[Naruto – Đồng nhân] Quang Ám Điên Đảo

Chương 8




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chuong 8

Uchiha Obito & Hatake Kakashi

Trong óc có hố, não động lại mở, luôn muốn làm chuyện gì, vậy mà cuối cùng đều thành tìm chết QAQ

Đây là một sản vật của quá trình buông thả chính mình, thiết định cặn kẽ sẽ được đưa ra trong truyện, cố gắng cho não động của mình một lời giải thích hợp lí viên mãn, nếu như không làm được… Vậy thì cũng hết cách rồi. Đội nồi chạy đi

CP NaruSasu HashiMada ObiKaka ShiIta TobiIzu

————————

Ở cầu Kannabi 17 năm trước, sau khi đưa mắt trái của mình cho Hatake Kakashi, Uchiha Obito mang theo nỗi lo lắng vô hạn bị chôn dưới nham thạch, Kakashi kịch chiến với đám ninja làng Đá, liều mạng đưa Nohara Rin thoát đi, còn mình thì bị trọng thương hôn mê.

Trong lúc mơ màng, anh nghĩ, đã nói là thay cậu ấy nhìn thế giới này, vậy mà con mắt này của Obito, anh cuối cùng cũng phải cô phụ nó.

“Cầu ông, hãy cứu Kakashi đi!”

Giọng nói này, là Obito?

“Tôi không phải không thể cứu cậu ta, nhưng tôi đã cứu không một người rồi, chả lẽ lại phải cứu thêm người thứ hai miễn phí nữa?”

Người đang nói chuyện lúc này lại là người nào?

“Chỉ cần ông chịu cứu Kakashi, thì muốn tôi làm gì cũng được!” Giọng Obito kiên quyết như chém đinh chặt sắt.

Tên ngốc, cậu vừa đáp ứng cái gì…

Lần sau tỉnh lại, anh liền nhìn thấy Nohara Rin ngồi bên giường bệnh vừa khóc vừa cười, cô cố nhịn không muốn nhào đến, mặt mũi kích động: “Thật tốt quá! Thật tốt quá! Kakashi cậu không sao thật là tốt quá!”

Kakashi níu lấy tay Rin: “Obito đâu?”

Trong nháy mắt mặt cô tái nhợt, đôi môi run run: “Kakashi, Obito đã… Không phải chúng ta đã thấy cậu ấy…”

Đầu óc Kakashi trống rỗng, cuộc đối thoại nghe được lúc ý thức mơ hồ là sự thật hay chỉ là anh tưởng tượng ra? Không đúng, anh nhớ rất rõ ràng, có một vết đao chắc chắn đã xuyên qua phổi, khi đó Rin không ở đó, thương thế như vậy tuyệt đối không chờ được đến lúc thầy Minato trở lại đã mất mạng rồi, nhưng bây giờ…

“Rin, lúc cậu tìm được tớ, vết thương của tớ có nặng không?”

Nohara Rin lau khô nước mắt trên mặt, lắc đầu. “Vết thương của cậu dù rất nặng, nhưng may mắn là không có vết thương nào trí mạng, cũng không mất máu quá nhiều, thầy Minato lập tức liền dùng Phi Lôi Thần đưa cậu về làng.”

“Thật không? Vậy thì thật là…” Kakashi che mắt trái của mình mà cười, cảm thụ Sharingan đang từ từ tiêu hao chakra của anh. Không phải là người tộc Uchiha thì không thể dừng trạng thái mở mắt này lại, chỉ có thể để nó kéo dài như vậy, lượng chakra của anh cũng không nhiều, thêm một con Sharingan thật không biết là tốt hay xấu, nhưng anh vẫn rất vui.

Obito không chết, dù hôm nay Obito đang ở đâu, lại làm giao dịch gì với người nào, nhưng cuối cùng cậu ấy cũng không chết.

Anh sẽ bảo quản thật tốt con mắt này của Obito, chỉ cần Obito xuất hiện, anh tuyệt đối sẽ nhận ra cậu ấy.

17 năm sau, trong một cánh rừng ở Hoả Quốc, Kakashi rốt cuộc thực hiện cam kết với chính mình năm đó.

Uchiha Obito thận trọng nhìn Kakashi, ngón tay nắm cái mặt nạ cọ đến cọ đi, cậu không gặp Kakashi đã lâu rồi, nên nói gì bây giờ? Hơn nữa mới gặp nhau đã bị vạch trần cũng thật là… Kakashi thật sự không hề thay đổi gì!

“Chú Tobi… Không đúng, phải là chú Obito mới đúng, chú vốn là người của Konoha sao? Lại còn cùng tộc với Sasuke nữa?” Người trợn mắt há mồm còn có cả Naruto, nó đột nhiên nhô ra hỏi một câu: “Vậy chú Obito chẳng lẽ là ninja phản bội trong truyền thuyết sao?”

Obito đen mặt đi qua véo tai Naruto: “Ai là ninja phản bội! Naruto cháu còn biết ăn nói hẳn hoi không!”

“A, cậu đúng là không phải ninja phản bội, vị anh hùng chết ở cầu Kannabi làm sao có thể là ninja phản bội đây.” Kakashi mặt lạnh như băng, ánh mắt rất sắc bén.

Naruto đã hiểu, chọc chọc tay Obito: “Chú Obito, chú giả chết như vậy hình như không tốt lắm đâu?”

Obito đạp Naruto một cái, cắn răng: “Cháu nghĩ chú thích giả chết sao!”

Naruto thuận thế tránh khỏi tay Obito, chạy nhanh về bên cạnh Sasuke, bám lấy cậu mà hỏi: “Sasuke, cùng trong một tộc, cậu có biết chuyện chú Obito không? Chú ấy chẳng chịu kể về mình gì cả!”

Sasuke nhìn Obito rồi lại nhìn Kakashi, nhướn mày: “Nghe mẹ tớ kể, Sharingan của thầy Kakashi là được Uchiha Obito tặng, năm đó tộc tớ cho phép con mắt này ở lại ngoài tộc, cũng là vì chính Uchiha Obito tự phá quy củ.”

Obito ho khan vài tiếng, điều đầu tiên trong tộc quy Uchiha, bảo vệ huyết kế Sharingan, tuyệt đối không được để lọt ra ngoài. Lúc đó làm thế nào cậu nhớ được chuyện này chứ!

“Chú Obito đây là… tặng tín vật đính ước cho thầy Kakashi sao ttebayo?” Naruto sờ cằm.

Trong lúc nhất thời không khí cực kì yên lặng.

“Naruto!” Obito mặt đỏ bừng, tức đến sắp giơ chân. “Chú đúng là uổng công nuôi cháu lâu như vậy!”

Naruto lại rụt về sau lưng Sasuke.

“Vậy cậu nói xem, đưa con mắt này cho tớ rốt cuộc là có ý gì.” Kakashi đi đến trước mặt Obito, anh nhìn qua vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng khí thế trên người lại làm Maito Gai cũng phải lùi bước.

Sao cứ thấy nếu bây giờ mà đi quấy rầy Kakashi thì sẽ chết rất thảm.

Obito đứng ngồi không yên lại định chạy.

“Dám chạy tớ liền đánh gãy chân cậu, sau đó phá huỷ con mắt này.” Kakashi uy hiếp một cách rất bình tĩnh.

Obito: “…” Tại sao từ nhỏ đến lớn cậu vẫn bị Kakashi khi dễ là thế nào! Cái này không công bình!

“Trả lời câu hỏi của tớ.”

“Cũng, cũng không vì cái gì, muốn tặng thì tớ tặng thôi.” Obito nhìn trời nhìn đất nhìn mình nhưng không chịu nhìn Kakashi, cậu lẩm bẩm. “Hơn nữa lúc đó không phải đúng lúc mắt trái của cậu bị hỏng sao?” Cho nên cứ vậy mà tặng thôi, chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy, món quà này hẳn Kakashi sẽ không chê chứ?

Đó là Sharingan cậu mong đợi nhiều năm mới lấy được, dù mở mắt có hơi muộn, nhưng dù gì mới mở cũng đã là hai phẩy, cũng không coi như quá kém.

Món quà này, là thứ tốt nhất cậu có thể tặng.

“Obito cậu thật là…” Kakashi nói. “Có ai ngốc như cậu không?”

“Tại sao cậu lại mắng tớ ngốc!” Obito thấy mình không thể ấm ức hơn được nữa, tại sao cậu lại bị chê chứ!

“Cậu không ngốc thì còn ai ngốc?”

“Ha! Ta! Ke! Ka! Ka! Shi! Lâu rồi không gặp, cậu không thể nói lời nào dễ nghe hơn tí sao?!”

Nghe được cuộc đối thoại quen thuộc này, Sakura liếc nhìn Obito và Kakashi bên kia, lại nhìn sang Naruto và Sasuke bên này, cảm thấy hình như mình vừa phát hiện chuyện gì đó rất không ổn.

Kakashi hỏi ngược lại: “Tại sao tớ lại phải nói tốt với một người giả chết rời làng nhiều năm như vậy, lại còn là kẻ tình nghi để Kyubi tấn công Konoha rồi trộm con trai thầy Minato đi hả?”