Nạp Thiếp Ký 3

Chương 135: Chương 135: Lấy độc trị độc




Lần trước Mạnh Thiên Sở mang một bao kim ngân lớn đi như muối bỏ biển, Hạ phu nhân chẳng có câu oán trách nào. Hiện giờ phải cầm cố đồ trang sức để lấy tiền cho Mạnh Thiên Sở đút lót, hiển nhiên tiền trong nhà đều đã hết sạch, hiện giờ chỉ còn đồ trang sức mà thôi.
Mạnh Thiên Sở chua xót vô cùng, chẳng nói được câu gì, đưa mắt nhìn Hạ phu nhân được bọn nha hoàn dìu loạng choạng bước ra cửa, xong rồi mới dặn dò Tưởng lang trung coi sóc Hạ Hồng, còn mình thì cùng Tả Giai Âm ra ngoài đến phòng cách vách thương lượng.
Không chờ Mạnh Thiên Sở mở miệng, Tả Giải Âm đã giành nói trước: "Ta mang cây dọc tẩu vào cung gặp hoàng thượng, cầu tình cho huynh, thỉnh hoàng thượng miễn tội cho Hạ bá phụ!"
Mạnh Thiên Sở thở dài: "Xem ra chỉ còn biện pháp đó là hữu dụng nhất. Tên cẩu thái giám Ôn Tuyền này dù có dùng núi vàng cũng điền không đầy (Chú: Tác giả chơi chữ, ôn tuyền = suối nước nóng. ND)."
Mạnh Thiên Sở không biết rằng đấy chính là những cách hay dùng của cẩm y vệ và đông hán. Chúng trước hết kéo dài án, để người ta có hy vọng, không ngừng tống tiền, chờ tiền người ta sạch rồi, không có gì để tống thì mới ra tay hại chết luôn, cả tài lẫn mạng đều mất. Chúng vừa có tiền vừa được hoàng thượng vừa lòng, trong khi người ta chẳng có biện pháp gì. Trong thời kỳ Minh Thành Tổ, Kỷ Cương rất giỏi sử dụng chiêu này.
Tả Giai Âm cầm dọc tẩu vội vã ra khỏi cửa, đi thẳng hoàng cung.
Mạnh Thiên Sở trở về đại đường, Hạ phu nhân đã vào nội đường thu thập đồ trang sức đi cầm cố. Vừa rồi sau khi bị nổi hoảng sợ dày vò, Hạ Hồng bị cơn giận công tâm, lại hôn hôn trầm trầm bất tỉnh nhân sự.
Mạnh Thiên Sở lại kiểm tra Hạ Hồng thêm một lượt, rất may là thương thế chưa hề ác hóa. Lần này, Tả Giải Âm nhanh chóng quay về, dưới nách kẹp cây dọc tẩu, mặt đầy vẻ thất vọng. Mạnh Thiên Sở vừa nhìn thấy thì lòng đã lạnh đi phân nửa. Quả nhiên, Tả Giai Âm cho Mạnh Thiên Sở biết, hoàng thượng hôm nay vừa sớm đã đến thái miếu để chuẩn bị truy phong cha mình làm hoàng đế, ba ngày sau cử hành khánh điển, trai giới ở thái miếu ba ngày, sự tình thiên hạ đều giao cho ti lễ giám và nội các xử lý. Tại Y
Hoàng thượng tắm gội trai giới ở thái miếu, bế môn tụng kinh ba ngày, người ngoài không gặp được. Như vậy có nghĩa là trước ngày đình trượng bệ hạ sẽ không xuất quan. Do đó Tả Giai Âm cũng không gặp được, chỉ có thể trở về nghĩ biện pháp khác.
Mạnh Thiên Sở thở dài một tiếng: "Chẳng lẽ ông trời thật không có mắt hay sao?"
Tả Giai Âm đặt dọc tẩu lên bàn, dịu giọng an ủi: "Huynh đừng gấp, mọi người đều biết huynh đã tận tâm rồi."
Mạnh Thiên Sở lắc lắc đầu, ngơ ngẩn nhìn cây dọc tẩu trên bàn, đột nhiên, một ý niệm chợt hiện lên trong não!
....
Hạ phu nhân đem mọi thứ trang sức đáng tiền của mình đi cầm cố hết, bao quát các những bức họa cổ thu giữ bấy lâu nay. Ngoại trừ phong ốc và những vật nặng, nhưng gì có thể cầm đều cầm hết, lại được một bao vàng bạc lớn nữa, so với lần trước còn nhiều hơn đưa cho Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở thấy Hạ phu nhân chỉ mới mấy thời thần mà già cả đi rất nhiều, biết là mấy ngày nay lão thái thái cả xác lẫn hồn đều bị dằn vặt đày đọa quá nhiều.

Tiếp lấy bao vàng bạc lớn đó, Mạnh Thiên Sở chỉ biết tự tin nói rằng: "Lão nhân gia người hay chờ tin vui của con!"
Mạnh Thiên Sở bảo Tả Giai Âm ở nhà lo liệu chiếu cố Hạ lão gia, còn mình thì ngồi xa ngựa mạng theo bao kim ngân lớn và cái giỏ đặc sản tươi của Hàng châu mang theo trong lần bát bách lí gia cấp vừa rồi. Hắn đến phủ của ti lễ giám đệ nhị bỉnh bút thái giám, lý hình bá hộ Ôn Tuyền Ôn công công của Đông hán.
Lần này sự tình làm rất nhanh, đem mang tiền đi nộp mà, nhất định là rất nhanh.
Mạnh Thiên Sở rời khỏi phủ Ôn tuyền với hai tay không, ngồi xe ngựa trở về Hạ phủ.
Hạ phu nhân đưa mắt thăm dò , Mạnh Thiên Sở chỉ nói: "Ôn công công nhận lễ rồi, đáp ứng sẽ ở trước mặt hoàng thượng dùng lời nói tốt mấy câu, bảo chúng ta hãy yên tâm, ông ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp để tha cho tính mạng của lão nhân gia người."
Hạ phu nhân thở dài một hơi, tuy lần trước Ôn tuyền Ông công công cũng đã đáp ứng rồi, nhưng kết quả cuối cùng vẫn trở mặt không nhận người, chỉ hy vọng lần này sẽ có kết quả như mong muốn.
Mạnh Thiên Sở tuy là nói như vậy với vẻ mặt rất nhẹ nhỏm, nhưng trong thâm tâm thì nặng như gông, và cồn cào như dầu sôi lửa bỏng vậy.
Trời tối rồi, đèn sáng rồi, đêm tối rồi, Ôn công công vẫn không phái người đến áp giải Hạ Hồng đi. Hạ phu nhân cuối cùng cũng bớt lo.
Nhưng Mạnh Thiên Sở lại càng khẩn trương hơn. Hắn không biết biện pháp của mình có hữu hiệu hay không, điều này dường như đem mọi thứ đánh vào một ván bài, ván bài này mà thắng, thì không những số tiền đã thua hết trước đó có thể gỡ lại, mà còn kiếm thêm được một món hời lớn. Nhưng mà, con bài tẩy còn chưa lộ diện, thứ lo lắng này chẳng cần nghĩ cũng biết.
Tối qua chịu đựng suốt một đêm không chợp mắt, Mạnh Thiên Sở, Tả Giai Âm và Tưởng lang trung đều chịu không nổi. Sau khi Mạnh Thiên Sở kiểm tra thêm lần nữa, thương thế Hạ Hồng vẫn ổn định, không có triệu chứng ác hóa, liền quyết định luân lưu ngủ một chút. Mạnh Thiên Sở bảo bọn nha hoàn cứ một thời thần thì gọi hắn dậy để kiểm tra qua một lượt biểu hiện sự sống của Hạ Hồng, không có gì mới ngủ tiếp.
Hắn cứ chịu dằn vặt như thế cả đêm, số huyết truyền đã đủ, hiện giờ phải coi việc tiêu viêm và chất điện giải trong thân thể điều hòa như thế nào. Do không có thuốc men hiện đại, nhưng cái này chỉ hi vọng vào y thuật của Tưởng lang trung mà thôi.
Sáng hôm sau, Hạ Hồng tỉnh dậy lần nữa, phát hiện mình còn nằm ở nhà, lộ ra biểu tình vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Mạnh Thiên Sở an ủi ông ta chuyện đã lo liệu xong, sẽ không có ai đến làm phiền nữa, bảo ông ta an tâm dưỡng thương. Tuy nói lời này mà trong lòng Mạnh Thiên Sở chẳng chắc cú gì, nhưng hắn biết, lúc này thứ Hạ Hồng cần nhất là lòng tin có thể sinh tồn. Nếu như thứ này cũng mất đi, thì sinh mệnh nguy hiểm phi thường.
Chớm trưa, giữa trưa, xế chiều từ từ qua, mọi chuyện vẫn bình tĩnh như nước. Hạ phu nhân và Tả Giai Âm vừa cao hứng vừa khẩn trương, sợ đột nhiên có vô số quân sĩ tiến vào đem Hạ Hồng đi đình trượng.
Cho đến tối, cuối cùng có ngừơi đến, nhưng đó không phải là binh sĩ, mà là hai tiểu thái giám trong phủ của Ôn công công. Tiểu thái giám dẫn đầu tươi cười vui vẻ nói với Mạnh Thiên Sở: "Mạnh gia, công công chúng tôi thỉnh ngài đến phủ chơi một chút."

Ôn Tuyền thỉnh Mạnh Thiên Sở đến làm khách. Hạ phu nhân và Tả Giai Âm đều kinh ngạc, không biết tên Ôn Tuyền này đang giở trò gì. Chỉ có Mạnh Thiên Sở là mừng như điên trong lòng, vì điều này cho thấy kế hoạch của hắn đã thành công một phần lớn.
Tả Giai Âm hạ giọng nói với Mạnh Thiên Sở: "Ta đi với huynh!" Mạnh Thiên Sở tuy biết âm mưu của mình có khả năng là đã thành công, giống như đang sờ ngón tay vào con bài tẩy, cảm giác như đã tìm thấy được con bài mình muốn tìm, nhưng dù gì cũng chưa lật bài lên. Mọi thứ hiện tại đều là suy đoán. Nếu như có vị thiên sư Tả Giai Âm này có mặt, lại có con vương bài này, như vậy cũng được thêm một phần đảm bảo, Ôn Tuyền sẽ không dám làm quá, cho nên hắn gật đầu ngay.
Nghênh tiếp Mạnh Thiên Sở chỉ có một cái kiệu, do đó Tả Giai Âm ngồi kiệu của Hạ gia theo hắn đến phủ của Ôn Tuyền.
Xuống kiệu tiến vào trong phủ, tiểu thái giám không hề dẫn họ vào phòng khách, mà đi thẳng vào hậu đường.
Tả Giai Âm vô cùng kinh ngạc, Mạnh Thiên Sở thì lòng càng chắc cú hơn, thậm chí đắc ý làm mặt xấu với Tả Giai Âm. Tả Giai Âm không minh bạch Mạch Thiên Sở vì sao lại cao hứng như vậy, lúc này không phải lúc hỏi, nhưng xem vẻ của hắn như vậy dù sao cũng hơn nhiều so với vẻ mặt sầu khổ nhăn nhó.
Phủ của Ôn Tuyền lớn hơn của Hạ Hồng nhiều, cũng hào hoa khí phái hơn. Dù gì thì đây cũng là ti lễ giám bỉnh bút thái giám được tin dùng trước mặt hoàng thượng, là nhân vật số ba của Đông hán, lại không biết là đã bóc lột vơ vét của dân bao nhiêu rồi.
Xuyên qua vô số lâu đài đình các, cầu thang cửu khúc, cuối cùng họ cũng đến hậu đường đầy hương hoa cẩm tú.
Tiểu thái giám trước hết mời hai người vào phòng khách sau ngồi một chút, rồi chạy vào phòng bẩm báo, lát sau đi ra thưa: "Mạnh gia, thiên sư, thỉnh hai vị vào."
Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm chậm bước vào phòng, chỉ thấy Ôn Tuyền ngồi trên một cái ghế thái sư, mặt không biểu tình, hai mắt hơi nhắm, thân hình hơi run run.
Mạnh Thiên Sở bước tới cung tay xá: "Công công, tại hạ theo lời triệu đến đây, không biết công công có gì sai bảo?"
"Ngồi đi!" Ôn Tuyền vẫn hơi khép mắt, nói giọng đã khàn hơn, âm thanh không giấu được sự run run.
Hai người ngồi một chút, Ôn Tuyền phẫy phẫy tay ra sau, thái giám hầu hạ hai bên đều lùi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Lại chờ một chút nữa, Ôn Tuyền mới từ từ mở mắt, nhìn chầm vào Mạnh Thiên Sở: "Mạnh huynh đệ, tối qua ngươi đưa cho người ta đặc sản Hàng châu có phải là cho thêm thuốc gì đó vào?"
Mạnh Thiên Sở đến lúc này triệt để yên tâm, vén y bào lên, gác chân chữ ngũ, xong lại nhàn nhã bỏ vạt áo xuống, rề rà đáp: "Nhưng ngày trước tại hạ thấy công công ngày đêm cực nhọc, mệt mỏi vô cùng, khổ nhọc thập phần, do đó đã tự tiện hiếu kính người một ít đặc sản Hàng châu. Và trong số bột củ sen Tây Hồ đó có thêm chút tiêu dao tán. Công công, đó là thứ rất tuyệt a! Công công dùng vào rồi, có phải là thần khí thanh sảng, tinh thần gia tăng bách bội không?"

Ôn Tuyền hừ một tiếng: "Tuy là thứ tốt, nhưng Mạnh huynh đệ dùng thủ đoạn này cho ngừơi ta dùng vào, xem ra là có chút bỉ ổi đó nha."
"Ha ha, tại hạ cũng là vì hảo tâm, vì thân thể của công công mà nghĩ thôi. Công công ngài cũng biết đó, loại tiêu dao tán này khắp thiên hạ chỉ có mỗi một mình công công dùng thử qua đó."
"Ừ, Mạnh huynh đệ đối với thị hiếu của người ta nắm rõ như trong lòng bàn tay, biết người ta đặc biệt thíc dùng bột sen Tây Hồ, do đó đã bỏ trong đó Tiêu cái gì đó..."
"Tiêu dao tán! Công công dùng vào rồi có phải là cảm thấy tiêu dao vạn phần không?"
"Nói cho đúng thì từ tối qua đến giờ tinh thần người ta như thay đổi hẳn, cảm giác như phiêu phiêu lâng lâng giống như đằng vân giá vụ vậy, đích xác là vô cùng dễ chịu. Nhưng đến lúc tối thì cứ ngáp vặt hoài, lại hay chảy nước mắt, váng đầu, đổ mồ hôi, tứ chi đau nhức. Không biết vì cớ gì mà gọi thái y vẫn nhìn không ra chứng. Người ta nghĩ kỹ, xem ra là bột sen Tây Hồ có vấn đề, do đó mới thỉnh Mạnh huynh tới, muốn hỏi nguyên do. Thì ra là Mạnh huynh đệ quả nhiêu chơi đòn hiểm với người ta."
Mạnh Thiên Sở vội đứng dậy, khom người thi lễ: "Công công nặng lời rồi, tại hạ đích xác là muốn lo dùm cho công công, lại sợ công công sinh nghi, không chịu dùng, chỉ đành phải nảy ra ý dùng tới hạ sách này, thỉnh mong công công thứ tội. Rất may đây là một thứ tốt thật sự, công công nghĩ có phải không?"
Ôn công công ngáp dài, gật gật đầu, trong mắt như nảy đom đóm: "Lời Mạnh huynh đệ nói quả là thật tình, được thôi, chuyện này người ta không truy cứu nữa, món tiêu dao tán của huynh đệ còn nữa không?"
Thì ra, hôm qua khi Tả Giai Âm tiến cung biết hoàng thượng bế quan tắm gọi trai giới ba ngày, mọi sự tình đều giao cho ti lễ giám và nội các, Mạnh Thiên Sở liền biết muốn tránh cho Hạ Hồng khỏi bị đình trượng lần nữa, giữ mạng cho ông ta, thì chỉ còn một biện pháp, đó chính là lo cho xong vụ ti lễ giám này!
Hai ngày nay sau khi giao thiệp với bỉnh bút thái giám thứ hai của Ti lễ giám là Ôn Tuyền, Mạnh Thiên Sở đã biết Ôn Tuyền chính là con hổ biết cười, tiền có nhiều nữa đi chăng cũng không đủ lấp cái miệng của y. Cho nên, hắn quyết không dụng tiền đi ném sông ném biển nữa, mà phải đi đường vòng, lấy độc trị độc.
Hôm qua trong khi thương lượng với Tả Giai Âm, hắn nhìn cây tẩu hút, lập tức nghĩ ra được một biện pháp lấy độc trị độc - đó là dùng độc phẩm khiến Ôn Tuyền mắc nghiên, sau đó bức bách y nghe theo! Dùng thứ nha phiến sơ cấp này đương nhiên là không được, bỡi vì mùi của nha phiến rất hôi thúi, gây phản cảm ơ người. Điều chủ yếu là, lúc đầu nếu dùng nha phiến thì chỉ bằng vài lần sẽ không bị nghiện, phải nhiều lần sau mới từ từ phụ thuộc vào nó. Mạnh Thiên Sở không có nhiều thời gian như vậy, cần phải đạt được loại độc phẩm có độ thuần cực cao, khiến y chỉ cần dùng một lần là nghiên ngay, đó chính là "Heroin"!
Bạch phiến (heroin) được trích xuất từ nha phiến, rất may lần lần này mang theo khá nhiều nha phiến, dùng nha phiến để luyện heroin có độ thuần cao đối với Mạnh Thiên Sở chỉ là trò cỏn con. Và thế là, Mạnh Thiên Sở xin Tả Giai Âm một số viên nha phiến, vào phòng của mình đóng cửa lại tiến hành tinh luyện heroin. Rất nhanh sau đó, hắn đã rút trích được một lượng heroin kha khá.
Khi rời khỏi Hàng châu, Kha tri phủ có nói một trong bỉnh bút thái giám tên là Ôn Tuyền là người Hàng châu, rất thích đặc sản quê nhà, đặc biệt là bột củ sen Tây Hồ. Trong khi đó, hắn lần này dùng bát bách lí gia cấp mang theo toàn là đặc sản tươi mới của Hàng châu, ở kinh thành căn bản không thể mua được. Do đó, Mạnh Thiên Sở đoán là Ôn Tuyền tuyệt đối không chống được sự dụ hoặc của món đặc sản này, quyết định ở trong bột củ sen trộn thêm vào thật nhiều heroin, sau đó đem tặng Ôn Tuyền.
Ôn Tuyền đương nhiên sợ chết, do đó khẳng định là sẽ lo sợ trong số đặc sản của Mạnh Thiên Sở có hạ độc. Nhưng mà, Mạnh Thiên Sở dám khẳng định Ôn Tuyền cuối cùng nhất định sẽ ăn vào, vì Ôn Tuyền vốn nhiều mưu mẹo, lại biết suy xét, khẳng định sẽ suy ngẫm đến mấy điều sau: Trước hết, Mạnh Thiên Sở đem tống tặng một bao kim ngân giá trị mấy trăm vạn là đề cầu y tha cho tính mệnh của Hạ Hồng, nên mục đích này chưa đạt thì chưa thể hạ độc giết y, bỡi vì như vậy chẳng khác nào giết Hạ Hồng;
Kế đến, số đặc sản Hàng châu này là do Mạnh Thiên Sở tống tặng. Đây là điều hiển nhiên, người trong phủ ai cũng biết, nếu như ăn vào món hắn tặng mà chết đi, thì bản thân hắn chạy trời không khỏi nắng;
Thứ ba, cũng là điều trọng yếu nhất, đó là Ôn Tuyền có những thái giám chuyên môn thử trước các món ăn cho mình.
Hoàng thượng sợ người hạ độc, các món khi ăn đều trước hết có người chuyên môn ăn thử trước mặt, khi không chuyện gì rồi hoàng thượng mới ăn. Tên Ôn Tuyền này sợ chết, nên cũng dùng chiêu này, nhưng món y ăn đều cho một tiểu thái giám ăn trước, khi không việc gì rồi thì y mới ăn.
Do đó, một cái khuông đựng đầy đặc sản Hàng châu do Mạnh Thiên Sở đưa đến đó, cho dù là Ôn Tuyền có phàm ăn tục uống thế nào, hay đoán là Mạnh Thiên Sở không dám hạ độc giết người trắng trợn táo tợn như vậy, nhưng y cũng quyết định cẩn thận là trên hết, cho tiểu thái giám ăn thử từng món trước, chờ một thời thần sau chẳng những không có chuyện gì, mà còn tinh thần sảng khoái nhanh nhẹn hẳn lên, nên liền yên tâm dùng.

Y thích nhất là ăn bột củ sen Tây Hồ, cho nên đã ăn hết số do Mạnh Thiên Sở mang đến. Dĩ nhiên, phần lớn số heroin của Mạnh Thiên Sở đều trộn trong bột phấn này.
Ôn Tuyền tuy nhiên giảo hoạt, nhưng vẫn không qua được Mạnh Thiên Sở, nhân vì thứ mà Mạnh Thiên Sở dùng cho y trong tình huống thông thường sẽ không bị lý giải thành trúng độc mà chết (Tuy cuối cùng cũng khiến người chết, nhưng phần lớn tình huống là không phải trúng độc trực tiếp, mà là chức năng của cơ thể suy kiệt hay là phát những chứng bệnh hay cảm nhiễm gì đó...). Heroin sẽ khiến người ta nghiên ngay lần dùng đầu tiên, và chỉ cần dùng với lượng không nhiều thì sẽ không chết. Mục đích của Mạnh Thiên Sở lúc này không phải là muốn giết chết Ôn Tuyền, mà là muốn cho ít dùng độc để bị nghiện.
Và khi thấy Ôn Tuyền ngáp vặt liên hồi, người phát run, Mạnh Thiên Sở biết mục tiêu của mình đã được thực hiện, con bài tẩy nên lật ngữa được rồi.
Trình độ nhận thức của ngừơi thời Minh về loại độc phẩm này gần như là con số không. Tuyệt đại đa số người căn bản còn chưa nghe nói là trên thế giới này còn có loại thuốc có thể khiến người mắc nghiện. Do đó, Ôn Tuyền dùng heroin vào rồi, chỉ cảm thấy heroin khiến tinh thần của mình vô cùng sảng khoái, tập trung vào lợi ích trước mắt mà không hề ý thức được nguy hại cực lớn của nó đối với cơ thể người, càng không biết mình đã bước chân trên con đường không thể quay đầu. Do đó, y tiếp tục đòi món độc phẩm này từ Mạnh Thiên Sở.
Nghe Ôn Tuyền hỏi là còn độc phẩm nữa hay không, Mạnh Thiên Sở gật đầu lia lịa: "Có có, Ôn công công hãy đợi một chút, tại hạ lập tức lấy cho ngài."
Hắn thò tay vào lòng, lấy ra một gói giấy nhỏ, mở ra, lộ ra một dúm bột trắng bé tí.
Mắt Ôn Tuyền sáng rực lên, hai mắt phát quang, nhìn dúm bột trắng này chầm chầm: "Cho ta! ... Mau đưa cho ta...!"
"Công công, nếu như trực tiếp ăn vào, hiệu quả không tuyệt bằng dùng mũi mà hấp. Đây là hai lần, hiện giờ hít một lần, ngày mai hít lần nữa, đừng có hít hết một lượt." Nói xong, hắn đổ một nửa lên bàn, xếp thành một hàng dài, làm động tác ví dụ là dùng mũi hít, dạy cho Ôn Tuyền làm sao hít ma túy.
Ôn Tuyền y theo đó mà làm, hít một hàng heroin hết sạch, sau đó ngửa cổ ra, không làm động tác gì, cũng không hô hấp, một lúc sau tư từ thở phào một hơi, ngã trên ghế nhắm mắt không nói chuyện.
Tả Giai Âm tuy là trồng lấy nha phiến, nhưng chưa bao giờ thấy qua heroin, đương nhiên không biết món này lợi hại hơn nha phiến nhiều. Chỉ có điều ánh mắt và dáng vẻ của Ôn Tuyền nàng rất quen, thần tình ấy trước đây nàng đã nhìn thấy từ cha mẹ và Lý Nhữ Hàn rồi.
Mạnh Thiên Sở nhân cơ hội Ôn Tuyền còn chưa bay lên mây, còn chút tỉnh trí, khom người nói: "Công công còn có gì chỉ giáo? Nếu như không có, tại hạ xin cáo từ."
Ôn Tuyền giơ tay phẫy, ra ý cho phép hai người đi.
Hai người rời khỏi Ôn phủ thật xa rồi thì Tả Giai Âm mới nghi hoặc hỏi: "Mạnh gia, ta vừa rồi sao thấy y giống như dùng nha phiến quá vậy?"
"Cô không nhìn sai, chỉ có điều thứ ta cho y dùng là loại độc phẩm lợi hại hơn nha phiến nhiều lần. Ta bỏ loại độc phẩm này vào trong bột củ sen Tây Hồ trong số đặc sản Hàng châu tặng y. Loại độc phẩm này rất dễ gây nghiện còn hơn là nha phiến, chỉ một lần dùng là bị."
"Huynh làm vậy với mục đích là khiến y bị nghiện, để cứu bá phụ?"
"Đúng! Không những như thế, ta còn muốn y trả giá đắt cho cái ác của mình, ta muốn lấy lại cả vốn lẫn lời những gì mà chúng ta đã bỏ ra!"