"Đừng lo lắng, phu nhân của ông không sao đâu," Mạnh Thiên Sở an ủi: "Lão nhân gia, ông vì sao biết người nhà đó vì sao cho vợ ông nhiều bạc như vậy không?"
Lão nhân lắc đầu: "Tôi không biết, bà ấy chỉ cho tôi biết nhà đó rất rộng rãi, cho tới hai lượng bạc. Còn túi bạc lớn đó vì sao mà có thì tôi thật không biết."
Nhìn thần tình của ông ta dường như là không nói xạo.
Chẳng mấy chốc, Mộ Dung Huýnh Tuyết đã nấu cháo xong, còn hái từ vườn bên ngoài chút rau bỏ vào trong đó, khiến nồi cháo thơm tho vô cùng. Nàng múc một chén cháo bón cho ông lão.
Chiếu cố bệnh nhân đối với Mộ Dung Huýnh Tuyết mà nói thì đã thành thạo quá rồi. nàng cẩn thận thổi cho cháo nguội rồi mới bón cho lão nhân.
Mạnh Thiên Sở nhìn lão nhân yếu ớt, thầm nghĩ ông lão bệnh nặng như vậy, bà đỡ thoáng một cái đã thu quá nhiều bạc như vậy để mua chuộc bà ta làm chuyện gì đó. Chuyện này e rằng không phải đơn giản chỉ là tiếp sinh. Bà đỡ vì người chồng bệnh nặng của mình, đối mặt với số bạc hối lộ lớn đương nhiên là không thể cự tuyệt. Xem ra trực giác của hắn đã đúng, án này không đơn thuần là án sai sót về trị liệu, cũng không phải sơ sót nghề nghiệp, mà là có ẩn tình khác.
Ẩn tình này rốt cuộc là gì? Bà đỡ thà chết không chịu nói, ông lão không biết, tra ra thế nào đây? Cần phải tìm manh mối mới thôi.
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người trở về nha môn, liền thấy cấm tốt trực ban ở đại lao hoảng hốt chạy đến, vừa nhìn thấy Mạnh Thiên Sở đã mừng rỡ nói: "Sư gia, đang gấp tìm ngài đây. Không xong rồi, bà đỡ Tào thị e là không ổn rồi!"
Mạnh Thiên Sở cả kinh vội hỏi: "Chuyện sao thế?"
"Tào thị dường như đã phạm phải bệnh gì đó, mắt trợn lên, người không ngừng co giật, đã gọi lang trung rồi. Nói là e rằng không xong."
"Mau đưa ta tới!" Mạnh Thiên Sở vội vã chạy về phía đại lao. Bà đỡ đột nhiên phát bệnh lúc này, hơn nữa bệnh vô cùng trầm trọng, chẳng lẽ chỉ đơn giản là xảo hợp thôi sao?
Đến khu phòng giam dành cho nữ, do nữ phạm nhân không nhiều (cổ đại ngoại trừ mưu phản và án mạng đặc biệt nghiêm trọng ra, nữ phạm thường không bị giam), bà đỡ bị giam một mình trong lao phòng.
Lao phòng đang có mấy cấm tốt vây quanh, một lang trung đang từ lao phòng bước ra, thấy Mạnh Thiên Sở liền vội thi lễ, thì ra là lão lang trung Tằng Cổ Nhân của "Thảo hương dược điếm" đã từng trị thương cho Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở vội hỏi: "Tào thị bệnh tình thế nào?"
Tằng lang trung lắc đầu: Bệnh nhập vào tạng phủ rồi, không cách gì cứu trị được."
"Bệnh gì?"
"Không rõ, khi lão hủ đến thì bà ta đã không thể trả lời, do đó rất khó phán đoạn."
Mạnh Thiên Sở biết trung y thường chú trọng "vọng văn vấn thiết" (Chú: Đây gọi là tứ chẩn, bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y, bao gồm nhìn, nghe, hỏi, sờ. ND) Rất nhiều tình huống thầy thuốc cần phải dựa vào sự tự thuật lại bệnh tình của bệnh nhân mà đưa ra phán đoán. Tào thị không cách gì nói chuyện, hiện giờ trong tình huống không có kỹ thuật chuẩn đoán hiện đại trợ giúp, lang trung có giỏi cách mấy cũng nhất thời không có cách gì chuẩn đoán ra đó là bệnh gì.
Mạnh Thiên Sở tiến vào lao phòng, cấm tốt vội đứng dậy lui ra hai bên.
Mạnh Thiên Sở cúi người xuống, tử tế quan sát triệu chứng của Tào thị, phát hiện quai hàm của bà ta nghiến chặt, bệnh có tình bùng phát, co giật và tê cứng cơ bắp, hai mắt đúng tròng, con ngươi khuyếch tán, hô hấp ngắn và gấp, môi bầm tím, miệng sùi bọt mép.
Mạnh Thiên Sở khẽ gọi: "Tào thị, bà có nghe ta nói không?"
Tào thị vẫn hô hấp gấp gáp y như cũ, hai mắt trợn ngược nhìn thẳng, chẳng nói ra lời.
Từ từ hô hấp của Tào thị biến chậm lại, thở ra nhiều mà hít vào chẳng bao nhiêu, lúc dừng lúc tiếp, thân hình không ngừng co giật. Tiếp theo đó, mọi thứ đầu dừng hẳng, mắt bà ta chớp chớp, quay sang Mạnh Thiên Sở như đang cố nhận ra hắn là ai.
Thấy tình cảnh này, lòng Mạnh Thiên Sở chợt trầm hẳn. Hắn biết Tào thị có khả năng là đang hồi quang phản chiếu (trạng thái tỉnh dậy trước lúc chết), mạng chỉ còn trong khoảng khắc, vội ghé vào tai bà ta nói nhanh: "Tào thị, ta là Mạnh sư gia. Ta đã đến nhà bà, nếu bà chết, thì người chồng nằm liệt giường của bà làm sao đây?"
Tào thị đột nhiên giơ tay chụp lấy cánh tay của Mạnh Thiên Sở, môi run run hàm hồ nói không thành tiếng: "Cái... bô...." rồi thân người ưỡn lên, xong từ từ mềm oặt xuống, không động đậy gì nữa.
Cái bô? Mạnh Thiên Sở nhất thời không kịp phản ứng gì. Sau khi kiểm tra, hắn xác định Tào thị đã tử vong.
Trong các trường hợp thường thì chỉ có tai biến mạch máu não mới gây đột tử thế này, nhưng từ các đặc trưng vừa rồi mà xét, thì dường như Tào thị không phải là đột tử vì tật bệnh, mà là trúng độc.
Ánh mắt của Mạnh Thiên Sở dừng lại trong chén đặt ở góc phòng giam. Trong đó còn chút thực vật lưu lại. Hắn lấy tiến hành thật nghiệm trên sinh vật, cho phần thức ăn đó đổ vào cổ họng con vịt, chẳng mấy chốc con vịt đã co giật chết tốt.
Thức ăn quả nhiên có độc!
Lao đầu hoảng sợ quỳ sụp xuống, dập đầu lia lịa, nói là bản thân quản giam không nghiêm, tội đáng vạn chết.
Mạnh Thiên Sở trầm giọng hỏi: "Từ chiều tới giờ có ai đến thăm Tào thị không?"
"Có... có ạ, có một nữ tử trẻ tuổi, trời sắp tối rồi có đến thăm."
"Phạm nhân chưa xử không được thăm nom, ngươi không biết sao?" Mạnh Thiên Sở biết rõ người của lao phòng chỉ cần có chút tiền là chẳng quản gì phạm nhân đã xử hay chưa xử cả.
Lao đầu lạy lia lịa: "Dạ, tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân nhất thời hồ đồ, thật là đáng chết..."
"Nữ tử đó là người gì của Tào thị? Khi đến mang theo cái gì cho Tào thị?"
"Nữ tử đó nói là bà con thân thích xa của Tào thị, mang đến cho Tào thị chút gì đó ăn, chẳng ở bao lâu thì đi ngay."
"Bà con xa?" Mạnh Thiên Sở nghĩ, không lẽ nào, Tào thị này vừa bị giam, sao có bà con thân thích biết mà đến thăm được?
"Đúng vậy, khi đến cô ta còn mang theo hộp thức ăn, tôi còn kiểm tra nữa, đều là thức ăn đạm bạc." Truyện Tiên Hiệp - -Y
"Nữ tử đó dáng dấp thế nào?"
"Không... không nhìn thấy, ả che mặt bằng mạng."
"Vô tích sự! Đi vào thăm mà ngươi không nhìn rõ tướng mạo đã cho vào, có lý nào như vậy?"
Lao đầu lạy như tế sao: "Nữ tử này nói là chưa xuất các (lấy chồng), không thể lộ mặt gặp người. Tiểu nhân cẩn thận cứ đi theo ả, suốt quá trình thăm nuôi tiểu nhân đều ở bên cạnh. Nữ tử đó chỉ đặt hộp đồ ăn xuống, không nói gì đã đi ngay."
"Bà đỡ có nói gì không?"
"Cũng không nói, bà đỡ dường như đang ngủ mê... sư gia, tiểu nhân bị ma đưa lối quỷ đưa đường, cầu sư gia tha mang a!"
"Ngươi thành thật khai, là nữ tử đó cho người cái gì?"
"Cho tôi... cho tiểu nhân một đĩnh hoàng kim..."
A! Hèn gì chẳng bị ma đưa lối quỷ đưa đường, chẳng qua là tác dụng của vàng ròng thế thôi. Mạnh Thiên Sở hừ lạnh: "Vậy hoàng kim đó đâu?"
"Ở... ở nơi ở của tiểu nhân...."
Mạnh Thiên Sở ra lệnh cho Vương bộ đầu áp giải lao đầu về nhà lấy đĩnh vàng đó, mang đến cầm xem bên dưới một hồi.
Lao đầu tham tài phạm pháp, dẫn tới phạm nhân trọng yếu bị đầu đọc chết. Mạnh Thiên Sở hạ lệnh bắt y trị tội, không thu tang vật.
Mạnh Thiên Sở lại đắn đo suy nghĩ vì sao vừa rồi Tào thị lại nói đến "Cái bô". Tào thị trước khi chết đề cập đến cái này là có ý gì? Tào thị biết mình sẽ chết trong chốc lát, sự tình quan tâm nhất vì sao lại là một cái bô vậy? Thường thì người trước khi chết quan tâm nhất phải là thân nhân của họ chứ?
Thân nhân? Mạnh Thiên Sở đột nhiên nhớ tới lão nhân bệnh nặng trên giường, còn có cái bô cũ kỹ ở bên giường của lão nhân, mắt đột nhiên sáng bừng, đứng phắt dậy. Hắn dẫn Vương bộ đầu, Mộ Dung Huýnh Tuyết và mọi người quay lại nhà Tào thị. Trên đường, Mạnh Thiên Sở đặc biệt đi vòng qua "Thảo hương dược điếm" gọi Tằng lang trung theo cùng.
Vẫn căn phòng xám xịt tiêu điều đó, vẫn lão nhân nằm liệt trên giường đó, và ông ta thở lấy hơi lên khi họ tiến vào, có lẽ là bất ngờ.
Mạnh Thiên Sở mang cái bô mang đến góc tường, cho Tằng lang trung xem bệnh cho ông lão. Xem xong, Tằng lang trung nói lão nhân bệnh rất nặng, cần phải trị liệu ngay, và lập tức kê đơn cho ba ngày thuốc, bảo dược đồng về bốc thuốc nấu rồi mang đến.
Mạnh Thiên Sở gọi Tằng lang trung ra vườn, dặn phải trị cho lão nhân hết bệnh. Tằng lang trung không dám hứa ngay, cuối cùng mới ráng làm mặt dày thưa rằng lão nhân bệnh rất nặng, nếu muốn trị tốt e là phải phí năm sáu chục lượng bạc tiền thuốc. Nếu ít tiền, thì nễ mặt Mạnh sư gia có thể miễn cũng được, nhưng số thuốc này quá mắc, bản thân ông ta không cách gì trị liệu miễn phí, nhưng nếu thế thì e là ông lão gánh vác không nổi.
Mạnh Thiên Sở cười, hạ giọng báo cho Tằng lang trung biết rằng đừng coi ông lão này ở ngoài quá cùng, thật ra là có rất nhiều tiền, không cần lo tiền thuốc. Ngày mai đưa thuốc tới, lão nhân nhất định sẽ trả tiền.
Tằng lang trung mừng rỡ, đáp ứng nhất định trị tốt cho lão nhân. Mạnh Thiên Sở lại ủy thác cho ông ta đưa một phụ nữ tay chân nhanh nhẹn cần cù chịu khó đến chiếu cố cho sinh hoạt của lão nhân, phí dụng lão nhân sẽ thanh toán.
Tằng lang trung đáp ứng, vội vã về nấu thuốc và cho người tới chăm sóc.
Mạnh Thiên Sở trở về phòng, Mộ Dung Huýnh Tuyết đã đem y phục dơ của lão nhân vào trong bồn gỗ, bắt đầu đổ nước chuẩn bị giặt. Vương bộ đầu cũng vội giúp chỉnh lý căn phòng. Lão nhân nằm trên giường, mắt mũi kèm nhèm cảm ơn mãi.
Mạnh Thiên Sở bảo hai người không cần phải cực khổ làm gì, vì hắn đã thuê người tới chiếu cố lão nhân, và bảo hai người ra trước, nói hắn có chuyện muốn đơn độc hỏi lão nhân.
Mộ Dung Huýnh Tuyết và Vương bộ đầu vội bỏ đồ đạc gác việc qua một bên, ra ngoài đóng cửa lại.
Mạnh Thiên Sở không gấp cùng ông lão nói chuyện, mà cầm cái bô ở góc tường đi ra nhà sau đến chỗ hố xí đổ đi, lấy nước trong bồ rửa sạch nó.
Vừa rồi hắn đặt cái bô vào góc tường đã phát giác trọng lượng của nó có vấn đề. Hiện giờ lại cầm cái bô không thử ước lượng sức nặng, vẫn phát hiện không ổn, vì cái bô này nặng hơn những cái cùng thể tích khác nhiều.
Hắn lật cái bô lên, tử tế tra xét, quả nhiên thấy độ dày của bô có vấn đề, hiện nhiên là có tầng bên trong.
Hắn tìm một cái đao nạy ra, vừa nhìn đã thấy có một lớp hai ngăn, trong có chứa một gói giấy dầu màu hồng, lấy ra đặt trên đất, mở sợi dây gói giấy dầu mở ra, bên trong quả nhiên là có một trăm năm chục lượng bạc trắng!
Hèn gì Tào thị trước khi chết nói đến cái bô. Thì ra bà ta còn giấu dưới bô nhiều bạc như vậy, sợ mình chết rồi, chồng không có tiền trị bệnh.
Số bạc này khẳng định là gần đây mới thu được, nếu không thì Tào thị đã sớm trị hết bệnh cho ông lão rồi. Mạnh Thiên Sở vốn đoán bà đỡ sở dĩ liều chết không khai khẳng định là có mục đích. Và mục đích này lúc đầu hắn không biết, sau đó khi đến nhà bà ta, đã đại khái đoán ra là có khả năng liên quan đến lão nhân bị bệnh nằm trên giường này.
Tào thị rất thông minh. Bà ta biết mình dù có khai cũng không thoát khỏi cái chết. Bà ta kỳ thật nhận tới 200 lượng bạc, và Vương bộ đầu chỉ tìm ra 50 lượng giấu trong khạp gạo, 150 lượng giấu trong bô chẳng bị tra ra. Và 150 lượng này cũng đủ cho chồng bà ta chữa bệnh và sống khỏe đến cuối cuộc đời. Do đó, bà ta quyết định thà chết không khai, đem số tiền này ẩn đi, hi vọng sau này có cơ hội đem chuyện này cho chồng biết. Thật không ngờ là chưa kịp nói thì đã bị người hạ độc chết rồi.
Trước khi chết, bà ta không còn cách nào khác chỉ đành đem chuyện này cho Mạnh Thiên Sở biết, có lẽ là hi vọng Mạnh Thiên Sở có thể giúp chồng bà ta.
Và thực sự thì bà ta đã tìm đúng người. Mạnh Thiên Sở đoán được điều này, nên mới bảo Tằng lang trung không cần lo không đủ tiền trả cho thuốc chửa bệnh. Kỳ thật, nếu như đoán sai, không phát hiện được tiền bạc do Tào thị giấu đi, thì Mạnh Thiên Sở cũng quyết định xuất tiền của mình ra trị bệnh cho chồng Tào thị. Hiện giờ tiền đối với hắn đã không còn là vấn đề gì nữa rồi.
Mạnh Thiên Sở cầm lấy bạc, lật qua lại xem kỹ, ngưng thần ngẫm nghĩ, mặt lộ nụ cười.
Trở về phòng, Mạnh Thiên Sở đặt bao bạc lên giường cạnh lão nhân, nói: "Lão nhân gia, đây là bạc do phu nhân ông tiếp sanh dành dùm nhờ ta chuyển giao cho ông, để ông trị bệnh và chiếu cố cho sinh hoạt sau này, tổng cộng có 150 lượng."
Lão nhân vừa kinh vừa mừng: "Vậy nương tử ta đâu?"
"Bà ta... bà ta đi về phía nam rồi, nhất thời không thể quay lại."
Thần tình lão nhân ảm đạm hẳn đi, môi run run: "Tôi... tôi biết rồi... đa tạ ngài, sư gia..."
"Ông đừng lo lắng, chờ ông khỏi bệnh rồi, phu nhân của ông sẽ trở lại thôi. Ta đã an bài Tằng lang trung xem bệnh cho ông, còn thế ông thuê một phụ nữ đến chiếu cố cho ông, không cần lo lắng."
Rời khỏi nơi ở của Tào thị, Mạnh Thiên Sở cùng mọi người trở về nha môn.
Vừa về tới nơi, bộ khoái do Mạnh Thiên Sở cử đến Hác phủ hóa trang theo dõi thám thính tin tức đã báo về một tin tức kinh người: Hác gia đã xảy ra chuyện rồi. Nha hoàn tên là Tiểu Hồng nhất mực hầu hạ cho nguyên phối phu nhân Ngô Tiểu Muội của Hác Thiên Bảo đã nhảy xuống giếng chết rồi!
Một nha hoàn chịu không nổi khổ nhảy xuống giếng tự vẫn rồi! Trong vương triều phong kiến, đó là một chuyện hết sức bình thường. Nếu chủ nhân có lòng tốt thì cho người nhà của nha hoàn chút bạc chôn cất, hoặc tự mua cái quan tài gỗ xấu mua phần đất chôn thây. Gặp chủ ác, quẳng ra bãi tha ma cho chó ăn cũng là chuyện thường, do đó người ta thường không báo quan.
Rất may Mạnh Thiên Sở đã bảo Vương Dịch phái bộ khoái hóa trang đến phục ở phủ của Hác Thiên Bảo thám thính tin tức.
Mạnh Thiên Sở vội mang theo Mộ Dung Huýnh Tuyết, Vương bộ đầu và các bộ khoái vội vã đến Hác phủ.
Bà chủ Thúy Liên của Hác phủ được gác cổng bẩm báo vội ra nghênh tiếp, thần tình hơi ngạc nhiên: "Là sư gia a, ngài sao đến rồi?"
"Sao hả? Không hoan nghênh sao?"
"Sư gia nói gì thế, nô gia sao dám không hoan nghênh chứ. Nô gia nhất mực mong chờ sư gia ngài tới, cao hứng còn không kịp nữa đây này!"
"Vậy thì tốt, lão gia nhà cô và quản gia đâu?"
"Sau khi các vị đi rồi, lão gia nhất mực bệnh dậy không nổi, tối qua cả đêm không ngủ, nên trời vừa sáng là Trấn quản gia là đi thỉnh y sư, còn chưa về."
"Ừ, nghe nói phủ của các người chết một nha hoàn, phải không?"
"... ai da...! Tôi vốn cho đó chẳng phải là chuyện lớn gì, làm nhọc đến sư gia đại giá quang lâm thế này thì ra là chuyện đó. Ai! Con nhỏ Tiểu Hồng đó chết rồi, bình thường nó là đứa cơ linh nhanh nhẹn, sao lại phạm phải chuyện ngu ngốc này chứ! Cũng không biết nó nghĩ không thông chuyện gì, tự nhảy xuống giếng chết, hôm nay người hầu lấy nước mới phát hiện. Sau khi nói cho lão gia biết, lão gia bảo con bé Tiểu Hồng này rất là đáng thương, đang chuẩn bị mua cổ quan tài chôn đó."
"Hắc hắc, lão gia các người bụng dạ tốt quá ha, đưa ta đi coi thi thể của nha hoàn bị chết ngộp đó xem."
Thúy Liên hơi do dự, rồi mỉm cười gật đầu, đưa cả bọn tới phòng đặt thi thể của nha hoàn Tiểu Hồng.
Mạnh Thiên Sở mở tấm bố che thi thể ra, quan sát một lượt, thấy ở miệng mũi sùi bọt, thi ban nhạt màu, da dẻ có dạng da gà, biểu hiện chết vì ngộp nước rất rõ, sau não có một vết thương tét da.
Mạnh Thiên Sở quyết định tiến hành giải phẩu thi thể.
Hác Thiên Bảo nằm trên giường bệnh đương nhiên không ý kiến gì, chỉ có tiểu thiếp Thúy Liên đề ra yêu cầu ít nhiều khiến người ta bất ngờ: ả muốn ở bên cạnh quan sát cuộc giải phẩu.
Khi giải phẩu thi thể thuộc các án hình sự, người nhà của nạn nhân thường không được ở kế bên quan sát. Nhưng Mạnh Thiên Sở đối với yêu cầu trên chỉ cười cười, gật đầu đồng ý.
Kinh qua giải phẩu, phát hiện phổi trương nước, cắt phổi thấy có một lượng dịch thể lớn màu hồng nhạt ứa ra, đường tiêu hóa cũng có một lượng nước uống do chết ngộp, xác nhận nguyên nhân tử vong là ngộp thở dưới nước rồi mới chết (chứ không phải chết rồi bị quẳng xuống nước).
Ngoài ra, trong tử cung của thi thể phát hiện thai nhi khoảng ba tháng, đã tử vong.
Giải phẩu biết được nha hoàn này đã có mang, trước đó đã bị người đánh vào hậu não, nhưng không dẫn đến vỡ xương sọ hay là xuất huyết trong não, nguyên nhân tử vong chỉ là ngộp nước mà chết.
Toàn bộ quá trình giải phẩu thi thể được Mộ Dung Huýnh Tuyết ghi lại hết.
Lúc Mạnh Thiên Sở giải phẩu, Thúy Liên đứng xa xa ở cửa nhìn, thỉnh thoảng bịt miệng có vẻ như rất muốn nôn. Khi nghe Mạnh Thiên Sở bảo Mộ Dung Huýnh Tuyết ghi lại chuyện đã phát hiện trong tử cung của người chết có thai nhi lớn ba tháng tuổi, thần tình vô cùng khó coi.