Nạp Thiếp Ký II

Chương 131: Ông Trời Đùa Cợt




"Dương Thu Trì từ học cung vội vã trở về nha môn, vào nội nha điển sứ của mình, người mở cửa là Quách Tuyết Liên. Tiểu nha đầu le lưỡi nhìn hắn, cười quái quái, xong xoay người bỏ đi.

"Chờ đó!" Dương Thu Trì khẽ gọi, chạy theo mấy biết giữ nàng kéo xoay lại, "Em thần thần bí bí làm cái gì đó?"

"Không có a!" Quách Tuyết Liên ranh mãnh cười, "Nô tì đâu dám a!"

"Hừ!" Dương Thu Trì ngẩng đầu quét mắt nhìn quanh vườn, thấy có rất nhiều nha hoàn và bà vú. Những người này thấy hắn đều lui qua một bên, cúi đầu đứng nghiệm. Hắn xoay chuyển ý niệm, hỏi: "Các vương phi đến rồi?"

"Dạ đúng vậy! Nhưng mà đã về rồi."

"Tiểu quận chúa đầu? Về luôn rồi à?"

"Dạ," Quách Tuyết Liên cười hi hì nhìn hắn, làm mặt quỷ, cười: "Nhưng mà lão gia, sau này không thể gọi là tiểu quận chúa nữa, phải gọi là trắc vương phi...!"

"Ý gì vậy?" Dương Thu Trì cả kinh.

"Phu nhân đã đồng ý người nạp tiểu quận chúa làm thiếp rồi. Các vương phi của Quế vương, Huệ vương và Phúc vương cũng nói rồi, ba vị vương gia và tổng binh sẽ liên danh tiến cử người kế thừa tước vị Sở vương. Đến lúc đó, phu quân của chúng ta là vương phi, tiểu quận chúa tự nhiên là trắc vương phi rồi!"

Hả? Dương Thu Trì như đang nằm mộng, không biết nên mừng hay lo, hỏi: "Phu nhân đâu?"

"Đang ở trong phòng ngủ châm cứu cho tiểu quận chúa!"

"Châm cứu?" Dương Thu Trì kỳ quái.

"Đúng a, vương phi nương nương nói, trắc vương phi nương nương kinh khủng quá độ làm ảnh hưởng đến đầu, châm vài kim, cộng thêm vài thang thuốc, sẽ từ từ khỏe lên thôi."

"Vậy à, thật sau? À mà cái gì vương phi trắc vương phi chứ! Còn chưa có gì hết, sau này không được nói loạn, để người ta cười cho!"

"Dạ...!" Quách Tuyết Liên cười hi hi đáp ứng, nhanh chân bỏ đi.

Băng nhi đồng ý hắn nạp thiếp? Không đúng a, tuy nàng trước đây đã để cho Quách Tuyết Liên lên giường hầu hạ hắn, nhưng một là nàng chuyển thế quên hết ước định kiếp trước, hai là lúc đó hai người chưa thành thân, thậm chí còn chưa nhận lời đến với nhau, Băng nhi vì để hắn có người lo liệu, muốn hắn sớm thành gia đừng để một mình cô khổ đáng thương. Nhưng hiện giờ hai người đã thành thân rồi, với tính cách cao ngạo của nàng, sao có thể dung nữ nhân nào khác chứ?

Dương Thu Trì hơi nghi hoặc, từ từ đến phòng ngủ.

Ngay từ xa hắn đã ngửi được mùi u hương, vén rèm lên đã thấy tiểu quận chúa nằm phục trên giường, đầu có cắm mấy ngăn châm, dường như đã ngủ đi. Liễu Nhược Băng đang dùng ngón tay khẽ lay động ngân châm.

Nghe tiếng bước chân, Liễu Nhược Băng không quay đầu lại, khẽ hỏi: "Phu quân, chàng về rồi sao?"

"Ừ!" Dương Thu Trì đến cạnh nàng, xem nàng làm việc, không nói chuyện quấy nhiễu. Lát sau, Liễu Nhược Băng rút ngân châm ra, dùng thuốc nước tẩy rửa, đặt trở lại vào ống đồng nhỏ, xong khẽ hỏi: "Phượng nhi, cảm giác thế nào?"

"Dạ, đầu nóng lắm... giống như có con chuột nhỏ đang chạy trong đầu, hi hi, vui quá!" Tiểu quận chúa Chu Phượng Đức khẽ mở mắt nói.

"Vậy thì tốt, ngoan, nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi đi." Liễu Nhược Băng đắp chăn mỏng lên cho tiểu quận chúa, quay mắt lại nhìn Dương Thu Trì tủm tỉm cười.

Dương Thu Trì sung mãn yêu thương vuốt má nàng, khẽ bảo: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện, được không?"

Liễu Nhược Băng gật gật đầu, theo Dương Thu Trì ra ngoài. Hai người đến phòng khách, Dương Thu Trì vào đề thẳng: "Nàng đáp ứng đám vương phi đến khuyên bảo cho phép ta nạp tiểu quận chúa làm thiếp rồi?"

Liễu Nhược Băng cười cười nhìn hắn, gật đầu.

Dương Thu Trì dậm chân nói: "nàng sao lại đáp ứng chứ? Chúng ta không phải là nói rõ rồi, rằng cả đời này song túc song phi hay sao?"

Liễu Nhược Băng bước tới khẽ kéo tay hắn, dịu giọng nói: "Phu quân, thiếp biết chàng tốt với thiếp, chàng có lòng này, Băng nhi có chết cũng không hối hận gì rồi!"

"Không phải chỉ là vấn đề có lòng này! Nàng quên ước định tiền thế của chúng ta rồi..." Nói đến đây, hắn ngẫm nghĩ, chuyện ước định sống trọn vợ trọng chồng bên nhau này là định vào kiếp trước, hắn xuyên việt trực tiếp đến đây nên giữ ký ức trước kia, chứ Liễu Nhược Băng chuyển thế đầu thai, cho nên đã quên sạch rồi. Hắn bèn ôm eo nàng, khẽ bảo: "Băng nhi, ta đã đáp ứng nàng là cùng nàng song túc song phi mà!"

Đôi mắt phượng của Liễu Nhược Băng chớp chớp, nghi hoặc nhìn hắn, tựa hồ như hỏi hắn hứa với nàng lời này từ khi nào vậy, tại sao nàng lại không biết?

Dương Thu Trì hôn má nàng: "Đây là lời hứa kiếp trước, nàng đã không nhớ rồi, nhưng ta thì nhớ, do đó ta phải tuân thủ!"

Liễu Nhược Băng ứa lệ, khẽ dựa vào lòng hắn: 'Chàng cứ nói mãi kiếp trước kiếp này, Băng nhi không biết, nhưng nghe chàng nói vậy, Băng nhi rất thích!"

"Ừ, ta đáp ứng nàng chuyện gì nhất định phải làm cho được. Do đó, chúng ta hiện giờ đi gặp các vương gia đó nói rõ, không thể nạp tiểu quân chúa làm thiếp. Bọn họ hiện giờ còn phải dựa vào chúng ta, không sợ họ làm dữ đâu!"

Liễu Nhược Băng khẽ lắc đầu, hôn đáp lại hắn: "Phu quân, chàng nghe thiếp này. Băng nhi sở dĩ đáp ứng cho phu quân nạp thiếp, không phải là không lo nữ nhân khác phân hưởng chàng." Nói đến đây, đôi mi dài của nàng chớp chớp, lời nói hơi ảm đạm, "Phàm là nữ nhân, mấy ai không hi vọng phu quân chỉ sủng ái một mình mình chứ? Băng nhi cũng như vậy, cũng muốn cùng phu quân song túc song phi, ân ái đến bạc đầu..."

"Thì đúng rồi! Phu quân là nghĩ vậy đó, cho nên chúng ta mới không thể nạp tiểu quân chúa làm thiếp a!"

"Lời tuy là nói vậy, nhưng thế sự vô thường, lòng Băng nhi tự biết cân đo. Phu quân đối tốt với Băng nhi thế nào Băng nhi biết, nhưng Băng nhi không thể được sủng mà kiêu, và cũng là người biết chuyện. Trước khi Băng nhi và phu quân thành thân, phu quân đã nạp tiểu quận chúa làm thiếp, có văn khế làm bằng, lần này đến Trấn Viễn phủ, hai người lại... sau đó, phu quân mới cùng Băng nhi bái thiên bái địa thành thân. Vốn ra tiểu quận chúa vào nhà trước, nàng ấy phải là nguyên phối mới đúng. Phu quân thương xót Băng nhi, cho Băng nhi làm chánh thất, đã là vạn hạnh cho Băng nhi rồi. Nếu như không còn biết điều, đòi đuổi tiểu quận chúa ra cửa, thì thái quá bá đạo rồi."

Dương Thu Trì trợn mắt, nói: "Nhưng ta nạp cô ấy làm thiếp chẳng qua là kế quyền nghi bất đắc dĩ..."

"Băng nhi tin lời phu quân, nhưng mục đích nạp thiếp của phu quân là chuyện cá nhân, người khác sẽ không biết rõ chuyện này, chỉ biết chàng đã nạp tiểu quận chúa làm thiếp rồi, cũng đã viên phòng rồi, hiện giờ còn muốn..."

"Chưa viên phòng! Ta căn bản không có đụng cô ấy...., à có đụng, nhưng căn bản không cùng cô ấy... cái gì cái gì đó! Dù sao thì cô ấy vẫn còn thân xử nữ, không tin nàng có thể...."

"Tin! Băng nhi tin từng lời của phu quân!" Liễu Nhược Băng ôm chằm lấy cổ hắn, nhìn bộ dạng gấp gáp của hắn, lòng rất cảm động. Trượng phu người ta nghe nói vợ đồng ý cho nạp thiếp, e rằng nhảy cẵng lên nâng ly mừng rỡ, không ngờ tên ngốc này (hay là giả ngốc?) cứ từ chối tới lui, cứ muốn cùng như đôi chim liền cánh bay suốt cuộc đời với nàng! Có chồng như vậy còn cầu chi nữa! Nghĩ đến chuyện nhu tình, nàng không khỏi dâng cho hắn nụ hôn thật ngọt ngào, sâu đậm!

Dương Thu Trì mới đầu hôn bị động, sau đó lửa dục hùng hùng, phản khách vi chủ, ôm chặt nàng vừa hôn vừa sờ, khiến Liễu Nhược Băng hít hà liên tục, đẩy bật hắn ra, vừa thẹn vừa oán trách: "Coi chàng kìa! Bên ngoài còn có người đó!"

Dương Thu Trì ôm chầm nàng, giọng van nài: "Phu quân định hôn nàng mà, ai bảo nàng chọc ta chi?" Xong thò tay bóp lên gò ngực cao vọi của nàng liên tục.

Liễu Nhược Băng rên lên dựa hẳn vào người hắn, thở hỗn hễn nói: "Phu quân, không được! Làm vậy sẽ làm hao tổn công lực của Băng nhi đó..."

Dương Thu Trì cả kinh, vội dừng tay lại: "Sờ chút mà cũng hao tổn công lực của nàng?"

"Dạ, vốn trước đây thiếp không biết, nhưng đêm thành thân chàng...., sau đó, thiếp cảm thấy khi tụ khí có cảm giác lơi lỏng, không tùy tâm sở dục như trước nữa, trong lòng cứ nghĩ mãi... nghĩ mãi đến chuyện đó..., không biện pháp tập trung tư tưởng."

Thôi rồi! Dương Thu Trì đứng ngẩn cả buổi mới lấy lại thần. Xem ra, đồng tử công của Liễu Nhược Băng không những không thể phá thân, mà nam nữ thân mật cũng sẽ bị ảnh hưởng, sẽ làm loạn tâm thần khiến nàng không cách gì ngưng thần tụ khí. Hắn cười khổ hỏi:

"Vậy làm sao bây giờ? Ta nghĩ cho dù là không viên phòng chân chính, chỉ cần ôm nàng thân mặt, yêu đương chút chút bên ngoài cũng không sao chứ. Hiện giờ xem ra ngay cả đụng cũng không được."

Liễu Nhược Băng áy náy dựa vào hắn: 'Xin lỗi, phu quân, thiếp cũng không biết sẽ như vậy. Nhưng mà không sao, cho dù mất chút công lực, Ngải Miêu Miêu đó muốn thắng thiếp cũng khó lắm!"

Dương Thu Trì lắc đầu ủ rũ: "Cái đó không được! Cao thủ đối quyết, sự sai biệt chút xíu đã có thể ảnh hưởng đến sinh tử. Nàng lại không cho ta giúp, do đó, chúng ta hãy nhẫn nhịn một chút cho xong."

Liễu Nhược Băng lại hôn hắn: "Thiếp cũng nghĩ vậy, nhưng không biết phải nhịn bao lâu. Dù sao cũng không thể để phu quân vậy được. Hiện giờ thì ổn rồi, nạp tiểu quận chúa làm thiếp, tối đến phu quân có người thị tẩm, thiếp có thể an tâm luyện công chuẩn bị cho trường quyết chiến này."

"Cái gì? Nàng nói để cho tiểu quận chúa và ta...? Cái đó không được đâu! Nói là không nạp thiếp rồi mà!"

"Nghe thiếp nói! Phu quân," Liễu Nhược Băng trịnh trọng nói, "Chàng nạp tiểu quận chúa trước, không quản là với lý do gì, chúng ta cũng phải nhận, vì danh tiết một đời cho tiểu quận chúa, và cũng vì tín nghĩa của phu quân, chúng ta không thể để người ta nói sau lưng được. Chuyện này cứ định như vậy đi!"

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà, phu quân, lần này chàng phải nghe Băng nhi!"

Dương Thu Trì dậm chân: "Băng nhi! Nàng hiện giờ mất ký ức không biết, chờ khi biết về ước định kiếp trước của chúng ta rồi, nàng sẽ hối hận đó!"

Liễu Nhược Băng ấm lòng, dịu dàng nhìn hắn: 'Chàng cứ nói kiếp trước, dường như là biết chuyện kiếp trước của chúng ta vậy, mà cho dù chàng biết chuyện kiếp trước, có lời ước định kia, chỉ cần chàng có lòng này, Băng nhi cũng đã mãn nguyện rồi. Nếu như ông trời để chàng nạp tiểu quận chúa làm thiếp trước, sau đó thành thân với Băng nhi, thì đó cũng là sự sắp xếp của ông trời. Phu quân, kiếp này chúng ta có thể ở với nhau, có thêm một tiểu quận chúa Băng nhi cũng không để ý đâu, nhân vì Băng nhi biết trong lòng chàng chỉ có Băng nhi, như vậy là đủ rồi!"