Nạp Thiếp Ký 3

Chương 242: Chương 242: Cái lổ trong nhà bếp.




Mạnh Thiên Sở hỏi: "Trước đây đã từng có một nữ tử chết trong căn nhà đó, đúng không?"
Thôn dân vừa rồi làm ra vẻ thần bí đáp: "Đúng vậy, nữ nhân trước đây cũng như nữ nhân bây giờ, đều là bị quỷ bóp cổ chết."
Mạnh Thiên Sở tức mình nói: "Ban ngày ban mặt không được nói bậy nói bạ."
Người ấy thấy quan gia tức giận, vội nín miệng lui trở vào trong đám đông.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Các ngươi cứ nói quỷ này quỷ nọ, các ngươi chẳng lẽ có người nào đó nhìn thấy quỷ bóp người chết thật hay sao? Là nam quỷ hay là nữ quỷ?"
Mọi người thấy Mạnh Thiên Sở nổi nóng, không ai dám hó hé gì. Mạnh Thiên Sở chỉ vào người vừa nói lúc nảy, bảo y lên tiếng. Người này ấp úng đáp: "Quan gia, tôi chẳng thấy gì cả, tôi không dám nói loạn gì nữa đâu."
Vương Dịch bảo: "Hiện giờ sư gia bảo ngươi nói, vậy thì ngươi phải nói."
Một nam nhân tuổi hơi lớn trong đám nói: "Thấy thì chúng tôi chưa từng thấy qua, sư gia ngài là người đọc sách, ngài ắt phải biết chứ, nếu như là vụ giết người thì vì sao hai nữ nhân đó đều chết trong phòng đóng kín cửa? Nếu có người giết, thì kẻ giết người đó làm sao rời khỏi phòng?"
Các thôn dân đều đua nhau gật đầu, thì thào bàn luận.
Mạnh Thiên Sở biết người này nói có lý, điều này cũng là điều mà hắn chưa thể giải thích được, người khác nghi ngờ rồi tuỳ ý suy đoán ra là điều hiển nhiên. Hắn không trả lời câu hỏi, mà hỏi ngược lại: "Người tên Lưu Tứ trước khi nhảy xuống ao đã nói cái gì?"
Phụ nữ đáp: "Có nói, có nói, nhưng mà tôi không nhớ rõ lắm. Lúc ổng nhảy xuống, mỉm cười nói gì đó với tôi và bọn nhỏ, cái gì là sau này ban đêm đừng ra ngoài, nói là sẽ gặp quỷ. Tối hôm qua khi trở về, ổng đã nhìn thấy nữ nhân chết trong vườn đó, cô ta định đi theo ổng."

Nói như là thật vậy! Mạnh Thiên Sở cảm thấy cái đầu mình trở nên to ra. Hắn nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết đứng bên cạnh nhất mực không nói gì, nha đầu này hôm nay có vẻ an tĩnh, chỉ biết có nghe, mắt mở to chớp chớp làm như chuyện hấp dẫn lắm vậy!
Nam nhân đứng tuổi đó tiếp: "Lúc đó chúng tôi cũng ở hiện trường, Lưu Tứ đích xác là nói như vậy, vợ hắn không nói dối."
Mạnh Thiên Sở quan sát những người xung quanh, ai cũng gật gù làm như sợ hắn hoài nghi vậy. Hắn hỏi: "Cẩu Oa đâu? Cẩu Oa có đây không?"
Một trung niên ốm o bước ra, trong tay còn cầm cái cuốc, nói: "Tôi là Cẩu Oa."
Mạnh Thiên Sở trước đó cho Cẩu Oa nhất định là một cậu thanh niên, không ngờ lại bước ra một trung niên chẳng khác tuổi gì mấy so với người vừa chết ở đây.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Ngươi kể lại sự tình đêm qua xem."
Cẩu Oa nói: "Lưu Tứ thường đến nhà tôi uống rượu, tối qua nhân vì mưa quá lớn, đi không được nên ngồi lại uống thêm mấy ly. Hắn cứ nói phải về, sợ người nhà lo lắng, khó khăn lắm trời mới dừng mưa, hắn liền về ngay, nhân vì đường hắn về đi ngang qua khu nhà ma đó, cho nên tôi bảo hắn khi ngang qua đó đi cho nhanh, thật không ngờ..... Ai! Nếu biết thế tôi đã giữ hắn ở lại đêm rồi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Từ nhà của ngươi đi về phải ngang qua khu nhà vườn đó?"
Cẩu oa gật đầu, đáp: "Đúng vậy, đ bằng đường khác rất xa."
Mạnh Thiên Sở nói với người phụ nữ: "Vừa rồi ngươi nói nam nhân của ngươi trở về thì quần áo ướt hết, nhưng Cẩu Oa nói là y chờ mưa dứt mới về, vậy y phục trên người y vì sao mà ướt thế?"

Phụ nữ đáp: "Tối hôm qua tôi có hỏi, ông ấy nói là đội mưa đi về, ông ấy nói là gặp ma, sợ quá té xuống vũng nước nên ướt hết."
Án tự sát tự nhiên này có vẻ kỳ quái rồi, hơn nữa lại liên hệ tới ngôi nhà vườn kia, cho nên Mạnh Thiên Sở quyết định đến xem xét khu nhà vườn rồi quyết định.
Hắn ra lệnh cho người phụ nữ theo sau xe vận chuyển xác Lưu Tứ về nha môn, để lát nữa hắn về kiểm tra thi thể người chết cẩn thận. Sau đó, hắn đến ngôi trạch viện được cho là có ma, phát hiện cỗng lớn bị mở.
Sau khi ngẫm nghĩ, hắn nhớ lại lúc sáng khi đi có đóng cửa lại cẩn thận. Quay đầu lại nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết vẫn đi sát sau, hắn không nói cho ai biết là bản thân ở cùng nàng suốt một đêm trong khi nhà này, vì dù hai người không làm gì, tránh bị người ta nói này nói nọ là điều nên làm.
Mộ Dung Huýnh Tuyết lúc này cũng rất ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Mạnh gia, huynh chẳng phải là đóng cửa rồi sao?"
Mạnh Thiên Sở gật đầu, xem ra hắn không nhớ lầm, như vậy thì ai là người đã mở cửa? Mạnh Thiên Sở đứng ở cửa, xem xét tình huống trong vườn, quả nhiên ở trên mặt đất có dấu chân. Hắn cúi xuống nhìn, từ độ to nhỏ của dấu chân thấy nó ứng với chân của nam nhân, thân cao khoảng 1.7 mét.
Vương Dịch nói: "Xem kìa, ở đó còn có một chiếc hài cỏ."
Mạnh Thiên Sở ngẩng đầu nhìn, thấy không xa đúng là có một chiếc hài cỏ. Hắn bước tới kiểm tra, thấy chiếc hài cỏ bị lút xuống bùn, có vẻ như kẻ đi hơi vội, không cẩn thận đạp vào chỗ xình, giày bị lún vào rút không ra nên ắt là bỏ luôn. Kẻ này nhìn thấy cái gì? Vì sao mà y lại phải đi vội như vậy?
Hắn đột nhiên nhớ lại, người chết Lưu Tứ thiếu chiếc giày trên chân, chẳng lẽ lúc người dân trong thôn đi tìm, y đến đây hay sao? Hèn gì mọi người không tìm được y, nhưng y đến đây để làm gì?
Mạnh Thiên Sở mang trong lòng nổi nghi hoặc trùng trùng, lấy giày cỏ giao cho Vương Dịch. Hắn lại nhìn quanh trong vườn, nhân vì khắp nơi đều là vũng nước và bùn sình, cho nên có thể nhìn qua dấu chân người đã từng đến được nơi nào.

Mộ DUng Huýnh Tuyết và CHu Hạo bám theo sau hắn, thấy dấu chân mất ở cửa nhà bếp, nhìn thang lên lầu không có dấu chân, phán đoán người đó chưa kịp lên lầu thì đã rời đi.
Mạnh Thiên Sở bước vào nhà bếp, quả nhiên nơi nào cũng có dấu chân, nhưng mà rất loạn, có vẻ như người đó đang tìm cái gì đó. Hắn cúi xuống quan sát, nhưng do ánh sáng trong nhà bếp có vẻ âm ám, nên nhờ CHu Hạo mang đèn. CHờ Chu Hạo rời khỏi, hắn nói với Mộ Dung Huýnh Tuyết: "Tối qua ta nhìn thấy cửa nhà bếp này tự mở."
Mộ DUng Huýnh Tuyết nghe thế lạnh xương sống, hỏi: "Huynh xuống đây quan sát hả?"
"Có xuống đây, nhưng không vào nhà bếp, chỉ đứng ngoài nhìn."
Hắn không cho Huýnh Tuyết biết mình phát hiện gì, sợ nàng sợ hãi. Lát sau CHu Hạo mang đèn tới, nhà bếp lập tức sáng hơn nhiều. Hắn tiếp lấy cái đèn, ra hiệu cho hai người còn lại đứng xa một chút, đừng che ánh sáng, sau đó hắn quan sát kỹ đống củi. CỦi không nhiều, khi hắn rút củi ra, phát hiện được gì đó, lập tức đặt đèn xuống cúi xuống gần quan sát. Đó là một cái lổ có đường kính khoảng 10 cm, miệng không đồng đều, ở cửa có một ít lông tóc. Hắn cẩn thân lấy khăn tay bao gói số lông tóc này để về kiểm nghiệm, có thể đó là manh mối tốt dành cho phá an.
Hắn quan sát kỹ lổ hổng, phát hiện bên trong rất tối, liền đưa đèn lại nhìn, thì ra là một cái lổ thủng góc tường, liền gọi Chu Hạo lại bảo: "Ngươi giúp ta xem cái lổ này thông tới đâu, có ra ngoài tường không?"
Lát sau Chu Hạo quay lại, nói: "Tôi xem xét rồi, cái tường sau của nhà này có thể trực tiếp thông ra bên ngoài."
Tuy cái lổ này có thể thông ra ngoài, nhưng người ta không thể nào chui lọt, chẳng lẽ là do chủ nhân đặc biệt để dành cho mèo chó gì đó ra vào cho tiện hay sao? Mạnh Thiên Sở hỏi: "Các người nói coi cái lổ này lưu lại ở đây có ý nghĩa gì?"
Chu Hạo đáp: "Trước đây ở nông thôn, nhất là ở dưới núi, người ta thường để dành cái lổ thông với nhà bếp đề tiện cho việc dùng cây tre trúc đục ruột dẫn nước suối vào. Cho dù không có nước suối, thì nước mưa tuôn vào cũng có thể chứa lại nấu nướng được."
Huýnh Tuyết nói: "Cái này thì muội cũng biết, ở chỗ muội mọi người cũng làm thể, nếu để dành nấu ăn thì đủ dùng, chỉ có điều ở vị trí này có vẻ như không có nguồn nước nào để dẫn vào nhà bếp a?"
Chu Hạo nói: "Tôi vừa rồi chú ý điểm này, và xác thật là chẳng có nguồn nước nào dẫn tới đây, vậy có thể là chủ nhân của nhà này dùng vào mục đích gì khác rồi."
Mạnh Thiên Sở đứng dậy, thổi tắt đèn, căn phòng tối hẳn lại, cái lổ không thấy được nữa.

Nếu như chủ nhân đặc biệt tạo ra cái lổ này, xem ra phải làm cho nó dễ thấy. Nếu như để vậy trong căn nhà này, đặc biệt là mới và sang trọng thế này, rõ ràng nó chẳng phù hợp cho lắm. Tuy nhiên, do nhà bếp này không đủ sáng, cái động có vẻ ẩn bí, nếu không đốt đèn lên chịu khó quan sát thì rất khó thấy. -
Ba người ra ngoài, Vương Dịch đã quay lại nói: "Cái giày cỏ quả nhiên của Lưu Tứ, vợ của y đã xác nhận đó là thứ bà ta đan cho y."
Mạnh Thiên Sở quay đầu lại nhìn nhà bếp, nếu như giày cỏ là của Lưu Tứ, thì người đến ắt là y, nhân vì dấu giày trong vườn ngoại trừ của hắn và dấu xe ngựa ra thì chỉ có của y chứ chẳng còn ai khác, vì lúc sáng hắn đã bồng Huýnh Tuyết lên xe. Vậy y đến đây làm gì? Đến trước đống củi nhìn cái gì? Đại khái là nhìn thấy cái động đó, hoặc là lúc đó trong động có cái gì khiến y hoảng sợ mới bỏ chạy như vậy, ngay cả giày cũng không kịp lấy lại. Nhưng y đã nhìn thấy gì? Chẳng ai có thể trả lời được cả.
Kiểm tra xong ngồi nhà, Mạnh Thiên Sở dẫn mọi người về nha môn, trực tiếp vào phòng liệm kiểm tra thi thể của Lưu Tứ.
Căn phòng này không đến 3 ngày đã có đặt hai thi thể, một là Tử Lâm đã bị hắn kiểm tra xong, báo cho Gia Cát Hâm rồi, đại khái y sẽ nhanh chóng tới đem đi. Nguyên nhân chết của Tử Lâm rất đơn giản: bị người dùng tay bóp chết, không có hiện tượng trúng độc, không có dấu hiệu phạm tội liên quan đến tính dục. Ngoài ra, xác còn lại dĩ nhiên là Lưu Tứ gặp quỷ nhảy xuống ao mà chết.
Mạnh Thiên Sở phát hiện chuyện quỷ quái linh dị ở nông thôn có vẻ thịnh hành, cái gì cũng bị mọi người làm ra vẻ thần kỳ. Trước đây hắn có về nông thôn nghỉ phép, dường như đêm nào cũng nghe người lớn kể chuyện ma, từ cổ chí kim đều có, nghe riết rồi cảm thấy thường.
Kinh qua kiểm tra, Lưu Tứ tuy chết vì ngộp nước, nhưng lại vì do thần kinh bị ức chế dẫn tới đứng tim mà chết ngộp. Đó là loại chết ngộp không điển hình, hay có thể nói, nguyên nhân tử vong của y không phải là chết ngộp vì nước thật sự, mà vì bị cái gì đó kích động thần kinh, dẫn tới nhịp tim phản xạ quá dữ dội, gây xốc và đứng tim chết ngay lập tức.
Trong tình huống bình thường, xuất hiện tình trạng này phần lớn là vì nước lạnh qua kích thích vào niêm mạc ở yết hầu gây ra hiện tượng co rút thanh đới, hay là dẫn tới phản xạ ức chế thần kinh, đưa tới tim đột nhiên ngừng đập gây chết bất ngờ. Tuy nhiên, Lưu Tứ biết bơi, cho nên tình huống này rất khó xảy ra. Như vậy có khả năng là bị người doạ sợ hãi quá, cộng thêm nước lạnh đầu xuân dẫn tới tim đột nhiên ngừng đập mà chết.
Điều gây nên nỗi sợ hãi này là gì? Chẳng lẽ là nữ quỷ không có đầu kia?
Từ phòng liệm bước ra, Mạnh Thiên Sở mệt mỏi ngáp dài. Nhân vì tối qua hắn không ngủ đủ giấc, lại bận rộn cả ngày, hiện giờ trời sắp tối rồi, Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy vậy liền khuyên: "Hay là chúng ta làm tới đây thôi, huynh về ngủ cho sớm."
Mạnh Thiên Sở nhớ lại vật mang từ ngôi nhà ma về còn chưa được kiểm nghiệm, liền không muốn nghỉ ngơi nữa, cho dù hiện giờ cảm thấy mệt, nhưng hắn đã quen với việc gặp manh mối phá án thì cứ bám theo quên cả nghỉ ngơi.
Hắn chào từ biệt Huýnh Tuyết xong, về nhà là vào thẳng thư phòng vào thực nghiệm. Phòng này bình thường không có ai vào, vì chỉ mình hắn có chìa khoá. Hắn đốt đèn, lấy nhúm lông lấy từ ngôi nhà ma ra bắt đầu kiểm nghiệm.