Naruto Giữa Đời Thực Tokyo

Chương 111: Chiến đấu vì cái gì?




Translator: Waveliterature Vietnam

Nhìn biểu hiện kỳ lạ của đội trưởng cùng đám người quỷ dị, mấy chiếc trực thăng cứ xoay quanh không biết nên làm như thế nào, mọi thứ xảy ra hôm nay thật kỳ dị.

Phòng chỉ huy tác chiến cũng hỗn loạn hết cả lên, đại thắng lợi vừa rồi dành được còn chưa kịp hạ nhiệt, thì một tình thế mới lại xảy ra..

"Liên lạc với Võ Đằng Lục Tá."

"Không có tín hiệu liên lạc!"

"Mộc mị, mộc mị có khả năng mê hoặc người, biến người bị ảo giác!"

"Võ Đằng Lục Tá và những người khác bị mê hoặc bởi mộc mị, chuyện này nên làm sao bây giờ?"

Các nhân viên trong phòng chỉ huy tác chiến thở một hơi thật dài, nghe đồn rằng nhóm quái vật Trung Sơn có khả năng mê hoặc hoặc trà trộn vào con người, truyền thuyết này phù hợp ở phương Đông lẫn phương Tây.

Làm thế nào để có thể phòng thủ trước sự tấn công của các sinh vật siêu nhiên này, thật khó để có thể phòng bị, nếu như dựa vào năng lực của chính mình để đối phó lại với lực lượng siêu phàm, liệu có thể an toàn được không?

Viên sĩ quan đứng đầu trong phòng chỉ huy tác chiến xoay xoay cổ, phát hiện thấy rằng da gà đã nổi lên khắp người ông ta.

"Mặt khác lập tức ra lệnh cho các phi công khác di tản đến một khoảng cách an toàn!"

"Khoảng cách an toàn là bao nhiêu!"

"Càng xa càng tốt."

"Không, đợi cho đến khi quân đội lục tự đến gần, chúng ta cần phải biết loại năng lực mê hoặc này có ảnh hưởng đến phạm vi lớn như thế nào!"

Không cần chỉ dẫn của những người trong phòng chỉ huy tác chiến, những phi công còn lại cũng đã có dấu hiệu rút lui, một khi họ nhận được lệnh, họ sẽ lập tức quay đầu trực thăng ra khỏi nơi nguy hiểm, tham gia lực lượng tự vệ vốn là chỉ để kiếm tiền, đồng lương cũng ít ỏi không đáng bao nhiêu, hơn nữa đây lại là con quái vật trong truyền thuyết, ai biết được sau khi bị chúng giết, có khi linh hồn còn không thể bay đi mà sẽ bị bọn chúng giam cầm lại!

Mộc phân thân ở phía sau chăm chú nhìn đám người của Võ Đằng đi vào rừng, hắn không nhịn được nhẹ nhàng xoa lên trán của mình.

Khả năng ảo ảnh của Thủy Dã không sử dụng cũng không nhiều, lần này, sử dụng ảo ảnh trong một khoảng cách xa như vậy, đối với mộc phân thân thì thật sự hao tốn rất nhiều Chuck Lạp gây ra nhiều khó khăn, may mắn thay quá trình này rất khó khăn, nhưng cuối cùng cũng thành công.

Đội phi hành đoàn của Võ Đằng đi vào rừng tập hợp lại một chỗ, ánh mắt mơ màng lộ ra một nỗi kinh hoàng vô tận, ở bên trong kia, Thủy Dã Không đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn cho họ.

"Hãy ở đó mà nếm mùi đau khổ của địa ngục thật tốt nhé."

Đối với người cây bị hư hại, Thủy Dã vẫn còn rất tức giận, hắn đã nghĩ ra được một hình phạt, Thủy Dã đem ánh mắt quay lại nhìn vào những phi công đang rút lui.

Đây là lần đầu tiên hắn chiến đấu với các lực lượng vũ trang chính quy hiện đại, những khẩu súng lục nhỏ mức độ sát thương không đáng bao nhiêu, súng máy trên trực thăng cũng không phải là loại có uy lực sát thương cao, nhưng cho dù là như vậy, bị bắn phá dữ dội như thế này Thủy Dã cảm thấy những người cây khổng lồ như những con búp bê vải, bị một loạt đạn nả vào như cơn mưa cuồng phong chỉ trong vài giây chúng không kịp phản kháng thân thể như muốn bùng nổ, dưới những viên đạn tiếp theo, Thủy Dã Không cũng không thể tạo ra một lớp phòng thủ, cho dù hắn có thể xoay chuyển, nhưng đối mặt với cơn công kích cuồng bạo như vậy thật không đơn giản.

Nếu vũ khí hạng nặng như đạn pháo được sử dụng luôn, e là những người cây bình thường như thế này sẽ xong đời trong nháy mắt.

"Thủ Võ cái tên kia..." Thủy Dã nhận ra được vị trí của con hồ ly vĩ thú bị phong ấn, tại biển cây nó di chuyển rất nhanh chóng, có vẻ như nó vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.

Thủy Dã Không chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là làm cho Thủ Võ Hùng thoát được ra khỏi rừng cây Thanh Mộc Nguyên Thụ Hải, rồi về Osaka, còn những việc khác đều là râu ria không đáng bận tâm, hắn không có hứng thú cho đám người đang hỗn loạn kia, thực tế nếu như không có camera trên chiếc trực thăng sơ cứu kia, Thủy Dã rõ ràng có thể dùng ảo thuật làm cho đối phương rời đi rồi.

Công nghệ hiện đại thật sự là một điều rắc rối phiền toái, khi máy bay trực thăng tìm kiếm và cứu hộ xuất hiện, cuộc xung đột là không thể tránh khỏi, Thủy Dã Không lắc đầu, tiếp tục điều khiển người cây.

Bây giờ nhân lực của phía chính phủ đều đã bị người cây thu hút, cho sáu người cây đứng im bất động chính là bia ngắm tốt nhất.

"Này!!"

Xe tăng tấn công cùng xe bọc thép đang chạy rất nhanh trên đường quốc lộ, thân xe nhỏ nhưng tháp pháo phủ kín và dày đặc làm cho người ta khi nhìn vào làn da mỏng manh của mình có cảm giác rùng rợn.

Một loạt các ô tô vận tải quân sự nhận được mệnh lệnh dừng lại bên lề đường, và các xe tăng tấn công tiếp tục di chuyển về mục tiêu.

Mặc dù đội chiến đấu vừa rồi đột nhiên mất liên lạc, nhưng vẫn phải kiềm chế những nghi ngờ vững bước tiến tiếp.

Không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra tình huống gì.

Các cuộc bạo loạn của quái vật cây bị áp chế tại Thanh Mộc Nguyên Thụ Hải, nếu phía chính phủ muốn vậy, Thủy Dã Không cũng sẽ như vậy, chính phủ muốn "huấn luyện binh lính" để tình huống không trở nên rối loạn nữa, Thủy Dã Không cũng sẽ sử dụng năng lực mộc độn của chính mình để kiểm chứng xem thực lực của mình cùng vũ khí hiện đại chênh lệch như thế nào.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hắn không thể cứ mãi hiểu sức mạnh của vũ khí hiện đại qua TV và sách vở được, mục tiêu của Thủy Đã Không là có thể sống như hắn muốn, chỉ là để cho mấy tấm bia này kiểm tra thực lực đối phương như thế nào!

Dưới lớp tuyết trắng mỏng trên đỉnh núi Phú Sĩ, những cỗ xe tăng tấn công ầm ầm tiến nhanh về làng Minh Trạch, dân làng, nhà leo núi và khách du lịch nhìn vào đội quân kỳ lạ này.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, các sợi xích dưới bánh xe của các cỗ xe tăng ma sát với đất, tạo ra những tiếng kẽo kẹt.

Khách sạn của Dũng Rất Lang nằm ở góc làng Minh Trạch, nó nằm trên một mảnh đất trống nhỏ không gian thoáng đãng, bên cạnh chính là đường quốc lộ, bên trái là núi Phú Sĩ, đây là một khách sạn may mắn có vị trí thuận lợi vừa có thể hưởng được gió êm vừa có thể ngắm được khung cảnh tuyệt đẹp.

"Đội trưởng.... Đó là cái gì vậy?"

Sau khi rẽ qua đi được một lúc, người quan sát nhìn xuyên thấu qua lăng kính quan sát thì nhìn thấy được năm người cây đứng đó bất động.

"Gì cơ?" Người đội trưởng ngó đầu ra, thấy được phía xa có một người cây cao lớn đứng sừng sững, ôi chúa tôi, anh ta lẩm bẩm nói. "Khi nào chúng ta mới có thể cao được vậy?"

Đây là mục tiêu kì lạ gì vậy.

Thoạt nhìn thì trông khá bình thường, nhưng tại sao lại có một mục tiêu kỳ lạ như vậy chứ? Mục tiêu chiến đấu của Lực lượng Tự vệ là những người khổng lồ ư?

Trận diễn tập hôm nay từ đầu đến chân đều diễn ra một mùi kỳ quái.

"Xe tăng hạng trung, sau khi tiếp cận phạm vi, bắn trực diện vào mục tiêu!"

Xe tăng hạng trung là cỗ xe tăng của nhóm họ, sẽ mất hai hoặc ba km để tiếp cận đối phương.

"Tại sao phải chiến đấu?" Người lái xe nói một câu phàn nàn, rồi anh ta mất bình tĩnh lái cỗ xe lên, một tay thu hồi chiếc điện thoại di động một tay lên súng, chuẩn bị đợi cho một loạt đạn nả ra rồi lên đợt khác.

Không ai nghĩ rằng năm người khổng lồ ở xa xa là những sinh vật sống, mà còn cho chúng là những bia ngắm đặc biệt, ngoài ra còn có một số cuộc thảo luận thú vị bên trong cỗ xe tăng, nhìn chúng nó giống như các nhân vật trong phim hoạt hình vậy hay là như thế? Chúng ta có quan hệ gì với những người khổng lồ kia không.

Ngay khi cỗ xe tăng hạng trung đến gần và chuẩn bị khai hỏa, năm người khổng lồ bất ngờ di chuyển, đi ầm ầm mạnh mẽ như thể trái đất muốn rung chuyển.

Tựa như những ngôi chùa cao lớn uy lực đang gầm rú!

"Bịch!!"

Một người cây chỉ đi chưa tới ba bước có khi là hai bước, đã có thể tới chỗ chiếc trực thăng trên mặt đất cầm đuôi nó, rồi vung lên tựa như một cái chùy.

"Ta.... ôi trời!"

Đầu của người đội trưởng lúc nãy ngó ra vẫn còn ở bên ngoài, ngay lập tức chui vào trong cỗ xe rồi chạy ra, người quan sát cũng ngay lập nhảy vào hướng phía cửa xe, xét theo lăng kính mà hắn đang cầm quan sát thì anh ta có thể nhìn rõ hơn vị đội trưởng.

"Chạy đi! Còn đứng ở bên trong làm gì, chạy đi!"

Trước khi trèo ra khỏi cỗ xe, người quan sát viên trượng nghĩa đã tạo ra những kẽ hở cho những người bạn đồng hành còn lại.

"Ngươi nói cái gì?" Người xạ thủ vẫn bắn đạn pháo ầm ầm, anh ta không nghe thấy tiếng của người đồng đội.

"Bùm bùm!"

Những ống pháo với uy lực cực mạnh bắn ra liên tục, nhưng không thể ngăn cản được ngươi cây đang lao vào.

"Ta nói, ngươi muốn chết à!" Người quan sát túm lấy người xạ thủ chạy ra xa, ngay lúc thoát ra, đôi mắt của xạ thủ cứng đờ.

Một người cây bị một viên đạn xuyên qua vào nửa phía bả vai đang nắm một chiếc trực thăng dơ cao lên, rồi ném thẳng vào cỗ xe tăng chỗ anh ta!