Dương Đạp Sơn lại hỏi Triệu Thuận: "Ngươi nghĩ lại xem, có khả năng là ai đã giết chết nương tử của ngươi?"
Triệu Thuận mặt tái nhợt đáp: "Tôi... tôi thật không biết, tôi và hai mẹ con nàng ấy thất lạc xong rồi không gặp lại nữa... tôi không thể nghĩ ra là ai giết nàng ấy..."
"Trước khi nương tử ngươi bị thất lạc, có phải đã có mang hay không?"
"Hoài thai? Không có a." Triệu Thuận hơi bất ngờ, tiếp theo đó đưa mắt nhìn bốn phía, thấy binh doanh của Thát Đát thập phần yên tĩnh, xa xa có lính canh đi qua lại, vác trường mâu ánh hàn quang lấp lánh, vô cùng khẩn trương, khẩn cầu: "Hai vị quan gia, mau đưa chúng tôi đi đi, nếu không chờ lát Thát Đát binh phát hiện thì chạy không được đâu!"
Dương Đạp Sơn nhìn nhìn, thấy hơn phân nửa người đã được cởi trói, liền hạ giọng nói với các thôn dân: "Các ngươi chuẩn bị sẳn sàng, chúng ta đi tới binh doanh phóng một mồi lửa, mọi người thấy lửa cháy thì lập tức chạy, phân ra mà chạy, để khỏi bị truy binh đuổi kịp, tốt nhất là tìm chỗ nào đó trốn đi!"
Hai người rút yêu đao, lén lén lẻn vào binh doanh. Dương Đạp Sơn đi trước dò đường, Thành Tử Cầm ở sau cảnh giới.
Thát Đát doanh binh thập phần an tĩnh, thậm chí không nghe được tiếng ngáy. Hai người khẩn trương có dư, cũng không chú ý. Dương Đạp Sơn thấy trong binh doanh có một trướng bồng lớn, ở trên có cờ xí cao bay phất phới, chung quanh còn treo đèn lồng đỏ, đoán là trướng trung quân của Thát Đát.
Dương Đạp Sơn chợt dậy lên ý niệm, quay lại bảo Thành Tử Cầm: "Chúng ta đi giết thống lĩnh của Thát Đát, cắt đầu rồi phóng hỏa sau!"
Thành Tử Cầm gật đầu, hai người vừa khẩn trương vừa hưng phấn. Nhưng khi tiềm nhập vào trướng trung quân, cảm thấy hơi kỳ quái, vì sao trước trướng Trung quân lại không có lính canh?
Kkhông kịp nghĩ nhiều, hai người vén màng, cầm đao xông vào.
Tiến vào trong trướng hai người mới ngớ người, bỡi vì trong trướng không có một người! Dương Đạp Sơn nói: "Không xong! Chúng ta trúng mai phục rồi!"
Hai người vội chạy ra, chuẩn bị chém giết, nhưng xung quanh thập phần yên tĩnh, không thấy Thát Đát binh xông tới, kỳ quái vô cùng, liền vén mấy trướng bồng, cũng chẳng thấy một ai.
Án theo đạo lý, lúc này phải có một tiếng pháo nổ, vô số Thát Đát binh xông tới chém giết mới đúng, nhưng lúc này hai người không tìm thấy kẻ nào trong binh doanh, bốn phía vắng lặng, ngoại trừ tàu ngựa có vô số tiếng ngựa hí.
Hai người vốn có chút hoảng hốt, nhưng không thấy động tĩnh gì, cũng hơi yên tâm. Thành Tử Cầm nói: "Không biết Thát Đát binh bày không thành kế để làm gì, có âm mưu gì chăng?"
"Bất quản chúng có âm mưu gì, chúng ta cho một mồi lửa thiêu binh doanh này đi, mang lão bá tánh đi là xong."
"Đúng!" Thành Tử Cầm chém một đao cắt đứt cột treo dây đèn, một loạt đèn lồng rơi xuống, đơn đao của nàng không ngừng vít chém, hất các đèn lồng vào trướng bồng, chẳng mấy chốc khói đen bốc lên.
Dương Đạp Sơn cũng bắt chước làm theo, chém đứt mấy dây đèn lồng, phân biệt quẳng vào trong các trước bồng, chẳng mấy chốc lửa đỏ bốc lên, quân doanh nhanh chóng bắt lửa cháy phừng phừng.
Dương Đạp Sơn phóng hỏa vô cùng cao hứng, lấy một cây gậy đang cháy, đi khắp quân doanh điểm hỏa. Lúc này thì toàn binh doanh đã biến thành biển lửa, hắn mở cửa tàu ngựa, quẳng mồi lửa vào, dùng đơn đao chích vào mông ngựa, khiến chiến mã kinh hoảng chạy loạn ra khỏi tàu.
Những thôn dân bị bắt thấy lửa nổi lên, đều hứng khởi xông ra ngoài như bầy ong vỡ tổ
Thành Tử Cầm nói: "Được rồi, chúng ta mau đi!"
Dương Đạp Sơn cùng Thành Tử Cầm cùng chạy theo thôn dân, nhưng vừa ra tới cửa trại, chợt nghe thôn dân chạy trước kêu thảm mấy tiếng, đua nhau ngã xuống đất rú dài. Tiếp theo đó, trong rừng xông ra hai đội nhân mã ngăn đường, giương cung đáp tên nhắm thẳng thôn dân, bắn chết những người chạy trước, ở đất đã có hơn mười thôn dân bị loạn tên bắn ngã lăn.
Thôn dân lập tức đại loạn, gào thét liên hồi: "Là Thát Đát binh! Chạy trở lại!"
Chính vào lúc này, từ bốn phương tám hướng có rất nhiều Thát Đát binh xông ra vây kín học lại. Thôn dân thấy không có chỗ nào có thể chạy, đua nhau quỳ xuống đất không dám động, chỉ có Dương Đạp Sơn và Thành Tử Cầm tay cầm đơn đao đứng ở giữa.
Trường mâu của Thát Đát binh như rừng, vây hai người vào giữa, lúc này có một tướng quân cưỡi ngựa tay cầm loan đao dùng Hán ngữ nửa vời quat: "Mẹ, phí sức lớn như vậy những mong dẫn dụ Minh quân, ai dè chỉ có hai tên bộ khoái, các ngươi là người ở đâu?"
Thì ra, Thát Đát binh bài ra mấy trăm kỵ binh tập kích Oai Hòe thôn, bắt rất nhiều thôn dân đi về, cố ý lưu lại dấu chân ngựa, hơn nữa còn nhởn nhơ chạy, chính là kế dụ địch, vì đại đội binh mã mấy nghìn người của chúng đã mai phục ở gần núi này, định dụ Minh quân truy kích, không ngờ Minh quân không đến mà chỉ có hai bộ khoái quèn. Không biết là Minh quân thông minh không mắc mưu, hay là căn bản không biết chuyện này, trong khi đó Dương Đạp Sơn và Thành Tử Cầm là hai con ghé không sợ cọp, truy kích theo toan tính giải cứu cho thôn dân bị bắt đi.
Hai người Dương Đạp Sơn vừa tiến vào binh doanh là bọn Thát Đát binh mai phục xung quanh đã phát hiện. Chỉ có điều chúng không muốn bắt hai bộ khoái tép riu, mà là con cá lớn, nhưng chờ mãi cá lớn Minh quân không đến, hai con tép riu đảo luận trong trại, vừa phóng hỏa vừa thả người, khi thôn dân sắp chạy thoát rồi đành phải xuất thủ, nếu không trộm gà không được lại mất nắm thóc.
Dương Đạp Sơn xông tới trước thôn dân, vừa nhìn đã thấy Triệu Thuận trúng tên ngã dưới đất. Tiểu tử này tham sanh úy tử, chạy trước mọi người, không ngờ trúng tên trước.
Dương Đạp Sơn đỡ hắn lên, thấy nhãn thần của hắn đã tán loạn, sắp chết trong khoảnh khắc, vừa định bỏ hắn xuống, không ngờ bị hắn giữ lại, thều thào nói với Dương Đạp Sơn: "Quan gia, tôi... tôi sắp chết rồi... tôi trước đó nói dối... tôi không có lạc nương tử của tôi... mà là... mà là bán nàng ấy... bán nàng ấy cho người khác..."
Dương Đạp Sơn cả kinh, lúc này mới nói ra, tên tiểu tử này thật là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, vội hỏi: "Bán cho ai?"
"Tôi không nhận thức...., là một trung niên khoảng bốn chục tuổi..., khẩu âm Thiểm Tây..., thân hình thấp lùn... ở cạnh sống mũi... có nốt ruồi đen to ..." Triệu Thuận càng nói giọng càng yếu, mắt nhìn thẳng lên trời gọi: "Nương tử...!" Rồi nãy ngược người, cứ thế chết đi.
Tên tướng quân người Thát Đát lại hỏi mấy tiếng nữa, thấy hai tên tiểu bộ khoái Minh triều nam thì ôm một người chết nói chuyện, nữ thì hoành đao bảo hộ ở trước, bèn lười không hỏi thêm, ra lệnh cho bọn Thát Đát binh nhanh chóng diệt hỏa.
Dương Đạp Sơn đặt thi thể Triệu Thuận xuống, đứng dậy dựa lưng vào Thành Tử Cầm, đơn đao chặn trước ngực, không nói chuyện, khẩn trương nhìn về số trường mâu lập lòe chỉa về hai người.
Quân quan chỉ huy một bộ phận quân sĩ đi dập lửa, sau đó mới cầm loạn đao phất về phía Dương Đạp Sơn, lí xô lí xào mấy tiếng, bọn Thát Đát binh lập tức quát to, mấy cây trường mâu đâm xộc về phía Dương Đạp Sơn và Thành Tử Cầm, không ngờ đâm vào chỗ trống.
Thì ra Dương Đạp Sơn nghe quân quan đó hỏi, biết đó là đầu lĩnh, học theo câu "cầm tặc cầm vương", hạ giọng nói với Thành Tử Cầm: "Ta ném cô qua đó bắt quân quan!"
Thành Tử Cầm khẽ gật đầu, Dương Đạp Sơn nghe tên quân quan đó vừa hạ lệnh, biết đối phương định động thủ, liền cấm đao xuống đất, hai tay túm lấy eo Thành Tử Cầm, hô trầm: "Đi...!"
Chính vào lúc này, trường mâu đâm tới, Thành Tử Cầm đã đằng vân giá vụ bay qua đầu các trường mâu binh, rơi xuống đỉnh đầu của quân quan.
Quân quan đó thấy Thành Tử Cầm như thần binh từ trên trời rơi xuống, xông thẳng về phía mình, giặc mình kêu lên giục ngựa quay đầu lùi lại phía sau. Cùng lúc đó, các trường mâu của Thát Đát binh xung quanh cùng đâm tới Thành Tử Cầm đang rơi từ trên không xuống.
Thành Tử Cầm vung loan đao quét tròn, chặt đứt đầu của mấy trường mâu, chân thì đạp lên cán mâu mượn lực, thân hình nhẹ nhàng bay tới quân quan, nhưng lại gặp vô số trường mâu đâm tới. Chính vào lúc này, bọn trường mâu binh ấy đại loạn, trong hôn ám, vô số cặp chân đã bị người chém gãy!
Thì ra là Dương Đạp Sơn sau khi quẳng Thành Tử Cầm đi, đã sử dụng công phu địa đường (lăn người đánh dưới đất), tránh những cây mâu đâm tới, đồng thời đơn đao trong tay lấp lánh, chém đứt bảy tám cặp chân của Thát đát binh.
Dương Đạp Sơn biết rằng địch quân dùng trường mâu, còn mình thì dùng đơn đao, có câu một tấc dài một tấc tấc mạnh, một tấc ngắn một tấc hiểm, chỉ có sử dụng đòn hiểm cầu thắng, đánh xáp lá cà, căn bản không cho địch quân nới rộng cự li mới thắng được.
Dương Đạp Sơn ở dưới đất làm trò quỷ, bọn trường mâu binh phải phân thần lưu tâm dưới đất, tự nhiên bỏ qua Thành Tử Cầm ở trên không.
Thành Tử Cầm huy đơn đao trong tay quét chặt gãy vô số trường mâu, nhưng chính vào thời gian bị chậm lại này, quân quan đã giục ngựa chạy ra ngoài hai ba trượng, sắp sửa mất hút trong rừng mâu dài của Thát Đát binh. Thành Tử Cầm trong cơn sốt ruột, cảm thấy nếu như không bắt được, thì đành phải giết đi, không còn tính toán gì nữa, đơn cước đạp vào cán mâu mượn lực, lại tung người lên không, tiếp đó phóng đơn đao ra, đao như sao xẹt ngang bầu trời, "phốc" một cái cắm vào sau lưng quân quan đó, đâm suốt lên tới ngực!
Quân quan gào thảm một tiếng, đương trường tán mạng, rơi xuống dưới ngựa.
Thát Đát binh đại loạn, nhân lúc này, Thành Tử Cầm rơi xuống đất, thuận tay đoạt lấy một cây trường mâu mua lên vun vút, vừa gạt vừa đâm như giao long xuất hải, cọp rời khỏi hang, Thát Đát binh đua nhau ngã xuống đất.
Dương Đạp Sơn thấy phi đao của Thành Tử Cầm giết chết tướng địch, tinh thần phấn chấn quát to một tiếng, đao quang chớp ngời, giết cho Thát Đát binh người ngã ngựa đổ.
Nhưng không cách nào khác, vì Thát Đát binh có mấy nghìn người, dùng biển người vây họ lại thành đoàn, tuy hai người đánh giết mấy chục tên, địch quân vẫn tầng tầng lớp lớp y như cũ, không ngừng đánh giết về phía họ.
Dương Đạp Sơn ngước mắt nhìn Thành Tử Cầm, hai người lúc nãy phân ra hành động nên bị Thát đát binh bao vây phân cắt, giờ này phải tụ hợp lại tương hỗ yểm hộ mới có hi vọng đánh ra khỏi trùng vây.
Dương Đạp Sơn nhìn trúng phương hướng, sử dụng công phu địa đường lăn tròn trên đất, lúc này chỉ có địch nhân ở hàng đầu mới có thể nhìn thấy hắn, trong khi đó trường mâu quá dài, không thích hợp cận chiến, không những không hại được Dương Đạp Sơn, ngược lại còn bị vướng víu.
Và như thế, Dương Đạp Sơn thế như phá trúc, sau khi chém đứt vố số cặp chân thì cuối cùng cũng đánh tới bên cạnh Thành Tử Cầm.
Thành Tử Cầm không dùng được công phu địa đường này, buộc phải dùng trường mâu huy động đâm giết liên tục, thể lực tiêu hao trầm trọng, lúc này đầu tóc đã tán loạn, hơi thở phù phù, đang miễn cưỡng chống cự, thấy Dương Đạp Sơn vừa mừng vừa lo, gọi một tiếng: "Đạp Sơn....!"
Dương Đạp Sơn nói: "Tử Cầm, đừng sợ, có ta ở đây, chúng ta xông ra ngoài."
Kỳ thật, Dương Đạp Sơn có võ công tương đương Thành Tử Cầm, nhưng lúc này Thành Tử Cầm nghe hắn nói vậy, phảng phất như có một nguồn sức mạnh để dựa dẫm vào, tinh thần tức thời phấn chấn, gật đầu nói: "Được! Đánh xông ra!"
Hai người dựa lưng vào yểm hộ cho nhau, đánh giết xông ra ngoài.
Chỉ có điều, địch quân người đông như kiến, vây chặt hai người, giết được phía trước thì phía sau xông lên, đánh giết đến lúc sau thì Dương Đạp Sơn đã mệt thở khì khì như trâu, còn Thành Tử Cầm thể lực không bằng Dương Đạp Sơn, đã sớm tinh bì lực kiệt, chỉ ráng lắm mới tự giữ mình, không còn sức đâu xông ra ngoài.
Dương Đạp Sơn thấy tình cảnh như thế, lòng chùn xuống, thở dài: "Xong rồi, như vầy chỉ sợ phải chết trong loạn quân thôi."
Thành Tử Cầm thở hỗn hễn, quay đầu dựa sát người hắn: "Đạp Sơn..., ta có thể... ta có thể cùng chết một chỗ với... huynh, cũng thỏa mãn lắm rồi..."
Dương Đạp Sơn vẫn cố gắng đánh giết ngăn chặn sự tấn cống của Thát Đát binh, bốn phía đầy tiếng quát giết vang trời, trong khi đó âm thanh của Thành Tử Cầm rất nhẹ, hắn nghe lõm bõm vài tiếng không rõ ràng, không kịp hiểu đó là ý gì, chợt nghe Thành Tử Cầm rú thảm một tiếng, thì ra là đùi bị một thương đâm trúng, ngã lăn ra đất.
Dương Đạp Sơn quát một tiếng lớn: "Tử Cầm!" rồi chuyển thân lại như phát điên chém đôi tên Thát Đát binh đã đâm bị thương Thành Tử Cầm, tiếp sau đó lại chém ngã liên tiếp mấy tên. Thát Đát binh thấy khí thế của hắn điên cuồng như thế, sợ hãi kinh tâm, nhưng cũng biết hắn chỉ là sức mạnh đi hết tầm tên, liền đua nhau thối lui, chỉ không ngừng dùng trường mâu đâm vờn, vừa đâm vừa hò hét inh ỏi: "Nữ tử xinh đẹp đó thụ thương rồi. Bắt sống...!"
Cự li bây giờ đã giãn ra, vô cùng bất lợi đối với Dương Đạp Sơn tay cầm đơn đao, nhưng hắn không dám truy kích đánh xáp lá cà, vì Thành Tử Cầm thụ thương nằm đó, hắn phải bảo hộ nàng.
Thành Tử Cầm đầu tóc tán loạn, toàn thân đầy máu quỳ dưới đất, vết thương trên đùi đã ướt sủng máu. Nàng gào thảm: "Đạp Sơn. Ta không xong rồi, huynh mau chém một đao cho ta chết, không được để ta lọt vào tay bọn Thát Đát chịu nhục! Chàng mau xông ra ngoài đi!"
Dương Đạp Sơn nào chịu đi, vẫn phát điên đề kháng chặn chém. Thát Đát binh muốn bắt sống Thành Tử Cầm, do đó trường mâu chỉ đâm về phía Dương Đạp Sơn. Dương Đạp Sơn không chịu rời khỏi Thành Tử Cầm, sợ vừa li khai thì Thát Đát binh sẽ bắt nàng đi, chỉ còn biết mua đơn đao bảo hộ quanh nàng, cố sức đề kháng trường mâu đâm đến.
Chính vào lúc này, Dương Đạp Sơn chợt ẩn ước nghe tiếng quát tháo bên ngoài, thanh âm là Hán ngữ, rồi Thát Đát binh ở ngoại vi đại loạn. Hắn mừng rỡ reo lên: "Tử Cầm, hãy kiên trì, viện quân của chúng ta đến rồi!"
Thì ra là Minh quân tuy hay được tin quân Thát Đát đánh lén Oai Hòe thôn bắt hơn trăm người dân, liền phái hai nghìn binh mã truy kích. Do cự li đóng quân của họ khá xa, nên bấy giờ mới tới nơi. Rất may là họ đến trễ, nếu không đã lọt vào vòng vây mai phục của Thát Đát binh, may ít rủi nhiều rồi.
Trong khi đó hiện giờ chủ soái của Thát Đát binh đã bị Thành Tử cầm giết, quần long vô thủ, cộng thêm quân doanh bị thiêu, một bộ phận quân sĩ bỏ vũ khí đi cứu hỏa, Dương Đạp Sơn và Thành Tử Cầm lại từ bên trong đánh giết loạn ra, Thát Đát binh chỉ đối phó hai người họ, không hình thành đội hình chuyên môn đối phó với Minh quân xông từ ngoài vào. Trong thời đại lãnh binh khí cổ đại, không có thống soái và không bố trận, trận tự hỗn loạn như thế là vô cùng kỵ húy, thất lợi vô cùng. Cộng thêm Thát Đát binh đã sẵn lòng úy sợ đối với Minh quân, Minh quân có chuẩn bị mà tối, tuy nhân số không bằng địch, nhưng vẫn đánh giết cho quân Thát Đát tơi bời.
Phía trước Thát Đát binh vừa loạn, phía sau không rõ tình hình phía trước, cũng đại loan theo. CHúng không còn chú ý đối phó Dương Đạp Sơn và bắt sống tiểu mỹ nhân Thành Tử Cầm nữa, ù té chạy như bầy ong vỡ tổ.
Dương Đạp Sơn hộ vệ cho Thành Tử Cầm, thấy địch quân chạy tán loạn, nhưng không dám thừa thắng truy kích.
Minh quân xông tới, thấy ngoài thôn dân còn có hai tiểu bộ khoái của Minh triều, hơi bất ngờ nhưng không kịp hỏi, đuổi giết theo địch. Sau khi đuổi đánh hơn chục dặm, chém giết vô số Thát Đát binh, họ bấy giờ mới đắc thắng thu binh.
Dương Đạp Sơn thấy nguy cơ đã qua, bấy giờ mới xem xét thương thế của Thành Tử Cầm, thấy nàng chảy rất nhiều máu, liền móc thuốc kim sang ra định băng bó cho nàng.
Thành Tử Cầm chợt chụp lấy tay hắn, trên gương mặt tái xanh vì mất quá nhiều máu không ngờ ửng phớt hồng. Dương Đạp Sơn gạt tay nàng ra, bảo: "Cô không chịu để ta cầm máu, sẽ chết đấy!" Xong chẳng nói chẳng rằng, xé toẹt một cái chỗ váy vướng víu trên đùi nàng, đắp thuốc kim sáng lên, rồi xé áo tiến hành băng bó đơn giản cho nàng.
Sau khi băng bó xong, Dương Đạp Sơn vô lực ngồi xuống cạnh nàng, nhìn thi thể đầy rẫy của bọn Thát Đát binh chung quanh, bấy giờ mới cảm thấy sợ. Cuộc chiến vừa rồi thập phần hung hiểm, hai người hết chín phần chết một phần sống, quả như là vừa trải qua một kiếp vậy.
Đến lúc này, Minh quân đã truy sát theo địch, nơi này chỉ còn một số Thát Đát binh bị thương nặng nằm đó rên la. Những thôn dân thấy quân đội bên nhà tới, dũng khí đại tăng. Bọn họ vô cùng thống hận Thát Đát binh, liền lượm đao thương rơi tán loạn xung quanh, đâm chém chết hết bọn Thát Đát binh này.
Dương Đạp Sơn cũng không khuyên ngăn, đầu óc của hắn bây giờ thật ra không có khái niệm ưu đãi tù binh gì.
Hắn ngồi bên cạnh Thành Tử Cầm thở hồng hộc một hồi, lấy lại sức, bèn quay qua hỏi nàng: "Vừa rồi cô nói cái gì? Ta không nghe rõ."
Thành Tử Cầm đỏ phừng mặt, hoảng hốt đáp: "Ta.... ta bảo ngươi đừng quản ta, cứ xông ra ngoài, ai biết ngươi không nghe lời tỷ tỷ, cũng không chịu nghe lời tổng bộ đầu ta nữa, hừ!"
"Không phải câu đó, câu trước nữa kìa."
"Câu trước à?" Thành Tử Cầm cố ý giả ngốc, "Trước đó ta chỉ cố giết địch, đâu có nói cái gì đâu a."
"Cô nói mà! Dường như cái gì là 'Tâm Mãn Ý Túc' yên lòng vừa dạ cái gì đó, ta hơi kỳ quái, đó là thời khắc nguy cơ, còn có sự tình gì có thể khiến cô yên lòng vừa dạ chư?"
"Không có a...!" Thành Tử Cầm hoảng loạn cúi đầu, động động cúi đùi bị thương, ai yêu một cái, nhíu mày, biểu tình ra vẻ thập phần thống khổ.
"Đau hả?" Dương Đạp Sơn nhẹ vuốt ve đùi nàng.
Thành Tử Cầm vừa rồi cố ý đánh lạc hướng chú ý của Dương Đạp Sơn, nên cười cười rồi lắc đầu.
Dương Đạp Sơn bấy giờ mới yên tâm, nói: "Thật nhìn không ra cô lợi hại như vậy! Nếu không phải cô giết chết thống soái của họ, nhân số của Thát Đát binh nhiều hơn chúng ta nhiều, trận này ai thắng ai bại còn chưa chắc nữa."
Thành Tử Cầm cũng cười: "Nếu không phải ngươi quẳng ta đến đầu hắn, hơn nữa còn ở dưới chém loạn chân của bọn Thát Đát binh, nhiễu loạn lực chú ý của chúng, ta căn bản không giết được hắn."
"Hai chúng ta khen lẫn nhau như vậy, cái mặt quả thật là dày rồi a."
Hai người đều cười cười.
Lúc này, những thôn dân đã giết sạch bọn Thát Đát binh trọng thương, sau đó vây lại xung quanh hai người Dương Đạp Sơn. Vừa rồi họ thấy hai người lực địch mấy ngàn Thát Đát binh, đều đầy vẻ kính phục, bước tới tạ ơn không ngớt.
Thấy Thành Tử Cầm thụ thương, có ngươi dắt ngựa của Thát Đát binh chạy loạn lại trao. Dương Đạp Sơn đỡ Thành Tử Cầm lên một thớt ngựa, thấy nàng khống chế chiến mã bình thường, nên yên tâm phóng lên ngựa của mình.
Các thôn dân đều chia nhau đi bắt chiến mã. Đại bộ phận chiến mã đã chạy tản đi hết. Ngựa không đủ, cho nên họ hai ba người cưỡi một con, cùng dìu đưa bọn Dương Đạp Sơn lui về phía biên cảnh.
Trên đường, Dương Đạp Sơn tìm lại được quan mã của hai người. Sau khi đổi ngựa xong, họ lùi về phía sau Trường thành tàn phá.
Lúc này, trời đã sáng rõ. Sau khi đến thôn, các thôn dân biết ơn xả thân cứu mạng của hai người, chiếu cố cho hai người rất tận tình, tìm lang trung băng bó lại vết thương cho Thành Tử Cầm.
Hai người quyết định ở lại Oai Hòa thôn nghỉ ngơi một ngày. Đùi của Thành Tử Cầm tuy bị thương mất máu nhiều, nhưng rất may không chạm tới xương, không ảnh hưởng lớn lắm tới hành động.
Ngày hôm sau, hai người thương nghị ở trong phòng, căn cứ vào lợi của Triệu Thuận trước khi chết, Ngô thị không phải là thất lạc với y, mà trong lúc chạy nạn đói, y đã bán vợ Ngô thị cho một trung niên lạ mặt. Trung nhiên này là một kẻ thấp mập, ở mũi có một nốt ruồi đen, nói giọng Thiêm Tây.
Mấy đặc trưng này quá sơ sài, nếu muốn căn cứ vào đó mà tìm người thì căn bản chẳng thể nào.
Thành Tử Cầm nhăn nhó mặt mày không biết tiếp tục điều tra thế nào, giương mắt nhìn Dương Đạp Sơn, hi vọng hắn nghĩ ra diệu kế.
Dương Đạp Sơn khổ công suy nghĩ cả buổi, cuối cùng nói: "Ngô thị là một thôn phụ, căn cứ hình vẽ có thể thấy tướng mạo không mấy xinh đẹp, lại đã lấy chồng. Do đó, nam nhân nốt ruồi đó mua nàng ta, xem ra không phải là mua về làm vợ hay là tiểu thiếp..."
"Vì sao?" Thành Tử Cầm mở to mắt nhìn Dương Đạp Sơn.
"Trung niên có nốt ruồi này có thể mua được nữ nhân xem ra phải là người có tiền, người có tiền mua vợ chú trọng đến mua hoàng hoa khuê nữ (con gái chưa chồng, còn trinh), còn nạp thiếp thì chú trọng đến lẳng lơ mê người. Hai điều này Ngô thị đều không đáp ứng được, do đó không thể mua để về làm vợ hay là tiểu thiếp."
Thành Tử Cầm nghe hắn nói thô tục như vậy, trợn mắt nhìn hắn rồi ngoảnh mặt đi, nhưng trong thâm tâm thì tán đồng cách nói của hắn.
Dương Đạp Sơn cười tiếp: "Do đó, theo ta tính toán, nam tử này mua nữ tử đó xem ra là định cho làm nô tì hay bà vú gì đó."
"Thì đã làm sao? Ngươi có chủ ý gì hay sao?"
"Chủ ý hay thì không." Dương Đạp Sơn thở dài, "Án này có manh mối quá đơn giản, thật không cách gì mà tra, chúng ta người vụn về chỉ còn biết làm cách ngốc nghếch mà thôi."
"Biện pháp ngốc nghếch gì?"
"Ôm cây đợi thỏ!"
Thành Tử Cầm nghi hoặc nhìn Dương Đạp Sơn: "Sao lại ôm cây đợi thỏ?"
"Vừa rồi phân tích đó, người mua Ngô thị nhất định là một nhà giàu, mua Ngô thị về là làm nô tì, trong khi đó nô tì ở những nhà giàu thường tăng giảm, cho nên không thể tránh chuyện người trung niên này còn tiếp tục đi mua nô tì. Chúng ta phái người chú ý ở những chợ mua bán nô tì ở Khánh Dương phủ, rồi ở đường lớn đường nhỏ điều tra những dân chạy nạn đói bán đàn bà con gái, sau đó chỉ coi ông trời có mắt, có giúp chúng ta tìm được trung niên có nốt ruồi đó hay không."
"Chủ ý này hay!" Thành Tử Cầm vỗ tay nói.
"Cũng không thể coi là hay, chẳng qua đó là cách khi không còn biện pháp nào, hy vọng là nó hữu dụng."
Thành Tử Cầm ngẫm nghĩ, bảo: "Chỉ sợ người có nốt ruồi đó không ở Khánh Dương phủ, mà là ở phủ huyện khác đến."
"Khả năng không lớn lắm."
"Vì sao?"
"Hiện giờ dân đói, nô tì... chẳng phải chỗ nào cũng có hay sao? Ngô thị này cũng không có tướng mạo hay tay nghề xuất chúng gì, muốn mua một nô tì bình thường như vậy, có cần phải đến phủ huyện nào khác hay không?"
"Vậy cũng phải!" Thành Tử Cầm gật gật đầu, "Trong đám dân đói này, bán thân làm nô tì đâu đâu cũng có, những năm gần đây dân nghèo thật rất khó sống."
Hai người thương lượng định cách hành đồng xong, tuy không mấy tin chắc, nhưng có biện pháp còn hơn không.