Nạp Thiếp Ký 3

Chương 173: Chương 173




Trời sắp vào giữa thu.
Ngày ấy, Tả Giai Âm nói định về nhà mẹ ở hai ngày, săn sóc cha mẹ một phen. Tả Giai Âm đi rồi, Hạ Phượng Nghi cứ đòi đi du ngoạn, thế là Mạnh Thiên Sở mang Hạ Phượng Nghi, Phi Yến, bộ đầu Vương Dịch và hai hộ vệ thiếp thân là vợ chồng Chu Hạo, Lý Lâm Tĩnh cùng đi. Sáu người đến một chỗ tên Liên Vụ thôn cách Nhân Hòa huyện không xa, chuẩn bị nghỉ ngơi một chuyến.
Họ đến nơi này chơi là dựa vào đề nghị của một bộ khoái tên Hải Tuyền. Y nói nơi này phong cảnh tuyệt vời, nhờ ngó sen mà xuất danh, không những thơm ngọt mà còn giải nóng, không bị sáp miệng như ngó sen thường, ăn sống rất ngon. Nhân khí trời mát mẻ, họ quyết định đến ngao du một chuyến tại nơi này.
Sáu người đi hơi sớm, và đường cũng không xa, nên gần tới nơi mà trời mới vừa sáng hẳn.
Con đường này là sơn lộ, không có cách gì ngồi xe ngựa, Mạnh Thiên Sở quyết định đi bộ, ngay ngựa cũng không mang theo.
Phi Yến dù sao cũng là nha đầu thích hoạt động, ngày thường cứ leo treo lên núi hoặc ra đồng hái rao về làm bánh hoặc bỏ vào cháo ăn gì đó, nên con đường núi này đối với cô nàng tự nhiên là chuyện nhỏ như chăn thỏ, suốt đường đi chẳng bị trầy trật hay bị bỏ lại gì. Nhưng Hạ Phượng Nghi thì chịu không thấy.
Sắp tới Liên Vụ thôn, Hạ Phượng Nghi thấy có một tảng đá bên đường có vẻ như là người dân hay dùng để nghỉ ngơi nên rất sạch và nhẵn bóng, liền nói: "Thiếp muốn nghỉ một chút, mệt gần chết rồi." Nói xong, Hạ Phượng Nghi ghé mông ngồi phịch xuống, lấy cái khăn tay phất phất quạt gió.
Lần này ra ngoài muốn thanh tĩnh, nên họ không mang theo nha hoàn. Phi Yến vội đến giúp Hạ Phượng Nghi, dùng cái khăn quạt cho nàng. Truyện Tiên Hiệp - -Y
Mạnh Thiên Sở cười cười bước đến cạnh Hạ Phượng Nghi: "Thật không đi nổi nữa sao? Sắp tới rồi, chúng ta vào thôn tìm hộ nào đó, đưa ngân lượng cho họ nhờ dọn trà ngon, và thêm chút hoa quả, nghỉ ngơi cho khỏe, không hơn chỗ này hay sao? Thịt của nàng mềm mịn múp và ... mỏng, mũi thích hút máu của nàng lắm!"
Hạ Phượng Nghi không thèm để ý đến vẻ cà khịa của phu quân, vẫn cố quạt cho mát.
Mạnh Thiên Sở hơi xót lòng, liền dùng quạt của mình quạt mát cho nàng. Lúc này có mấy thôn dân đi qua, thấy mấy người đang ngồi ở bên lộ, một nam tử anh tuấn đang quạt cho một nữ tử mỹ mạo, cảm thấy tức cười. Dù gì thì ở địa phương nho nhỏ này chỉ có nữ nhân quạt mát cho nam nhân, chứ không hề có tình cảnh ngược lại này, nên đều che miệng cười nhỏ giọng nghị luận.
Tuy tiếng xì xào của họ không lớn, nhưng Hạ Phượng Nghi vẫn nghe được, tự cảm thấy ngượng ngập, liền đoạt lấy quạt của Mạnh Thiên Sở.
"Phu quân, không cần quạt nữa, thiếp thân hưởng không nổi đâu. Hay là chàng và họ vào trong thôn tìm hộ nào đó, thương lượng xong rồi hãy đến tiếp thiếp và Phi Yến."
"Ta chả đi, ta đi rồi lỡ có lão ba trợn lưu manh nào trong thôn này thấy ở cửa thôn có hai mỹ nữ đẹp như vậy ngồi, cướp về nhà làm vợ thì ta làm sao đây?"
Phi Yến đỏ mặt dẫu môi: "Thiếu gia, em thấy những thôn dân này đều rất thuần phác, sao có thể làm nên sự tình như vậy chứ?"
Nữ hộ vệ Lý Lâm Tĩnh nói: "Thiếu gia, để lão thân ở cùng hai vị phu nhân, các ngài vào trong thôn tìm nhà tốt để nghỉ ngơi ăn uống trước, được không?"

Chu Hạo và Lý Lâm Tĩnh là cặp vợ chồng cao thủ do Hán đốc tân nhiệm của Đông Hán là Ôn Tuyền chuyên môn điều cấp cho Mạnh Thiên Sở làm thiếp thân hộ vệ, tuy tuổi đều đã quá ngũ tuần, nhưng võ công cao tuyệt. Có Lý Lâm Tĩnh hộ vệ, đảm bảo bảo hộ cho hai nàng bình an, do đó Mạnh Thiên Sở gật đầu, mang theo Chu Hạo, Vương Dịch đi vào trong thôn.
Khi đến ngoài thôn (Chú: Thôn xóm ngày xưa ám dụng theo chế độ phòng chống chiến tranh, do đó cửa thôn là 1 cổng cách rất xa nhà dân, có 1 đường cái lớn dẫn vào, mục đích khi có địch kéo đến, người dân có đủ thời gian phát hiện, tổ chức phòng chống hoặc di tảng. Cách tổ chức thôn xóm này vẫn còn khá phổ biến ở 1 số làng xóm phía Bắc của Việt Nam, không như quan niệm ở mặt tiền đường mặt tiền sông như quan niệm hiện nay. Người dịch chú), có một sơn cốc nho nhỏ được người dân trong vùng đặt cho một cái tên rất đẹp: "Tiên nữ cốc". Cốc này cây xanh hoa đẹp, dòng nước lững lờ, cảnh sắc vô cùng thanh nhã.
Mạnh Thiên Sở vừa đi vừa hái quả dại, cắn ăn và hân thưởng cảnh sắc. Đột nhiên, ở xa xa có một thiếu nữ mười sáu mười bảy thu hút sự chú ý của hắn. Nữ tử này mặc một váy dài mỏng nhẹ, im lìm ngồi trên đám cỏ non mịn như nhung. Trên đám cỏ có một cây nghiêng vừa khéo che mát. Mặt nữ tử này hơi ốm, có vận vị gầy yếu mong mạnh, nhưng làm tôn rõ làn mi như vẻ, mắt như mặc ngọc, môi miệng đỏ tươi như cánh hoa, khí chất thuần tịnh như hoa bách hợp. Tuy nhiên, ánh mắt của nàng lại tinh ranh láu cá, xao động không yên, linh hoạt như điện, khiến cho toàn thân nàng sung mãn dáng vẻ linh động như muốn bay bổng, cho dù là đang ngồi không nhúc nhích, mà khiến cho người ta cảm giác lúc nào cũng có thể phi thân.
Lúc này nàng ta chợt cụp mắt ngó mũi, mặt lộ vẻ uy tư, dường như chờ đợi cái gì đó. Nàng ta đang nghĩ cái gì?
Mạnh Thiên Sở bảo Chu Hạo, Vương Dịch dừng lại chỗ cũ, còn mình thì từ từ lần tới. Hắn sợ quấy nhiễu vị mỹ nhân phía trước, liền trốn sau một cây nhìn lén, thấy nàng thò bàn tay thon dài trắng mịn như phấn dồi ra chậm rãi vuốt ve một đóa hoa hồng to chói mắt, không biết trong lòng ẩn tàng tâm sự nan giải gì.
Mạnh Thiên Sở định thần, tức thời cảm thấy mình làm như vậy không thỏa. Cô nam quả nữ, hắn lại còn ẩn thân sau cây nhìn lén thiếu nữ như hoa kia, nếu người ta phát giác được thì có trăm cái miệng cũng khó biện bạch.
Tâm niệm như thế, hắn cảm thấy thắc thỏm bất an. Hắn quyết tâm nhìn một lần nữa rồi đi ngay, thiếu nữ váy hoa trước mặt kia không những đẹp khiến người vừa nhìn là mê mệt, mà còn có gương mặt vừa tinh ranh vừa ai oán đáng thương, khiến người ta nhìn là thấy tội nghiệp. Hắn cho rằng trong thế giới muôn hoa đua nở thế này, một thiếu nữ băng thanh ngọc khiết đáng lẽ phải sống ngây thơ vui vẻ, đằng này đượm chút ưu tư, khiến cho hắn nhận thấy ở chốn phàm trần nhân gian khó mà được gặp.
Nhìn một lúc, nữ tử đó đột nhiên thở dài, từ từ đứng dậy, cúi người xách cái làn đựng đồ may vá khoác lên vai, từ từ đi lên núi. Thân hình của nàng rất nhẹ nhàng, bước đi thoăn thoắt như trên không trung, không có chút tiếng động nào. Mạnh Thiên Sở sợ nữ tử đó phát hiện ra mình, vội tránh qua một bên, chờ thiếu nữ lên núi thật xa, hắn mới từ sau cây lớn bước ra.
"Chốn hoang vắng dã ngoại thế này sao lại có nữ tử tuyệt thế như vậy? Chẳng lẽ ta đã gặp tiên nữ, hay là yêu tinh?" Mạnh Thiên Sở lẩm bẫm.
"Cái gì yêu tinh? Cái gì tiên nữ?" Mạnh Thiên Sở quay đầu, không ngờ đó là Hạ Phượng Nghi và Phi Yến. Thì ra vừa rồi hắn chỉ cố nhìn nữ tử kia, hai nàng đã theo sau đến mà không biết. Phi Yến là cô ả thính tai, nghe hắn nói như vậy liền bắt bẻ ngay.
"Sao chàng mới đi tới đây thôi? Thiếp còn cho rằng chàng đã sớm vào trong thôn, ngay trà đã pha sẵn nữa rồi." Hạ Phượng Nghi cười nói.
Mạnh Thiên Sở không nói gì, bắt tay lên trán phóng mắt nhìn lên núi, thân ảnh của cô gái kia đã không còn thấy đâu nữa.
Đại khái là yêu tinh thật rồi! Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm như vậy, quay lại nhìn Hạ Phượng Nghi và Phi Yến, cười cười, rồi quay qua đi thẳng vào trong thôn.
Sáu người đến nơi. Thôn này quả là xứng với cái tên Liên Vụ thôn (thôn màu hồng phấn), trong thôn toàn là ao hồ, đưa mắt nhìn toàn màu hồng, đó chính là màu của hoa sen. Gió mát thổi tới, họ còn nghe thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng, thư thái.
"Một địa phương quá đẹp!" Phi Yến giống như con én khoái lạc trước gió xuân, tung tăng chạy khắp con đường nhỏ trong thôn.
"Phi Yến em chậm chút, đường đá buổi sáng trơn lắm, cẩn thận coi chừng té!" Hạ Phượng Nghi nói.

Lời vừa dứt, liền nghe "ai yêu" một tiếng, Phi Yến chỉ còn một chiếc giày thêu hoa ở trên đường đá, người đã té quay đơ vào hoa cỏ bên lộ rồi.
Mọi người đều không nhịn được bật cười to, Lý Lâm Tĩnh chạy tới hỏi: "mợ ba, mợ không sao chứ?" Xong đưa tay kéo Phi Yến dậy.
Mạnh Thiên Sở cười hỏi: "Thế nào hả? Té sao rồi?"
"Mông bị va mạnh vào đá, đau quá!" Phi Yến cắn răng suýt xoa lia lịa, dùng tay xoa xoa mông.
"Ta giúp nàng xoa cho!" Mạnh Thiên Sở đưa tay đặt lên mông Phi Yến định vò bóp day day.
Phi Yến đỏ mặt tránh ngay, cự nự: "Thiếu gia... có người ở bên kìa!"
Chu Hạo và Vương Dịch vội ho khan chuyển thân, lớn tiếng nghị luận phong cảnh ở xa xa.
Mạnh Thiên Sở một tay nắm giữ tay Phi Yến, một tay xoa nắn bờ mông tròn lẵn của nàng: "Hết đau chưa?"
"Hết... hết đau rồi!" Phi Yến vội vã đáp, mặt đã đỏ như gấc chín nhồi kỹ rồi.
Trong Liên Vụ thôn này hầu hết là người họ Hải sống, tổ tiên là từ Phúc Kiến duyên hải di cư đến đây, đã khá nhiều năm rồi.
Mọi người vào thôn tìm người dò hỏi chỗ ăn uống, bấy giờ mới phát hiện không tốt đẹp như Mạnh Thiên Sở nghĩ. Hắn vốn cho rằng chỉ cần có tiền là có chỗ ăn chỗ nghỉ, không ngờ dân tình ở đây tựa hồ không thuần phác như vậy, họ dường như không mấy hứng thú với tiền, không chịu để cho người lạ ở nhà mình ăn ngủ. Mấy người hắn vốn mặc đồ thường đi chơi, không biểu lộ thân phận, nên không ai biết người trẻ tuổi này chính là Hình danh sư gia của huyện nha, hơn nữa còn là lĩnh ban Đông hán của Hàng châu phủ, là đại hồng nhân của Hán đốc đông hán. Do đó, không có ai thèm để ý đến họ, dọc đường dò hỏi mãi không có kết quả gì, mọi người đều vô cùng thất vọng.
Phi Yến nói: "Thiếu gia, hay là chúng ta đi tìm Lý chánh, cổ họng của em đã khát bốc khói luôn rồi!"
Mạnh Thiên Sở yêu thương khẽ nựng má nàng, gật đầu.
Vương Dịch vội vã đi tìm thôn dân hỏi nhà của lý trưởng. Mọi người vội vã đi tìm, đến một khu trạch viện.
Mạnh Thiên Sở nhìn tòa trạch viện này, thấy nó không có chỗ gì đặc biệt, chỉ là hơi lớn một chút. Ở cửa trạch viện có hai cây mẫu đơn (Chú: Mẫu đơn là một dược thảo quý có hiệu quả chữa trị nhiều chứng bệnh, đồng thời là cây cảnh có hoa rất đẹp, nên còn có tên là hoa vương, thiên hương quốc sắc, phú quý hoa. Cây sống lâu năm, cao 1-1,5m, rễ phát triển thành củ.) cực đẹp, phát ra hương hoa nhè nhẹ trong gió. Hắn đi thẳng tới gõ cửa.
Chẳng mấy chốc có một lão giả đi ra, dáng vẻ hiền từ, nhìn Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vị công tử này, xin hỏi công tử tìm ai?"

Mạnh Thiên Sở bước lên bân bân lễ độ hành lễ với lão nhân: "Lão nhân gia, chúng tôi từ thành Hàng châu tới, nghe nói ngó sen ở quý thôn rất ngon, do đó đến đây định thưởng thức một phen, ai ngờ trong thôn không có tửu điếm hay khách sạn gì, mấy người chúng tôi đi mệt rồi, muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi, nhưng hỏi nhiều người rồi mà không tìm được chỗ nào, cho nên mới mạo muội gõ cửa nhà ông. Chúng tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, ăn món gì đó, không biết lão nhân gia có thể phiền chút được không?"
"Các vị từ Hàng châu đến?"
"Đúng vậy, thưa lão nhân gia."
"Con trai nuôi ta cũng ở Hàng châu, làm đương sai ở nha môn Nhân Hòa huyện."
"Vậy à? Vậy thì hay quá, lệnh lang xưng hô thế nào?"
"Nó tên Hải Tuyền."
Bộ đầu Vương Dịch ở phía sau nghe vậy liền cười: "Ha ha, nước lớn ùa vào long vương miếu rồi, Hải Tuyền là huynh đệ tốt của ta."
"A, xin hỏi vị này là..."
"Ta là bộ đầu Vương Dịch ở nha môn Nhân Hòa huyện, không biết Hải Tuyền có nói qua với ông chưa."
"À! Thì ra là Vương bộ đầu! Có nói qua có nói qua! Hải Tuyền thường nhắc tới ngài mà! Ta là cha nuôi của Hải Tuyền, là lý trưởng của thôn này, tên là Hải Thiếu Khanh. Ta vừa định ra cửa đi vòng vòng, không ngờ gặp phải các vị, mời các vị mau vào nhà!" Lão giả ấy vội vã mời Mạnh Thiên Sở và mọi người vào trong vườn.
Đất nông thôn rộng người ít, trạch viện đều rất lớn, nhà của lý trưởng này cũng như thế. Trong vườn thậm chí còn có ao nước và giả sơn, từ cách bố trí trong vườn mà xét, chủ nhân của nhà này không phải kẻ phàm tục, mà có vẻ hơi thông sách vỡ bút mực, bố cục xem ra rất có quy cách. Trong vườn còn trồng nhiều loại hoa cỏ, rất nhiều thức đều chưa từng thấy qua, màu sắc rất xinh đẹp.
Hải Thiếu Khanh dẫn Mạnh Thiên Sở và mọi người vào phòng khách, mời ngồi. Lúc này có một tiểu nha hoàn bước ra đem nước sạch cho mọi người rửa mặt. Thật nhanh sau đó có một tiểu nha hoàn dọn trà mát lên, mọi người đang khát, nên không khách khí gì, uống liền mấy chén. Tiểu nha hoàn đứng ở cạnh thấy vậy không khỏi cười khúc khích.
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người uống trà mát xong, cảm thấy mát mẻ thoái mái hẳn.
Mạnh Thiên Sở đứng dậy cảm ơn Hải Thiếu Khanh: "Đa tạ lão tiên sinh, chúng tối đến qua đường đột, để cho lão tiên sinh cười cho rồi."
Lão tiên sinh Hải Thiếu Khanh không quá để ý đến chuyện đó, cười hà hà lắc đầu: "Công tử không cần để ý, nên xin lỗi phải là chúng tôi, ai, cũng không biết sao nữa, dân tình trong thôn của ta đây, ai..."
Đang nói chuyện, một nha hoàn hoảng loạn chạy vào: "Lão gia! Xảy... xảy ra chuyện rồi, xảy ra đại sự rồi!" Nha hoàn đó ấp úng nói.
Mặt Hải Thiếu Khanh trầm xuống: "Hoảng hốt cái gì vậy, khách khứa ở đây, không được vô lý như vậy! Từ từ nói."
"Dạ..., lão gia, ở ao nước đầu làng phía đông phát hiện một thi thể!" Nha hoàn đó mặt vẫn còn tái ngắt, ấp úng thưa.

Nghe lời này, Hải lý trưởng vừa rồi còn bình tĩnh như thường lộ vẻ kinh hoảng ngay. Vùng ông ta quản xảy ra án mạng, do cổ đại thực hiện chế độ liên đới rất nghiêm, e rằng ông ta chạy không thoát bị liên lụy hoặc kéo vào vòng trách nhiệm.
Mạnh Thiên Sở ngược lại thì dở khóc dở cười. Hắn nghĩ đây rốt cuộc là thế nào, hắn chẳng lẽ là sao chổi thật sự, đi tới chỗ nào là chỗ đó có người chết? Sao chổi thật rồi!
"Thi thể? Ai chết rồi?" Hải Thiếu Khanh vội hỏi.
"Trụ tử, là Hải Trụ tử chết rồi." Nha hoàn đó đáp.
"Hải Trụ tử? Là con trai của Hải Đại sơn hả?"
"Đúng a, chính là hắn."
Hải Thiếu KHanh vội đứng dậy nói với bọn Mạnh Thiên Sở: "Cái này..., Vương bộ đầu, vừa khéo ông ở đây, cũng là tấu xảo quá rồi, có thể miễn vào thành báo quan. Thỉnh Vương bộ đầu đến tra án!"
Vừa rồi vào nhà chỉ chú ý uống trà giải khát, không kịp giới thiệu. Đến lúc này thì Vương bộ đầu vội giới thiệu Mạnh Thiên Sở: "Hải lý trưởng, vị này là Mạnh sư gia chưởng quản hình danh trong Nhân Hòa huyện của chúng ta!"
Hải lý chánh nghe thế cả kinh, vội vã quan sát Mạnh Thiên Sở, rồi khom người xin tội: "Thì ra là Mạnh sư gia! Sớm đã nghe sư gia phá án như thần, chỉ là vô duyên được biết, hôm nay được kiến diện quả là tam sanh hữu hạnh a!"
Nếu như đã phát sinh án mạng, Mạnh Thiên Sở không khách sáo làm chi, giới thiệu nhanh Hạ Phượng Nghi và Phi Yến với Hải lý trưởng, sau đó để Lý Lâm Tĩnh lưu lại nhà lý trưởng chiếu cố cho hai vị thiếu phu nhân, còn hắn thì dẫn Vương bộ đầu, Chu Hạo được Hải lý trưởng và tiểu nha hoàn vừa báo cáo đó dẫn rời khỏi nhà.
Được nha hoàn đó dẫn đường, đi được khoảng mười phút thì đến một ao nước nhỏ ở đầu thôn phía đông. Bên cạnh bờ ao đã có nhiều người xem náo nhiệt vây quanh, Mạnh Thiên Sở vừa nhìn thấy mày đã nhíu tít lại, vì hiện trường xem ra đã bị phá không còn gì nữa rồi.
Thôn lý trường và bộ đầu Vương Dịch vợi đến bảo thôn dân lui ra. Mạnh Thiên Sở bước đến bờ ao, phát hiện có một nam nhân quần áo lăng loạn ướt nhèm đang nằm trên một khối đá xanh. Tuổi người này khoảng ba chục, hai mắt nhắm chặt, chẳng động đậy gì.
Mạnh Thiên Sở trước hết nhìn quanh. Cái ao này có một miệng giếng nho nhỏ ở gần bên. Nước trong giếng liền với nước dưới ao. Bốn phía ao được lát chèn bằng đá xanh rất chắc, có mấy bậc đá kéo dài tới nước, cung cấp cho người dân chỗ để tẩy thức ăn giặt quần áo. Do bị cọ sát sau một thời gian dài, phiến đá có vẻ rất sạch và nhẳn bóng.
Mạnh Thiên Sở đến cạnh người chết, ngửi được một mùi rất hăng, liền quan sát chung quanh đó, phát hiện cạnh thi thể có một đống chất ói. Hắn cúi xuống ngửi ngửi, nồng nặc mùi rượu, lòng hơi động. Theo thường lý của y học, trì đường (ao sinh hoạt) này hiển nhiên là được người dân trong thôn dùng để sử dụng làm nước nấu ăn và tắm giặt. Thôn dân thường sẽ không chạy đến cạnh trì đường ói mữa. Chẳng lẽ người này trước khi chết uống rượu vào, đến cạnh trì đường uống nước, không cẩn thận trơi xuống bị chết ngộp sao? Xem ra cần phải kiểm tra hàm lượng trong nội thể của người chết trước đã.
Chính vào lúc này, có một lão giả vẹt đám người quan sát chung quanh ra, chen vào, nhìn thi thể xong rồi hô lên một tiếng cả kinh, loạng choạng đến bên thi thể, phục xuống ôm chầm lấy, bật khóc nức nở.
Hải lý trưởng cho Mạnh Thiên Sở biết người này chính là Hải Đại Sơn, phụ thân của người chết.
Mạnh Thiên Sở khẽ nói với lão giả: "Lão nhân gia, ta là hình danh sư gia của huyện nha, hiên đang điều tra án mạng này. Làm phiền ông lui ra, chờ ta khám nghiệm hoàn tất, xác định tính chất của án này xong rồi ông hãy đến lĩnh thi thể về lo liệu tang sự, được không?"
Hải Đại Sơn nghẹn ngào gật đầu, đứng dậy lùi qua một bên, vẫn khóc ngừng sụt sùi khóc lóc.