Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy mặt Triệu thị hiện đầy vẻ khó xử, rồi nhìn đứa bé thiu thiu ngủ trong lòng nàng ta: "Đứa bé bao lớn rồi?"
Triệu thị thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi đứa con trong lòng mình, khóe miệng hé nụ cười, mắt lộ vẻ từ ái của mẫu thân, dùng tay nhẹ vuốt má đứa bé, khẽ đáp: "Còn mười ngày nữa là tròn ba tuổi rồi, tuổi hổ đó, là con trai."
Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy trán đứa bé hơi rịn mồ hôi vì trời nóng, má đỏ hây hây, nhìn là muốn bước đến nựng một cái, không khỏi đứa tay vuốt nhẹ má nó, bảo: "Cô có phải ẵm chặt quá hay không, ta thấy đứa bé này nóng quá, cẩn thận coi chừng muỗi đốt đó."
Triệu thị cười đáp: "Không ngại gì, nó cứ ngủ như thế, tối đến nhất định đòi tôi ẵm mới chịu ngủ."
Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy Triệu thị hiện đầy vẻ hạnh phúc, không khỏi thở dài: "Đi nhanh chút thôi, trời này chiều hay có mưa."
Triệu thị ừ một tiếng, nhanh bước theo Mộ Dung Huýnh Tuyết ra cửa thôn.
Mạnh Thiên Sở ngồi trong xe cảm thấy cực kỳ nóng, bên ngoài chẳng có tí gió nào, toàn thôn giống như tòa thành không vậy, tuy có mấy chiếc xe ngựa dừng dưới mấy cây cổ thụ to, nhưng trời thế này cho dù ngâm trong nước thì phần nhô ra ngoài cũng bị thái dương thiêu đốt mà thôi.
Ôn Nhu dựa vào vai Mạnh Thiên Sở chợp mắt, đầu thỉnh thoảng gục gặc xong rồi cố gượng dậy, miệng lầm bầm nói gì đó, chỗ dựa vào vai hắn bị hồ hôi ướt nhòe cả.
Vương Dịch vén rèm xe ngựa, thấy Ôn Nhu ngủ thế, liền nhẹ giọng thưa: "Mạnh gia, người đến rồi."
Ôn Nhu lập tức tỉnh lại, dịu đôi mắt còn ngáy ngủ, Mạnh Thiên Sở bảo: "Triệu thị đó đã được đưa đến, nàng ngủ trên xe chút đi, ta xuống xem sao."
Nói xong liền đặt Ôn Nhu nằm xuống, còn bản thân nhảy xuống xe.
Triệu thị nhìn trái nhìn phải không thấy Trụ tử, mà chỉ thấy ba chiếc xe ngựa dừng ở cửa thôn, người trên xe ăn mặc rất khác người trong thôn, Triệu thị bắt đầu cảm thấy hơi sợ, ôm chặt đứa bé trong lòng, sợ hãi nhìn Mạnh Thiên Sở nhảy từ trên xe xuống, nhịn không được lùi lại mấy bước.
Mạnh Thiên Sở bước tới, thấy nữ tử trước mặt sắp sĩ tuổi mình, tuy ăn mặc vải bố thô nhưng mi thanh mục tú, đặc biệt là đôi mắt trong veo sáng ngời, so ra có mấy phần tư sắc ở chốn nông thôn thế này. Hắn hỏi: "Cô là Triệu thị?"
Triệu thị e dè gật đầu với hắn, miệng không phát ra lời, có vẻ đã sợ lắm.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Chúng ta là hình danh sư gia ở huyện nha phu trách điều tra án, đây đều là nha dịch ở huyện nha."
Người xưa sợ nhất là quan, đặc biệt là phụ nữ, cho nên Triệu thị nhũn chân suýt quỳ xuống đất. Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngày 5 tháng này Trụ tử ở thôn Ngọc Lan kế bên có phải là đến nhà cô qua đêm không?"
Triệu thị nghe thế ba hồn chín vía đã bay đi đâu mất, cả người quỳ phịch xuống đất. Mộ Dung Huýnh Tuyết bước tới dịu giọng nói: "Trao đứa bé cho ta, cô làm vậy sẽ nóng nó chết, ta đưa bé lên xe cho mát chút."
Triệu thị vội lắc đầu như sợ Mộ Dung Huýnh Tuyết giật mất đứa nhỏ vậy, và càng ôm chặt đứa bé hơn.
Lúc này Ôn Nhu thò đầu từ xe ra, thấy Triệu thị quỳ dưới đất, trong lòng còn có một hài tử, liền nói: "Lão gia, đứa bé phơi nắng vậy coi chừng trúng nắng chết."
Mạnh Thiên Sở gật đầu: "Triệu thị, ngươi đưa đứa bé cho cô nương này, chờ chúng ta hỏi xong chuyện sẽ giao cho ngươi, nếu không nó bị trúng nắng đó, ngươi làm mẹ không biết đau lòng sao?"
Triệu thị lúc này mới cẩn thận giao đứa bé cho Mộ Dung Huýnh Tuyết, sau đó còn dặn dò thêm: "Như vầy để lên xe ngủ thôi, trước khi ngủ đã tè rồi, sẽ không làm bẩn xe của các vị đâu."
Mộ Dung Huýnh Tuyết cẩn thận tiếp lấy đứa bé, sau đó bước đến cạnh xe ngựa, nhờ nha dịch tiếp dùm, sau đó cũng bước lên xe.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Triệu thị, câu vừa rồi ta hỏi ngươi hiện tại có thể trả lời được rồi."
Triệu thị nắm chặt góc y phục bằng hai tay, răng mím chặt môi, quỳ mọp dưới đất im lặng.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Ta biết ngươi lo sợ cái gì, ngươi cũng là người có chồn, vì sao còn cùng nam nhân khác làm chuyện khó coi như vậy."
Triệu thị vội quỵ dập đầu lạy Mạnh Thiên Sở: "Nô gia biết sai rồi, lúc đó chỉ vì nô gia tham chút của nhỏ nên mới làm sai, sau này nô gia không dám tái phạm nữa."
Mạnh Thiên Sở: "Ngươi đứng lên nói chuyện."
Triệu thị run khắp toàn thân, không dậy mà mọp đầu xuống đất, miệng không ngừng nói mình sai.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Ngươi quỳ như vậy bộ không sợ người trong thôn nhìn thấy nảy lòng hoài nghi hay sao?" -
Triệu thị nghe được câu này lập tức bò dậy, trước hết cảnh giác nhìn quanh, sau đó cẩn thận phủi bụi trên người, sau đó mới áy náy nhìn Mạnh Thiên Sở, nhưng mặt còn dính bùn và nước mắt nhòe nhoẹt hết cả.
Mạnh Thiên Sở nhìn Triệu thị, tiếp: "Ngươi còn chưa cho ta biết rốt cuộc Trụ tử có phải là mồng năm tháng này đến ở nhà ngươi hay không, lúc đó chồng ngươi đi đâu?"
Triệu thị hơi khó xử, nhìn nhìn hắn, ngập ngừng một hồi rồi nói: "Dạ, dạ là mồng năm tháng này, nhân vì trước đó Trụ tử bán thịt ngon cho tôi mà còn tính giá rẻ, cho nên quen, ngày mồng năm chồng tôi hẹn những người trong thôn lên núi săn, cho nên tôi..."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Hắn đến chỗ ngươi khi nào, rồi khi nào thì đi?"
Triệu thị đáp: "Sắp đến trưa thì đến, nhân vì lúc đó người trong thôn đều ngủ nghỉ trong nhà, khí trời nóng nhất, chẳng ai ra ngoài cả. Hôm sau trời còn chưa sáng thì đã đi, vì sợ người trong thôn nhìn thấy nên đi rất sớm."
"Hắn đến nhà cô rồi giữa chừng có đi đâu không?"
"Y đến ban ngày, sợ người ta nhìn thấy nên không dám ra ngoài, cứ ở mãi trong nhà, ngay cả vườn còn không dám ra, mãi cho đến khuya mới đi."
"Hai đứa con thì sao?"
"Lớn thì gửi về nhà ngoại, nhỏ thì theo tôi."
"Ngươi và Trụ tử quan hệ với nhau bao lâu rồi?"
Triệu thị nghe thế tái mặt, vội đáp: "Không có, thật không có, nô gia chỉ đi lại với y vào ngày mùng năm đó có một lần, sau đó không hề nữa."
Mạnh Thiên Sở nhìn Vương Dịch, Vương Dịch hiểu ý, liền kéo Trụ tử từ trong một xe ngựa ra đưa đến trước mặt Mạnh Thiên Sở.
Triệu thị và Trụ tử nhìn nhau, rồi cùng vội đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nhìn hai người. Lời Triệu thị và Trụ tử khai hoàn toàn không sai, như vậy có thể nói ngày đó Trụ tử xác thật ở nhà Triệu thị, không có thời gian gây án, xem ra cái chết của Ngọc Lan không có quan hệ gì tới Trụ tử, như vậy hung thủ là ai?
Mạnh Thiên Sở đang suy nghĩ, chợt nghe tiếng đứa bé khóc, Triệu thị lập tức đến trước xe, Mộ Dung Huýnh Tuyết đã bế đứa bé ra. Dưứa bé vừa thấy mẹ là nín khóc ngay, đưa tay cho mẹ bế. Triệu thị ôm nó vào lòng giống như xa cách lâu ngày vậy, xót xa ru nhỏ.
Mạnh Thiên Sở thu cảnh đó vào tầm mắt, lạnh lùng nói: "Hai ngươi nên biết, hợp mưu thông gian là tội chết dìm giữa làng đó!"
Hai người nghe đều sợ hãi quỳ xuống đất cầu xin hắn. Mạnh Thiên Sở thở dài, bảo: "Ta qua mặt nhiều người mới có thể cứu các ngươi, chẳng phải là gì khác, mà là không muốn mẹ Trụ tử già không nơi nương tựa, con Triệu thị nhỏ mà không có người chăm. Ta cho các ngươi cơ hội này, các ngươi có biết trân quý hay không?"
Hai người nghe thế từ tuyệt vọng biến thành mừng rỡ, lập tức nói: "Chúng tôi đều biết, nhất định không làm chuyện hồ đồ như vậy nữa, ngài giống như cha mẹ tái sinh của chúng tôi, cả đời chúng tôi sẽ không quên ơn cứu mạng của ngài."
Mạnh Thiên Sở gật gù, bảo: "Lời dễ nghe không cần nói nữa, nếu như để ta biết các ngươi tái phạm, ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi."
Hai người vội dập đầu tạ ơn.
Mộ Dung Huýnh Tuyết khẽ nói: "Mạnh gia, muội thấy đứa bé chắc là đói rồi, nếu như chuyện đã rõ, huynh có thể cho Triệu thị về đơợc không, nếu để người trong thôn nhìn thấy không hay."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, bảo hai ngươi đứng dậy: "Được rồi, Triệu thị ngươi có thể về."
Triệu thị tạ ơn rối rít, đứng dậy ẵm con đi ngay. Mạnh Thiên Sở nhìn Trụ tử: "Ngươi có thật lòng với mẹ của Tịch Mai không?"
Trụ tử kiên định gật đầu.
"Vậy tại sao ngươi còn đi tìm Ngọc Lan làm phiền?"
Trụ tử thẹn đáp: "Tôi thừa nhận cả đời này tôi thật lòng thích chỉ có Ngọc Lan, nhưng tôi cũng biết rõ là tôi không thể có được cô ấy, cô ấy cũng không từng có ý đi lại với tôi, tôi không thể không mất hết hi vọng, cho nên mới muốn cùng mẹ của Tịch Mai sống qua ngày."
Mạnh Thiên Sở gật gù: "Vậy ngươi có lòng đến với mẹ của Tịch Mai, sao không đến huyện thành tìm chồng cô ta đòi giấy bỏ vợ? Còn về chuyện mẹ người và vợ ngươi sống với nhau thế nào, ta nghĩ ngươi là nam nhân chẳng lẽ không quản được vợ của mình hay sao?"
Trụ tử lập tức nói: "Lời Mạnh gia Trụ tử minh bạch, từ đây nhất định làm người tốt, Mạnh gia nếu có điều gì cần Trụ tử làm, Trụ tử nhất định gánh nước chẻ củi không việc gì từ."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Không cần nghiêm trọng như vậy, ngươi về cần đến dâng chút lễ cho lý trưởng, lời tục nói lễ nhiều người không trách, y nếu không truy cứu thì ngươi không sợ gì nữa."
Trụ tử cảm kích gật đầu. Ôn Nhu thò đầu ra lần nữa, lười nhác nói: "Lão gia, có thể đi được chưa, người ta nóng gần chết rồi."
....
Mạnh Thiên Sở dẫn Ôn Nhu về nhà, thấy ngoài cửa chỉ có người hầu, trong vườn an tĩnh vô cùng, ngay cả lão Hà đầu quản gia cũng không có. Ôn Nhu nhìn quanh, hỏi: "Í, người đâu? Đi đâu mất hết rồi?"
Mạnh Thiên Sở vào đại sảnh cũng chẳng thấy ai, bước ra thì thấy có người hầu từ ngoài cổng vừa chạy về.
Ôn Nhu có vẻ không vui, ngồi xuống lương đình hỏi người hầu: "Người trong nhà đâu hết cả rồi? Sao chỉ có mấy người các ngươi?"
Người hầu vội cúi người cung kính thưa: "Phu nhân và các mợ đưa thiếu gia đi Tây Hồ rồi, còn mang theo nha hoàn và người hầu, chỉ còn lại người quét dọn ở hậu hoa viên và lầu các, có người thị đi chợ mua đồ. Đại phu nhân hôm nay liệt kê rất nhiều thứ phải mua, do đó hầu hết người trong nhà đều bộn rộn."
Ôn Nhu cười hô đứng dậy làm ra vẻ kinh ngạc: "Hôm nay lại có chuyện trọng yếu gì nữa đây?"
Người hầu cười hàm hậu: "Cái đó nô tài không biết."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Ngươi xuống đi, đúng rồi, bọn họ đi lâu chưa?"
Người hầu thưa: "Lão gia vừa đi một chút là đại phu nhân cũng đi."
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, thấy dường như chẳng có chuyện gì quan trọng, cũng không biết các bà vợ của mình tính làm gì, bèn chẳng thèm lý nữa. Tuy nhiên, hắn thấy Ôn Nhu có vẻ mệt mỏi, bèn bảo nàng đi nghỉ ngơi. Ôn Nhu ngược lại không chịu, yêu cầu hắn đến ngồi với mình ở hậu hoa viên. Khó có dịp không có ai quấy nhiễu, có lẽ cô nàng mượn cớ liên lạc cảm tình với hắn đây!
Mạnh Thiên Sở hiện giờ làm gì có tâm tình cùng Ôn Nhu dạo hoa viên, hai người cứ đưa đẩy thì chợt nghe có tiếng trẻ con cười nắc nẻ từ ngoài cửa chạy vào.
Nhìn ra, Mạnh Văn Bác đã mặc y phục mới bao gồm áo ngắn màu xanh lá sen, khố gấm xanh nhạc nhìn rất khả ái vừa cười vừa chạy vào. Người hầu vừa thấy đã cung kính chào: "Thiếu gia đã về." Xong tiếp lấy cái xe gió đồ chơi trên tay cậu bé, nói nhỏ: "Lão gia và nhị phu nhân về rồi."
Mạnh Văn Bác nhìn vào trong vườn, thấy Mạnh Thiên Sở và Ôn Nhu đang nhìn mình, liền chạy vào cung kính quỳ hành lễ với hai người, cất giọng trong trẻo: "Cha! Nhị nương!"
ạnh Thiên Sở kéo Mạnh Văn BÁc đến bên cạnh, mỉm cười vuốt mồ hôi đầu của nó, hỏi: "Hàng Châu vui không?"
Mạnh Văn Bác gật đầu, cao hứng nói: "Vui lắm, mẹ còn mua cho con khối ngọc, cha xem này!" Nói xong móc từ y phục ra cho Mạnh Thiên Sở xem.