Naruto Giữa Đời Thực Tokyo

Chương 110: Phi công




Translator: Waveliterature Vietnam

Dẫn đầu là một đội quân chiến đấu bằng trực thăng đang đứng ở giữa không trung, đây là một đơn vị lữ đoàn có sự phản ứng nhanh nhạy đóng quân quanh núi Phú Sĩ, nó phụ thuộc vào quân đội Lục

Tự và chịu trách nhiệm hỗ trợ lực lượng chiến đấu dưới mặt đất trong chiến tranh.

Mặc dù không có nhiều giá trị cho lắm, nhưng bởi vì họ đều là nhân viên công nghệ kỹ thuật cao, cho nên quân hàm của các thành viên phi hành đoàn cũng cao hơn.

Thấy sáu người cây kia đang rực cháy như những ngọn đuốc, đội trưởng đứng đầu đoàn chiến đấu

Võ Đằng Nhất Đẳng Lục Tá (đại tá) khẩn trương liên lạc với cấp trên.

Kiểu này không giống với diễn tập cho lắm.

"Ta muốn biết những gì đang xảy ra ở đây." Võ Đằng ngay cả kính ngữ cũng không sử dụng, trực tiếp sử dụng micro chất vấn.

Là diễn tập mà sao lại xuất hiện ra sáu tên người cây thế này, hơn nữa tất cả đều giống như một chàng trai thực thụ!

Không có sự khiêm tốn và lịch sự hay nịnh hót như bình thường, bây giờ bọn họ đang phải phải đối mặt với con quái vật đáng sợ.

"Đây là diễn tập...."

Lời nói còn chưa kết thúc, người đứng đầu nhóm chiến đấu hét lên: "Đây có phải thực sự là diễn tập không? Sao ta thấy như đang chiến đấu với những con quái thú, quân đội hiện đại còn làm như thế này sao?! Đó là một bộ phim à!"

"Võ Đằng Nhất Đẳng Lục Tá! Đây là mệnh lệnh! Tiến hành lên súng bắn vào mục tiêu!" Âm thanh ở đầu bên kia truyền đến Micro cũng khó chịu.

"Nếu không, ngươi đang cãi lại mệnh lệnh."

Là một người đứng đầu trong vai trò chủ chốt, chuyện đã tới nước này thì cũng phải tiến hành theo mệnh lệnh, các thành viên của Lực lượng Tự vệ kiểu gì cũng biết thôi. Lời nói mà Micro truyền đến như một tia sét đánh vào ngang tai, thoáng chốc đầu óc cùng với linh hồn của Võ Đằng nhanh chóng trở lại.

Áp lực tinh thần của Võ Đằng Lục Tá là rất cao, hầu hết những người khác trong nhóm chiến đấu đều là công chức biên chế, thời thế tác động khiến họ bỏ hết mọi thứ trong cuộc sống trở thành một người lính, dù hắn trên danh nghĩa là nhân viên công vụ, nhưng Võ Đằng Lục Tá hắn có thể đi xa hơn thậm chí trở thành một vị tướng! Lúc này nếu cho hắn xuất ngũ hắn cũng sẽ không chịu xuất ngũ, chỉ cần còn bước tiếp được, hắn sẽ đạt được vinh quang.

Đại tướng.

Trận này mà hoàn thành nói không chừng còn được lên quân hàm, nếu cãi lại mệnh lệnh và bỏ trốn, nói không chừng còn trở thành tội đồ trong quân đội.

"Súng máy phòng không đã chuẩn bị tốt hết cả rồi chứ, tốt, ta biết rồi."Võ Đằng Lục Tá không hiểu tại sao hắn phải sử dụng một khẩu pháo mạnh thay vì trực tiếp sử dụng một tên lửa uy lực.

"Không, đó là một khẩu súng máy." Giọng nói của người nói chuyện bên kia Micro đã ôn hòa dịu lại, sự ôn hòa dịu dàng đó làm cho vị cấp trên cảm thấy nghi ngờ.

"Khẩu súng máy...." Tinh thần của Võ Đằng lại yếu đuối. Không đùa chứ! Giết các sinh vật siêu nhiên bằng một khẩu súng máy yếu ớt như vậy sao.

Súng máy phòng không là một khẩu pháo mạnh mẽ được đặt trước máy bay trực thăng, sau khi súng nả ra một hàng đạn ở phía dưới, thì chiếc xe bọc thép sẽ yếu thế hơn và ngay lập tức phát nổ.

Treo trong cabin là các khẩu súng máy, thân súng nằm ở ngoài cửa, và tầm nhìn tốt, nó được sử dụng để hỗ trợ bộ binh và trấn áp thế đứng của kẻ thù, mặc dù sức mạnh và tốc độ bắn cũng rất mạnh, nhưng so với pháo, nó yếu hơn một chút, nhưng nó vẫn linh hoạt hơn.

Võ Đằng không thể hiểu tại sao hắn phải sử dụng vũ khí yếu nhất trên máy bay để đối đầu với kẻ thù.

Hắn nghiến răng căm giận nhìn vào đoàn người chiến đấu rồi hạ mệnh lệnh: "Mọi người sẵn sàng chiến đấu, súng máy chuẩn bị bắn phá! Toàn thể lực lượng quân đội, đã đến thời điểm chiến đấu!"

Sự khích lệ này, khiến bản thân Võ Đằng cũng phấn khích.

Nhưng Võ Đằng bối rối rằng, anh ta đã không nhận được phản hồi từ người khác, bọn họ im lặng một cách đáng ngạc nhiên.

"Trưởng.... chỉ huy trưởng." Thành viên phi hành đoàn đang cầm khẩu súng máy yếu ớt nói, "Có người chạy rồi."

"Cái gì."

"Hộc, hộc."

Trong đoàn phi công đột nhiên có mấy chiếc trực thăng lâm vào tình cảnh không ổn, họ đang rút lui, những người còn lại cũng choáng váng, không ai cảm thấy hợp lý khi chiến đấu với những người cây như thế này.

Quân hàm của các thành viên phi hành đoàn cũng cao hơn so với quân hàm của lục quân, mỗi thành viên phi hành đoàn là một người lính trên cấp cao, nhưng những người này đang hành động như vậy không xứng với quân hàm mà họ đang đeo!

Võ Đằng tức giận muốn phùng não, nhóm người này quá vô dụng, hắn ta là một người đàn ông trung niên mạnh mẽ, thể lực và lòng can đảm đang ở đỉnh cao, nhìn xuống dưới cánh tay của hắn săn chắc không thua kém gì, chỉ đơn giản là ngồi trong ca bin điều khiển các khẩu súng máy.

"Ực." Võ Đằng nuốt nước bọt, tay cầm khẩu súng máy khẽ run lên.

"Trưởng...." một người chạy vào cầm khẩu súng máy vứt xuống dưới, ngăn cản Võ Đằng nổ súng, sau đó nói với hắn tự sát lúc này là không thể.

Tuy nhiên khi còn chưa ổn định được tình huống, thì khẩu súng máy hạng nặng do Võ Đằng đang cầm bắn dữ dội như những ngọn lửa hừng hực.

"Đoàng đoàng đoàng!!"

Viên đạn rơi xuống biến thành một hàng rễ dài kéo theo ngọn lửa và những viên đạn đó bắn thẳng vào người cây phía dưới.

Những viên đạn giống như cơn bão dữ dội có thể bắn hàng trăm viên đạn chỉ trong vài giây.

Dưới sức mạnh mạnh mẽ có thể xé rách toạc cơ thể to lớn đó, thân thể của người cây dường như không thể chịu đựng được, bị khẩu súng hạng nặng bắn vào người, các mảnh gỗ trên thân thể bắt đầu rơi vụ xuống đất.

Đối diện với chiếc trực thăng trên không trung, người cây bất lực, cùng những tiếng la hét gào thét thảm thiết, một khuôn mặt đau khổ vặn vẹo và vỡ nát trong mưa đạn.

Uy lực của khẩu súng máy đã phát huy rất tuyệt vời.

"Xong rồi!" Sắc mặt của Võ Đằng lúc nãy còn đang muốn tự tử bây giờ thật thoải mái, những cái cây này trông thì thật kinh khủng, nhưng chúng không có sự kinh hoàng như trong trí tưởng tượng, ngay cả khi không có một khẩu súng thần công, hỏa tiễn cũng có thể giải quyết được nó!

Không ngờ là nó chỉ giống như một bức tượng sáp như vậy.

Rồi đột nhiên hắn lấy đà một cách khó thế, xoay khẩu súng nhắm vào người cây tiếp theo.

"Tiêu diệt quái vật là truyền thống của các lực lượng tự vệ của chúng tôi."Võ Đằng Lục Tá, giống như một thành viên của đội trong các bộ phim đặc biệt về quái vật, cả người đang phấn chấn vui mừng, nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, thì một lệnh mới đã được ban hành.

"Võ Đằng! Dừng bắn!"

"Cái gì?!"

"Dừng bắn!"

Những người trong phòng tác chiến ở phía xa xa thấy rằng chỉ cần có một khẩu súng máy cũng có thể tiêu diệt được người cây, trong lòng họ đều rất vui vẻ phấn chấn.

Chiến thắng tuyệt vời!

Đây là lần đầu tiên đối mặt với lực lượng phi thường mà bọn họ dành được chiến thắng!

Lực lượng siêu phàm cũng có thể bị giết bởi vũ khí.

Có chiến thắng đầu tiên, nhất định phải có lần thứ hai.

Sở dĩ không cho phép Võ Đằng sử dụng sức mạnh tên lửa, là để kiểm tra sức phản kháng của người cây đối với vũ khí, nhưng không nghĩ rằng những người cây to lớn mạnh mẽ như vậy mà sức phản kháng lại yếu đến vậy, hơn nữa đối với lực lượng trên chiếc trực thăng này, người cây cũng bất lực- không có biện pháp phản kháng.

"Hãy để các lực lượng mặt đất đến tiếp sức nhanh chóng, hãy dùng những vũ khí khác để thử nghiệm."

"Súng phun lửa, đạn xuyên giáp...."

Bởi vì vội vàng, cho nên đã không chuẩn bị được nhiều loại vũ khí.

Ngay khi mọi người đã chắc mẩm chiến thắng, tình hình chiến sự lại thay đổi!

Chiếc trực thăng chỗ Võ Đằng đột nhiên rơi xuống từ từ, đây là cái gì là gì đây.

"Võ Đằng Lục Tá, đưa trực thăng lên cao, đưa trực thăng lên cao."

"Võ Đằng Lục Tá? Võ Đằng Lục Tá?"

"Võ Đằng, Võ Đằng Lục Tá, Võ Đằng Lục Tá, xin hãy trả lời!"

Máy bay trực thăng của Võ Đằng trên không trung từ từ rớt xuống, chiếc cánh khổng lồ như muốn thổi bay mặt đất quét thành một vòng tròn.

Các thành viên phi hành đoàn sắc mặt bình tĩnh, dòng người xếp hàng đều đặn đi đến chỗ những người cây, giống như... bị cái gì đó mê hoặc.