Nạp Thiếp Ký 3

Chương 41: Chương 41: Động cơ




"A di đà phật!" Huyền Âm gật gật đầu, tay hợp thành chữ thập, tuyên phật hiệu.
"Thế thì sao? Điều đó nói lên cái gì?" Trương Chấn Vũ hỏi.
"Ít nhất có thể nói Huyền Âm phương trượng vô cùng để ý đến Thính Tùng tự, không muốn Tần phu nhân làm bẩn chùa, cho nên, khó tránh khỏi giận dữ mà giết người."
"Chuyện này… việc này có hơi thái quá không?" Trương Chấn Vũ cười khổ nói.
"Thái quá? Rất nhiều vụ án giết người có động cơ còn có thể thái quá hơn, bởi vì hành vi giết người đã vượt ra khỏi quy phạm luân lý đạo đức, người bình thường không thể lý giải được. Ta đã từng thấy qua rất nhiều vụ án có động cơ giết người vô cùng kỳ quái, nói ra chưa chắc các ngươi đã tin."
"Vậy sao?" Trương Chấn Vũ bán tin bán nghi hỏi "Vậy ngươi kể vài vụ xem sao?" hắn đương nhiên thể biết được cách đây mấy ngày Mạnh Thiên Sở vẫn còn là hình cảnh pháp y.
Mạnh Thiên Sở nói: "Ví dụ một vụ, có hai vợ chồng nhà nọ, chỉ vì trước khi đi ngủ người vợ không thích rửa chân, người chồng nói nhiều lần, người vợ vẫn không nghe, vì thế mà thường xuyên khắc khẩu. Một ngày nọ, hai người lại vì chuyện này cãi nhau, người chồng thuận tay cầm cái liêm đao cắt cổ vợ, sau đó ngụy trang tự sát." Truyện Tiên Hiệp - -Y
Hạ Phượng Nghi cảm thấy kỳ quái, thấp giọng hỏi Phi Yến: "Hắn gặp vụ án này khi nào vậy? Sao ta lại không biết!"

Phi Yến cũng cúi đầu, nói khẽ: "Ai biết chứ, cả ngày hắn chẳng làm được việc gì đàng hoàng, chẳng biết nghe ngóng được chuyện này ở đâu, giờ lại ở đây khoác lác."
Trương Chấn Vũ nhíu mày: "Chỉ vì không rửa chân mà giết người?"
"Đương nhiên!" Mạnh Thiên Sở cũng không chú ý tới hai chủ tớ Hạ Phượng Nghi đang thì thầm, lại tiếp tục: "Lại có vụ chỉ vì một người cắn quả cà muối làm bắn vào mặt người ngồi đối diện mà giết người, đã nghe qua chưa? Hắc hắc, cho nên mới nói, đối với người thường, nhiều động cơ giết người thật không thể tin nổi, thậm chí hung thủ sau khi giết người cũng không lý giải nổi hành động của mình lúc đó."
Hạ Vượng cười phì một cái: "Vậy là ngươi có ý nói, Huyền Âm phương trượng, vì Tần phu nhân trêu đùa đồ đệ của mình, phá hoại thanh tu nơi cửa phật, liền giết người sao?"
Trương Chấn Vũ cũng lắc đầu nói: "Động cơ khác thì còn có thể, riêng động cơ này, ta thấy không có khả năng. Huyền Âm phương trượng xuất gia muốn tu thành chính quả, nếu giết Tần phu nhân chỉ để giữ gìn danh dự phật môn, sẽ phạm vào giới luật phật gia, làm sao còn tu thành phật được nữa. Hai việc này rất mâu thuẫn với nhau, nói thế nào cũng không ổn."
Mạnh Thiên Sở cãi: "Ta chưa nói phương trượng vì lý do đó mà giết người a."
Hạ Vượng cười khẩy: "Thế là vì cái gì? Vì tiền tài? Hay nữ sắc?"
"Nghe kỹ đây, thứ nhất, ta chưa hề khẳng định phương trượng là hung thủ giết người, đây chỉ là phương pháp loại trừ mà thôi. Thứ hai, hòa thượng vì nữ sắc, tiền tài, cừu hận mà giết người, cũng không phải là chưa từng có. Không phải là mọi hòa thượng đều tuân thủ nghiêm ngặt giới luật, cho dù hắn bây giờ tuân thủ, nhưng chắc gì cả đời hắn sẽ không phạm giới! Thứ ba, ta đang tra án, nếu ngươi còn hồ ngôn loạn ngữ, ta sẽ không khách khí với ngươi!"
Hạ Vượng đã nếm qua thủ đoạn của Mạnh Thiên Sở, biết hắn không nói giỡn, mau chóng ngậm miệng.
Huyền Âm chậm rãi nói: "Lời nói Mạnh thí chủ đầy thiện ý, bần tăng thụ giáo, bần tăng nguyện ý khai báo mọi việc, trong nửa canh giờ đó, bần tăng luôn ngồi tại thiện phòng của mình."
"Đa tạ đại sư giúp đỡ Mạnh mỗ tra án." Mạnh Thiên Sở thi lễ, " Trong nửa canh giờ đó, Đại sư làm gì, có ai chứng kiến không?"
Tiểu hòa thượng Hư Tùng vội vã nói: "Ta có thể thay sư phụ làm chứng! Mỗi ngày người đều ngồi thiền tại thiện phòng, ngày nào cũng vậy, cho tới canh bốn mới nghỉ!"
"Hôm nay thì sao? Ngươi có nhìn thấy không?"

Việc liên quan đến mạng người, Hư Tùng thật thà không dám nói lung tung: "Ta…lúc đó ta đã ngủ…không nhìn thấy."
Huyền Âm lắc đầu nói: "Bần tăng ngồi một mình, không có người làm chứng."
Mạnh Thiên Sở nói: "Nếu như vậy, đại sư không có chứng cứ ngoại phạm, cho nên, đại sư cũng bị tình nghi."
Trương Chấn Vũ nghe vậy, lắc đầu: "Mạnh huynh, tiểu đệ cảm thấy, việc nghi ngờ Huyền Âm đại sư, thập phần không ổn."
Mạnh Thiên Sở cười cười, không để ý đến Trương Chấn Vũ nữa, quay sang hỏi Huyền Âm: "Mạnh mỗ còn có điều chưa rõ, muốn hỏi đại sư!"
"Mạnh thí chủ cứ hỏi, bần tăng biết nhất định sẽ nói!"
"Nữ tử có thai treo cổ ở sau chùa năm đó, rốt cuộc là người nào? Có liên quan tới đại sư hay không?"
Huyền Âm hơi biến sắc, lông mi giật nhẹ, nhưng vẫn nói: "Bần tăng… bần tăng không biết… có lẽ nàng ta chỉ là người qua đường…"
Quan sát sắc mặt của Huyền Âm, cảm thấy lão không nói thật, Mạnh Thiên Sở lắc đầu nói: "Phương trượng, nếu Mạnh mỗ đoán không lầm, chắc chắn ngài và nữ tử đó có quan hệ."
"Không có… người xuất gia không nói dối!" Huyền Âm chắp tay nói.

Tần Dật Vân nói: "Mạnh huynh, ngươi truy cứu chuyện năm xưa làm gì, chẳng lẽ có liên quan đến vụ này sao?"
Mạnh Thiên Sở cười cười: "Đương nhiên có liên quan, nếu phương trượng đại sư không muốn nói rõ ẩn tình chuyện năm xưa, mà ngẫu nhiên Tần phu nhân lại biết được, hắc hắc, khó mà đảm bảo được đại sư không giết người diệt khẩu!"
Trương Chấn Vũ kinh ngạc, quay đầu nhìn Huyền Âm, chỉ thấy đại sư vẫn cúi đầu nhắm mắt niệm phật hiệu, tuy nhiên hai hàng lông mày trắng vẫn nhẹ nhàng run rẩy, hiển nhiên là nội tâm lúc này đang cuồn cuộn như sóng biển, chỉ có điều không biết ngài lúc này đang nghĩ gì.
Tần Dật Vân hỏi: "Đại sư, Mạnh công tử nói vậy đúng hay không?"
Huyền Âm vẫn cúi đầu: "Bần tăng và nữ tử treo cổ kia không quen biết, Mạnh công tử chỉ đang ước đoán thôi mà…."
Mạnh Thiên Sở cười lạnh: "Được, nếu đại sư không chịu nói, chuyện này tạm thời không nhắc đến nữa, vậy bây giờ chúng ta đã có ba kẻ tình nghi, là ông chủ Hạ, lão đầu và phương trượng đại sư. Chúng ta tiếp tục điều tra!"
Tần Dật Vân nhìn chằm chằm Huyền Âm: "Còn điều tra cái gì, khẳng định nương tử ta bị lão hòa thượng này giết người diệt khẩu rồi, đưa hắn đi gặp quan! Có đại hình hầu hạ, nhất định sẽ nhận tội!".