Trong lúc đang khẩn trương giám thị, chợt Vu Hân Long khẽ nói: "Có động tĩnh! Thanh âm ở bên hông!"
Vương Kim Hoa cũng gật đầu nói: "Đúng, âm thanh dường như... dường như ở phía trên đầu!"
Lời vừa dứt, mọi người cảm thấy kình phong lẫm liệt, Vu Hân Long kêu lớn: "Không xong! Là đá tảng!" Rồi quẳng cung tên trong tay đi, ngữađầu nhìn thấy một khối hắc ảnh đang rơi xuống giữa thuyền từ trên cao!
Vu Hân Long hét to một tiếng, tung ra một chiêu đỡ lên trên, một tiếng phanh cực lớn vang lên, song chưởng của Vu Hân Long đã hất khối đá lớn rơi từ trên không xuống ra ngoài.
Chính vào lúc đó, hàn quang chợt lóe, một thanh trường kiếm nhanh chóng đâm tới, từ sau lưng nhắm tới sống cổ của Vu Hân Long. Kẻ này chính là nữ phiên tử Chương Dật Lôi.
Một kiếm này đưa ra với thời cơ nắm bắt rất chuẩn, chính vào lúc Vu Hân Long đánh bay hòn đá dùng hết lự đao, hơn nữa lại là đánh lén. Án theo lý thì Vu Hân Long căn bản không hay không biết, không ngờ sau ót của y như mọc ra thêm con mắt, vào phút cuối cùng chợt nghiêng đầu, một kiếm đó đâm vào chỗ không. Vu Hân Long cười lớn, chuyển thân túm lấy cánh tay cầm kiếm của Chương Dật Lôi, quyền phải đánh ra trúng thẳng ngực của ả, tức thời khiến ả phun một vòi máu té ngữa về phía sau.
Cùng lúc đó, một đạo hàn quang khác từ phía sau xẹt tới nhanh chóng vô cùng, cắm xuyên luôn từ sống lưng của Vu Hân Long ra tới trước ngực.
Vu Hân Long hự lên một tiếng, không hề quay đầu phản thủ đánh ra một chưởng, chụp giữ lấy tay của kẻ đó, bấy giờ mới quay đầu lại nhìn: "Quả nhiên là ngươi! Vương Kim Hoa!"
Vương Kim Hoa bị chụp tay, vội buông kiếm định tránh thoát, nhưng Vu Hân Long trước khi chết một trảo vô cùng lăng lệ, Vương Kim Hoa sao có thể như ý. Vu Hân Long không chờ y có thêm động tác, một tay nữa phóng ra chụp lấy y, rồi kéo mạnh vào người, khiến đầu mũi kiếm bị đâm xuyên ra trước cắm phập vào tim của Vương Kim Hoa.
Vương Kim Hoa gào thảm một tiếng, trong cơn đau đớn kịch liệt chưa kịp phản ứng gì, thì lại cảm giác kình phòng phía sau người lại đánh tới. Y định tránh né, nhưng bị Vu Hân Long giữ chặt không buông, và trong một tích tắc này, thì vật đánh tới như con độc xà chui vào hậu tâm của y!
Kẻ phóng ra cây đồng mâu như con độc xà này đương nhiên là Mạnh Thiên Sở.
Tiếu Chấn Bằng và Thái Thanh Xung cùng mọi người đều cả kinh. Họ chưa kịp phản ứng gì thì Vu Hân Long, Chương Dật Lôi và Vương Kim Hoa cùng ngã ra trên thuyền.
Vương Kim Hoa bị đâm thủng tim trước sau hai lần, khi té xuống đã chết tốt. Vu Hân Long thì còn thoi thóp trong phút giây.
Mạnh Thiên Sở ra lệnh: "Thái Thanh Xung, ngươi trói Chương Dật Lôi lại, những người khác cẩn thận giới bị, coi chừng lão ưng đến tập kích!" Tiếp đó hắn rùn người xuống đỡ Vu Hân Long dậy.
Ánh mắt của Vu Hân Long đã tán loạn, mạng trong khoảnh khắc, cười thảm nói: Mạnh đại nhân, ti chức... ti chức hối hận không tin... tin lời người nói... nên mới có kết quả thế này..."
Mạnh Thiên Sở gật đầu: Đa tạ ngươi đã cứu mọi người, ngươi còn có tâm nguyện gì chưa làm không, ta nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành!"
"Tôi cô thân một mình... không... không có gì vướng bận... đại nhân... trân trọng..." Nói xong đầu nghẻo qua một bên, tắt thở.
Mạnh Thiên Sở nhẹ đặt Vu Hân Long xuống, đứng thẳng dậy. Lúc này, Chương Dật Lôi trọng thương nằm ở đất đã bị Thái Thanh Xung trói quặt hai tay thật chặt. Con lão ưng đó sau khi đem quẳng khối đá không thấy xuất hiện nữa, rất có thể thấy ném khối đá này không có hiệu quả nên không đi tìm đá mà thả xuống nữa.
Mạnh Thiên Sở bước tới trước mặt Chương Dật Lôi, hỏi: "Nói đi, ai chỉ sử ngươi và Vương Kim Hoa đến hành thích bổn quan?"
Tiếu Chấn Bằng cả kinh hỏi: "Bọn chúng... muốn hành thích đại nhân ngài?"
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, nhìn Chương Dật Lôi chầm chầm.
Chương Dật Lôi võ công kém hơn Vu Hân Long một bậc, ngay ngực ả trúng một quyền thập phần trầm trọng. Rất may là lúc đó Vu Hân Long muốn lưu lại mạng sống tra hỏi, cho nên hạ thủ lưu tình. Cho dù là thế, Chương Dật Lôi đã thụ thương không nhẹ, vừa ho vừa phun ra máu, nghe Mạnh Thiên Sở hỏi thì lắc đầu, ho liên tục.
Vừa rồi khi bắt đầu đánh thì Hạ Phượng Nghi và Phi Yến nằm phục trên đầu thuyền, lúc này cục thế bị khống chế mới dám nhổm dậy bước tới, dựa vào người Mạnh Thiên Sở. Hạ Phượng Nghi hỏi: "Phu quân, bọn họ vì sao lại giết Vu dịch trưởng?"
Mạnh Thiên Sở cười lạnh nói: "Nhân vì bọn chúng không giết Vu dịch trưởng thì không cách gì thuận lợi giết ta! Trước đó Phương Lãng, Từ Tiểu Bân, Tô Văn đều bị hai tên chúng giết."
Mọi người đều cả kinh. Phi Yến hỏi: "Thiếu gia, người không phải nói là bọn họ bị... bị lão ưng đó mổ chết hay sao?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Đó là vì ta muốn mê hoặc hung thủ mới cố tình nói vậy. Khi Phương Lãng bị giết, ta đã biết hung thủ là người chứ không phải lão ưng. Ta rạch da đầu của Phương Lãng ra kiểm tra vùng gần vết thương, phát hiện vết thương đó không có khả năng là bị lão ưng mổ."
"A? Thiếu gia người làm sao biết đó không phải do lão ưng mổ?"
"Nhân vì độ cứng của xương sọ tương đương với đồng, còn mỏ của lão ưng chỉ là chất sừng, giống như móng tay của người, do đó độ cứng thấp hơn đồng. Tuy dùng sức cực lớn mổ xuống có thể xuyên qua xương sọ người, nhưng không có khả năng hình thành vết trầy sát xung quanh vết thương - chỉ có thứ cứng hơn xương sọ, tức cứng hơn đồng, mới có thể hình thành vết thương như vậy. Ta kiểm tra qua vết thương hình tam giác của Phương Lãng, phát hiện xung quanh vết thương có dấu trầy sát, cho nên, hung khí không có khả năng là mỏ của lão ưng, mà là đồ sắt, thậm chí là thép!"
Loại học vấn này tuy hơi uyên thâm, nhưng nói rõ ra thì cũng không khó hiểu mấy. Truyện Sắc Hiệp -
Phi Yến ngẫm nghĩ, lại hiếu kỳ hỏi: "Không đúng rồi, nếu là người, sao không lưu lại dấu vết gì, bay trên không giết người?"
Mạnh Thiên Sở cúi xuống mò vào người Vương Kim Hoa một lúc, lấy ra một món ám khí, thảy thảy trong tay: "Hắn dùng món đồ chơi này giết người!"
Mọi người định thần nhìn, thấy giữa lòng bàn tay của Mạnh Thiên Sở có một ám khí hình tam giác rất giống với cây pháp khí kim cương xử của Phật giáo chuyên làm pháp sự. Nó hơi ngắn hơn chủy thủ, hơi lõm vào một phía, có một cái lổ. Từ cái lổ có thể nhìn thấy ám khí này trống bên trong, ở đuôi có một sợi dây đen mảnh rất dài, quấn thành từng vòng.
"Món này sao có thể bay hổng lên trên trời giết người?"
"Từ xa có thể bắn cây trùy hình tam giác nhọn và lõm này trúng đỉnh đầu người chết, sau khi giết người thì dùng sợi dây kéo thu hồi trở về, như vậy sẽ không lưu lại dấu vết gì gần người chết rồi."
Phi Yến lại hỏi: "Như vậy thì không đúng a, não của người hướng lên trên, chẳng lẽ cây trùy sắt hình tam giác này có thể đổi hướng?"
"Không thể."
"Vậy sao có thể cấm ngập vào đầu người?"
"Rất đơn giản!" Mạnh Thiên Sở cúi người, đỉnh đầu đối về phía Phi Yến, "Chỉ cần nghĩ biện pháp cho người bị hại ở tư thế này, như vậy đối phương nhìn xuống dưới không thể phòng bị ám khí, vừa có thể bắn trúng vào đỉnh đầu của nạn nhân!"
"Chiêu này thật là tuyệt!" Phi Yến cùng mọi người đều hô lên cả kinh.
Tiếu Chấn Bằng cũng nghe ra ngọn nguồn, hỏi: "Đại nhân, hung thủ sao biết Phương Lãng khi nào sẽ cúi người?"
"Không biết, nhưng có thể nghĩ biện pháp để kẻ đó khom người xuống ở một địa điểm đặc định!"
"Biện pháp nào chứ?"
Mạnh Thiên Sở móc từ trong người ra yêu bài của nữ phiên tử Lưu Liên đã chết, đưa ra dưới sánh lửa. Thẻ bài này chiếu ra màu sắc vàng chóe: "Ta ở trong tay Phương Lãng phát hiện ra thẻ bài này, lại phát hiện trước mặt hắn có một đám lùm bụi thấp, liền nghĩ thông chi tiết này...."
"Em biết rồi!" Phi Yến giành nói, "Hung thủ treo yêu bài này ở lùm cây chỗ Phương Lãng có thể đi qua. Yêu bài phát sáng dưới ánh thái dương, hấp dẫn sự chú ý của Phương Lãng. Khi y phát hiện ra là yêu bài của Đông hán, không thấy rõ là của ai, còn cho là huynh đệ nào đó đi ngang bị rớt lại, nên cúi xuống nhặt. Y tuyệt không thể ngờ ở cô đảo này sẽ có ai đó đột nhiên đánh lén mình, cho nên lơi lỏng cảnh giác. Khi hắn cúi xuống chìa đỉnh đầu ra về phía hung thủ, hung thủ phát ra cây cương trùy hình tam giác này, đánh trúng đỉnh đầu Phương Lãng. Sau đó hung thủ giật thu cương trùy về. Do ám khí có một chỗ hở và ở trong rỗng, nên khi ám khí cắm vào não, một phần não tủy tiến vào trong này, bị ám khí rút ra mang theo, giống như lão ưng ăn mất một chút vậy! Em nói đúng không thiếu gia?"
"Hoàn toàn chính xác!" Mạnh Thiên Sở vỗ vai nàng, "Em rất thông minh, phản ứng cũng lẹ." Xong quay qua hỏi Chương Dật Lôi: "Có phải như vậy không?"
Trong mắt Chương Dật Lôi lộ ra vẻ khó tin, khẽ đáp: "Nếu như ngươi lúc đó đã biết rồi, vì sao không hạ lệnh bắt chúng ta?"
Mạnh Thiên sở cười khổ: "Ta tuy đã đoán ra hung thủ có thể dùng phương pháp đó giết người, nhưng lại không biết hung thủ là ai, nhân vì võ công các ngươi đều không tệ, ai cũng có khả năng. Để xác định rốt cuộc ai là hung thủ, ngày đó ta mang các ngươi đi luyện tập bơi lội lặn biển chính là muốn lợi dụng lúc các ngưoi trầm xuống nước tìm kiếm trong y phục đó xem có món ám khí này không, nhưng tiếc là không tìm được. Ta đoán hung thủ khẳng định cũng nghĩ đến chuyện này, cho nên đã đem giấu ám khi rồi. Nhưng ta lúc đó kỳ thật không biết là hung thủ có tới hai người, cho tới khi ta biết ngươi là hung thủ giết chết Từ Tiểu Bân rồi, mới đoán thì ra hung thủ có những hai người hoặc hơn, ám khi đã chuyển dời qua cho ngươi giữ. Đúng không?"
"Đúng, lúc đó Vương Kim Hoa giết chết Phương Lãng xong, đã lén tìm cách giao ám khí cho ta, để ta nghĩ biện pháp giết chết Từ Tiểu Bân."
Phi Yến kỳ quái hỏi Mạnh Thiên Sở: "Thiếu gia, người vì sao lại biết Chương Dật Lôi là hung thủ vậy?"
"Sau khi Từ Tiểu Bân bị giết, ta kiểm tra vết thương trên đỉnh đầu Từ Tiểu Bân, cũng có dấu trầy sát, cho thấy không có khả năng bị lão ưng mổ chết (Chú: Tác giả đã giải thích, do mỏ ưng làm bằng chất sừng, có độ cứng kém đồng, do đó nếu muốn mổ thủng sọ người có độ cứng bằng với đồng, thì ưng phải bay với tốc độ cực lớn, tác động một lực mạnh và nhanh mới xuyên thủng được. Và nếu lực tác dụng mạnh và nhanh như vậy sẽ gây ra lổ thủng rất ngọn, không thể có vết rách trầy xước gì, giống như dùng cây tăm chọc vào giấy nhẹ thì giấy vẫn thủng nhưng rách, còn mạnh và nhanh thì lổ thủng cực kỳ dứt khoát. Người dịch chú), khẳng định là do cùng một hhung thủ hành thích. Do Từ Tiểu Bân chết trong hắc ám trước bình minh, lúc đó tối đen, lại ở trong rừng, hung thủ không thể ở cự li xa mà phát ám khí lấy mạng hắn, chỉ có thể ở cự li gần đột nhiên ra tay. Võ công Từ Tiểu Bân không tệ, không thể bị vô thanh vô tức giết chết, trừ khi đó là người quen, mà có khả năng là kẻ làm cho Từ Tiểu Bân buông lỏng cảnh giác. Người như vậy đương nhiên có khả năng là nữ nhân nhất - một nữ nhân mà Từ Tiểu Bân thích!"
Tiếu Chấn Bằng giơ ngón tay cái lên khen: "Mạnh đại nhân quả là lợi hại, đầu óc chỉ xoay chuyển một cái đã biết là ai liền, quả là khiến người bội phục! Bội phục thật!"
Mạnh Thiên Sở nói: "Ngươi bớt vuốt mông ngựa đi, ta làm gì mà thần như vậy. Đó chẳng qua là một loại suy luận, là mộtt khả năng có thể nhất trong nhiều loại khả năng, chứ không phải là duy nhất, nếu dùng để định án này là không được, do đó cần phải tìm chứng cứ."
"Thiếu gia nhất định đã tìm ra chứng cứ rồi, mới có thể khẳng định Chương Dật Lôi là hung thủ."
"Đúng, khi ta kiểm tra hiện trường, phát hiện gần hiện trường có một vũng nước nhỏ, nước trong đó đục ngầu. Lúc đó ta rất kỳ quái, và điều đó chứng tỏ nước trong vũng này vừa bị người động qua. Trời sắp sáng mọi người vẫn còn nghỉ ngơi, Vu dịch trưởng và Tô Văn lại canh gác ở hai hướng khác, ai lại động tới nước ở vũng này chứ? Hiển nhiên là không phải Từ Tiểu Bân, nhân vì cho dù hắn có rửa tay sau khi đi giải xong rồi, thì hắn chưa kịp làm điều đó là đã bị giết, không thể. Như vậy, chỉ có một người có khả năng đụng vào chỗ nước này - đó là Chương Dật Lôi gác ở nơi này!"
Phi Yến hiếu kỳ hỏi: "Chương Dật Lôi đụng vào nước lúc này làm gì? Cô ta muốn uống nước hả?"
"Muốn uống nước cũng không thể làm cho nước đục như vậy, mà ả dùng để rửa tay, rửa đi máu dính trên tay!"
"Huyết tích?"
Đúng vậy, trong trời đêm không thể nhìn xa, do đó ả không có khả năng phóng cương trùy giết Từ Tiểu Bân từ xa, mà chỉ có thể tiếp cận bất ngờ hành thích, cho nên trên tay nhất định dính phải máu của người chết."
Tiếu Chấn Bằng nghi hoặc hỏi: "Võ công của Từ Tiểu Bân cao hơn Chương Dật Lôi nhiều, Chương Dật Lôi tiếp cận sao có thể giết được hắn chứ?"
"Nếu là đổi thành người khác thì có thể giết không được, nhưng Chương Dật Lôi có thể. Chương Dật Lôi lợi dụng tình cảm làm cho Từ Tiểu Bân thần hồn điên đảo, ra tay giết hắn một cách bất ngờ. Điều này còn giải thích vì sao trời còn tối vậy mà Tử Tiểu Bân lại đi về phía này để vệ sinh."
Tiếu Chấn Bằng kỳ quái: "Ý tứ của Mạnh đại nhân là Từ Tiểu Bân không phải đi giải vào lúc này, mà là Chương Dật Lôi hẹn ước hắn ra đó, sau đó nhân lúc nồng nhiệt giết chết hắn?"
"Đúng vậy," Mạnh Thiên Sở chuyền đầu nhìn Chương Dật Lôi, "Chương cô nương, ta nói không sai chứ?" Tuy là địch nhân, nhưng Mạnh Thiên Sở khá khách khí trong cách xưng hô.
Hô hấp của Chương Dật Lôi rất cấp xúc, ở ngực đầy máu ói ra, nghe Mạnh Thiên Sở hỏi vậy ngoảnh đầu đi phun phì một cái: "Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!"
Phi Yến lại hiếu kỳ: "Thiếu gia người sao nhìn ra vậy? Chúng em sao không nhìn ra thế nhỉ?"
"Quan sát!" Mạnh Thiên Sở chỉ vào mắt của mình, "Chỉ cần em chú ý quan sát, sẽ phát hiện rất nhiều đìều. Ngày mà bọn họ vừa lên bờ, Chương Dật Lôi cởi giày cho mợ của em mang, cho nên phải đi chân trần, còn Từ Tiểu Bân thì tự cởi giày của mình cho Chương Dật Lôi, Chương Dật Lôi không chịu. Ta chú ý thấy thần tình của Từ Tiểu Bân lúc đó ủ rủ, liền đoán biết là Từ Tiểu Bân nhất mực yêu thầm Chương Dật Lôi."
Dừng lại một chút, Mạnh Thiên Sở nói tiếp: "Nếu như trước đó chỉ là suy đoán CHương Dật Lôi là hung thủ, thì một phát hiện khác đã chứng minh sự suy đoán này của ta."
"Phát hiện giờ?" Mọi người đều nhìn Mạnh Thiên Sở.
"Dấu chân, chuẩn xác mà nói thì đó là một dấu chân trần tàn khuyết!" Mạnh Thiên Sở chỉ vào đôi chân trần của CHương Dật Lôi, "Trong chúng ta để chân trần chỉ có Phương Lãng, Thái Thanh Xung và CHương Dật Lôi. Lúc đó Phương Lãng đã chết rồi, cho nên đi chân trần chỉ còn Thái Thanh Xung và Chương Dật Lôi, và dấu chân tàn khuyết ở cạnh vũng nước đó rất nhỏ, hiển nhiên không phải là Thái Thanh Xung chân to, mà là của Chương Dật Lôi (Nữ tử cổ đại đều bó chân cho nhỏ), cho nên người rửa tay máu bên vũng nước đọng chính là Chương Dật Lôi, hay hung thủ giết Từ Tiểu Bân chính là cô ta!"
Chương Dật Lôi lạnh lùng nói: "Không sai, là ta giết đó, tên sắc quỷ này nghe ta hẹn ra nói chuyện, mừng như bắt được vàng, vừa đến nơi là ôm ta hôn loạn, còn động tay chân, sau đó lại gấp gáp khom người cởi khố. Nhân cơ hội này, ta đâm một trùy cho hắn chết tốt!"
Chính xác! Trong tình huống bị lửa dục làm cho đầu hôn não mê, mất hết thần chí, lại trong hắc ám chẳng nhìn thấy gì, lại tuyệt không ngờ là người mình yêu mến lại sát hại mình, hơn nữa nơi trúng chiêu là đỉnh đầu yếu hại... tổng cộng nhiều nhân tố lại, Chương Dật Lôi đã nhất cử thành công.
Phi Yến hỏi: "Thiếu gia, nếu như người đã phát hiện hung thủ là Chương Dật Lôi, sao không hạ lệnh bắt ả?"
Mạnh Thiên Sở cười khổ: "Lúc Phương Lãng bị giết, Chương Dật Lôi nhất mực ở ngoài biển làm đồ gốm không rời đi đâu. Cho nên, giết Phương Lãng khẳng định không phải là cô ta, nhưng hung thủ giết chết Phương Lãng và giết chết Từ Tiểu Bân sử dụng cùng loại hung khí, mà loại hung khí này rất đặc biệt, đặc chế ra, cho nên hung thủ giết chết hai người này rất có thể là hai kẻ khác nhau và cùng là đồng bọn. Như vậy có nghĩa là, ngoại trừ hung thủ là Chương dật Lôi, còn có người khác nữa. Nhưng người này rất giảo hoạt, giết chết Phương Lãng mà không để lại dấu vết gì, cho nên ta không có cách xác định rốt cuộc ai là hung thủ. Lúc đó đối tượng hoài nghi chủ yếu là Vu dịch trưởng, Vương Kim Hoa và Tô Văn."
Tiếu Chấn Bằng hơi có vẻ đắc ý dương dương, nói với Thái Thanh Xung: "Nghe rõ chưa? mạnh đại nhân quả là hết lòng tin tưởng hai chúng ta đó!"
Thái Thanh Xung gật đầu lia lịa, ra vẻ thụ sủng mà kinh.
Mạnh Thiên Sở lắc đầu lia lịa: "Không phải là đặc biệt có lòng tin với hai ngươi, mà là vì võ công của hai ngươi ta đã thấy qua, cho dù đột nhiên tập kích phát ra ám khí cũng không thể giết được Phương Lãng."
Hai người vô cùng ngượng ngập. Họ không hề biết là lúc trước khi Tiếu Chấn Bằng, Thái Thanh Xung và mọi người bị Tả Giai Âm đánh một trận ở trước tửu lâu, Mạnh Thiên Sở ở lầu hai nhìn rõ hết, cho nên rất hiểu võ công họ đến trình độ nào.
Để che giấu sự ngượng ngập, Tiếu Chấn Bằng quay sang đá Chương Dật Lôi một cước, hỏi: "Tô Văn có phải là do các ngươi giết?"
"Là Vương Kim Hoa giết, nhân lúc hắn cúi người tìm lão ưng đó, giống như lần giết Phương Lãng, Vương Kim Hoa đã từ xa phát trùy giết hắn, sau đó thu hồi cương trùy, khiến cho các người cảm thấy dường như là con lão ưng đó vừa mới mổ."