Rời khỏi hoàng cung trở về Dương phủ, Phùng Tiểu Tuyết và mọi người hỏi chuyện liên quan, Dương Thu Trì không muốn nói rõ, chỉ bảo một câu là án đã phá rồi.
Hồng Lăng thấy Dương Thu Trì tâm tình không tốt, bỏ hết lòng làm một bàn thức ăn thật ngon, đều là những món Dương Thu Trì thích ăn. Phùng Tiểu Tuyết, Liễu Nhược Băng cùng chúng thê thiếp bồi hắn uống rượu, tâm tình Dương Thu Trì mới từ từ tốt trở lại.
Sau đó mấy ngày, Dương Thu Trì chủ yếu đến nha môn của Ứng Thiên Phủ làm việc. Hắn tuy là đồng tri của cẩm y vệ bắc trấn phủ ti, nhưng đây chủ yếu là vì hắn phụng chỉ tra án dùng cho dễ, do đó thỉnh thoảng mới đi qua một hai lần, làm những chuyện do Kỷ Cương giao, còn công việc chính vẫn là ở Ứng thiên phủ.
Ngày ấy, Dương Thu Trì từ Ứng Thiên Phủ trở về, ngồi quan kiệu đến cửa lớn của Dương phủ. Vừa xuống kiệu vào trong, hắn đã nhìn thấy trong vườn có những người lạ, ngoài ra còn có một kiệu hoa xinh đẹp, không giống như của nhà. Hắn hơi ngạc nhiên, hỏi cẩm y vệ hộ vệ gác cổng: "Trong nhà của khách hay sao?"
Tên hộ vệ đó cười cầu tài hồi đáp: "Đúng ạ, hầu gia, Hàm Ninh công chúa đến rồi."
Hàm Ninh công chúa? Dương Thu Trì nhớ lại, lần trước ở ngự hoa viên hưởng tiết Nguyên Tiêu với hoàng thượng, Minh Thành Tổ đã từng đề cập qua, rằng ông ta có một người con gái là Hàm Ninh công chúa còn chưa có hôn phối, và hắn chưa hề gặp bao giờ.
Dương Thu Trì đi thẳng vào phòng khách, còn chưa đến cửa thì đã nghe từ trong đó từng đợt cười truyền ra, nghe thanh âm dường như là Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết và Vân Lộ, ngoài ra còn có một nữ tử nữa, thanh âm trong trẻo dễ nghe, dường như là tiếng của con chim sơn ca hót vậy.
Dương Thu Trì chậm rãi tiến vào phòng khách, lên tiếng gọi "Mẹ!" rồi ngước mắt nhìn, quả nhiên ngồi bên cạnh Dương mẫu có một thiếu nữ khoảng đôi tám, người mặc áo bào trắng viền hoa, cổ đeo chuỗi ngọc lấp lánh, váy dài màu xanh, mặt hoa da phấn, eo thon vai tròn. Cô nàng thấy Dương Thu Trì tiến vào, gương mặt xinh hơi ửng hồng.
Dương mẫu cao hứng gọi Dương Thu Trì đến, bảo: "Vị này là Hàm Ninh công chúa, còn không mau đến làm lễ ra mắt."
Dương Thu Trì vội vã bước tới, vái dài một lễ: "Hạ quan Dương Thu Trì bái kiến Hàm Ninh công chúa."
Hàm Ninh công chúa cười hi hi, cũng đứng dậy hoàn lễ. Tiếp theo đó cùng Vân Lộ hòa giọng mà cười. Xem ra, Hàm Ninh công chúa và Vân Lộ có mối quan hệ rất tốt.
Thì ra, lần trước ở ngự hoa viên Dương mẫu đề thân đụng phải cây đinh mềm, Vân Lộ sau đó nghĩ đến chiêu khúc tuyến cứu quốc, vận động hành lang xem ra có hiệu quả, nên kéo Dương mẫu đi liên hệ các nơi. Hai người đi lấy lòng Vương quy phi và các tần phi khác, ngoài ra còn liên lạc cảm tình cả gia quyến và công chúa con vua. Thứ Dương gia của bà có chính là tiền, nên đi đến đâu cũng tống lễ, cho nên quan hệ nhanh chóng diễn biến theo chiều hướng tốt đẹp.
Dương Thu Trì nói: "Mọi người nói chuyện, ta đến thư phòng đây."
"Ê! Chờ chờ một chút." Hàm Ninh công chúa bảo, "Sao vậy, ta đến nhà các ngươi ngồi một chút, ngươi là chủ nhân mà không chịu tiếp, thật là không phải mà!"
Hàm Ninh công chúa này vừa nhìn là biết quen sống trong nhung lụa cưng chiều, lời nói thẳng thừng chẳng hề quanh co giấu diếm gì cả.
Dương Thu Trì hơi bối rối, chỉ còn biết ngồi bên cạnh Phùng Tiểu Tuyết mà tiếp.
Hàm Ninh công chúa giương con mắt to nhìn lên nhìn xuống Dương Thu Trình, giương gương mặt xinh bảo: "Ê! Nghe Vân Lộ tỷ tỷ nói, ngươi phá án rất lợi hại, có phải là thật không đó?"
Dương Thu Trì nhìn Vân Lộ: "Đừng nghe cô ấy, ta chẳng qua là mèo mù vớ phải chuột chết vậy thôi."
"Phải không vậy?" Hàm Ninh công chúa cười hi hi nói, "Cái gì thì ta không rõ, chứ hai ngày nay ta nghe phụ hoàng cứ khen ngươi, nói là nhờ có ngươi mới phá được án Hiền phi nương nương bị hại chết, thế Hiền phi nương nương báo cừu." Chuyển đầu sang Vân Lộ, nàng hỏi gặn: "Phải không tỷ tỷ?"
Vân Lộ gật gật đầu, đôi mắt phượng long lanh nhìn Dương Thu Trì. Cô nàng này rõ ràng là tỏ ý không đạt mục đích thề không ngưng, khiến cho Dương Thu Trì quả là đau đầu, hắn quyết định chạy trốn cho xong.
Nghĩ đến đây, Dương Thu Trì đứng dậy, vái một lễ thật dài: "Hai vị công chúa, hạ quan còn có công vụ khẩn cấp cần phải xử lý, không thể bồi tiếp được nữa." Nói xong không để ý đến Hàm Ninh công chúa cứ réo gọi, như một làn khói rời khỏi phòng khách.
Thư phòng tạm thời không thể đến, nói không chừng Hàm Ninh công chúa lại đòi Vân Lộ dẫn đến tìm. Ngẫm nghĩ một chút, hắn quyết định đến phòng của Liễu Nhược Băng để chơi với con trai.
Dương Thu Trì đến khu nhà vườn của Liễu Nhược Băng. Sương nhi, Tuyết nhi thấy hắn đến, vội mời vào trong. Tuyết nhi cũng chạy nhanh vào phòng bẩm báo.
Dương Thu Trì tiến vào phòng, thấy Liễu Nhược Băng đang ngồi cho con bú bên cửa sổ. Thấy Dương Thu Trì, nàng mỉm cười: "Chàng đến rồi, mau vào trong ngồi."
Dương Thu Trì nhấc một cái ghế đến ngồi cạnh Liễu Nhược Băng. Sau khi bọn họ đến kinh thành, Dương Thu Trì lại đi Sơn Đông tra án, sau khi trở về vừa khéo đến lượt của Phùng Tiểu Tuyết, cho nên đã nhiều ngày không đồng phòng với Liễu Nhược Băng rồi.
Lúc này hắn nhìn thấy gò ngực căng tròn trắng mịn mê ngừơi lộ ra ngoài của Liễu Nhược Băng khi cho con bú, không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, cố ý nuốt nước bọt đánh ực một cái thật lớn.
Liễu Nhược Băng phì cười, thương yêu liếc mắt nhìn hắn, đưa bờ môi hồng qua hôn lên mô hắn, dịu giọng hỏi: "Thế nào hả?"
Dương Thu Trì vuốt ve gương mặt của nàng, nhìn vào đôi mắt phượng của nàng, bị gò ngực xinh của Liễu Nhược Băng đốt bừng lửa dục, không khỏi nhiệt huyết phi đằng: "Ta.... ta muốn yêu nàng!"
"A! Hiện giờ là ban ngày ban mặt mà!" Liễu Nhược Băng trách móc. Án chiếu theo luật năm ngày một vòng, đêm nay là đến lượt nàng, Liễu Nhược Băng ngẫm nghĩ, dịu giọng nói: "Chúng ta đợi đến đêm rồi hẳn.... được không?"
"Không, ta muốn ngay bây giờ cơ!" Dương Thu Trì giở trò vòi vĩnh, "Đưa con cho bọn Sương nhi, chúng ta đã lâu không yêu nhau vào ban ngày rồi, hay là hôm nay làm một lần đi!"
Gương mặt mỹ lệ của Liễu Nhược Băng ửng hai đóa hồng, tuy đã gả về cho Dương Thu Trì, nhưng ban ngày mà làm chuyện đó không khỏi có hơi thẹn thùng. Nàng khẽ bảo: "Không được đâu, để người ta biết được...."
"Ai mà biết chứ!" Dương Thu Trì đang bị lửa dục đốt cháy, ôm Liễu Nhược Băng hôn thật sâu, sau đó giành ẵm con, chuyển thân định gọi Sương nhi vào tiếp, chợt nghe tiếng gọi của Tống Vân Nhi ở ngoài vườn: "Ca....! Ca....!"
Không xong rồi! Lại là cái đuôi nhỏ đó nữa, cái mộng giữa ban ngày này xem ra là làm không được rồi!
Dương Thu Trì rầu rầu lên tiếng: "Ở đây nè!"
Liễu Nhược Băng cười nắc nẻ, cũng nhìn ra được vẻ mất hứng của Dương Thu Trì, ôm hắn nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi: "Tối nay Băng nhi sẽ cho chàng a."
Dương Thu Trì đành bất lực gật đầu.
Lúc này, Tống Vân Nhi đã như con chím én nhỏ bay vào trong phòng, gọi: "Muội biết là huynh ở đây mà, mau đi đi! Hoàng thượng tới rồi!"
A? Dương Thu Trì giật nãy mình, hoàng thượng đến rồi? Hoàng thượng sao lại đột nhiên giá lâm vậy? Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng đưa mắt nhìn nhau.
Dương Thu Trì bảo: "Băng nhi, ta đi nghênh tiếp thánh giá...."
"Không phải đâu!" Tống Vân Nhi ngắt lời hắn, "Tỷ của muội cũng phải đi bái kiến hoàng thượng."
"Vì sao?" Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng cùng hỏi.
"Hoàng thượng nói muốn gặp hết mọi người trong nhà ta, còn mang rất nhiều lễ vật để khao thưởng, lúc này đang ở phòng khách."
Ba người vội vàng đến phòng khách. Ngoài phòng khách đầy đại nội thị vệ. Trong phòng khách bày mấy chục đống lễ vật, đều được bọc bằng lụa hồng.
Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết, Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình đều đã có mặt, sau khi quỳ nghênh đón hoàng thượng cho bình thân, đều đứng nghiêm ở hai bên.
Ba người Dương Thu Trì tiến vào, quỳ xuống làm lễ. Minh Thành Tổ đang ngồi ở giữa, hai bên có Lý công công và chỉ huy sứ Kỷ Cương.
Minh Thành Tổ xem có vẻ tâm tình rất tốt, cười ha ha bảo: "Dương ái khanh, bình thân đi."
Dương Thu Trì cùng mọi người đứng dậy, bước sang một bên đứng hầu.
Minh Thành Tổ bảo: "Trẫm lần này đặc ý đến khao thưởng ngươi, ngươi lần trước giúp trẫm phá án Hiền phi bị hại, trẫm còn chưa khao thưởng ngươi, thuận tiện cũng đến nhìn xem hầu tước phủ của ngươi thế nào, xem coi Công bộ của chúng ta trang trí hầu tước phủ của ngươi ra sao. Xem hình dạng thì không tệ a, chỉ có điều cái biển ngoài cửa sao lại còn là bá tước phủ chứ." Ông ta quay lại bảo Lý công công: "Lão lý đầu, trở về làm việc với Công bộ, bảo chúng nhanh chóng thay biển đi."
Lý công công khom người đáp ứng.
Minh Thành Tổ quét mắt nhìn: "Dương ái khanh, người nhàcủa ngươi đã tề tựu về đây hết chưa?"
Dương Thu Trì đưa mắt nhìn một vòng, mẹ con Bạch Tố Mai và Hồng Lăng không ở trong phòng khách. Nhân vì Bạch Tố Mai chưa quá môn, nên vẫn chưa thể coi nàng là người nhà. Hồng Lăng hiện giờ vẫn còn là thân phận nha hoàn, cũng không thể tính, liền khom người thưa: "Hồi bẩm hoàng thượng, đều đã đến đủ."
Minh Thành Tổ nhìn Kỷ Cương, Kỷ Cương hơi gật đầu, cười hì hì nói: "Dương huynh đệ, hoàng thượng lần này đích thân khao thưởng, điều này coi như là vinh dự mà thần tử chúng ta chưa từng có nghe. Như vầy đi, ngươi cho gọi hết nha hoàn người hầu trong phủ đến, cùng tiếp thụ khao thưởng của hoàng thượng."
Dương Thu Trì không biết y đang làm trò quỷ gì, vội đáp ứng, chạy ra cửa dặn người nhanh chóng đi gọi hết nha hoàn người hầu trên dưới đều đến, quỳ ở ngoài vườn chờ.
Sau khi mọi người đã đến đủ, Minh Thành Tổ đứng dậy, từ từ bước ra cửa, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong vườn đầy người đang quỳ.
Minh Thành Tổ đưa mắt quét nhìn từ từ, đột nhiên dừng lại trên người Hồng Lăng, tức thì hai mắt phóng quang, chuyển đầu nhìn Kỷ Cương ở bên cạnh, hai người cùng cười.
Minh Thành Tổ chỉ Hồng Lăng hỏi Dương Thu Trì: "Dương ái khanh, vị nha đầu này là ai a?"
Dương Thu Trì chợt nhói đầu ù tai, thầm kêu không ổn, tức thời hiểu rõ dụng ý Minh Thành Tổ đích thân đến đây khao thưởng, thì ra là ý của Túy ông không phải ở rượu a! Hắn cứ thầm mắng mình đáng chết, sao không sớm biết đề phòng điểm này chứ?
Dương Thu Trì vội thưa: "Hồi bẩm hoàng thượng, đây là thiếp thất của vi thần, tên là Hồng Lăng."
"Thật vậy sao?" Minh Thành Tổ lừ mắt nhìn Dương Thu Trì đăm đăm.
Nghe lời của hoàng thượng như vậy, Dương Thu Trì lập tức minh bạch, tên Kỷ Cương này khẳng định là đem tình hình của Hồng Lăng điều tra rõ ràng mọi thứ rồi báo cáo lên hoàng thượng, muốn giấu trời vượt biết nhất định không xong, nói không chừng còn bị khép vào tội khi quân nữa.
Nếu như hoàng thượng và Kỷ Cương đã hiểu rõ tình huống của Hồng Lăng, hơn nữa là có chuẩn bị mà đến, còn hắn cho dù sớm đem Hồng Lăng giấu đi, cũng không thể nào trốn được tai mắt của cẩm y vệ mà Kỷ Cương bố trí trong số hộ vệ của hắn.
Dương Thu Trì do dự một chút, thưa: "Là... là thông phòng đại nha hoàn của vi thần, cũng có thể coi là tiểu thiếp chưa quá môn. Nói cho đúng ra thì chỉ cần nàng ấy sinh cho vi thần hài tử, thì vi thần sẽ nạp nàng ấy về một phòng..."
"Vậy cô ta có mang hay chưa?"
Thanh âm của Minh Thành Tổ vẫn còn lạnh như băng, khiến cho tim Dương Thu Trì cứ đập thình thịch. Sự tình này xem ra có muốn giấu cũng giấu không được, nghe khẩu khí của ông ta, thì tên Kỷ Cương đáng chết này thậm chí đã dò đến từng đường tơ kẻ tóc báo cáo lên hoàng thượng rồi. Hắn không dám nói loạn, chỉ còn biết nhỏ giọng đáp: "Vẫn.... vẫn chưa có...."
Chú thích:
(*) Cú mèo, hay chim lợn đến thăm vườn/nhà: Theo quan niệm của dân gian, cú mèo hoặc chim lợn đến thăm vườn hay đậu lên nóc nhà vào ban đêm phát ra tiếng kêu chính là tượng trưng cho điềm gỡ, vận xui rủi đang đến (Người dịch).