Nữ tử đó từ từ bước xuống nước, thăm dò mà lần xuống, đến tới eo mới đứng lại. Nàng khoác nước vuốt ve máy tóc dài óng mượt của mình, khoát rửa thân thể ngà ngọc của mình, tĩnh lặng hường thụ sự man man của làn nước trong.
Lúc này, nàng chuyển người lại, Mạnh Thiên Sở nhìn rõ mặt của nữ tử này. Vừa nhìn thấy, mắt của hắn trợn trởn, miệng suýt kêu thành tiếng: nữ tử trong nước ấy không ngờ lại là ÔnNhu!
Mạnh Thiên Sở tuy cùng Ôn Nhu trải qua một đêm da thịt, nhưng đêm đó trong ký ức hắn mơ hồ chẳng lưu lại được gì. Ai ngờ, mỹ nhân khiến hắn ngầm nuốt nước bọt này lại là Ôn Nhu, xác thật làm hắn bất ngờ vô cùng. Sau khi nhận ra ôn Nhu, hắn mới nhìn kỹ phát hiện trên lưng nàng còn ẩn ước lưu lại vết chổi lông gà mà hắn đánh.
Mạnh Thiên Sở ngồi mọp xuống đám lau sậy, chẳng mấy chốc chân tê dại, muỗi cũng thừa cơ hút chít tơi bời. Còn Ôn Nhu thì tắm rất thung dung tự tại, chẳng vội vàng gì, và cũng không sợ người nhìn thấy. Trong khi đó. Mạnh Thiên Sở càng lúc càng không chịu nổi, cuối cùng hắn chịu thua, đứng thằng người dậy.
Ôn Nhu đang tắm rất cao hứng, đột nhiên từ trong lau sậy thò ra đầu người, nàng không khỏi ré lên, măt mày thất sắc.
Mạnh Thiên Sở vội nói: "Nói nhỏ thôi, đừng có la, là ta."
Ôn Nhu nhìn kỹ lại, thì ra là phu quân Mạnh Thiên Sở của mình, không khỏi lập tức mặt đỏ hồng, nhúng người xuống nước chỉ thò đầu ra, lòng nghĩ chẳng biểt người ta ở đó nhìn mình bao lâu rồi, càng nghĩ mặt càng nóng bừng.
Mạnh Thiên Sở hơi có ý ngượng, nói: "Không phải là ta cố ý muốn nhìn. Kỳ thật, kỳ thật là ta đến trước, vốn định tắm cho mát, còn chưa cởi đồ, ai ngờ nàng ... cô lại đến. Ta cũng không biết là ai, chỉ đành tránh trước. Ai ngờ cô cả nửa ngày cũng tắm chưa xong, ta nấp không nổi nữa, chỉ đành ra thôi."
Ôn Nhu có vẻ thẹn thùng nhìn hắn, nhu mì hỏi: "Xem thì đã để cho chàng xem rồi, chàng còn nói nhiều để làm gì? Muốn tắm thì xuống tắm luôn đi."
Câu cuối cùng nói nhỏ như muỗi kêu, Mạnh Thiên Sở nghe không rõ, bèn hỏi lại: "Cô nói gì, ta nghe không rõ." Truyện Tiên Hiệp - -Y
Ôn Nhu lấy hai tay che mặt, cho là Mạnh Thiên Sở cố ý chọc nàng liền chỉ cirời không nói nữa.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Cô hay là tắm nhanh đi, cẩn thận coi chừng có người đến nhìn thấy. Ta đi trước đi, chân tê cả rồi, ai, thiệt là thụ tội mà."
Ôn Nhu còn chưa kịp phản ứng, hé mắt ra nhìn thì Mạnh Thiên Sở đã đi rồi. Cô nàng tức mình vỗ mạnh tay xuống nước, nói: "Ta nhìn không ra thì ra huynh quả là chàng ngốc.
Bình thường tay trái một cô tay phải một nàng, hiện giờ có một cô sờ sờ trước mắt đây lại không thèm, thiệt là tức chết ta đi mất!"
Mạnh Thiên Sở vừa đi vừa nghĩ, cảm thấy cô ả này có than hình đẹp như vậy, thật không ngờ a! Đặc biệt là cái chuyển thân của cô nàng trong nước, đôi gò bồng đảo thoáng đung đưa trước mắt hắn, quả thật là "Dung tô niên kỷ hảo thiệu hoa, xuân áng song phong ngọc hữu nha" à! Một nữ tử có món hàng khiến lòng người nhột nhạt, chỉ tiếc là... nữ nhân này điêu ngoa đanh đá một chút, nếu không thì.... hắc hắc hắc hắc, Mạnh Thiên Sở buông mấy tiểng cười dâm, bước trở về tiểu viện.
Màn đêm buông xuống, Ngọc Lan thôn dưới bóng tối lan về dừng lại chuyện làm lụng và ồn ào cả ngày. Nông dân dù sao thì trời tối rồi mới về đến nhà, thỉnh thoảng có vẳng lại vài tiếng phụ nữ gọi con đang chơi đùa trở về nhà.
Nhà của Tuyết nhi lúc này lại hực sáng đèn, trong đại sảnh đầy tiếng nói cười, náo nhiệt vô cùng.
Mạnh Thiên Sở bị an bài ở bàn chính cùng các trưởng bổi và các người đức cao trọng vọng trong thôn. Mọi người đua nhau nói chuyên với Mạnh Thiên Sở, hắn khách khí ngồi đó hầu chuyện, thật tế thì cả bản toàn ông già, hắn chẳng có gì để nói, chỉ ngồi cho có mà thôi.
Trong đại sảnh chỉ bày một bàn, còn trong vườn thì tới mười bàn, tất cả những người khác đều tập trung ở đây.
Ngồi bên trái của Mạnh Thiên Sở là bác của Tuyết nhi, cũng chính là trưởng thôn Diệp Ninh, dáng người khoảng bốn mươi, nhìn thập phần nhanh nhẹn. Bên phải là cha của Tuyết nhi, Diệp Tĩnh, lớn hơn Diệp Ninh mấy tuổi, mặt mày hồng hào, tinh thần quắc thước,
Diệp Tĩnh thấy Mạnh Thiên Sở không nói gì, liền cười bào: "Mạnh gia, xin cứ tùy ý, người nông thôn chúng tôi không biết chiêu đãi khách, có chỗ nào sơ sót mong Mạnh gia bỏ qua cho."
Mạnh Thiên Sở vội nói: "Diệp lão gia ngài khách khí rồi, tôi là người tùy ý, chẳng câu thúc gò bó gì đâu."
Diệp Tĩnh vuốt chòm râu của mình, cười nói: "Thế thì tốt, thế là tốt."
Tuyết nhi bấy giờ mới từ sau đi tới, lén đến trước mặt Diệp Tĩnh, nhỏ giọng hỏi: "Cha, nhị nương hỏi có khai tiệc được chưa?"
Diệp Tĩnh hỏi lại: "Khách mời đều đến hết rồi chưa?"
"Gần hết rồi," Tuyết nhi dẫu môi: "Nhưng mà Quản lão gia ở cửa thôn chỉ cho người đưa lễ tới, chứ không thèm đến, hừ, nếu con không phải là con gái của cha, e rằng lễ y đại khái cũng không đưa đến. Con biết ổng sẽ chẳng đến, mà cha cứ nhất định mời, thật là..
Mạnh Thiên Sở nghe lời này nghi hoặc nhìn hai người.
Diệp Tĩnh cười giải thích vớí Mạnh Thiên Sở: "Lời tục có nói con gái gả đi giống như tô nước đổ đi rồi, Tuyết nhi nhà ta mệnh khổ a, ta lần này cố ý tổ chức sinh nhật này cho nó cũng là để xả cái xui đó đi. Án theo lý mà nói, thì cô nương gả đi rồi không thể về nhà cha mẹ thường trú, Quản lão đầu đó của thôn chúng ta kỳ thật là người rất tốt, chỉ có điều quật cường một chút. Tuyết nhi nhà ta từ nhỏ thường đến nhà ông ta chơi, ông ta rất thích Tuyết nhi nhà ta, hiện giờ Tuyết nhi trở về nhà rồi. Ai! Quản lão đầu đó thường nói với người trong thôn rằng, Tuyết nhi trờ về là làm mất mặt người trong thôn. Nhưng mà, Mạnh gia thử nghĩ coi, ta là cha của Tuyết nhi, ta dù sao cũng không thể không cho con gái ruột của mình về chứ."
Tuyết nhi ở bên cạnh thấy cha lằn nhằn mãi không dứt, liền nói: "Được rồi, cha, không nói về người đó nữa, chúng ta hãy khai tiệc đi thôi, mọi người đang chờ được ăn kia."
Diệp Tĩnh gật gù, cười đáp: "Được được được, cứ nghe theo Tuyết nhi, khai tiệc thôi."
Vừa nói khai tiệc, nhà bếp đã lục tục bưng đồ ăn lên, chẳng mấy chốc cả khu vườn Diệp gia náo nhiệt vô cùng. Nam nhân thì chén lớn mà uống rượu, mồm lớn mà ngoạm thịt nhai. Nữ nhân thì ngồi tụm vào nhau vừa ăn vừa tán chuyện. Con nít chẳng ăn được mấy đă tuột xuống đất chạy len qua các bàn đùa nghịch.
Trời đã trở lạnh, gió thổi qua cành cây, ánh trăng đã lên đỉnh đầu. Mạnh Thiên Sở ngồi cùng đám lão đầu uống không có hứng, đang phiền, chợt Ôn Nhu nhanh chân tới, cười hỏi: "Chúng thiếp đang uống rượu ngâm thơ, mọi người bảo thiếp lại mời chàng, chàng đến không?"
Mạnh Thiên Sở vừa định đứng đậy, một lão nhân đại khái sáu chục tuồi đầu đã nói: "Đàn bà con gái sao có thể tùy tiện tiến vào đại sảnh vậy? Không tháy chúng ta đang ăn cơm uống rượu hay sao?"
Ôn Nhu hừ một tiếng, bốp chát: "Vị lão nhân gia này thật là kỳ quái à, ta gọi phu quân nhà ta, vậy ta không tiến vào làm sao mà gọi? Hơn nữa, ta chỉ gọi có mình chàng ấy ra, đâu có gọi ông! Ông tự mình uống rượu của ông đi, nhiều chuyện để làm gì, coi chừng mắc nghẹn chết à!"
Lão đầu đó đương nhiên không biết cô nương chanh chua đanh đá này lại là cháu gái của nhân vật có quyền có thế nhất trong triều, do đó tức giận trừng to hai con mắt ếch, hừng hực khí thế trừng ngó Ôn Nhu. Ôn Nhu tự nhiên chẳng sợ, túm kéo Mạnh Thiên Sở đi.
Mạnh Thiên Sở giả vờ nói: "Nương tử nhà ta nói năng không biết nặng nhẹ, các vị trưởng bối đừng trách, ta đi chỉ bảo nàng ấy một chút, thật là không phải mà."
Nói rồi liền cùng Ôn Nhu ra cửa, để lại sau lưng một tràng lào xào bàn tán. Một lão nhân nói: "Một người đàn bà mà ngay cả lễ số cơ bản nhất cũng chang biết, y như kẻ không có học vậy, thật không biết cha mẹ cô ta dạy cô ta cái gì?"
"Ai nha! Đúng vậy, thật là thương phong bại tục mà!"
"Khổng Tử viểt: chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi dạy! Mọi người đừng màng đến ả nữa, uống tiếp đi!"
Ôn Nhu đanh mặt lại, chuyển thân định phát tác. Mạnh Thiên Sở vội kéo nàng lại, khẽ bảo: "Ở đây không phải ở nhà, nể mặt Tuyết nhi một chút, so bì gì với mấy ông già đó, chúng ta đi uống rượu."
Ôn Nhu lần đầu tiên thấy Mạnh Thiên Sở nói bênh mình, liền cao hứng quên hết mọi chuyện vừa rồi ra ngoài chín tầng mây.
Rời khỏi đại sảnh, Mạnh Thiên Sở mới phát hiện chỗ uống rượu ngâm thơ mà Ôn Nhu nói đặt trong vườn. Như vậy càng tốt, tránh cho các lão già ngoan cố đó nghe được tiếng đàn bà con gái uống rượu cười đùa, nếu chứng kiến e rằng họ đập đầu vào vách cắn lưỡi tự tử cũng không chừng.
Mạnh Thiên Sở lần đầu tiên tay trong tay với Ôn Nhu, uống một chút rượu, lại nhớ tới tình hình lúc trưa nhìn thấy cô nàng tắm bên sông, người không khỏi có chút nao nao. Tay của Ôn Nhu mềm mại rất thoải mái, Mạnh Thiên Sở thậm chí có ý muốn ôm chặt cô nàng ngay tại trận mới vừa.
Hai người đi đến lương đình, Ôn Nhu phát hiện tay mình bị Mạnh Thiên Sở càng nắm càng chặt, liền hơi có ý ngượng, định tránh ra, ai ngờ hắn càng nắm chặt hơn.
Ôn Nhu dừng chân lại, quay qua đối diện với hắn, dưới ánh trăng nhìn nàog đẹp đến cùng cực.
Hai người chẳng ai nói chuyện, chỉ nhìn nhau, Mạnh Thiên Sở bước lên một bước, dùng tay khẽ sờ mặt Ôn Nhu. Ôn Nhu lần đầu tiếng phát hiện Mạnh Thiên Sở dùng ánh mắt đầy nhu tình và nóng bỏng như thế nhìn mình, liền e thẹn nhắm mắt lại.
Mạnh Thiên Sở không khống chế bản thân nổi nữa, kề sát mặt lại, môi hai người sắp sửa chạm vào nhau, chợt từ xa nghe tiếng của Phi Yến: "Thiếu gia, là thiếu gia hả?"
Mạnh Thiên Sở lập tức lấy lại thần, Ôn Nhu thì thẹn vội cúi đầu, trong lòng mắng thầm: "Con quỷ cái, vào lúc này gọi cái gì mà gọi chứ!"
Mạnh Thiên Sở lập tức hồi đáp: "Là chúng ta, chúng ta sắp tới rỗi!"
Phi Yến vui mừng chạy vào trong vườn, kề tai Hạ Phượng Nghi nói nhỏ: "Em thấy thiếu gia và ả Ôn Nhu đó đứng trong lương đình định âu yếm, bị em gọi một tiếng, làm hai người hoảng hồn suýt té xuống ao luôn đó."
Hạ Phượng Nghi dùng tay điểm vào trán Phi Yến, cười bảo: "Em chọc ai không chọc mà đi chọc ả, coi chừng có lúc em khóc à."
Phi Yến thè lưỡi ngồi vào vị trí của mình, lúc này Mạnh Thiên Sở và Ôn Nhu người trước người sau bước vào. Phi Yến nhìn thấy, vội vã cúi đầu cười thầm.
Sáng hôm sau, mọi người còn chìm trong giấc mộng, đầu hôm mọi người tới canh ba mới đi ngủ, cho nên sáng nay chẳng ai dậy sớm.
Tối qua Mạnh Thiên Sở bị một đám nữ tử vây chuốc rượu say đến bất tỉnh nhân sự, làm thế nào lên giường, ngủ với ai đều không hay biết. Khi tỉnh lại thì phát hiện bên cạnh mình là Hạ Phượng Nghi, và hiện giờ nàng chì mặc có cái áo yếm, đại khái là hôm qua cũng uống rượu, nửa đêm phát nóng nên đá văng mền gối, hiện giờ triển hiện trước mắt hắn một bức xuân cung mỹ nữ đồ vô cùng tuyệt điệu.
Mạnh Thiên Sở dùng môi của mình hôn, cái bụng phẳng lì của Hạ Phượng Nghi. Hạ Phượng Nghi không tỉnh, chi hừ hừ trong miệng vài tiếng rồi ngủ tiếp. Mạnh Thiêu Sở thấy nàng không phản ứng, vừa định làm tới thì Chu Hạo đã gọi ngoài cửa: "Thiếu gia!"
Mạnh Thiên Sở cụt hứng hỏi: Có chuyện gì?"
Thanh âm của Chu Hạo có vẻ gấp rút: "Vừa rồi lý trưởng của thôn đến báo, nói là mòi thiếu gia ngài đi một chuyến, dường như là xảy ra án mạng rồi."
Tiếng của Chu Hạo hơi lớn, nên người mấy phòng đều tỉnh. Hạ Phượng Nghi hé mắt hỏi: "Sao vậy hả?"
Mạnh Thiên Sở vừa mặc y phục vừa nói: "Nàng ngủ chút nữa đi, ta thấy nàng tinh thần không khỏe, ta đi một chút sẽ về, nghe nói có xảy ra án mạng gì đó, sao ta đến đâu ở đó cũng có người chết hết vầy nè."
Hạ Phượng Nghi vội ngồi dậy giúp hắn mặc y phục: "Nói gì thế, chỉ là tấu xảo mà thôi. Mau đi đi, đừng để người ta chờ chàng."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, vừa định đẩy cửa bước ra, phát hiện thân hình Hạ Phượng Nghi hơi loạng choạng, dường như sắp ngất đi vậy. Hắn vội đỡ lấy, nhìn thấy sắc mặt nàng trắng bệt, mồ hôi túa ra, liền khản trương hỏi: "Phượng Nghi, ta tối qua thấy tinh thần nàng không khỏe, nàng bị sao vậy? Dường như khó chịu lắm."
Phi Yến đẩy cửa tiến vào, phát hiện không ổn, vội đến đỡ Hạ Phượng Nghi, hỏi: "Đại phu nhân, sắc mặt người tệ quá, sao vậy? Có phải ăn đồ dơ gì đó bị đau bụng hay không?"
Mạnh Thiên Sở lập tức nghĩ tới Ôn Nhu, lớn tiếng quát: "Chu Hạo, tới gọi Ôn Nhu tới đây cho ta."
Lời vừa đứt, ở cửa đã truyền lại tiếng nói lạnh lùng của của Ôn Nhu: "Cái gì mà ăn đồ dơ? Vì sao hễ có chút bệnh nhỏ là gọi ta? Chẳng lẽ trong mắt các ngươi, Ôn Nhu ta cả đòi chỉ làm một kẻ tiểu nhân?"