Cô đã chờ anh hơn hai tiếng rồi, nhưng anh vẫn chưa đến..

”Mình muốn bắt đầu lại với anh ấy, mình đã suy nghĩ kỹ rồi, sẽ không ai được phép ngăn cản tình yêu của mình, dù cho người đó có là ai đi chăng nữa!”

<<inner Sakura>>

Nhưng có vẻ như mong muốn của cô không được ông trời thấu hiểu, trời ngày một mưa nặng hơn, tán cây rũ xuống người cô từng giọt nước lạnh buốt...

Thế mà anh vẫn chưa đến, anh xem thường lời nói, hành động của cô đến vậy ư?

Khóc...

Cô bắt đầu gục xuống khóc...

Nước mắt tuôn trào ra như suối, hoà lẫn với cơn mưa...Không ô dù, không mái hiên che, không mũ đội đầu...

Cô cứ thế đứng chờ chàng trai trong vô vọng...

- mày nhất định sẽ không bỏ cuộc! Mày sẽ ở lại đây cho đến khi nào Sasuke-kun đến!

------------

Trong lúc đó....

Có một chàng trai tóc đen thẫn thờ nhìn mây đen dày đặc trên trời. Giờ trong lòng cậu chỉ còn những đám mây u sầu ấy thôi, mọi ánh sáng đã bị dập tắt hoàn toàn..

Mất đi người mình yêu thương nhất, liệu có đau lắm không?

Anh mất đi gia đình, mất đi người anh trai yêu quý, mất đi bạn bè xung quanh, giờ đây...anh lại mất cô...hỏi trên thế gian này còn thứ gì đau đớn hơn thế không?

Anh vẫn còn nhớ, ngọn đồi với cái ghế đá, nơi anh đã rời làng cách đây sáu năm, chính nơi đó cô đã thổ lộ tình yêu của mình với anh...

Bất giác anh đứng dậy, đôi chân làm việc theo cảm tính, phi nhanh đến ngọn đồi....nơi Sakura đang chờ...

Anh và cô cứ như yêu nhau từ kiếp trước, có thần giao cách cảm với nhau, chẳng biết có chuyện gì xảy ra mà anh và Sakura lại gặp nhau tại chính nơi đó...

Thân hình cô ướt nhẹp, mái tóc hồng bết lại vì mưa, đôi môi nhỏ nhắn run bần bật..

Anh không cầm được nước mắt, chạy đến ôm cô vào lòng, làm dịu đi cơn lạnh trên người...

- sao em ngốc thế?

- sao không về nhà đi?

- sao lại không mang ô?

- chờ anh lâu như thế...em có biết anh sắp điên lên vì thiếu em không?

-.....

-.....

Bao nhiêu câu nói chân thành của anh...đều lọt lỗ tai Sakura hết...

Cô mỉm cười hiền, ôm chặt anh, cảm nhận hơi ấm từ anh sang người mình rồi thiếp đi lúc nào không hay biết...

Tình cảm của cô, nó tuy rạn nứt, nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi...

Chờ anh ba tiếng đông hồ dưới cơn mưa, đâu có nhằm nhò gì với tình cảm đó chứ!

Một lần nữa...cô lại chứng minh cho anh thấy....cô ngốc Sakura này....rất kiên trì và không dễ bỏ cuộc...

-----------

Cánh cửa bệnh viện mở toang tiếp đón người bệnh ngay trong đêm tối. Hàng chục bác sĩ, y tá, nhân viên...điều trị cật lực sức khoẻ cho cô. Cách đó nửa tiếng, họ được tin cô ngất đi trên đường đến bệnh viện, chính anh là người cõng cô vào bệnh viện..

Stunade dìu cô vào phòng mổ, bắt đầu tiến hành chữa thương...

Sakura thể trạng rất yếu, vốn đã bệnh từ hai, ba hôm trước, cả ngày hôm nay một tô cháo cũng chưa ăn qua. Lại càng dầm mưa ba tiếng đồng hồ trên đồi cao, nhiệt độ trong người hạ xuống thấp, có dấu hiệu tim dập nhanh, hơi thở không đều, ngắt quãng, lại không có thiết bị hỗ trợ, được đưa đến bệnh viện trễ..

Với những lí do thương tích như trên, e là khả năng sống sót của cô không còn được 10% nữa...

Bà (Stunade) phát hiện trên người cô có khá nhiều vết thương, bao gồm cả vết thương nặng nhất (ở vai) trong lúc di chuyển từ trên đồi xuống trạm xá, vô số vết thương lớn nhỏ khác...nói chung, ngoài việc thương tật nặng, cô bị mất hơi nhiều máu...

Các bạn bè, Naruto, Hinata, Ino, Sai, Tenten,... Và anh, đều có mặt trong bệnh viện để theo dõi động tĩnh cô, nhìn thấy cô qua khung cửa sổ nhỏ, một thân thể mềm yếu, tựa như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, mái tóc hồng đào gãy ngọn, xoã tung trên nền gối trắng tinh, không ai không khỏi chạnh lòng...

Một cô gái đáng yêu, hoạt bát ngày nào, giờ đang trong ranh giới giữa sự sống và cái chết trong bệnh viện, nước mắt bỗng túa ra từ khoé mi tất cả mọi người xung quanh đây...

Máy trợ tim được lắp vào người cô, Sizune cùng Hokage đệ Ngũ thay nhau canh gác cho Sakura... Hi vọng một tia sống sót cứu lấy cô bé này...

Tít..tít..tít..

Máy trợ tim đột ngột dừng, cả đám bu quanh phòng mổ nhìn tiếp sự việc. Một phần nào đoán được rằng cô đã tới giới hạn...

- Sakura đang mất rất nhiều máu! Ở đây không còn nhóm máu O nữa rồi, mau thông báo tin này đến mọi người nhanh lên!

Tiếng Stunade hoảng hốt, lo sợ cho thấy tình hình cô bây giờ ngày càng tệ hơn...cô học trò tóc hồng này....liệu có sống sót được không?

End chap 19.