Hậu sơn không cao lắm nhưng dựng đứng, trên núi đầy cây tùng nhỏ xanh rì, cỏ dại mọc cao đến nữa thân người, một con tiểu lộ đi thằng lên đỉnh núi. Tiểu Hắc cẩu cúi thấp đầu hít ngửi hơi hám rồi đi dọc theo đường núi men lên phía trên. Dương Thu Trì thở phì phò đi theo, đôi lúc dừng lại một chút lâu mồ hôi rồi lại hồng hộc cất bước.
Sau khi lên đến đỉnh núi, Tiểu Hắc cẩu dừng lại, ngẩng đầu nhìn Dương Thu Trì, rồi lại cúi thấp đầu khịt khịt mũi.
Dương Thu Trì biết là có tình huống. Con Tiểu Hắc cẩu này rất có linh tính, nếu như truy tìm dấu tích của địch nhân, phát hiện ra tung tích của địch, nó sẽ phóng thẳng tới giống như ngày hôm đó bắt Hồ Tam vậy. Nhưng nếu như dò theo người của mình, nó sẽ không nói không rằng, để chủ nhân quyết định. Hiện giờ nó không đi, cũng không sủa loạn, xem ra không phải là mất tung tích, mà là Tần Chỉ Tuệ ở gần đây.
Dương Thu Trì dừng chân lại thở dốc một hồi, rồi nhìn xung quang một lúc, thấy cách đỉnh núi không xa có một chỗ hơi bằng phẳng, có sinh trưởng mấy cây tùng xanh rì.
Dương Thu Trì cúi người từ từ đi tới. Chẳng mấy chốc sau, hắn thấy một khối bình địa nhỏ, dường như có thân ảnh của nữ nhân. Dương Thu Trì phục dưới đất, từ từ bò tiến lên vài mét, vạch cỏ bụi ra nhìn cho rõ, thấy trên khối bình địa đó có một mộ phần, trên mộ mọc đầy cỏ xanh. Mộ không có bia, phần trước có bày ra mấy món nhang đèn bánh trái, một chung rượu và một hồ tửu. Một nữ tử ngồi trước mộ phần, đang đốt tiền giấy, bên cạnh đó có đặt một túi hành trang nho nhỏ bằng vải bố đen.
Cự li chỉ khoảng bảy tám mét, từ dáng lưng Dương Thu Trì dễ dàng đoán định đó chính là tiểu thiếp Tần Chỉ Tuệ của mình.
Gió nhẹ thổi tới, cuốn đi tro tiền vàng bạc đã cháy hết, bay phất phơ, ẩn vào đó là tiếng khóc rưng rức của Tần Chỉ Tuệ và mấy tiếng nghẹn ngào:
"Nhược Lan tỷ, muội muội không có bản lãnh báo thù cho tỷ..., y đối với muội tốt như vậy..., muội không đành lòng nào giết y..."
Giết y? Giết ai? Chẳng lẽ Tần Chỉ Tuệ muốn giết mình? Nhược Lan? Tần Chĩ Tuệ chẳng phải nói Nhược Lan còn sống sao? Chẳng lẽ nàng ấy nói dối, căn bản chỉ là kế hoãn binh? Như vậy nàng Nhược Lan kia có khả năng chính là tiểu nha hoàn lao đầu vào giếng chết rồi. Tần Chỉ Tuệ muốn báo thù cho nàng, như vậy có thể thấy hai người có quan hệ rất thâm sâu, thậm chí đạt đến mức độ khiến Tần Chỉ Tuệ dùng chính sinh mệnh của mình đồng quy ư tận để báo thù.
Xem ra, đêm hôm qua nàng vốn chuẩn bị giết mình đấy thôi, hèn gì lúc khua khi gặp ác mông tỉnh lại, nàng vẫn còn ngồi trên giường nhìn mình, lúc ấy nhất định là nàng đang tiến hành đấu tranh tư tưởng có nên giết hay là không. Rất may là mình đem con Tiểu Hắc cẩu cho ngủ trong phòng, Tiểu Hắc cẩu phát hiện ra hành vi của nàng, liền sủa rộ lên gọi mình tỉnh lại.
Dương Thu Trì rất muốn biết, nếu như Tiểu Hắc cẩu không sủa, Tần Chỉ Tuệ có giết hắn hay không?
Nhưng mà nếu nàng muốn giết hắn, vì sao lại chịu chấp nhận ân ái mặn nồng? Chẳng lẽ là vì vuốt ve dụ dỗ hắn? Trong lòng Dương Thu Trì dâng lên cảm giác nhói đau như bị thụ thương vậy.
Tần Chỉ Tuệ vẫn còn khóc lóc nói: "Nhược Lan tỷ, y so với trước đây hoàn toàn khác biệt rồi...., Nhược Lan Tỷ, tỷ muội chúng ta đều chung số phận,... muội hiện giờ phải đi xa, vĩnh viễn rời xa cái địa phương này..."
Tiền giấy đã đốt xong, Tần Chỉ Tuệ quỳ trước mộ, dập đầu lạy mấy cái, rồi cầm túi hành lý nhỏ gọn đứng lên, xuyên qua sơn lộ vừa khóc vừa lên đường.
Dương Thu Trì đứng dậy, khẽ gọi: "Chỉ Tuệ!" Rồi bước lên trước một bước, định nắm tay nàng.
Tần Chỉ Tuệ giật mình kinh hãi, sắc mặt biến thành trắng nhợt, lùi lại phía sau một bước, xốc lấy cái bao túi vải đen rồi quay trở lại trước mộ.
Dương Thu Trì cũng đi theo, nhìn mộ phần cổ lẻ đầy cỏ xanh đó, trong lòng cảm thấy thê lương, "Đây ắt là mộ phần của Nhược Lan rồi, Nhược Lan có phải là nha hoàn sau khi hoài thai sắp có con với ta rồi sau đó đâm đầu xuống giếng tự sát không? Nàng..."
Lời chưa nói dứt, một luồng sáng lạnh ập tới, Tần Chỉ Tuệ chuyển người đâm một đao thẳng vào ngực Dương Thu Trì!
Nàng quay lưng lại đối với Dương Thu Trì, nên hắn căn bản không nhìn thấy nàng rút đao ra từ trong bao khi nào, do đó không kịp đề phòng, thập chí còn không kịp kêu thì lưỡi đao ngán đã cắm phập vào ngực hắn.
Máu huyết phún đầy!
Tiểu Hắc cẩu bị sự tình phát sinh trước mắt làm cho kinh ngạc. Nó không tin nữ chủ nhân lại giết chủ nhân của mình, chỉ chớp mắt là đao xuất ra cấm phập vào như sấm vang chớp giật vậy. Một chút sau Tiểu Hắc cẩu mới phản ứng được, nó gừ trầm một tiếng, định phóng lên.
"Tiểu Hắc cẩu không được!" Dương Thu Trì kêu lên.
Tiểu hắc cẩu đứng lại, mũi đao ngắn vẫn còn cắm vào ngực Dương Thu Trì, Tần Chỉ Tuệ đang nắm cán đao, tay run mãnh liệt. Bản thân nàng cũng đang sửng sốt, rút mạnh đao ra vứt xuống đất, rồi nhào tới dùng tay hoảng loạn bịt chặt vết thương trước ngực Dương Thu Trì, máu từ kẻ tay trắng muốt của nàng ứa ra ào ạt.
"Sao chàng không chịu tránh?" Mặt Tần Chỉ Tuệ đầy ệ, hoảng loạn ép chặt vết thương của Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì cười khổ, ta sao lại tránh? Ta tránh nổi không? Nàng một câu cũng chẳng thèm nói, một đao đã đâm ra rồi. Xem bộ dạng có vẻ như nàng không thực sự muốn giết ta, nhát đao phá hai lớp y phục, đâm vào cơ thịt, chưa tiến vào lồng ngực, có thể nói là một vết thương nhẹ. Tuy nhiên, nó vẫn đau kinh khủng.
Xem bộ dạng của nàng, dường như là hối hận rồi, nên hắn quyết định giả dạng dọa sợ nàng một chút.
Dương Thu Trì nhìn mộ phần đầy cỏ, thản nhiên cười thảm: "Trước đây nhất định ta đã làm chuyện gì đó không phải với cô nương này nàng mới muốn giết ta như vậy. Nếu như tội ta cần phải báo, thì tránh né để làm gì?"
Tần Chỉ Tuệ lắc đầu dữ dội, khẩn trương ép chặt vết thương trên ngực Dương Thu Trì, không thốt lên tiếng nào.
Vết thương này tuy không sâu, nhưng máu tươi vẫn ứa ra không ngớt, Tần Chỉ Tuệ hoảng loạn nói: 'làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ!" Nước mắt lại ứa trào ra.
Dương Thu Trì lắc lắc đầu, mềm nhũn ngã xuống trước mộ của Nhược Lan cô nương, nhắm chặt hai mắt. Tần Chỉ Tuệ lớn tiếng kêu gọi, tay chân hoảng loạn giữ chặt miệng vết thương trước ngực Dương Thu Trì, nước mắt rơi lã chã: "Phu quân... chàng chết rồi... thiếp cũng không sống nữa..."
Dương Thu Trì cảm thấy rất ấm lòng, mở bừng hai mắt, đưa tay vuốt ve tóc trên đầu nàng: "Đừng có ngốc, nàng chẳng phải là muốn ta chết sao?"
"Không...! Thiếp không muốn....!" Tần Chỉ Tuệ lắc đầu liên tục, nước mắt nhòe cả hai bên tai.
Dương Thu Trì thầm nghĩ, xem ra nàng thật không muốn giết mình, nhưng mà, trong tình cảnh đặc thù trước mộ của Nhược Lan như thế này, và cũng có thể là do lời thề, đã khiến cho nàng không thể không hạ thủ. Dương Thu Trì dùng giọng yếu ớt hỏi: "Chỉ Tuệ, nàng vẫn giết ta chứ?"
Tần Chỉ Tuệ lắc đầu khóc nói: "Không giết nữa! Phu quân, thiếp không giết chàng nữa đâu. Cho dù Nhược Lan tỷ tỷ có trách thiếp, thiếp cũng không giết nữa."
"Đỡ ta ngồi dậy!" Dương Thu Trì nói, "Đừng có lo lắng, nàng đi hái giúp ta ít thảo dược, cầm máu xong là không có gì." Tuy vết thương không sâu, nhưng cần phải cầm máu. Và các loại thảo dược cầm máu thường dùng thì Dương Thu Trì biết.
Tần Chỉ Tuệ nghe Dương Thu Trì nói thế, lòng cũng giản ra, ứa lệ gật đầu đỡ hắn ngồi dậy. Xong đâu đấy, nàng hỏi: "Dược thảo gì? Để thiếp đi hái."
"Địa cẩm thảo, cũng còn gọi là Nãi tương thảo (*)." Rồi chỉ đám cỏ mọc dày giống như rất giống hình lá sen nhỏ bên bờ rìa ngôi mộ, "Đúng rồi, hái vài lá vò rà áp lên vết thương là bớt ngay." Dương Thù Trì cởi áo lộ ra vết thương trước ngực, máu tươi vẫn chảy ra có vòi. Dương Thu Trì học pháp y nên chẳng sợ sệt gì, chỉ có Tần Chỉ Tuệ nhìn thấy máu nhiều như vậy, sợ hãi khóc òa lên. Nàng vừa khóc vừa vội vã đi hái thảo dược.
Tần Chỉ Tuệ đem số Địa cẩm thảo bỏ vào miệng nhai nát ra, vừa định áp lên trên da của Dương Thu Trì, thì hắn khoát tay, chỉ bình rượu trắng trên mộ nói: "Trước hết phải dùng rượu trắng tiêu độc sát trùng đã!"
Tần Chỉ Tuệ lấy hồ rượu trắng đó từ từ tưới lên vết thượng trên ngực, rửa sạch miệng vết thương, đau đến nổi Dương Thu Trì muốn thè lưỡi ra kêu. Tần Chỉ Tuệ lại dùng miêng nhẹ thổi lên miệng vết thương, man mát khiến hắn rất dễ chịu. Hắn cười bảo: "Được rồi, đắp thảo dược lên."
Tần Chỉ Tuệ cẩn thận đắp thảo dược lên vết thương, xé từ váy ra một sợi vải bố quấn vết thương cho kỹ lại. Vết thương vốn không sâu, thảo dược cũng hữu dụng, nên chốc lát sau Dương Thu Trì không còn chảy máu nữa.
Chú thích:
Địa cẩm thảo có tên tiếng Anh là Herbaphorbiae Humifusae hoặc Humifusephorbaia Herb.
Các biệt danh khác: Huyết kiến tất, Hồng ti thảo, Nãi cam thảo, nãi tương thảo và nhiều biệt danh khác khắp TQ. Ở Việt Nam gọi nó là Cỏ sữa lá nhỏ, Thiên Căn thảo, hay Cây vú sữa đất -phorbia thymifolia Burm., thuộc họ Thầu dầu -phorbiaceae. (Tiếng Thái có tên là Nhả nậm mòn, Nhả mực nọi )
Mô tả: Cây thảo sống nhiều năm, mọc bò, có lông và có nhựa mủ trắng. Thân và cành tỏa rộng trên mặt đất, hình sợi, màu đỏ tím, hơi có lông. Lá nhỏ mọc đối, hình bầu dục hay thuôn, tù đầu, hình tim không đều hay tù ở gốc, có răng ở mép, có lông ở mặt dưới, dài 7mm, rộng 4mm. Cụm hoa dạng xim co ít hoa ở nách lá. Quả nang, đường kính 1,5mm, có lông. Hạt nhẵn, có 4 góc lồi, dài 0,7mm. Cây ra hoa vào mùa hè.
Nó có vị đắng, tính mát. Tác dụng thông huyết, cầm máu, giảm đau, tiêu độc, sát trùng, thông sữa, lợi tiểu. Thường mọc ở ven lộ, dưới ruộng. Thu hái vào mùa hạ và mùa thu, làm sạch phơi khô, để dành làm thuốc. Cũng có thể uống tươi. Theo các sách thuốc nam thì Cỏ sữa lá nhỏ có vị ngọt đắng nhạt, hơi chua, tính lạnh; có tác dụng thông huyết, tiêu viêm, tiêu độc, lợi tiểu, kháng khuẩn, thông sữa. Dùng dung dịch cỏ sửa đưa vào ruột sẽ ức chế sự sinh sản của các loại vi trùng lỵ (Sonner, Shigella, Flexneri,...) cũng có tác dụng ức chế các chủng vi khuẩn tụ cầu vàng. Cỏ sữa lá nhỏ được xem là loại thuốc kháng khuẩn tụ cầu vàng, là loại thuốc kháng sinh trị bệnh đường ruột và bệnh ngoài da. Chất nhựa mủ của nó có tính gây xót đối với niêm mạc dạ dày và độc đối với cá và chuột. Ở Ấn Ðộ, người ta xem nó như có tác dụng làm thơm, săn da, kích thích và nhuận tràng.
Do tác dụng cầm máu tốt, nên được lưu truyền trong dân gian thời xưa. Nó cũng được kể nhiều trong các loại sách thuốc cổ, chẳng hạn như sau:
Bổn thảo đồ kinh: Địa cẩm thảo sanh trừ châu cập cận đạo điền dã trung. Kì miêu diệp tế nhược tác mạn biến địa, hành xích, diệp thanh xích, trung hạ mậu thịnh ; lục nguyệt khai hồng hoa; tế thật . Kim y gia thủ miêu, tử dụng chi.
Thần nông bổn thảo kinh: Lạc thạch điều chú trung hữu địa cẩm, dữ thử đồng danh nhi biệt thị nhất loại dã 。
Cương mục: Địa cẩm, điền dã cập giai thế gian giai hữu chi, tiểu thảo dã。Tựu địa nhi sanh, xích hành, hoàng hoa, hắc thật, trạng như tật lê chi đóa, đoạn chi hữu trấp.