Dương Đạp Sơn thấy nàng ta nói quyết đoán như vậy, gầm gật đầu, nhủ thầm nữ bộ đầu này cũng biết chút tri thức hình trinh.
Cuối cùng thì cũng đến cạnh thi thể, đây là một xác trần truồng không đầu,toàn thân thối rửa, sình to rất ghê rợn. Các tổ chức mềm của thi thể đầy khí phân giải, khi cho dưới da hiện đầy mạng tĩnh mạch phình to xanh đen, tứ chi to lớn.
Thi thể không đầu và tứ chi phân bố đầy vết thương to nhỏ bất nhất, một bên nhũ phòng đã bị khoét mất, vết khoét và âm hộ đầy dòi. Một số dòi chui xuống dưới da, tạo thành những túi khí. Da đã bị dòi ăn thành hàng trăm lổ hổng.
Thành Tử Cầm nhìn tình cảnh này, nhíu mày không biết ra tay từ đâu. Dương Đạp Sơn thấy vậy nói: "Bộ đầu, hay là để tôi đến kiểm tra."
Thành Tử Cầm lắc đầu: "Cùng tra luôn vậy." Nói xong bịt mũi tiến tới cạnh thi thể.
Dương Đạp Sơn xách rương pháp y đến mở ra, lấy một đôi bao tay da hươu mang vào, lại lấy một cây châm thăm dò, ngồi xuống bên cạnh thi thể, dùng châm vít những con dòi đó ra, lộ đoạn cắt ở cổ, sau đó cúi xuống quan sát thật kỹ.
Thành Tử Cầm cũng cúi sát lại xem, mùi thúi nồng nặc khiến nàng choáng váng, trong khi đó Dương Đạp Sơn chẳng tỏ vẻ gì, ngay mũi cũng không thèm bịt lại.
Tiếp đó, Dương Đạp Sơn dùng châm thăm gạt hết số dòi trên nhũ phòng và những vết thương, cho lộ miệng vết thương ra, sau đó quan sát cẩn thận.
Chỉ có điều, do dòi đã ăn khá nhiều, miệng các vết thương mơ hồ không rõ, cho nên rất khó phán đoán miệng vết thương có dạng gì. Sau khi nhìn vết thương một hồi, Dương Đạp Sơn dùng châm thăm moi dòi đóng cục ở âm hộ của thi thể ra, định kiểm tra tình huống của xử nữ mô (màng trinh), xem coi có phải bị gian sát hay không. Đây cũng là một bộ phận kiểm nghiệm bắt buộc của pháp y. Nhưng kết quả khiến hắn vô cùng thất vọng, thậm chí rợn tóc gáy: âm đ*o đầy dòi, nhung nhung chật cứng cả, chen nhau bò ra ngoài, phần ngoài âm hộ đã bị chúng gặm sạch, không còn tìm đâu ra được dấu vết của xử nữ mô nữa.
Ruồi nhặng rất thích bâu ở những chỗ như mắt, mũi, miệng, âm hộ, hậu môn là những chỗ hổng tự nhiên để đẻ trứng. Những con dòi nở ra từ trứng ruồi này đương nhiên ăn trước ở những chỗ này, phá hỏng nhưng bộ vị tương quan, gây trở ngại cực lớn cho quá trình điều tra.
Nhìn thấy tình cảnh này, Thành Tử Cầm kêu lên một tiếng kinh khủng. Tuy nàng đã tham gia phá nhiều án mạng, nhưng chưa bao giờ gặp tình cảnh khủng khiếp thế này.
Tiếp theo đó, Dương Đạp Sơn lật thi thể qua, ở lưng cũng có rất nhiều vết thương to nhỏ bất nhất, cũng có đầy dòi. Hắn lại kiểm tra tình huống phân bố thi ban và thi cương, tiếp đó dùng châm thăm đào đào đất bùn hai bên thi thể, sau đó gật gật đầu.
Hắn đứng dậy hỏi: "Thành bộ đầu, cô thấy án này thế nào?"
Thành Tử Cầm đáp: "Đầu bị đứt, không ở gần thi thể, do đó tuyệt đối không phải tự sát, mà là bị giết."
Dương Đạp Sơn gật đầu: "Rất có đạo lý, nhưng mà, nếu như bị giết cắt đầu, tại sao trên cỏ không có bao nhiêu máu vậy?"
Thành Tử Cầm ngẩn người, nhíu mày hỏi: "Ý gì vậy?"
Dương Đạp Sơn dùng châm thăm chỉ vào phần cổ bị cắt, nói: "Động mạch cảnh là động mạch trọng yếu nhất của cơ thể người. Đầu bị cắt, máu trong động mạch cảnh sẽ phun ra như suối. do đó, vị trí xung quanh chỗ thi thể ngã xuống phải có một lượng máu rất lớn. Hai ngày nay rất nóng, không có mưa, thỉnh Thành bộ đầu xem, đất xung quanh phần cổ của nạn nhân không có biến hóa về màu sắc gì, không có dấu máu tẩm ướt, hơn nữa phần lớn cỏ xung quanh không hề dính máu."
Lúc này thì Thành Tử Cầm đã nghe hiểu ra. Nàng âm trầm mặt hỏi: "Vậy ý tứ của ngươi là tự sát hả? Nếu như là tự sát, thì đầu đâu?"
Lập luận của Thành Tử Cầm rất rõ ràng: nếu mà người tự sát, thì không có khả năng tự chặt cắt đầu xong rồi còn có năng lực đem đầu quẳng hay chôn đi. Hay nói cách khác, hiện trường không phát hiện đầu lâu, có thể khẳng định là nạn nhân bị giết.
Dương Đạp Sơn vội nói: "Ta không phải ý đó, ý của ta nói đây không phải là hiện trường ban đầu. Nếu là hiện trường đầu tiên, thì rốt cuộc là tự sát hay bị giết vẫn còn chưa thể phán đoán được."
Thành Tử Cẩm lại ngẩn người, lời này của Dương Đạp Sơn rất đúng, vô luận là tự sát hay là bị giết, đều có khả năng bị người khác vì nguyên nhân gì đó di chuyển thi thể đến đây. Như vậy có thể nói, lời vừa rồi của Dương Đạp Sơn không phải là phản bác quan điểm của nàng, hay là lật nhào quan điểm của nàng.
"Ngươi bằng vào cái gì mà nói đây không phải là hiện trường đầu tiên? Chỉ bằng nơi đây không có lượng huyết dịch lớn?"
"Đây là căn cứ phán đoán rất trọng yếu, ngoài ra còn có một chứng cứ quan trọng khác, đó là thi thể xuất hiện thi ban ở bên dưới hong phía trái ."
"Cái gì là thi ban... bên dưới hong phía trái... ý gì vậy?" Thành Tử Cầm chưa hề nghe qua điều này.
Dương Đạp Sơn dùng châm thăm chỉ vào những nốt tím đen ở bên trái thi thể: "Đây là thi ban, là huyết dịch của người sau khi chết bị trọng lực kéo chìm xuống những bộ vị nằm bên dưới cơ thể, sau đó thẩm thấu vào các tổ chức cơ thể mà hình thành. Có thể căn cứ vào tình huống của thi ban để xác định sau khi tử vong xong người khác có di động thi thể hay không."
"Làm sao xác định?"
"Thi ban tập trung ở bên trái của thi thể này, ở cổ trái, tay trái, sường trái và đùi trái đều có, cho thấy thi thể sau khi tử vong xong cho đến ít nhất là mười hai canh giờ nhất mực nằm nghiên về bên trái, do đó thi ban cố định ở phần bộ vị thấp bên trái cơ thể. Trong khi đó, vừa rồi chúng ta nhìn thấy thì thi thể năm ngữa, do đó có thể phán đoán, thi thể này đã từng bị di động qua."
Thành Tử Cầm lần đầu tiên nghe được lý luận này, có phần giống sờ không được tới đầu hòa thượng cao trượng hai, không hiểu gì cả, liền quay về chủ đề câu chuyện lúc nãy, nhìn thi thể trầm giọng hỏi: "Ngươi nói không dễ phán đoán là tự sát hay là bị giết? Ta ngược lại lại cảm thấy có thể phán đoán."
"Làm sao phán đoán?" Dương Đạp Sơn hiếu kỳ hỏi.
"Vết thương trên cổ a, ngươi có bao giờ nhìn qua người nào tự sát mà tự cắt luôn cả đầu mình xuống hông? Giỏi lắm là cắt được phân nửa là quá lắm rồi! Hơn nữa, trong những tình huống thường, một người muốn tự cắt đầu mình xuống, cần phải có đao rất nhanh và chém với lực đạo rất mạnh mới làm được. Đối với người thường, đây là điều không thể làm được. Huống chi, một bên nhũ... nhũ phòng của cô ta bị cắt đi, trên người chỗ nào cũng có vết thương, vết thương trên đùi có cả một khối thịt bị cắt ra, lộ cả xương, nếu như là tự sát thì cần dùng cách tự cắt trăm nghìn mảnh như vậy sao? Hơn nữa, sau khi cắt xong những vết thương này, chỉ sợ là cô ta đã bị ngất đi mấy lần rồi, làm gì còn sức lực mà đi cắt đầu mình nữa?"
Quan điểm của Thành Tử Cầm rất phù hợp với logic, cắt đầu có thể nói là chí mạng, do đó không thể có chuyện cắt đầu rồi mới tự cắt người, mà ngược lại phải cắt những vết thương trên người rồi mới cắt đầu. Trong khi đó có quá nhiều vết thương trên thi thể, có những vết thương thập phần nghiêm trọng, ví dụ như ở nhũ hoa hay là trên đùi, sâu đến xương, vết thương trên đùi thậm chí có thể gây đứt động mạch đùi, là một vết thương nặng, mất máu rất nhiều. Người chết căn bản không cần tự cắt đầu, mà chỉ cần bao nhiêu đó vết thương cũng đủ mất máu cấp tính chết rồi.
"Ta rất đồng ý quan điểm của cô, nhưng mà..." Dương Đạp Sơn dùng châm thăm gạt hết dòi bâu ở vết thương trên cổ một lần nữa, để lộ ra đoạn cắt ở cổ, nói tiếp: "Bộ đầu, cô hãy quan sát cẩn thận cái này một chút sẽ phát hiện ngay, vết đứt này không phải là bị cắt xuống, hơn nữa nhũ phòng và vết thương ở đùi cùng những chỗ khác của nữ thi không phải là do cắt xẻo mà ra."
"Cái gì?" Thành Tử Cầm kinh ngạc kêu lên, tiếp theo đó chồm tới quan sát nhìn vết đứt cổ và những vết thương ở các bộ vị khác, cười lạnh một tiếng hỏi: "Cái đầu này nếu không phải bị cắt ra, chẳng lẽ bị bứt đứt?"
"Không sai! Là bứt đứt!"
Đến lúc này thì Thành Tử Cầm kinh ngạc thật sự, nhưng mặt vẫn lộ vẻ không phục: "Vũ công của ngươi tuy cao, nhưng vẫn còn chưa đến trình độ khác thường! Ngươi có thể bóp gãy cổ người khác, nhưng muốn vặt đứt luôn cổ của người ta, chỉ sợ không thể có bản lãnh đó a?"
Dương Đạp Sơn cười nói: "Đừng nói gì ta, trên đời này chỉ sợ không có ai có thể bứt đứt cổ của một người đang sống sờ sờ như vậy được."
"Vậy ngươi vừa nói..."
"Đừng gấp, bộ đầu, trước hết, ta không nói là bị người ta bứt đứt cổ, kế nữa, ta cũng không nói cổ bị bứt đứt khi còn sống."
"Không phải là người chẳng lẽ là quỷ sao?"
"Không phải quỷ, mà là chó hoang hoặc là sài lang!"
Thành Tử Cầm nhìn Dương Đạp Sơn chầm chầm, cảm thấy hắn càng nói càng hoang đường, hỏi: "Ngươi có chứng cứ gì không?"
"Có!" Dương Đạp Sơn dùng châm thăm chỉ vào vết đứt ở cổ, "Nếu như bị vật bén nhọn cắt đứt, vết thương phải láng mịn..."
"Nhưng vết đứt này đều đã bị dòi ăn nát hết rồi, cho dù có láng mịn thì cũng nhìn không ra a!"
"Cô nói không sai, đặc điểm của phần mô mềm ở chỗ vết đứt rõ ràng đã bị dòi ăn, nhìn không ra vật bén hay vật tù gây ra vết thương, nhưng có một chỗ không bị dòi phá hỏng. Chỗ này có thể cho chúng ta biết đầu của người chết không phải là bị chặt chém ra."
"Chỗ nào?"
Dương Đạp Sơn dùng châm thăm chỉ vào xương cổ: "Chính là ở đây! Xương cổ của ngươi tuy tiếp nhau rất sát, nhưng xương cổ trên dưới thường khảm vào nhau như khớp khóa vậy, nếu dùng đao cắt phân lý ra, căn bản không thể nào cắt mà không ảnh hưởng đến chất xương. Cô chú ý quan sát sẽ thấy, chỗ cổ này không có vết trầy xứơt do vật bén cắt phá, do đó có thể nói xương cổ không phải bị cắt ra, mà là bị kéo vặn tách thoát ra."
Thành Tử Cầm nghe Dương Đạp Sơn nói có vẻ như thật, vội cúi xuống quan sát kỹ, gật đầu, nhưng vẫn còn cứng miệng hỏi: "Chẳng lẽ không thể dùng đao cắt ở chỗ khác hay quanh thịt ở cổ, chỉ còn lại xương mới dùng lực kéo vặn cho đứt hay sao?"
"Hà hà, rất có lực tưởng tượng, nhưng nếu cô là hung thủ, cô có làm điều phiền phức như vậy hay không?"
"Có thể là hung thủ thích dùng phương pháp này giết người thì sao?" Thành Tử Cầm có vẻ cố ý kình chống Dương Đạp Sơn đến cùng.
"Đương nhiên có khả năng này, nhưng mà, chúng ta hãy quan sát kỹ chỗ đứt đó, sẽ phát hiện sự thật không hề như vậy."