Nạp Thiếp Ký 3

Chương 42: Chương 42: Người xuất gia không nói dối




Mạnh Thiên Sở lắc đầu: "Không thể làm như vậy, vừa rồi chỉ là suy đoán của ta, không hề có chứng cứ xác minh, cho nên phương trượng đại sư chỉ là người bị tình nghi thôi. Chúng ta vẫn cần tiếp tục điều tra!"
Nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, Tần Dật Vân cũng hiểu ra, gật đầu: "Ai cũng phải tra hỏi sao?"
Mạnh Thiên Sở nói: "Điều tra phá án chính là như vậy, không ai có thể loại trừ, đó chính là phương pháp đúng đắn và chính xác."
Phi Yến bĩu môi, nói thầm với Hạ Phượng Nghi: "Chỉ giỏi nói khoác!"
Hạ Phượng Nghi nhìn Mạnh Thiên Sở, lắc đầu nói khẽ: "Cũng không thể nói như vậy, buổi tối trước khi chúng ta rời kinh thành, ta nghe cha nói, hôm đó hắn đã giúp Địch đại nhân ở Thuận Thiên phủ phá một vụ án hóc búa, giải oan cho bà đỡ. Lúc đó ta chẳng tin."
Thành kiến của Phi Yến đối với Mạnh Thiên Sở vẫn còn khá nặng: "Có lẽ lão gia nói vậy chỉ để an ủi thôi, để cho tiểu thư an tâm sống với hắn. Chứ ngẫm đi nghĩ lại những sự việc hắn làm trước đây, làm sao có thể có khả năng như vậy!"
"Ta cũng không biết nữa." Hạ Phượng Nghi mông lung nói.
"Cho dù hắn có phá được vụ án đó, chắc cũng chỉ là chó ngáp phải ruồi, tiểu thư cần gì phải để ý. Một năm nữa chúng ta bỏ đi, mặc kệ hắn!"
Hạ Phượng Nghi khẽ thở dài: "Nói vậy chứ, cũng chỉ mong hắn thực sự có bản lĩnh phá án, có thể tự kiếm sống, rồi có thể lấy được một người vợ tử tế, như vậy chúng ta mới có thể yên tâm rời đi."

Trong lúc hai nàng thì thầm nói chuyện, Mạnh Thiên Sở vẫn tiếp tục tra án.
Hắn hỏi tiểu hòa thượng Hư Tùng: "Tiểu sư phụ, nửa canh giờ trước, ngươi ở đâu?"
"Ta? Ta vừa nói rồi a, lúc đó ta đang ngủ…" Hư Tùng tránh né ánh mắt của Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở chằm chằm nhìn hắn: "Không phải chứ! Ngươi ngủ ở chỗ nào?"
"Ở… ở trong thiện phòng của ta…" Dù sao Hư Tùng vẫn còn ít tuổi, lại chưa từng nói dối, cho nên vừa mở miệng câu này, mặt mũi nóng bừng, đỏ lựng, nói cũng lắp ba lắp bắp.
"Vậy sao?" Mạnh Thiên Sở cười cười: "Thiện phòng của tiểu sư phụ ở đâu?"
Hư Tùng chỉ một gian thiện phòng nằm bên Đại hùng bảo điện: "Ở kia, thiện phòng của sư phụ nằm bên cạnh…"
Mạnh Thiên Sở đi đến, đẩy cửa nhìn vào trong, cười lạnh: "Hắc hắc, chăn gối trên giường vẫn còn chỉnh tề, chẳng lẽ tiểu sư phụ ngủ dưới đất sao?"
Sắc mặt Hư Tùng trắng bệch, lắp bắp nói: "Ta… ta…"
Mạnh Thiên Sở quay người, trừng mắt nhìn Hư Tùng lạnh lùng nói: "Nói đi, ngươi giết chết Tần phu nhân như thế nào?"
"Không…không phải ta… tiểu tăng là người xuất gia, sao có thể sát sinh chứ!"
"Người xuất gia?" Mạnh Thiên Sở cười lạnh: "Người xuất gia giở trò với phu nhân người ta, còn ước hẹn nhau ngoài rừng sao?"
Trán Hư Tùng đầm đìa mồ hôi, cúi đầu run run nói: "Lúc đó… lúc đó tiểu tăng nhất thời hồ đồ, đã bị sư phụ trách phạt…" Nguồn:
"Tốt!" Mạnh Thiên Sở tiến lên, nắm chặt tay Hư Tùng, kéo mạnh đến trước tượng Phật Thích Ca, cao giọng nói: "Ngươi đã nói người xuất gia không nói dối, giờ trước mặt Phật tổ, ngươi hãy thành thật khai báo, nửa canh giờ trước ngươi đi đâu? Ta nhắc ngươi, nếu nói dối sau này ngươi sẽ phải xuống địa ngục!"
Hư Tùng quỳ gối trên đệm cói, lén giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Phật tổ trang nghiêm đứng đó, hắn vội vã cúi đầu, cả người khẽ run lên.

"Được rồi, ngươi nói đi, rốt cuộc lúc đó ngươi ở đâu?"
Phương trượng Huyền Âm cũng nghiêm khắc nói: "Hư Tùng, phải thành thật khai báo, không được giấu diếm!"
"Lúc đó… ta không ở thiện phòng, ta ra ngoài."
"Đi đâu?" Mạnh Thiên Sở truy vấn.
"Đi…đi loanh quanh trong chùa một chút!"
"Ngươi nói dối!" Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nói: "Từ nhỏ ngươi đã xuất gia tại đây, cứ năm ngày lại quét tước chùa một lần, mỗi viên gạch nơi đây ngươi đều nhớ rõ, đêm nay không phải trung thu cũng chẳng phải giao thừa, hơn nữa trời lại có vẻ muốn mưa, cớ gì lại tản bộ trong chùa? Có phải ngươi ấm đầu không?"
"Ta… ta thật sự tản bộ trong chùa…"
"Hắc hắc, đúng là tản bộ, có điều không phải ngắm cảnh, mà có ý đồ khác, đúng không?"
"Ta…ta không có… ta thật sự không có…"
"Vậy ngươi đi đến những chỗ nào? Thấy những gì? Có ai làm chứng không?"

"Ta…ta thấy…ta…"
Bị Mạnh Thiên Sở gát gao truy vấn, mồ hôi Hư Tùng vã ra đầm đìa, run run không biết trả lời thế nào.
"Hừ! Rõ ràng ngươi đi rình Tần phu nhân, thấy Tần phu nhân đi vệ sinh một mình, muốn cùng Tần phu nhân làm trò kia. Có điều Tần phu nhân chẳng qua chỉ muốn trêu đùa ngươi, chứ thật ra không muốn tư thông với ngươi. Ngươi không đạt được mục đích, lại sợ Tần phu nhân tố giác, liền hạ độc thủ giết chết nàng, sau đó treo thi thể lên, ngụy trang là thắt cổ tự sát, còn cố ý nói là do nữ quỷ giết. Chân tướng chính là thế! Đúng không?"
"Không…ta không giết Tần phu nhân…ta…thật sự không giết nàng a! Ta chỉ đứng… đứng ở sau cửa sổ phòng nàng… muốn tìm cơ hội nói chuyện với nàng…"
"Không phải chứ?" Mạnh Thiên Sở cười lạnh "Sư phụ đã cảnh cáo nhưng ngươi vẫn không sợ, ngươi nhớ Tần phu nhân đã hẹn ngươi ra rừng tùng, liền muốn đến chỗ nàng, hẹn nàng ra ngoài, đúng không?"
"Ta…ta… nhất thời hồ đồ…" rốt cuộc thì Hư Tùng vẫn thiếu kinh nghiệm nói dối, bị người ta nói trúng tim đen, nhất thời luống ca luống cuống, không biết phải nói sao, thậm chí không nghĩ được nữa.
Trước kia, khi Tần phu nhân còn sống, Tần Dật Vân luôn chịu nhún nhường, giờ nàng đã chết, lá gan hắn cũng to lên thấy rõ, nghe những lời này của Hư Tùng, không kiềm chế được, giận xanh mặt, hung hăng bước lên đá một cước thật mạnh vào Hư Tùng đang quỳ gối: "Con lừa trọc này! Dám động vào nương tử của ta, ngươi xuất gia cái gì chứ, thật không bằng con lợn!"
Một cước này trúng giữa miệng Hư Tùng, làm rách môi, chảy máu. Hư Tùng ngồi vẹo xuống một bên, không nói được câu nào.