Nạp Thiếp Ký 3

Chương 7: Chương 7: Cầu xin tha thứ




Mạnh Thiên Sở nói: "Chuyện này không trách Phượng Nghi, chủ yếu là chủ ý của Phi Yến."
"Không phải…" Phi Yến theo bản năng biện giải, lập tức phát hiện ra mình không thể giải thích. Tuy rằng đúng là chủ ý của Hạ Phượng Nghi, Phi Yến chỉ chấp hành lệnh, nhưng Hạ Phượng Nghi là chủ của nàng, nàng không thể đem lỗi đổ lên đầu chủ, trừ khi nàng không muốn tiếp tục ở lại Hạ gia nữa. Cho nên dập đầu nói: "Chuyện này là … là chủ ý của Phi Yến, tiểu thư… không, thiếu phu nhân không quan hệ…"
Hạ Phượng Nghi cũng rất có nghĩa khí, ngẩng mặt lên, ưỡn ngực nói: "Phụ thân, là ý của con, Phi Yến chỉ làm việc theo ý của con mà thôi."
"Không cần phải nói! Cả hai ngươi đều không thoát được, trước hết đánh Phi Yến, sau sẽ đánh nghịch tử này." Nói đoạn vung roi nhằm Phi Yến quật.
Mạnh Thiên Sở vội vàng nói: "Nhạc phụ! Tiên hạ lưu nhân!" Hắn cũng không hiểu sao mình lại mở miệng nói như vậy, có thể là trong các phim cổ trang trên truyền hình, thường có câu "đao hạ lưu nhân" nên hắn biến hoá thành như vậy.
Hạ Hồng kỳ thật là chờ những lời này của Mạnh Thiên Sở, đã làm nữ nhi phải uỷ khuất, không đành lòng đánh chúng, nhưng bên ngoài phải làm bộ. Bất quá, nếu Mạnh Thiên Sở thật sự không ngăn trở, Hạ Hồng cũng không có biện pháp, chỉ có thể nhẫn tâm xuống tay, lúc này nghe thấy Mạnh Thiên Sở khuyên can, trong lòng mừng rỡ, nghĩ thầm tuy đứa nhỏ này chẳng tốt đẹp gì, nhưng cũng có chút ít nhân tình; lại nghe hắn gọi mình là nhạc phụ, hiển nhiên vẫn thừa nhận hôn sự này.
Bất quá, Hạ Hồng vẫn muốn tiếp tục làm bộ, thở phì phì nói: "Hiền tế, ngươi không cần phải cầu xin cho chúng nó, chúng nó vi phạm cương thường đạo lý đến mức này, không giáo huấn tốt, tương lai sẽ thế nào?"

Mạnh Thiên Sở thấy hai nữ hài tử đã sợ đến mức cả người phát run, cũng đã hết giận. Còn Phi Yến là tiểu mỹ nhân nha hoàn bên cạnh Hạ Phượng Nghi, nếu thực đem Phi Yến đánh đòn, Hạ Phượng Nghi cũng nhục nhã không kém, sẽ làm tổn thương hoà khí, thế gọi là "đánh chó phải ngó mặt chủ". Tuy Phi Yến không sánh được với Hạ Phượng Nghi về mỹ mạo, nhưng cũng là một tiểu nha hoàn xinh xắn đáng yêu, không đáng bị đánh đập. Hơn nữa Phi Yến là nha hoàn của nương tử mình, sau này làm "thông phòng đại nha hoàn", sớm muộn gì cũng là người của mình hay sao, cho nên không thể thực đánh!
Mạnh Thiên Sở khom người nói: "Cầu xin nhạc phụ đại nhân nể mặt tiểu tế, bỏ qua cho chủ tớ hai người."
Hạ phu nhân nghe xong cảm kích liếc nhìn Mạnh Thiên Sở, vội nói: "Lão gia, chúng ta đều cầu xin, ngài tạm tha cho chúng nó đi."
Hạ Hồng thuận thế hạ thang, ném roi xuống, thở dài: "Lão phu sao lại sinh ra nghịch tử đến mức này!" Chậm rãi ngồi xuống ghế, nhìn Hạ Phượng Nghi nói: "Nghi nhi, vi phụ niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, Sở nhi lại cầu xin giúp ngươi, ta mới bỏ qua cho ngươi. Lần sau tái phạm, làm nhục Sở nhi, vi phụ sẽ đánh gãy tay ngươi! Ngươi nghe có hiểu không?"
Hạ Phượng Nghi ngã ngồi trên mặt đất, uỷ khuất thút thít khóc, gật gật đầu: "Con… con hiểu…"
Hạ Hồng chỉ mặt Phi Yến nói: "Tiện tỳ này, dám bất kính với chủ tử như thế, lão phu cho ngươi nợ lần này, sau này còn bất kính với chủ tử vài lời, lão phu liền lột da ngươi! Nghe rõ chưa?"
Phi Yến run run nói: "Hồi bẩm lão gia, Phi Yến…Phi Yến nghe rõ…"
"Được rồi!" Hạ Hồng liếc mắt nhìn Mạnh Thiên Sở, chỉ thấy hắn yêu thương nhìn Hạ Phượng Nghi, chậm rãi gật đầu, nghĩ thầm hắn nhân phẩm cũng không tệ, thấy nương tử mình chịu khổ, cũng biết thương tiếc, coi như trẻ nhỏ dễ dạy. Vuốt vuốt chòm râu, nói: "Được rồi, đứng lên đi, đêm đã khuya rồi, mau về ngủ đi."
Phi Yến vội vàng đứng dậy, nâng Hạ Phượng Nghi. Phương Nghi lấy ra chiếc khăn nhỏ, nhẹ nhàng lau nước mắt, nói khẽ với Mạnh Thiên Sở: "Tướng công, trở về phòng ngủ đi."
Mạnh Thiên Sở mừng rỡ gật đầu: "Nương tử, thỉnh!"
Hạ Phượng Nghi vội nói: "Thỉnh tướng công đi trước!"
Mạnh Thiên Sở biết, ở trước mặt phụ thân, Hạ Phượng Nghi tuyệt đối không dám đi trước phu quân mình, liền hướng Hạ Hồng cùng Hạ phu nhân thi lễ nói: "Tiểu tế cáo lui!"

Hạ Hồng gật gật đầu: "Hiền tế, sáng mai đến thư phòng đến, vi phụ có chuyện cùng với ngươi thương lượng."
Mạnh Thiên Sở cũng không suy nghĩ nhiều, giờ phút này hắn chỉ nghĩ đến phải lập tức động phòng, ha ha, lén nhìn Hạ Phượng Nghi thướt tha quyến rũ, lại nghĩ đến một lát nữa có thể cùng nàng quấn quýt trên đỉnh vu sơn, tận hưởng cá nước thân mật, không khỏi mở cờ trong bụng.
Tuy khi còn học đại học, dùng không ít hoa ngôn xảo ngữ cưa cẩm nữ sinh, nhưng nữ tử tuyệt mỹ như vậy hắn chưa từng gặp qua, hắn vui tươi hớn hở nắm lấy tay Hạ Phượng Nghi, nói: "Nương tử, chúng ta đi thôi."
Bàn tay trắng nõn, dài và nhỏ nhắn của Hạ Phượng Nghi bị bàn tay rộng thùng thình của hắn nắm, nhẹ nhàng run lên, muốn rút về, lại bị Mạnh Thiên Sở thành thật nắm chặt lấy không thể động đậy, đành phải tuỳ ý hắn, cúi đầu theo hắn ra cửa. Phi Yến theo sau bọn họ.
Lão đầu vẫn đứng ngoài cửa, giờ đây thấy thiếu gia nắm tay thiếu phu nhân, thân thiết sánh vai đi ra, lão mừng đến mức thiếu chút nữa nước mắt trào ra, vội vàng giơ đèn lồng, đi ở bên cạnh soi đường. Truyện Sắc Hiệp -
Đi qua nhiều đình đài lầu các, Mạnh Thiên Sở nói: "Nương tử, kỳ thật nàng hiểu lầm ta, ta thực không phải loại người như vậy, ta một lòng một dạ, sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng…"
Câu này Mạnh Thiên Sở đã nói với không ít muội muội xinh đẹp khi còn ở đại học, giờ đi vào cổ đại, lặp lại câu này, chính hắn cũng cảm thấy buồn cười.
"Không cần, ngươi là loại người gì, trong lòng ta đều rõ ràng." Hạ Phượng Nghi liếc mắt nhìn Mạnh Thiên Sở, dùng sức rút bàn tay nhỏ bé của mình về, lạnh lùng nói: "Bất quá, ta thật không nghĩ tới, ngươi có lá gan đến trước mặt cha ta tố cáo, xem ra ta đã xem nhẹ ngươi."

Mạnh Thiên Sở mỉm cười nói: "Nương tử, nàng xem nhẹ ta còn khá, về sau nàng từ từ sẽ biết."
"Hả? Hôm nay ngươi làm hại chúng ta thiếu chút nữa ăn roi, còn không thoả mãn? Còn chiêu gì cứ sử hết ra đây…"
"Ta nào có ngoan độc như thế…"
Hạ Phượng Nghi lạnh lùng nói: "Đúng, ngươi không ngoan độc, ngoan độc cần phải có bản lĩnh mới được, ngươi chẳng qua là kẻ bất lực thôi."
Mạnh Thiên Sở cười khổ, xem ra, hình ảnh của mình trong mắt Hạ Phượng Nghi thực vô cùng thê thảm, muốn thay đổi ấn tượng đó không phải là chuyện một sớm một chiều, phải không ngừng cố gắng mới được.
Vừa nói chuyện, bọn họ đã tới tân hôn tiểu viện.