Nạp Thiếp Ký 3

Chương 176: Chương 176




Sau khi hỏi Hải lý chánh, Mạnh Thiên Sở biết được cho của Tư đầu ghẻ mất sớm, mấy người chỉ đều đã được gả đi, chỉ còn lại Tư đầu nghẻ ở nhà cùng mẹ già sống nương tựa vào nhau. Mẹ già của y càng lớn thần trí càng không minh mẫn, lổ tai gần như điếc đặc, rất khó cùng bà ta dò hỏi sự tình. Mạnh Thiên Sở bị ảnh hưởng thâm căn cố đế của công tác tố tụng hình sự thời hiện đại, và pháp luật hình tố (tố tụng hình sự) hiện đại quy định cơ quan công an có quyền tiến hành giải phẩu thi thể khi nghi ngờ khả năng người chết bị kẻ khác giết, không cần biết người thân của nạn nhân đồng ý hay không. Do đó, Mạnh Thiên Sở vì hiểu rõ tra thanh án này, quyết định tiến hành giải phẩu thi thể Tư đầu ghẻ.
Hải lý chánh vội bảo dân tráng dùng cáng khiên thi thể đến nghĩa trang của thôn.
Mạnh Thiên Sở ra lệnh Vương Dịch cùng các bộ khoái tiến hành điều tra trong thôn, làm ra hoạt động trước khi chết của Tư đầu ghẻ, xem coi có manh mối gì không.
Trong nghĩa trang, Mộ Dung Huýnh Tuyết chuẩn bị sẳn bụt mực và thi cách. Mạnh Thiên Sở trước hết tiến hành kiểm tra thể biểu của thi thể, cởi y phục của người chết, ở hai bên vai phát hiện có dấu xuất huyết dưới da, nhưng không rõ lắm. Thi cương của thi thể đã sơ bộ hình thành, thi ban chủ yếu xuất hiện ở đầu mặt, ngực và trước đùi, nhưng không rõ ràng. Đây là vì thi thể bị đẩy đưa trong nước, ảnh hưởng đến huyết dịch trầm tích.
Tiếp đó, Mạnh Thiên Sở bắt đầu giải phẩu thi thể.
Sau khi mở lồng ngực, hắn giải phẩu dạ dày trước, kinh ngạc phát hiện rằng đại bộ phận thực vật trong dạ dày còn bảo trì nguyên dạng, có thể nhận rõ ra các loại thịt và rau, cho thấy người chết vừa ăn bữa ăn cuối xong hoặc là đang ăn thì bị hại. Hơn nữa, nội dung dịch vị có mùi rượu rất nồng, chứng tỏ bửa ăn cuối này người chết có ăn thịt uống rượu.
Phát hiện này cổ vũ Mạnh Thiên Sở, vì từ đó sơ bộ phán đoạn người cùng ăn bửa cơm với Tư đầu ghẻ tối qua (có khả năng là tiệc gì đó) có hiềm nghi phạm tội cực lớn!
Mạnh Thiên Sở tạm thời bỏ qua giải phẩu, ra ngoài nghĩa trang bảo với một bộ khoái canh gác ngoài đó đi báo cho Vương bộ đầu phụ trách các bộ khoái điều tra trọng điểm làm rõ ai là người cùng ăn tối với nạn nhân tối qua.
Mạnh Thiên Sở gọi Hải lý chánh đi tìm vịt đến, dùng dịch trong dạ dày người chết tiến hành kiểm nghiệm sinh vật. Vịt bị đổ dung dịch tẩy rửa từ dạ dày đó vào rồi, chỉ kêu quác quác vô cùng hưng phấn (do trong đó có rượu), chẳng bị sao cả, xác định trong dạ dày không có độc, sơ bộ bài trừ khả năng trúng độc tử vong của người chết.
Tiếp tục giải phẩu, hắn không phát hiện vết chấn thương ở da đầu và xương sọ người chết, chứng tỏ không bị đánh vào đầu hay vật gì đó va chạm gây chấn thương sọ não.
Tiếp đó, Mạnh Thiên Sở tiến hành giải phẩu bộ vị quan trọng nhất - cổ của thi thể.
Nếu như biểu hiện của thi thể không phát hiện có dấu vết ngoại thương rõ ràng nào, như vậy chỉ còn khả năng ngộp thở cơ giới rồi sau khi chết quẳng xuống ao. Tuy kiểm tra bên ngoài không phát hiện ở cổ có dấu thắt cột gì, nhưng nếu hung thủ dùng khăn mềm hay vật đại loại như vậy tiến hành chẹn cổ hoặc là cột thắt thì ở cổ sẽ không để lại dấu vết rõ ràng. Chỉ có điều, chỉ cần lúc này mổ cổ ra, mọi chân tướng sẽ sáng rỏ, nhân vì chỉ cần bị ngộp thở về mặt cơ giới dẫn tới tử vọng, phần cổ họng và khí quan sẽ lưu lại dấu vết không thể xóa đi.

Điều đáng tiếc chính là Mạnh Thiên Sở không hề phát hiện đặc điểm ngạt thở do cơ giới gì ở xương sụn cổ hay đường ống hô hấp. Trước đó giải phẩu những cơ quan trong khoang ngực bao gồm cơ tim, phổi, gan, thật vâng vâng đều không xuất hiện sự cải biến tổ chức do thiếu dưỡng khí, do đó có thể bài trừ khả năng ngạt thở cơ giới.
Mạnh Thiên Sở nhìn thi thể đã được mổ ra đến thẩn thờ. Người này rốt cuộc vì sao mà chết đây?
Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy thần tình của Mạnh Thiên Sở như vậy, biết là gặp phải vấn đề rất nan giải, không dám hỏi loạn, cứ cầm cây bút long đứng cạnh bàn lặng lẽ chờ hắn.
Ngực của thi thể bị Mạnh Thiên Sở mổ ra theo hình chữ Y, phần da thị bị vạch ra hai bên, phía trên có một khối kéo ngược lên che mất mặt. Nội tạng trong ngực đã bị lấy ra gần hết, chỉ còn khoang ngực trống rỗng, giống như con thuyền độc mộc của người Indian (thổ dân da đỏ) vậy.
Mắt của Mạnh Thiên Sở chợt dừng lại chỗ phần da thịt ở vai không bị che của thi thể. Nơi đó có một khối thịt xuất huyết dưới da bầm đen, vai phải vai trái đều có.
Cái này hình thành bằng cách nào? Đụng nhau? Không thể nào, bỡi vị hai bên vai đều có, trong khi đó phần đầu mặt không có ngoại thương vì va chạm, không có khả năng đụng bị thương hai bên vai mà không ảnh hưởng gì các bộ vị khác.
Mạnh Thiên Sở ngưng thần suy nghĩ, loại tình huống này có khả năng là bị người dùng lực giữa chặt hai vai tạo ra. Nghĩ đến kết luận này, mắt Mạnh Thiên Sở chợt sáng rực, một hướng suy nghĩ hiện về trong não.
Hắn cúi xuống kiểm tra kỹ lại vết cắt ở phần cổ và vai. Lần này hắn kéo phần thịt ở cổ và ai cho lộ ra hết, trọng điểm kiểm tra kỹ đối với dây chằng cổ, xương chuy. Lúc này, mắt hắn càng lúc càng sáng lên, lấy ra một cửa xương bắt đầu cưa xương chuy, tử tế kiểm tra tủy sống của cổ, mặt chợt lộ nụ cười mỉm vui mừng.
Mộ Dung Huýnh Tuyết cao hứng hỏi: "Mạnh sư gia, tìm được nguyên nhân tử vong rồi à?"
"Ừ...!" Mạnh Thiên Sở gật đầu, "Người chết Tu đầu ghẻ có khả năng là bị người ta lắc chết!"
"Hả? Lắc.... lắc mà chết à?"

"Đúng, hung thủ chụp giữ vai của nạn nhân, lắc mạnh trước sau. Do tác dụng của quán tính, khiến phần đầu của người chết đột nhiên nghiêng về trước đến cực độ rồi lập tức đưa ra sau đến cực độ. Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, dẫn tới đốt xương cổ bị tổn thương như là vung roi dẫn tới tử vong!"
"Tổn thương xương cổ... vung roi?" Mộ Dung Huýnh Tuyết lần đầu tiên nghe nói danh từ này, chớp chớp đôi mắt to không hiểu là sao.
Mạnh Thiên Sở giơ tay lên nắm thành quyền, sao đó thỏng cổ tay, sau đó dùng lực lắc lư qua lại: "Đầu não của người giống như nấm đấm của ta, cổ của người giống như cổ tay của ta. Nếu dùng lực lắc mạnh như vậy, sẽ tạo thành vết tổn thương, rạn nức ở đốt sống và chấn thương tủy sống, xương cổ còn ra những vòng áp lực mạnh ép vào trong, tăng áp lực lên tủy, phát sinh xương sống thoát khỏi vị trí, tạo thành bong gân, xuất huyết.... Người chết Tư đầu ghẻ chính là bị như vậy. Y có năm, sáu đốt sống cổ thoát vị, xu xỉ đột và xu chuy cung bị gãy xương, dây chằng và khớp xương tê liệt, bên trong khớp xương xuất huyết, tủy bị tổn hại, dẫn tới nhanh chóng tử vong."
Những danh từ thuộc giải phẩu học cơ thể người này phần lớn là Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe Mạnh Thiên Sở nói qua, cũng hiểu phần nào. Nhưng mà, chuyện tổn thương và cơ lý dẫn tới tử vọng này cần phải có tri thức pháp y đủ đầy trợ giúp cộng với kinh nghiệm thực tiễn tích lũy mới suy đoán ra được, chứ không giống Mộ Dung Huýnh Tuyết nắm bắt vài danh từ giản đơn là lý giải hoàn toàn. Cho nên, nàng nghe xong mà cũng như đi trong mây mù. Chỉ có điều, nhờ Mạnh Thiên Sở dùng cổ tay và nấm tay làm ví dụ, thông qua hình tượng mô tả được tình huống phát sinh của tổn thương "vung roi" là như thế nào, giúp cho Mộ Dung Huýnh Tuyết đại khái hiểu được tổn hại phát sinh do đâu.
Kỳ thật, trong xã hội hiện đại, tổn thương gợn sóng hay vung roi gì đó chủ yếu phát sinh trong các tai nạn giao thông. Phần lớn người bị hại lái xe bị những xe đuổi theo sau đuôi đụng phải, khiến phần đầu đột nhiên phát sinh lắc lư mãnh liệt trước - sau, tạo thành tổn hại ở cổ. Loại tổn hại này phần lớn sẽ hình thành tổn thương tổ chức mềm, nhưng khi trình độ thập phần nghiêm trong sẽ tạo thành đốt sống cổ hoặc vai bị thoát vị, gãy xương, tổn thương diên tủy (Chú: medulla oblongata - một bộ phận của não sau, phần trên nối với cầu não, phần dưới nối với tủy sống. Diên tủy là đầu mối dây thần kinh lưỡi yếu hầu, thần kinh mê tẩu, thần kinh dưới lưỡi... Trong diên tủy có trung khi tuần hoàn và hô hấp, chủ quản hộp hấp, tuần hoàn máu và tiết nước bọt. ND) và tủy sống, tạo thành tử vong.
Mạnh Thiên Sở nói tiếp: "Từ kết quả tổn hại mà phán đoán, hung thủ chụp giữ Tư đầu ghẻ dùng lực lắc lư cực mạnh, chứng minh hung thủ có khả năng là thân hình khôi ngô và biết võ có lực. Trong khi đó, Tư đầu ghẻ thân hình hơi nhỏ, từ vật trong dạ dày của hắn có rượu trắng rất nồng có thể phán đoán là người chết bị hại trong lúc đã uống say, vô lực đề kháng, cần cổ không có lực, mới tạo thành tổn hại lớn như vậy."
Mộ Dung Huýnh Tuyết ghi lại hết những tình huống giải phẩu thi thể của Mạnh Thiên Sở điền vào thi cách. Cùng lúc này, Mạnh Thiên Sở khâu vá lại thi thể, tiến hành tẩy rửa đơn giản, mặc y phục trở lại cho y.
Vừa hoàn tất thì có người xin gặp. Mộ Dung Huýnh Tuyết vội ra mở cửa nghĩa trang, thấy bộ đầu Vương Dịch đứng đó, thở khì khì: "Sư gia, đã tra ra rồi, có người nhìn thấy tối qua Tư đầu ghẻ cùng người thôn kế tên là Hoàng Sư Hổ, còn có một tên nữa là Dạ Ô Nha uống rượu thịt tại nhà của Dạ ô nha (quạ đen đêm). Tên Dạ ô nha này đã bị chúng tôi khống chế. Thuộc hạ đã phái mấy huynh đệ bảo Hải lý chánh dẫn được qua thôn kế bắt Hoàng sư hổ."
"Rất tốt! Đem tên Dạ ô nha đó đến đây."
Rất nhanh, bộ khoái giải một thôn dân thô kệch to khỏe đến bắt quỳ xuống.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi có phải là Dạ ô nha cái gì đó không?"
"Vâng, tiên nhân vốn tên Hải Tiểu Tam, nhân vì thích ban đêm thích đi đây đi đó không chịu ngủ, nói lời thì ồ ề thô lỗ, cho nên mọi người mới cấp cho tiểu nhân ngoại hiệu này." Tên Dạ ô nha này cười nhơn nhơn tự đắc, dường như thường gặp quan, do đó không khẩn trương.
"Tối quá ngươi và Lại đầu từ cùng nhậu nhẹt?"
Dạ ô nha đắn đo một chút, rồi thản nhiên đáp: Đúng, chúng tôi cùng uống rượu với nhau." Xem ra chuyện chúng uống rượu với Tư đầu ghẻ tối qua có không ít người biết, nên không dám giấu.
"Ngươi đem sự tình kinh qua kể lại hết xem."
"Kinh qua?" Dạ ô nha cười hắc ăắc, "Cũng không có gì là kinh qua hết, bình thường ba chúng tôi chơi với nhau rất thân, tối qua ở nhà tôi uống rượu nói chuyện phiếm, xong rồi tự ai nấy về." Y - .
"Vậy sao? Vậy vì sao Lại đầu tứ lại chết trong ao làng?"
Dạ ô nha hơi ngẩn người, tiếp đó gân cổ cãi: "Vậy tôi làm sao biết được? Hỏi tôi làm cái gì! Có thể là hắn uống say rồi, trên đường đi ngang ao không cẩn thận bị té xuống ao chết. Tên khốn này đầu óc ngu xuẩn, ai mà biết được!"
"Có lý thì lời mới thanh cao!" Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nói, "Ta cảnh cáo ngươi, lời ta hỏi ngươi phải thật thà hồi đáp, ngươi mà dám nói như vậy nữa thì có tội làm loạn công đường (thực ra là nghĩa trang), đừng trách bổn sư gia động hình!"
Tên Dạ Ô Nha khinh thường nhếch môi, rõ ràng là nhìn quen tình cảnh thế này, nhưng dù sao vẫn cúi đầu.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Từ nhà ngươi ra trờ về nhà Lại đầu tứ cần đi qua ao này không?"
Mạnh Thiên Sở kỳ thật không biết nhà của Tư đầu ghẻ ở đâu, cũng không biết nhà của Dạ ô nha, chỉ có điều ao này hắn đến hai lần, hoàn cảnh xung quanh đã quan sát kỹ qua, thấy ao nước làng lại ở bên thôn, thôn dân ở bên phía kia thường sẽ không qua bên này, cho nên tùy tiện hỏi một câu.
Dạ Ô Nha ngẩn người, đáp: "Ai biết hắn vì sao lại chạy tới ao nước này, chẳng phải ao này có quỷ hay sao? Cũng không chừng hắn bị quỷ dẫn dụ tới đây rồi dìm chết đó."

Từ lời đáp của Dạ Ô Nha có thể biết từ nhà y ra trở về nhà Lại Đầu Tứ sẽ không qua ao này. Bộ đầu Vương Dịch kề tai Mạnh Thiên Sở nói nhỏ: "Sư gia, chúng tôi đã hỏi qua mẹ của Tư đầu ghẻ, biết là Tư đầu ghẻ hôm qua trời chưa tối đã đi rồi, sau đó không về nhà nữa."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, thầm nghĩ mẹ già của gã Tư đầu ghẻ này gần như điếc rồi, muốn hỏi chuyện từ chỗ bà ta e rằng phải mất một phen công phu. Hắn nhìn Dạ Ô Nha chầm chầm, trầm giọng hỏi: "Các ngươi tối qua ăn thịt uống rượu, bắt đầu từ khi nào tới khi nào?"
"Không lâu lắc gì! Ăn một chút, thái dương chưa sụp xuống núi là đã tan rồi!" Ngữ khí của Dạ Ô Nha vô cùng phiền bực.
Bộ đầu Vương Dịch ở cạnh đó tức giận mắng: "Rắm thối! Nhà hàng xóm của ngươi là Hải lão Yên chứng minh rằng tối ba đến canh ba mà các ngươi còn uống rượu chơi oẳn tù tì ở nhà, tiến hò hét rất lớn, Hải lão Yên ngủ không được mới đến nhà ngươi yêu cầu các ngươi nói nhỏ chút, nhưng bị ngươi đá cho một cước. Hải lão yên chứng minh, lúc đó ông ta thấy Lại đầu tử, Hoàng sư hổ các ngươi ngồi trong phòng khách uống rượu. Các ngươi làm gì có chuyện thái dương chưa xuống núi thì tan tiệc chứ!"
Dạ ô Nha hừ một tiếng, nhỏ giọng mắng nhiếc: "Con mẹ nó thằng Hải lão yêm này, thằng chó chết, lão tử có ngày phải thu thập mày!"
Mạnh Thiên Sở tức giận: "Hay cho tên điêu dân lớn mật, dám ngay trước mặt bổn sư gia tùy tiện uy hiếp báo phục chứng nhân, người đầu, kéo hắn xuống vã miệng cực mạnh cho ta!"
Hai bộ khoái hai bên liền bước tới chụp lấy Dạ Ô Nha đè xuống. Tên Dạ Ô Nha này thân cường lực tráng, cố sức vùng một cái, hai bộ khoái không ngờ chẳng giữ được hắn. Vương Dịch hừ lạnh một tiếng, bước tới đưa tay trái như quạt bồ chụp giữ vai của Dạ Ô Nha, vung quyền như cái bánh xe sắt lên đánh mạnh vào ngay bụng của tên này.
Dạ Ô Nha hự lên một tiếng, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất. Sau đó, hắn lập tức ngả ngang, giống như con tôm co lại thành một đống, miệng không ngừng ọe ọe ói mữa, hai mắt trợn trắng, ngay khí cũng không thở ra nỗi.
Vương Dịch chẳng để ý gì, một tay túm lấy đầu hắn, kéo xốc hắn dậy, dùng bàn tay to như cái quạt mo quạt bép bép vào mặt hắn, đánh cho tới khi Dạ Ô Nha miệng múa ứa máu, mặt sưng như con heo, răng rụng hết mấy cái mới dừng tay.
Dạ Ô Nha nàm dưới đất, ngay sức để thở cũng không còn, chỉ biết thông khổ rên rĩ.
Không cần Mạnh Thiên Sở ra lệnh, một bộ khoái đã bưng thùng nước lạnh tới đổ lên đầu Dạ Ô Nha, khiến y từ từ tỉnh lại.
Vương bộ đầu túm tóc y lội đến trước mặt Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở cúi xuống hỏi: "Thế nào? Còn muốn báo phục hàng xóm của ngươi nữa hết?"