Nạp Thiếp Ký 3

Chương 313: Chương 313: Giai nhân xuất tẩu.




"Gọi ông ta vào." Mạnh Thiên Sở nói, ánh mắt không rời khỏi Vượng Tài.
Lão Hà đầu nhanh chân bước tới, người hơi lão đảo, suýt quỳ xuống đất. Mạnh thiên Sở vừa bực vừa tức cười, gần đây lão Hà đầu cứ hay như vậy: "Lão Hà đầu, ông làm sao vậy?"
Lão hà đầu lấp bắp nói: "Thật xin lỗi... lão gia, thì là, là nhị phu nhân, nhị... nhị phu nhân...."
Mạnh Thiên Sở nghe thế không khỏi nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: Ôn Nhu sao hả, sự tình có nghiêm trọng cách mấy thì cũng chờ ta về hẳn hay, ta đang làm việc, cứ để cô ta quậy, ông về trước đi."
Lão Hà đầu vội xua tay, nói: "Không phải, nhị phu nhân không có quậy, là nhị phu nhân...."
Lúc này Vượng tài đã ăn xong, vợ y cũng vừa xong, nhìn chồng mình ăn có vẻ ngon như vậy hận không kịp khoắn thêm hai miếng từ cái chén không.
Mạnh Thiên Sở ngắt lời lão Hà đầu, đứng dậy vừa đi về phía Vượng Tài vừa phẫy tay ra ý bảo lão Hà đầu hãy đi.
Lão Hà đầu ai một tiếng, đi hai bước rồi quay lại, nói: "Lão gia, tôi biết ngài không thích nhị phu nhân, nhưng..."
Mạnh Thiên Sở tức mình, ở đây nhiều người như vậy, lão Hà đầu thật không biết nặng nhẹ, sao lời gì cũng nói ra hết thế. Hắn vừa định nổi nóng, Mộ Dung Huýnh Tuyết đã vội đứng dậy, đến cạnh lão Hà đầu, d ịu giọng nói: Ông hãy về trước, lão gia xong việc sẽ về ngay, có những lời không tiện nói ở nha môn." Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Lão Hà đầu không dám nói nhiều, chỉ lầm bầm trong miệng: "Tôi thấy đâu có gì khó nói, nhị phu nhân đổi cô trở về, tự nhiên cô không gấp rồi." Nói xong co giò bỏ đi.
Tai Mộ Dung Huýnh Tuyết rất thính, tuy lão Hà đầu nói không lớn nhưng vẫn kịp nghe, lập tức đuổi theo. Mạnh Thiên Sở cũng nghe được loáng thoáng, thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết đuổi theo như vậy, cảm thấy không xong, vội gọi lão Hà đầu đứng lại.
Mộ Dung Huýnh Tuyết kéo tay áo lão Hà đầu, hỏi: "Lão Hà đầu, ông vừa rồi nói gì?"

Lão Hà đầu thấy Mạnh Thiên Sở cũng đến, liền cúi đầu nói: "Mộ Dung cô nương, vừa rồi lão nô có chỗ nào mạo phạm, hi vọng cô nương đừng trách."
Mộ Dung Huýnh Tuyết gấp lên: "ta sao để ý chứ, cái ta nói không phải vậy, ông vừa rồi nói cái gì mà nhị phu nhân đổi ta về, rốt cuộc là ý gì?"
Mạnh Thiên Sở thấy lão Hà đầu không nói, liền bảo: "Mộ Dung cô nương đang hỏi ông mà, ông vừa rồi nói gì hãy nói lại đi."
Lão Hà đầu thấy Mạnh Thiên Sở yêu cầu mình nói, lập tức thưa: "Vừa rồi nha hoàn ở phòng nhị phu nhân gấp chạy ra báo là bọn chúng gõ cửa hoài không được, lo lắng nên đến cửa sổ nhìn vào, thấy cửa sổ không đóng nên mở ra xem, mới phát hiện nhị phu nhân căn bản không có trong phòng."
Mạnh Thiên Sở nghe thế cảm thấy Lão Hà đầu chuyện bé xé ra to rồi, gần đây nhiều chuyện xảy ra, đại khái là ông già này sợ đến thần kinh có vốn đề luôn, nên hỏi: "À, ta cứ tưởng chuyện gì lớn, có thể là nàng ấy ra ngoài đi đâu đó, sao lại nói nhị phu nhân đổi Huýnh Tuyết, làm ta giật mình."
Lão Hà đầu móc từ trong người ra một phong thư đưa cho Mạnh Thiên Sở. Hắn mở ra xem, thấy ghi:
"Dùng ta đổi người yêu dấu của chàng, coi như Ôn Nhu ta vì phu quân làm một chuyện đúng duy nhất vậy. Trân trọng."
Thì ra là như vậy, nha đầu này nói gió thành ra mưa luôn, dù sao không thể vì một câu nói nặng lúc đêm của hắn mà tự đi làm chuyện ngốc vậy chứ? Lại còn gì mà làm chuyện đúng duy nhất nữa, thật là hoang đường, làm hắn cứ nghĩ Ân gia sợ mình, không ngờ là Ôn Nhu tự dùng thân tống đến cửa. May là Ân gia không giữ lại hai nàng, nếu không thì hỏng nặng.
Mạnh Thiên Sở lập tức gọi Vượng Dịch: "Ta phải về nhà một chuyến."
Vượng Dịch gật đầu, Mạnh Thiên Sở đi rồi quay lại, bình tĩnh nhìn Vượng Tài ngồi trên ghế thở dốc, nói với Vương Dịch:"Đem bọn hắn thả ra, Vượng Tài không phải là hung thủ, còn chuyện khác thì chờ ta tìm Ôn Nhu về rồi tính, ta hiện giờ phải về nhà một chuyến."
Vương Dịch cũng nghe được lời lão Hà đầu nói, chỉ là nghe thêm Mạnh Thiên Sở bảo Vượng Tài không giết Ngọc Lan, cho là hắn gấp lên rồi rối, lòng tự nhủ hay là thận trọng đáp ứng trước, tạm thời không thả, chờ Mạnh Thiên Sở làm xong chuyện nhà rồi thả họ cũng không muộn.
Mạnh Thiên Sở đi được hai bước, thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết còn đứng đó, liền bảo: "Huýnh Tuyết, còn ngẩn ở đó làm gì, mau đi thôi."

Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Mạnh gia, huynh đi trước, muội sẽ theo sau ngay."
Mạnh Thiên Sở nghe thế đành bảo CHu Hạo ở lại chờ nàng ta, còn mình thì cùng lão Hà đầu về trước.
Vượng Dịch thấy Mạnh Thiên Sở đi rồi, liền e dè nhìn sắc mặt của Mộ Dung Huýnh Tuyết, nhỏ giọng hỏi: "Ghen rồi hả?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết bực mình: "Giờ này là giờ nào rồi mà còn ở đó đùa, từ trước ta thừa nhận ta nhỏ nhen, không nên chỉ nghĩ cho mình mình, hiện giờ nhị phu nhân đổi ta về, bản thân thì sống chết chẳng biết ra sao, ta còn ở đó ghen cái gì, chẳng hiểu sao Vương đại ca lại nghĩ ra được vậy."
Vương Dịch cười hăng hắc: Vậy sao cô còn chưa đi?"
"Ta lưu lại chỉ muốn cho huynh biết, Mạnh gia không phải tùy tiện nói chơi, ta biết huynh nghĩ gì, huynh nghe Mạnh gia đi, thả họ ra, ông thấy Vượng Tài vừa rồi ngay cả chén còn không bưng được, tay phải không thể cầm đũa gấp, cho thấy hiện giờ hắn không có sức, và cũng không phải là người thuận tay trái."
Vương Dịch hỏi: "Giết người thì có liên quan gì đến thuận tay trái?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết phát cáu: Có phải là không hiểu thật không đó, tay phải tay trái đều không dùng đao được, huynh coi tên Vượng Tài này làm sao giết người? Huynh đừng quên, Ngọc Lan không những bị giết mà còn bị phanh thây, hắn không có sức làm chuyện đó đâu."
Vương Dịch nghe Mộ Dung Huýnh Tuyết nói thế, bấy giờ mới ngộ ra, lại nhớ tới một điểm, hỏi: "Có khi nào hắn cùng vợ cùng giết Ngọc Lan không?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết lắc đầu: "Chúng ta đã quan sát thi thể rồi, bọn họ từ canh hai còn ở nhà lý trưởng, trong khi từ thi ban trên thi thể cho thấy, Ngọc Lan đã chết từ canh hai rồi."
Vương Dịch hỏi: "Cô ở lại đây để nói với ta thế à?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết gật đầu. Vương Dịch nói: "Được rồi, ta hiện giờ biết cái gì là phu xướng phụ tùy rồi, ta không hiểu là vì sao ta lại không học được chân truyền của Mạnh gia mà cô lại học được. Cô mau về đi."

Mộ Dung Huýnh Tuyết e thẹn giả vờ trừng mắt nhìn Vương Dịch: "Chỉ có Vương huynh là không đàng hoàng. Ta đi đây, coi có giúp gì được không nữa." Khi nghĩ bản thân nàng chưa còn là gì của Mạnh Thiên Sở, còn Ôn Nhu lại đi cam tâm tình nguyện đổi mình về, Mộ Dung Huýnh Tuyết cảm thấy rất khó chịu.
Nàng cùng Chu Hạo về tới Mạnh gia, vừa định vào cửa đã thấy hộ vệ đầu lĩnh tối qua định ra cửa. Chu Hạo vội cùng y chào, Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Người đó là ai?"
"Lão gia tìm hộ vệ coi nhà cho chúng ta ấy mà."
Mộ Dung Huýnh Tuyết gật đầu, hai người nhanh chân đến đại sảnh, mọi người đều đã tụ tập ở đó.
Lý Lâm Tĩnh nói: "Trong nhà có nhiều binh bảo vệ như vậy, hay là để tôi cùng Chu Hạo đi thăm dò hư thật. Mợ ba nói sơn trại đó kín vững như bưng, mọi người không thể tự tiện xông vào cứu người, ít không địch nổi nhiều đâu."
Mạnh Thiên Sở bảo Mộ Dung Huýnh Tuyết và Chu Hạo ngồi xuống, xong nói: "Hai người đánh đầu trận là không phải không được, nhưng trong nhà không thể không có người thủ. Ta mà đi, trong nhà chỉ còn lại người yếu trói gà không chặt, do đó hai người phải lưu lại."
Chu Hạo nói: "Lưu lão bà ở lại coi nhà được rồi, không phải còn hơn trăm hộ vệ sao? Ân gia sơn trại đó chẳng qua là mọi người đồn đoán, lời đồn tự nhiên là thần kỳ, đương nhiên Chu Hạo tội không phải nói mợ ba nói không đúng."
Tả Giai Âm cười cười, ra hiệu cho Chu Hạo nói tiếp.
Chu Hạo: "Tôi chỉ là nô tài theo lý không nên chỉ huy chủ nhân này nọ, nhưng tôi vẫn hi vọng theo lão gia, dù gì ngài tuy có mấy chiêu công phu phòng thân, nhưng kẻ bịt mặt đó sau khi xuất hiện mấy lần, tôi nhận thấy khinh công của y không tệ, nội lực cũng không kém, do đó..."
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, mới đầu mọi người suy xét quá nhiều, lo trước lo sau để người ta cho mình khiếp đảm, ngay cả hắn cũng cảm thấy để cho người ta xách mũi dẫn đi, nếu cứ như vậy e rằng kẻ địch chẳng những yêu cầu người, mà ngay cả cái nhà này cũng dọn đi luôn.
Nghĩ đến đây, Mạnh Thiên Sở ngắt lời Chu Hạo, gõ gõ tay lên bàn, nói: Được, như vậy Lý thẩm ở nhà thủ, như vậy chúng ta đi cũng yên tâm. Nếu trưa mai chúng ta còn chưa quay về, các người mau viết một phong thư gửi cho Ôn Tuyền ở kinh thành, ngoài ra cử người đến Hàng châu phủ bảo họ phái binh đến cứu."
Tả Giai Âm biết lão gia đã quyết tâm, liền nói: "Vậy lão gia ngài chỉ mang theo 150 người của Đông hán và 150 cẩm y vệ của thiếp đủ không?"
Mạnh Thiên Sở nói: "Giờ phút này không có cách nào khác, trong nhà không thể điều người nào đi, ta còn không tin Ân gia chúng trở lại giang hồ lại khai pháo vào Mạnh Thiên Sở ta. Binh đến tướng ngăn, nước tới đất chặn, ta liều luôn rồi. Còn về mọi người, nhớ lời ta đã nói, ngày mai báo cho tri phủ Kha Càn của Hàng châu, đồng thời nhớ tìm biện pháp di chuyển, không được lưu ở nhà nữa. Trước hết đến tổng đốc phủ ở Chiết Mân, hi vọng Từ Vị lúc đó đã trở về rồi."
Tả Giai Âm nói: "Lão gia, mọi người yên tâm, nếu như chúng tôi có chuyện gì sẽ phi cáp truyền thư. Còn bốn con bồ câu đưa thư, đều ở nhà đây này."

Mạnh Thiên Sở gật gù. Thời gian từ từ trôi qua, bóng cây dương ở cổng dần nghiêng, không thể chờ được nữa, bên kia đại khái đã triệu tập binh mã chỉnh trang đàng hoàng rồi. Chậm một chút là Ôn Nhu nguy hiểm một chút, cho dù hắn không thích cô vợ này, nhưng dù sao người ta cũng có mang con của hắn rồi, còn lại dùng bản thân đổi lấy Huýnh Tuyết nữa chứ. Dù sao đi nữa thì cũng là vợ, chỉ cần ở điểm này hắn không thể trơ mắt nhìn, nếu không sẽ thẹn với người và thẹn với lòng. Huống chi, sau Ôn Nhu còn có Ôn Tuyền, nếu như y biết đứa cháu yêu của mình bị tống vào miệng cọp, nói không chừng phừng giận chém cả nhà hắn nữa.
Mạnh Thiên Sở đến cổng, bốn nữ nhân đều theo sau.
Chu Hạo, dẫn ngựa, chúng ta đến Ân gia sơn trại."
Chu hạo vừa đi mấy bước, chợt Mạnh Thiên Sở bảo: "Mang con khỉ theo, có khi có chỗ dùng."
Chu Hạo gật đầu, lập tức đến tàu ngựa. Mộ Dung Huýnh Tuyết bước đến trước mặt Mạnh Thiên Sở, không nói gì, nhưng ánh mắt đầy vẻ lo lắng và quyến luyến, Mạnh Thiên Sở vỗ vai nàng, khẽ bảo: Đừng lo, ta đã nói với Phượng Nghi rồi, đêm nay nàng đừng về nhà nữa tránh vỡ lỡ chuyện, ta đi rồi sẽ về."
Mộ Dung Huýnh Tuyết gật đầu, biết giờ phút này nói gì cũng không hợp:"Huynh yên tâm đi đi, tự bản thân bảo trọng, cứu nhị phu nhân rồi về ngay."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, quay lại nhìn ba cô vợ cùa mình, thâm tình nhìn từng người một rồi đi thẳng ra cửa.
Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo phi thân lên ngựa, trong lòng Chu Hạo còn có con khỉ ngoan ngoãn ngồi bắt chí.
Mộ Dung Huýnh Tuyết vội chạy ra cổng nhìn theo, lúc này hộ vệ đầu lĩnh đã triệu tập 300 người thuộc Đông hán và cẩm y vệ đang chờ. Hạ Phượng Nghi thấy vậy liền bước tới cạnh Mộ Dung Huýnh Tuyết, thấy nàng lệ đầy mặt, liền kéo vào lòng an ủi.
"Đại phu nhân, vừa rồi muội không dám nói nhiều, sợ mình sẽ khóc, muội biết muội không phải, nếu không phải vì muội, nhị phu nhân sẽ không... hiện giờ nhị phu nhân vì muội... lỡ khi..."
Hạ Phượng Nghi ngắt lời Mộ Dung Huýnh Tuyết, trịnh trọng bảo: "Không có lỡ gì hết, nếu có lỡ gì đó, trong nhà còn có chúng ta, chúng ta sẽ không để yên đâu."
Mộ Dung Huýnh Tuyết ngẩn đầu, nhìn thấy đôi mắt to đầy quyết tâm và cương nghị.
300 ngươi ào ào kéo đi hướng đến Ân gia sơn trại, bụi đường mù mịt. Binh sĩ đi đầu hò hét bảo người tránh đường. Ai ai cũng kinh khủng nhìn các binh sĩ đầy vũ khí và nhung trang vọt qua, trốn xa xa thì thầm bàn tán, đoán là sắp đánh nhau, hay đại sự gì đó...