Editor: Waveliterature Vietnam
"Đại Bản 36-21........"
Nhìn vào chiếc xe đang di chuyển chầm chậm, Thủ Võ Hùng nheo ánh mắt lại.
Không thể nào sai được, chính là chiếc ô tô tối hôm đó.
Nhưng đây là một khu vực trung tâm, không phải nơi gia đình Thiên Vương ở, điều đáng buồn là,
Thủ Võ Hùng cũng không dám kết luận chắc chắn rằng người ngồi trong đó có phải là vợ của hắn hay không
Chiếc xe Mitsubishi di chuyển rất chậm, rất chậm, Thủ Võ Hùng có thể chậm rãi đi theo sau.
Băng qua ngã tư đường trung tâm, chiếc xe đi vào trong thành phố, nơi này phương tiện xe cộ đang chạy rất thưa thớt, nhưng các cửa hàng xung quanh thì trở nên rất nhộn nhịp, phía bên kia còn có nhà tắm xông hơi massage, câu lạc bộ người lớn, một thành thị vàng son dần dần hiện ra, tim của
Thủ Võ Hùng cũng đập theo từng nhịp của sự phát triển phố thị.
Cuối cùng trong mắt hắn cũng hiện lên nỗi tuyệt vọng, chiếc xe Mitsubishi cũng đậu phía bên ngoài một khách sạn tình yêu rực rỡ, so với tất cả khách sạn bình thường xung quanh, thì trang trí bên ngoài của khách sạn tình yêu rất bắt mắt, hầu hết đại bộ phần đều cố tình trang trí tạo cảm giác cho người nhìn về một lâu đài thời trung cổ.
Thủ Võ Hùng nắm chặt tay, ngọn lửa tức giận gần như muốn bùng cháy khỏi cơ thể hắn.
Người chủ lái xe bước xuống phía bên trái là một nam nhân, dáng người cao gầy, diện mạo tuấn tú như thần tượng Ni Tư.
"Chết tiệt...."
Ở phía bên phải, người ngồi bên cạnh bước xuống bộ dạng như một người phụ nữ nóng bóng, Thủ Võ Hùng nhìn rất quen mắt, cực kỳ quen mắt, nhưng... là Hà Tân Thực Thọ Mỹ?
Hà Tân Thực Thọ Mỹ?
Thủ Võ Hùng bất ngờ đứng đơ người, nhìn hai người đi vào trong khách sạn tình yêu.
Hà Tân Thực Thọ Mỹ là người bạn thân của "Vợ" hắn, cũng là bạn học thời trung học của Thủ Võ Hùng, cuộc hôn nhân của Thủ Võ Hùng với vợ cũng là nhờ Hà Tân Thực Thọ Mỹ bắc cầu, Thủ Võ Hùng lúc trước còn cảm tạ sự mai mối của bạn học cùng này nếu không nhờ Hà Tân Thực Thọ Mỹ, thì hắn cũng không thể có được cô vợ xinh đẹp động lòng người như vậy.
"Rốt cuộc là điều gì đang xảy ra đây"
Làm thế nào mà Hà Tân Thực Thọ Mỹ lại đi cùng tên chủ xe đó vào khách sạn tình yêu, không nên như thế chứ... Không, là vợ mình thì càng không được.
Nghĩ xong Thủ Võ Hùng rút điện thoại ra, vẫn rất nhẫn nhịn sự kích động hiện tại cùng ý định muốn đốt cháy cái khách sạn tình yêu này.
Trong điện thoại di động của hắn, hắn vẫn còn lưu số điện thoại của Hà Tân Thực Thọ Mỹ, đợi đến ngày mai gọi Hà Tân Thực Thọ Mỹ ra rồi hỏi cho rõ ràng!
Ngày hôm sau, vào buổi sáng cuối tuần, tại một quán cà phê ở khu trung tâm, với một tổng thể màu nâu trong quán cà phê, mùi hương cà phê nồng nàn tràn ngập khắp căn phòng.
"Ngài gọi hai tách cà phê, xin mời thưởng thức nó."
Hai tách cà phê được đặt trước mặt Thủ Võ, một mùi hương cà phê tỏa lên thật nhẹ nhàng thư thái.
Hà Tân Thực Mỹ Thọ ngồi trong quán cà phê bên cạnh cửa sổ, đôi mắt cô ta có phần bối rối nghi hoặc, trong sâu thẳm đôi mắt ấy, cô ta trông có vẻ khinh thường Thủ Võ Hùng.
Sáng nay, người bạn cùng lớp yếu đuối này đã gọi điện cho cô yêu cầu được gặp cô, nói rằng điều đó rất quan trọng.
"Ngươi hôm nay gọi ta ra đây là có chuyện gì?" Hà Tân Thực Mỹ Thọ đặt túi lên trên ghế, nhìn thời gian trên đồng hồ, "Buổi trưa ta còn có việc, hãy nói chuyện một cách ngắn gọn thôi"
Lời nói của cô ta không hề có một chút lịch sự cũng như tình nghĩa bạn bè năm xưa như thế nào, tất cả đều lạnh băng và rất hời hợt, như thể ngồi trước mặt cô ta là một khúc gỗ điêu khắc.
Hà Tân Thực Thọ Mỹ lúc đó ở trường cấp hai cũng được xếp vào những nữ sinh xinh đẹp, nhưng thời gian vô tình không chừa bất kỳ ai cho dù quá khứ có xinh đẹp như thế nào, ba mươi tuổi nếu như người đàn ông được gọi là có sự nghiệp thành đạt, phong độ, tiền tài rủng rỉnh thì đối với phụ nữ đó là thời kỳ phai tàn nhan sắc ngoại hình nhanh chóng.
Trên khuôn mặt cô ta đóng một lớp dày phấn trang điểm, có thể nhìn thấy cô ta muốn lưu giữ hình ảnh tươi trẻ của mình như thế nào, nhưng có vẻ nhưng lớp phấn kia không được hoàn hảo cho lắm, cô ta vẫn không thể che được khóe mắt của mình, những vết chân chim xuất hiện theo thời gian.
Sau khi cảm ơn người phục vụ đã đưa cà phê đến, Thủ Võ Hùng đang ngồi trên ghế, hắn chắp mười ngón tay đan xen vào nhau, rồi uốn nắn ngôn từ hắn nói: "Xin hỏi....Tối qua ngươi đã làm gì ở khu trung tâm?"
Hà Tân Thực Thọ Mỹ nhíu mày: "Thì ta sống ở quận trung tâm, ngươi nói chỗ nào."
"Ý của ta là, đêm qua ngươi ngồi trong một chiếc Mitsubishi màu trắng, giấy phép Đại Bản...."
Không đợi Thủ Võ Hùng nói xong tất cả câu từ, Hà Tân Thực Thọ Mỹ trực tiếp ngắt lời rồi nói một cách gay gắt bất mãn: "Điều này có liên quan gì đến ngươi."
"Đương nhiên điều này có một mối quan hệ đối với ta." Thủ Võ Hùng đột nhiên cao giọng lên, "Vài ngày trước, vợ của ta, cô bạn thân chí cốt của ngươi cũng ngồi trên chiếc xe kia, hắn rốt cuộc là ai, các người với hắn có quan hệ gì. "
Đối với lời nói của Thủ Võ Hùng, khuôn mặt của Hà Tân Thực Thọ Mỹ như muốn cười lớn, khóe miệng đầy vẻ chế giễu: "Sao ngươi không tự mình đi hỏi cô ấy đi, hỏi ta thì có ích gì."
Thật buồn cười, Hà Tân Thực Thọ Mỹ ta không thể nhịn được cười, Thủ Võ Hùng thực sự không hơn kém gì một con rùa, nếu có bản lĩnh thì hỏi thẳng Lệ Tử, hỏi ta làm chi vậy.
Tuy nhiên câu tiếp theo của Thủ Võ Hùng làm cho Thọ Mỹ trở tay không kịp.
"Ta........" Thủ Võ Hùng nheo ánh mặt lại, nói một cách đanh thép:" Nếu ngươi không nói ra, ta sẽ đem chuyện của ngươi nói cho chồng ngươi nghe. "
Chồng của Thực Thọ Mỹ Thủ Võ Hùng không quen biết, cũng không có phương thức liên lạc, nhưng nó đủ để khiến cho con người đó sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Thủ Bổ dùng ngôn từ để uy hiếp người khác, lại còn là người quen của hắn, điều này ít nhiều cũng khiến hắn băn khoăn bất an xao động trong lòng.
"Ngươi dám!"Hà Tân Thực Thọ Mỹ đứng dậy, trừng mắt nhìn Thủ Võ Hùng.
"........"
Thủ Võ Hùng không nói gì, nhưng chính sự im lặng này đã khiến Hà Tân Thực Thọ Mỹ do dự rồi lại ngồi xuống ngay sau đó.
Hôm nay vì cái gì lại đến đây để rồi mắc phải sai lầm.
"Ngươi muốn biết điều gì?" trên khuôn mặt của Hà Tân Thực Thọ Mỹ tràn đầy sự tức giận, hiển nhiên là cô ta bị Thủ Võ làm cho phát hỏa.
"Về người đàn ông kia, còn vấn đề của vợ ta nửa..." Thủ Võ Hùng nói một cách đau đớn, "Ta cũng đã biết về chuyện của Quy Điền."
Nghe được cái tên Quy Điền phát ra từ miệng Thủ Võ Hùng, nụ cười chế giễu trên khuôn mặt của Hà Tân Thực Thọ Mỹ rõ ràng hơn.
"Được thôi, ta sẽ nói tất cả cho ngươi biết." Cô ta nhìn ra cửa sổ ngắm đường phố của thành phố Đại Bản. "Ta từ nơi này sẽ nói hết cho ngươi biết, ồ, thật là một thỏa thuận tồi tệ."
"Tên lái xe kia chính là Du Chiếu Ngạn, chính là nam bồi bàn trong câu lạc bộ người lớn, ta cùng Lệ Tử ở trong câu lạc bộ người lớn đều biết về hắn, còn về phần Quy Điền, tuy ta có nghe Lệ Tử nói qua, nhưng mối quan hệ giữa Lệ Tử và Quy Điền như thế nào, chắc ngươi phải tự mình đi hỏi người vợ đáng yêu của mình rồi."
"Còn nữa, ngươi không nghĩ tại sao Lệ Tử xinh đẹp như vậy, tại sao năm đó lại lựa chọn một kẻ vô tích sự, yếu đuối như ngươi à?"
Hà Tân Thực Thọ Mỹ nói xong liền phá lên cười: "Còn không phải vì ngươi là một người đàn ông kiểu cũ sao, Lệ Tử là loại người như thế nào cho nên muốn tìm một người đàn ông như thế nào ta đều biết, cho nên mới nhờ ta tìm một người không biết gì về con người của cô ta, trong nhận thức về mọi người mà ta biết, thì ngươi là người thật thà nhất, rất thích hợp."
"Ngươi cho rằng Lệ Tử chỉ có mối quan hệ với Quy Điền, Du Chiêu sao? Thế thì ta xin nói rằng còn có ông chủ của tòa nhà Tín Thanh, chủ tịch của ngành công nghiệp Phòng Bản, và tổng giám đốc điện khí Tá Độ, tất cả đều là nhân tình của Lệ Tử."
"Tất cả bọn họ đều là những ông to mặt lớn, nó khác hẳn với ngươi vừa nghèo hèn yếu đuối lại còn ngu ngốc, tên chạy chiếc xe Mitsubishi này mặc dù không có tiền, nhưng hắn còn đẹp trai hơn ngươi nhiều."
"Nhưng ta cũng phải khâm phục khả năng của Lệ Tử, cô ta có nhiều nhân tình như vậy, nhưng đến bây giờ ngươi mới phát hiện ra."
Mỗi câu nói của Hà Tân Thực Thọ Mỹ, đều được Thủ Võ Hùng khắc sâu ở trong lòng.
Cảm thấy Thủ Võ Hùng không thể nói được một lời nào nữa, Hà Tân Thực Thọ Mỹ nói càng mạnh mẽ hơn, sự ức chế của một người là cảm xúc khoái cảm thích thú của cô ta.
"Bây giờ ngươi cũng đã biết hết những đại nhân vật ở trong đó rồi, đều là những đại lão nổi tiếng ở Đại Bản, vì vậy bọn họ luôn có một sự che giấu về các cô gái đặc biệt, ngươi hiểu không?"
"Nếu cùng Lệ Tử ly hôn, sự việc vỡ lở, ngươi nghĩ rằng mấy đại nhân vật có buông tha cho cô ta không, ngươi đã nghĩ tới hậu quả chưa, một hậu quả lớn, ngươi có thể gánh vác được không?"
"Hơn nữa trên cương vị là một người chồng, liệu ngươi có thể tránh được sự trả thù của bọn họ không?"
"Đây là kiếp nạn của ngươi, không ai có thể thay đổi nó, đó là ý trời, chẳng lẽ ngươi còn muốn chống lại ý trời sao?"
"Xã hội hiện đại là như vậy, biết điều thì sống, cứng đầu thì chết ngươi có hiểu nguyên lý đó không, tại sao ngươi lại bất tài như vậy ngươi còn không biết sao?"
Sau khi nói một hơi xong, Hà Tân Thực Thọ Mỹ liếm môi như thể khát nước, cô ta nhấm nháp tách cà phê, dựa lưng vào sau ghế, thả lỏng cơ thể, che giấu nụ cười đắc ý của mình.
"Nói xong rồi chứ?" Khuôn mặt Thủ Võ Hùng bình tĩnh không thấy bất kỳ biến động nào.
"Nói xong rồi, những lời mà ta nói với ngươi là những lời khuyên, không chỉ vì sự an toàn của ta, mà còn vì sự an toàn của ngươi, hãy nhớ kỹ là được." Hà Tân Thực Thọ Mỹ tỏ thái độ khinh thị liếc nhìn người đàn ông hèn nhát này, cũng giống như trước đây, Thủ Võ Hùng chỉ là một con rùa người không hơn không kém.
Nhưng nếu không nhờ tính khí như một con rùa như vậy, thì người bạn thân của cô sẽ không tìm thấy một người nào hơn.
Hà Tân Thực Thọ Mỹ với lấy chiếc túi đứng dậy,sau khi mắng một lúc như vậy cô ta cảm thấy rất thoải mái.
"Nói xong rồi thì tốt rồi."
Thủ Võ Hùng cũng đứng dậy, ba ngón tay trái của hắn cũng với tay phải sửa sang lại quần áo thật tỉ mỉ cẩn thận, rồi hắn đưa tay phải ra bịt kín khuôn mặt đầy phấn của Hà Tân Thực Thọ Mỹ.
"Trên đường đi."
Sau lớp phần trang điểm dày cộm kia cũng không che được lớp mỡ đang chảy trên da mặt của cô ta, một vòng, hai vòng, ba vòng, cổ của Thực Thọ Mỹ như bị biến thành hai bánh quai chèo, thậm chí cơ thể lúc này còn giống như đầu xoay theo chiều kim đồng hồ, toàn bộ cơ thể giống như một miếng thịt lợn được trang điểm lòe loẹt.
" Chậc chậc."
Bức tường màu nâu của quán cà phê như đang tróc thành từng mảnh màu đỏ và đen.
"Giết, giết, giết người!"
"A a a a a !!"