[Naruto – Đồng nhân] Quang Ám Điên Đảo

Chương 20




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chuong 20

Pain tấn công Konoha

Trong óc có hố, não động lại mở, luôn muốn làm chuyện gì, vậy mà cuối cùng đều thành tìm chết QAQ

Đây là một sản vật của quá trình buông thả chính mình, thiết định cặn kẽ sẽ được đưa ra trong truyện, cố gắng cho não động của mình một lời giải thích hợp lí viên mãn, nếu như không làm được… Vậy thì cũng hết cách rồi. Đội nồi chạy đi

CP NaruSasu HashiMada ObiKaka ShiIta TobiIzu

————————

Đẩy thời gian lùi lại nửa tiếng trước, Konoha vẫn bình an vô sự, không hề khác gì những ngày bình thường.

Dưới sự năn nỉ mặt dày của Naruto, Sasuke đành phải thoả hiệp, dẫn nó đi loanh quanh thăm Konoha không biết đến lần thứ mấy. Cậu rất là bất đắc dĩ. “Konoha chỉ to như vậy, cậu dạo tới dạo lui có ý nghĩa gì.”

Naruto đáp: “Thật ra thì rất thú vị mà.”

“Hả?”

“Ừm, nói thế nào đây, từ nhỏ đến lớn tớ đã đi qua rất nhiều nơi, đại đa số người đều không muốn đến gần ninja lắm.” Từ khi ăn thử một lần Naruto liền trở thành fan ruột của ramen Ichiraku, lần nào đi dạo cũng phải đến ăn, hôm nay cũng không ngoại lệ. “Hay phải nói là, vẫn còn sợ hãi ninja.”

“Cho nên?” Sasuke bây giờ không muốn ăn ramen thêm nữa, hôm nay đến chỉ để đi cùng Naruto thôi.

Naruto nháy mắt mấy cái, chỉ sang ông chủ Ichiraku. “Người bình thường như chú ấy, tại sao lại chọn sống ở làng ninja đây? Đối với người bình thường mà nói, thì sống ở làng ninja sẽ nguy hiểm hơn chứ.”

Sasuke khó được cứng họng, làm một người sinh ra trong gia tộc ninja nổi tiếng, cậu làm sao sẽ đi suy tính vấn đề này!

Ngược lại ông chủ Ichiraku nghe được câu hỏi của Naruto liền cười lên, vừa lau chén đĩa trong tay vừa trả lời: “Cái này có gì kì lạ, người khác chú không biết, chứ chú mở hàng ăn thì mở ở đâu chả như nhau.” Dừng một chút, ông lại bổ sung: “Hơn nữa, ninja của làng này rất đáng tin cậy.”

Đây là niềm tin do Konoha thành lập từ mấy chục năm trước không ngừng phát triển, hoàn thiện mà tích luỹ xuống. Không chỉ là ninja, mà cả người bình thường sống ở đây đều tin tưởng làng này như vậy.

Naruto ngẫm nghĩ.

Ở làng Cát, nó biết Gaara bỏ qua cơ hội chạy trốn khỏi tay địch nhân vì lựa chọn cứu làng, nó cũng chứng kiến bà Chiyo không tiếc hi sinh chính mình cũng muốn cứu Gaara. Ở Konoha, nó biết cha mẹ mình cũng vì cứu làng mà hi sinh, cũng cảm nhận được niềm tin của những người bình thường này với các ninja của làng.

Làng, ninja, kage, nó dường như lĩnh ngộ ra điều gì, lại nhất thời không thể nói rõ ra được.

“Ngồi đờ ra đấy làm gì, không ăn đi thì mì cậu không ăn được nữa đâu.”

Giọng Sasuke kéo suy nghĩ của nó về, Naruto cúi đầu nhìn xuống. “A a a a a a! Ramen của tớ!”

Sasuke đỡ trán: “Đúng là một tên ngốc.”

Cùng lúc đó, Kakashi mở Kamui, mang theo Hyuga Hinata, Inuzuka Kiba, Aburame Shino đi thi hành nhiệm vụ bắt Obito về.

Giây tiếp theo, đội kết giới Konoha đã cảm giác có người xông vào làng từ trên không, lập tức thông báo đồng đội đi giải quyết.

Một cuộc đại loạn đã tới.

Orochimaru đang tiến hành một thí nghiệm quan trọng trong phòng thí nghiệm của mình, sắp đến giai đoạn mấu chốt, tiếng nổ to lớn cùng tiếng va chạm mạnh với kết giới làm y phân thần, vật thí nghiệm dưới tay lập tức hỏng mất. Thành quả nghiên cứu của hai tháng làm việc vất vả bị huỷ hết, y mặt đen lại đi ra khỏi phòng thí nghiệm, muốn nhìn xem bên ngoài có trò quỷ gì xảy ra.

Y ra ngoài vừa đúng lúc, chạm mặt một người đàn ông tóc cam cao lớn đang vất Chunin hôn mê trên tay mình ra, chuyển lực chú ý sang Orochimaru. “Orochimaru của Sannin, vừa đúng, Jinchukiri của Kyubi đang ở đâu?”

Orochimaru nhíu mày.

Jiraiya vốn đang thu thập linh cảm cho tác phẩm mới ở ngoài phòng tắm nữ, vẻ mặt háo sắc của ông thật làm mất mặt Sannin, nếu bị Tsunade nhìn thấy chắc chắn sẽ bị ăn một quyền. Pain tấn công gây động tĩnh quá lớn, ông không muốn phát hiện cũng không được, nhìn chiếc áo choàng đen có vẽ đám mây đỏ đặc trưng kia, so với nghênh địch, Jiraiya lại lựa chọn đi tìm Naruto dẫn nó đi.

Nhưng vấn đề là, thằng nhóc Naruto kia đang ở đâu!

Tsunade đang ngáp ngắn ngáp dài nghe ba cố vấn nói không ngừng, yên lặng tính toán thời gian, mấy buổi họp mỗi tháng một lần này đủ lắm rồi, lần nào đi họp cũng làm bà buồn ngủ cả.

Tiếng nổ mạnh truyền tới từ ngoài cửa sổ làm bà tỉnh lại trong nháy mắt: “Chuyện gì xảy ra?!”

Một ám bộ lập tức xuất hiện: “Tsunade-sama, là Akatsuki đến tấn công.”

Tsunade cắn răng: “Quả nhiên đến.” Không kịp để ý nhiều, bà dẫn ám bộ vội vã đi đến ban công văn phòng, nhìn thấy Konoha đang lâm vào khói lửa. “Cư nhiên… Naruto đâu?”

Ám bộ trả lời: “Tình hình bây giờ rất hỗn loạn, tạm thời không biết tung tích cậu bé.”

“Địch nhân đã có gan trực tiếp khiêu khích Konoha, chỉ sợ có gì đó chống lưng, để ngừa vạn nhất, Naruto không thể ở lại Konoha. Ta đến phụ trách trị liệu, Katsuyu cũng sẽ đi tìm Naruto, chờ tìm được thằng bé, ám bộ phái ra một tiểu đội đưa nó đi, các Jonin và ám bộ còn lại trong làng toàn lực giải quyết địch nhân.”

Tsunade đưa tay kết ấn: “Thông linh chi thuật!”

Mới đầu, một tên Pain tấn công Konoha ở mặt ngoài, thu hút phần lớn sự chú ý, còn tên còn lại lẻn vào Konoha tìm Jinchukiri của Kyubi. Khi đó Naruto và Sasuke suýt bị dư âm công kích liên luỵ, may nhờ hai người phản ứng nhanh mới không xảy ra chuyện gì.

“Chú không sao chứ?!” Naruto không để ý tới mình, vội vàng đỡ ông chủ Ichiraku dậy.

Ông chủ Ichiraku cũng khá may mắn, chỉ ngã nhào một cái chứ không ra vấn đề gì. Con gái ông hôm nay có việc ra khỏi nhà, không ở trong cửa hàng, Sasuke thấy vậy liền nói: “Đi theo tớ, trước đưa chú ấy đến chỗ tị nạn đi.”

Hai người nhanh nhẹn đưa ông chủ Ichiraku đến chỗ tị nạn gần nhất, họ không ở lại đó lâu, đi không bao xa liền thấy một cô gái tóc cam nhỏ nhắn đứng trên đầu một con thông linh thú to lớn, ép hỏi ninja đang bị bắt trong tay: “Jinchukiri của Kyubi ở đâu?”

“Có biết ta cũng sẽ không nói cho ngươi!”

Cô gái nhướn mày, thông linh thú giơ móng vuốt vứt người nọ ra xa, đi tìm mục tiêu mới.

Sasuke chặn Naruto lại không để nó xông ra, còn phải che miệng nó lại, không để nó kêu to, chờ xác nhận cô gái kia đã đi xa mới chịu buông tay.

“Sasuke sao cậu lại ngăn tớ?” Naruto gấp đến đỏ hết mặt. “Họ đến vì tớ, tớ không thể trơ mắt…”

“Tên ngốc!” Sasuke túm cổ áo Naruto, quát. “Cậu định làm gì? Đi ra làm anh hùng sao? Đừng ngây thơ! Bọn chúng vì tìm cậu mà không tiếc tấn công Konoha, vĩ thú quan trọng với chúng như vậy, cậu nghĩ chúng đang có mưu đồ gì?”

“Những người quen vợ chồng Đệ Tứ năm đó hẳn đều đoán được thân phận của cậu. Nhưng nhìn tình hình vừa rồi, không có ai để lộ bất cứ tình báo gì liên quan đến cậu cả, dù cả tên cậu họ cũng không biết.” Sasuke dùng Sharingan nhìn khắp bốn phía. “Tất cả mọi người đang bảo vệ cậu, cậu đừng có mà tự chui đầu vào lưới.”

“Nhưng mà, tớ căn bản không biết họ…” Naruto lẩm bẩm.

Sasuke liếc nhìn nó: “Lúc dẫn cậu về đã giúp cậu làm thủ tục ở trung tâm hộ tịch rồi.”

“Cậu đã là một thành viên của Konoha, bảo vệ cậu là chuyện đương nhiên.”