Dương Thu Trì không khỏi ngầm vuốt mồ hôi lạnh, bảo Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi ngồi xuống phía dưới của mình, cười hì hì nói: "Kỷ đại nhân, hai vị tiểu thiếp của ti chức đây cũng biết chút võ nghệ, nên làm thiếp thân hộ vệ luôn cho ti chức, đi đâu cũng theo cùng."
Kỷ Cương cười ha ha, nhìn Dương Thu Trì chằm chằm: "Hơi biết chút võ nghệ? Khặc khặc, huynh đệ ngươi quá khiêm tốn rồi, trong trận chiến ở sào huyệt của Kiến Văn ở Trấn Viễn châu Thanh Khê huyện, hai người tung hoành ngang dọc, giết địch vô số. Trên kim đỉnh của Niên bảo ngọc tắc thần sơn đã kích sát đệ nhất cao thủ của Đóa Cam là Đế Lạc... Thủ đoạn như vậy chỉ sợ không phải là hơi biết chút võ nghệ mà làm được đâu a?"
Dương Thu Trì lại giật mình cả kinh, căn cứ vào tình huống đương thời, những tin tức thế này bọn hộ vệ xem ra không thể biết rõ, xem ra Kỷ Cương đã thông qua việc thẩm tra tường tận các tù binh để moi ra được những tin này. Và thứ tiêu diệt Đế Lạc thật sự chính là súng ngắn của hắn, nhưng lúc đó chỉ có bốn người ở đó cộng thêm tiểu hắn cẩu, rồi đầu của Đế Lạc bị Tống Vân Nhi chém đứt, cũng chính nàng quát bảo xuống dưới lúc đó, trong khi hắn không biết võ công, nên công lao này xem ra là đã tính lên người hai tiểu thiếp của hắn.
Xem ra, mọi động tác của hắn đều không thể tránh được con mắt của Kỷ Cương. Dương Thu Trì càng cảm thấy toàn thân phát lãnh.
Kỷ Cương lại cười: "Ngươi có nhiều thiếp thân hộ vệ không mang, lại mang hai tiểu thiếp, ha ha, ngươi sợ ta và hoàng thượng chim chết bẻ ná hay sao? Ha ha, ngươi quả là lo lắng thái quá rồi, ha ha ha."
Tên 'tiểu tử' này chẳng những cài một loạt máy "thu âm" cạnh miệng của ta, mà còn có mấy bộ vi xử lý "deepblue" phân tích a! Dương Thu Trì không nhịn được nghĩ như vậy. Nhưng mà, điều này cũng là một sự tình rất dễ nhận thấy: Kỷ Cương nếu như biết Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đều là thiếp thất của hắn, hơn nữa võ nghệ cao cường, trong khi nhưng hộ vệ của hắn đều là do hoàng thượng và Kỷ Cương phái đến, hắn không mang họ lại mang theo tiểu thiếp, mục đích bên trong chỉ cần suy luận một chút đại khái sẽ biết ngay.
Kỷ Cương nhìn ra vẻ bối rối của Dương Thu Trì, cười ha ha phẩy tay: "Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Huynh đệ à, hoàng thượng phi thường xem trọng ngươi, đương nhiên bổn quan cũng vậy. Ngươi chỉ cần tận tâm kiệt lực phụ tá hoàng thượng như dĩ vãng là được. Hiện giờ thiên hạ thái bình, không cần ngươi phải chinh chiến tứ hải nữa. Nhưng nếu như có thể giữ gìn cho sự bình an của một phương, đặc biệt là vùng kinh sư của chúng ta thì là công đức vô lượng, và cũng chia bớt một phần ưu sầu cho hoàng thượng."
Dương Thu Trì luôn miệng vâng dạ.
Kỷ Cương nói: "Huynh đệ chúng ta sau này còn dài, ngày mai ngươi còn phải thượng triều, chiều còn phải tham gia cùng hoàng thượng chơi đèn trong tiết Nguyên tiêu. Ta cũng không lưu ngươi ở lại làm gì. Chúng ta nhanh nhẹn dứt khoát, hãy về sớm nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuẩn bị tinh thần đầy đủ, đừng để mất mặt cẩm y vệ của chúng ta."
Dương Thu Trì vội vã đứng dậy, làm một lễ thật sâu: "Ti chức cảm tạ Kỷ đại nhân tài bồi, nhất định tận tâm kiệt lực để báo thánh ân."
Rời khỏi Kỷ phủ, Dương Thu Trì bấy giờ mới phát giác khắp đầu của hắn đã toát đầy mồ hôi lạnh. Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi cũng cảm thấy Kỷ Cương thập phần lợi hại. Ba người cùng suy gẫm, vẫn chưa minh bạch Kỷ Cương đang toan tính điều gì. Tuy Kỷ Cương nói hoàng thượng không hề có ý tứ điểu tận cung tàng, nhưng không thể yên lòng chẳng nghĩ ngợi gì được.
Trở về Dương phủ, thấy sáng sớm ngày mai đã phải thượng triều gặp hoàng thượng, Liễu Nhược Băng, Tống Vân Nhi và Dương Thu Trì lại thương lượng một hồi, nghĩ kỹ đối sách rồi mới yên tâm chia tay.
Tuy nói là hi vọng nghỉ ngơi cho tốt, nhưng nghĩ đến sáng sớm mai phải gặp hoàng thượng, không biết là phúc hay là họa, cả nhà Dương Thu Trì đều không ngủ được.
Canh tư hôm sau, trời còn tối om, cả nhà của Dương Thu Trì đã thức dậy, ăn mặc hoàn chỉnh. Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi giả thành tùy tùng y như cũ, rời khỏi cửa Dương phủ, đi trong đêm tối băng lạnh, ngồi quan kiệu đến hoàng cung. Họ xuyên qua cửa Đông Hoa, đến phòng Cửu Khanh, chờ được thượng triều.
Trong phòng đã tụ tập rất nhiều quan viên của triều đình chờ thượng triều. Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi là tùy tùng, không thể tiến qua Đông Hoa môn, chỉ có thể chờ ở ngoài.
Trong phòng này có treo mấy chục đèn lồng, khiến nó sáng trưng. Trong số nhiều người này Dương Thu Trì nhìn không nhận được ai ngoài Lễ bộ thượng thư Lý đại nhân, Công bộ thượng thư Cung đại nhân, và Ứng thiên phủ phủ doãn Cố đại nhân. Những bằng hữu khác của Dương Thu Trì có cấp bậc quá thấp, không đủ tư cách thượng triều.
Lý đại nhân, Cung đại nhân và Cố đại nhân cùng bước lên làm lễ chào hỏi với Dương Thu Trì, những người khác nghe nói Dương Thu Trì chính là Trấn Viễn bá phá án như thần cũng vội bước tới tương kiến.
Làm quan ở kinh thành phải chú ý hòa khí nhất đoàn, cái gọi là trong kiệu hoa mọi người đều cười, núi không chuyển nhưng nước chuyển, đến lúc nào đó cũng phải áp dụng lên chính bản thân chúng ta mà thôi. Tuy nói trong kinh thành vương hầu khanh tướng nhiều vô số kể, công hầu bá cả quần, và Dương Thu Trì trước mắt chẳng thể coi là chức vị cao hay hiển hách gì, nhưng hắn tủổi còn trẻ vậy mà đã làm siêu phẩm bá tước, ai biết được sau này hắn sẽ làm đến chức vì nào? Cho nên biểu hiện nói nói cười cười, nồng nhiệt thân mật khi làm lễ kiến diện này ai ai cũng phải làm.
Dương Thu Trì dù sao tuổi cũng còn trẻ, người khác nói hai ba câu dễ nghe là lập tức coi thành bằng hữu tốt của mình, do đó mọi người nhanh chóng coi như quen nhau.
Trong lúc bận rộn đó, chợt nghe một câu "Thu Trì huynh đệ, ha ha, ngươi đến sớm thật a!" Một đại hán khôi ngô tiến vào, đó chính là cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương.
Mọi người đua nhau tránh ra nhường đường, Dương Thu Trì vội vã khom người thi lễ: "Ti chức xin ra mắt Kỷ đại nhân."
Kỷ Cương cười ha ha bước tới, lại vỗ vai Dương Thu Trì: "Ừ, huynh đệ thật không tệ. Buổi triều sớm hôm nay huynh đệ phải đem hết tinh thần ra mới được. Các người nói có phải không?"
Mọi người đều đua nhau phụ họa.
Kỷ Cương và Dương Thu Trì ngồi xuống nói chuyện phiếm một hồi, cuối cùng thì giờ Mão - giờ thượng triều cũng đến.
Các quan viên xuyên qua một quảng trường và đại điện rộng, đến Cẩn Thân điện. Đây là chỗ diễn ra tảo triều. Án chiếu quan phẩm lớn nhỏ nhà như bầy cá tiến vào, chia ra hai ban văn võ.
Dương Thu Trì là quan ở ngoài, trên triêu đình không có vị trí của hắn. Hắn phụng chỉ tấn kiến, cho nên cùng Dương mẫu, Phùng tiểu tuyết ở ngoài Cẩn Thân điện chờ.
Chờ thật lâu, bấy giờ mới nghe tiếng hô the thé của thái giám: "Hoàng thượng khẩu dụ, tuyên Trấn Viễn bá Dương Thu Trì mang theo thái phu nhân, phu nhân tấn kiến....!"
Dương Thu Trì phẫy ống tay áo, đưa Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết tiến vào đại điện. Án chiếu lễ nghi học đường từ Lễ bộ, mấy người quỳ khấu lạy ba lạy ra mắng, miệng xưng vạn tuế.
Dừng một chút lâu không nghe Minh Thành Tổ lên tiếng, Dương Thu Trì hơi ngước cổ liếc mắt nhìn trộm, thấy trong mông lung, Minh Thành Tổ thần hình cao lớn, diện mạo không rõ lắm, dương như là mặt ngựa, âm trầm ngồi ở đó không nói một lời, lòng không khỏi thác thỏm.
Đến lúc này, chợt thấy có một vị thái giám cầm quyển trục màu vàng, lớn tiếng đọc một đạo thánh chỉ. Sau một phiên từ ngữ chi hồ giả dã, Dương Thu Trì tạm hiểu ra đó là phong thưởng cho hắn, Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết.
Dương Thu Trì nghe thánh chỉ nhiều rời, cố cũng nghe được yếu quyết trong đó. Lần này cuối cùng hắn cũng nghe được hoàng thuợng phong hắn làm chánh tam phẩm Ứng thiên phủ phủ doãn kiêm tòng tam phẩm cẩm y vệ đồng tri. Tước vị thì thăng lến làm Trấn Viên hầu. Hưởng lộc một nghìn năm trăm thạch (Chú: đong thì 100 thưng gọi là 1 thạch, cân thì 120 cân gọi là 1 thạch. ND), miễn thuế khoán. Phong Dương mẫu là Trấn Viễn hầu thái phu nhân, phong Phùng Tiểu Tuyết làm Trấn Viễn hầu phu nhân.
Ứng Thiên Phủ phủ doãn xem như chức thị trưởng kinh thành của Minh triều, tương đương chức thị trưởng Bắc Kinh thời nay ở Trung Quốc. Đương nhiên, quyền lực phải lớn hơn chức thị trưởng hiện giờ. Cẩm y vệ có lĩnh tụ tối cao là chỉ huy sứ, hàm chánh tam phẩm (Kỷ Cương bất đồng, y là chánh nhị phẩm đô đốc thiêm sự kiêm cẩm y vệ chỉ huy sứ), ở dưới có hai vị đồng tri, phẩm vị là tòng tam phẩm. Do đó, Dương Thu Trì mang chức đồng tri ở cẩm y vệ này cũng là dưới một người trên vạn người, tương đương với chức chỉ huy sứ đặc sứ của hắn.
Dương Thu Trì nghe thế, lòng vui như hoa nở. Hắn cao hứng không phải vì bản thân từ cấp bậc chánh ngũ phẩm đồng tri của Bảo Ninh phủ kiêm tòng ngũ phâm tri châu của Ba châu trực tiếp thăng vượt cấp lên chánh tam phẩm phủ doãn (Cố phủ doãn hiện giờ được thăng lên tòng nhị phẩm nội các học sĩ), và lại làm luôn chức thật là đồng tri của cẩm y vệ, bản thân được đề thăng lên hầu tước, mà hắn càng cao hứng hơn là cuối cùng cũng có thể được điều trở về để làm quan, có thể ở chung chỗ với Phùng Tiểu Tuyết và các người vợ. Đối với chuyện này, Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết cũng vô cùng cao hứng.
Dương Thu Trì, Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết theo lễ khấu đầu tạ ơn. Tiếp theo đó, Minh Thành Tổ không nói không rằng, đứng dậy bãi triều bỏ đi.
Chúng đại thần đương nhiên đều kéo đến chúc mừng. Dương Thu Trì cười tươi cảm ơn luôn miệng.
Sau khi thối triều, Dương Thu Trì cứ hồi hộp mãi trong lòng. Hoàng thượng này sao lại không nói một lời nào, cho thái giám tuyên thánh chỉ xong là thối triều. Quả thật là kỳ quái.
Sau khi ra khỏi Đông hoa môn, Phùng Tiểu Tuyết bấy giờ mới hưng phấn cầm tay Dương Thu Trì: "Phu quân, thật là tốt quá! Chàng có thể trở về làm quan rồi!"
"Đúng a! Vừa rồi ta ở trên triều đình, cũng cao hứng muốn cười thật to." Dương Thu Trì cũng vui mừng nói.
Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi chờ mà lòng gấp như lửa đốt, khi thấy Dương Thu Trì đi ra, vội bước lên đón. Dương Thu Trì đem chuyện phong thưởng giản đơn thuật lại, hai người đều vui mừng, vội hướng tới Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết chúc mừng.
Dương mẫu nói: "Mừng cái gì mà mừng, ta đến hiện giờ trong bụng còn đánh trống đây này. Rất may khi vào là cứ quỳ mãi, ta hiện giờ mới biết vì sao khi gặp hoàng thượng phải quỳ, thật ra thì ngươi có muốn đứng cũng đứng không nỗi a."
Mọi người đều cười.
Phùng Tiểu Tuyết cũng hưng phấn nói: "Thiếp cũng vậy, hiện giờ hai đầu gối vẫn còn run. Khi tiến vào thiếp nhất mực cúi đầu, ngay hoàng thượng có dáng vẻ thế nào thiếp cũng không nhìn thấy."
Tuy bản thân cũng không hơn gì, nhưng Dương Thu Trì khi nghe Phùng Tiểu Tuyết nói, lòng thật thương xót, vuốt ve gương mặt đã bị lạnh cóng của nàng nói: "Đừng gấp, chiều nay còn chơi đèn, sẽ còn gặp hoàng thượng." Hắn lại cúi đầu hạ giọng cười hì hì nói: "Kỳ thật hoàng thượng cũng là có một lỗ mũi hai con mắt ột cái miệng, không có gì đâu mà kỳ."
Phùng Tiểu Tuyết biết Dương Thu Trì đang cổ động cho nàng, có phu quân ở bên cạnh, nàng tự nhủ cái gì cũng không cần sợ, nhìn về phía Dương Thu Trì cao hứng gật đầu.
Mọi người về đến Dương phủ thì trời mới vừa hừng sáng.
Tin tức Dương Thu Trì nhậm chức phủ doãn của kinh thành và đồng tri của cẩm y vệ nhanh chóng truyền đi. Tiếp theo đó, người của Ứng Thiên Phủ nha môn và cẩm y vệ bắc trấn phủ ti cùng đua nhau đến chúc mừng. Ngoài ra, không ngừng có những quan liêu chức sắc và những người giàu có trong kinh thành đến ra mắt. Hắn chưa hề nhậm chức mà lễ vật đã thu không biết bao nhiêu mà kể.
Đến lúc này, người của Lễ bộ đến xác nhận lần nữa với Dương Thu Trì, rằng buổi chiều phải đến hoàng cung tham gia yến thỉnh của hoàng thượng, và buổi chơi đèn trong tiết Nguyên tiêu (*).
Chú thích:
(*) Tiết Nguyên tiêu: Tết Nguyên Tiêu hay tết Thượng Nguyên là một tết, lễ hội cổ truyền của Trung Quốc vào ngày 15 (ngày rằm) tháng giêng Âm lịch. Tết này phần lớn tổ chức tại chùa, vì ngày rằm tháng giêng còn là ngày vía của Phật tổ. Vào ngày này, cũng có gia đình Việt Nam tụ tập ở nhà trưởng họ hoặc nhà thờ họ. Theo sách Trung Hoa, lễ Thượng Nguyên không phải là một ngày lễ Phật. Trước đây chính là Tết Trạng Nguyên. Nhân dịp này, nhà vua hội họp các ông Trạng để thết tiệc và mời vào vườn Thượng Uyển thăm hoa, ngắm cảnh, làm thơ.
Ở Trung Quốc và Đài Loan hiện nay, Tết Nguyên Tiêu (rằm tháng giêng, đêm rằm đầu tiên của năm mới) được coi là ngày lễ thiêng liêng nhất đầu năm mới và còn được gọi là "Lễ hội đèn hoa" hoặc "Hội hoa đăng", có thể bắt nguồn từ tục cúng tế thời Hán Vũ Đế, với tập tục trưng đèn trên cây nêu trước cửa nhà, đốt đèn, chơi lồng đèn ngũ sắc, có thể kéo từ 13 đến 17 tháng giêng. Được yêu chuộng là những lồng đèn có hình thù rồng, phượng, mười hai con giáp hoặc những nhân vật cổ trong truyền thuyết, cổ tích. Ngoài ra còn những tập tục khác như : cúng tế cầu an cầu phước, ăn bánh trôi (gọi là "thang viên" - viên tròn trong nước), thi đoán hình thù trên lồng đèn, ngâm thơ. Người Đài Loan còn ghi những câu ước nguyện của mình vào đèn lồng và thả bay lên trời. Nhiều người còn coi đây là mùa Valentine phương Đông, tương tự như lễ Thất Tịch. Thơ Đường xưa đã viết: Nguyên tiêu chi dạ hoa lộng nguyệt, mùa trăng tròn lung linh sắc màu hoa đăng rực rỡ cũng là dịp Ngưu Lang Chức Nữ hiện đại gặp gỡ se duyên.
Ở Philippines, có lễ hội diễu hành truyền thống vào ngày rằm tháng giêng, đánh dấu khởi đầu năm mới. Ở Việt Nam, những nơi có đông cộng đồng người Hoa sinh sống như Chợ Lớn, Hội An cũng có nhiều sinh hoạt đặc biệt. (Theo wiki)
Kỳ thật, ở Minh triều vào những năm Vĩnh Nhạc, tiết Nguyên tiêu đã bắt đầu từ ngày mồng tám tháng giêng, hai bên kinh thành đã đầy đèn hoa, treo không biết bao nhiêu là đèn. Trên sông Tần hoài thậm chí còn đắp đài cao thả bến nước, về đêm hàng vạn ngọn đèn cũng lập lòe tỏa sáng, khiến cho không khí tưng bừng ngày hội. Chuyện treo đèn kết hoa này phải tới ngày 17 tháng giêng mới hết.
Chiều ngày 15 tháng giêng, Dương Thu Trì đưa Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết, Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi, được Thanh Khê công chúa Vân Lộ bồi đồng, do Nam Cung Hùng và các hộ vệ hộ tống, rồi được Lễ bộ thượng thư Lý đại nhân dẫn đường ngồi kiệu đến ngoài cửa cung.
Do thánh chỉ chỉ yếu cầu Dương Thu Trì mang theo thái phu nhân Dương mẫu và phu nhân Phùng Tiểu Tuyết diện thánh, không mang theo thiếp thất, nên Dương Thu Trì để phòng vạn nhất đã mang theo Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi chờ sẵn ở ngoài hoàng cung.
Lễ bộ thượng thư Lý đại nhân nhận được không ít lợi ích từ chỗ Dương Thu Trì, nên đã lo liệu với thủ vệ của hoàng cung, cho tất cả tiến vào. Đến ngoài ngự hoa viên, Lý đại nhân lại nói với thái giám quản sự vào câu, cũng cho Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi qua. Nhưng mà do không có thánh chỉ của hoàng thượng, cho nên chỉ có thể an bài cho hai người xem đèn ở một góc khác của ngự hoa viên.
Cho dù như thế, Dương Thu Trì cũng đã yên tâm hơn nhiều, dù gì cũng là tiến vào ngự hoa viên rồi, tùy thời có thể tăng viện. Ngoài ra hắn còn có Phích lịch đạn (súng lục) phòng thân, cho nên không cần phải sợ.
Trong ngự hoa viên cây cối xanh tươi, cây cối hoa lá đều kỳ dị đẹp xinh, và cũng treo đầy đèn hoa, màu sắc xinh tươi lạ mắt, rạng ngời nét hào hoa.
Đến của Ngự hoa viên, Lý đại nhân liền dừng chân cáo từ ra về, được thái giám quản sự của ngự hoa viên thay thế dẫn đường. Ông ta trước hết an trí Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi ở một đình đài đã bày thịnh yến, ngoại trừ cung nữ và thái giám, tịnh không có người ngoài.
Tiếp theo đó, hoạn quan mang theo Dương Thu Trì, Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết và Vân Lộ công chúa đến hành lang của khu lâm viên hơi cao có đầy đủ giả sơn và hồ nước, vào trong một khu vườn tinh trí cũng đầy đèn nến, đầy không khí vui tươi.
Hoạn quan nhất mực dẫn đường đến một gian phòng có lò sưởi trong vườn, Dương Thu Trì ngước đầu nhìn, thấy có một gương mặt già đang nhìn hắn cười, thì ra là Lý công công đã đến gặp hắn hạ chỉ mấy lần.
Lý công công rất giống thái giám trong kịch hay phim, trong tay cầm phất trần, cười hề hề nhìn Dương Thu Trì cùng mọi người, cất giọng the thé nói: "Dương đại nhân, mau tiến vào. Hoàng thượng đang chờ trong đó. Ái yêu, Thanh Khê công chúa, công chúa cũng đến rồi, thỉnh mau tiến vào."
Dương Thu Trì cùng mọi người tiến vào phòng sưởi, trong đó thật rộng rãi. Điều làm mọi người bất ngờ chính là, trong phòng sưởi này ngoài trừ vài thái giám và cung nữ, chỉ có Minh Thành Tổ với gương mặt âm trầm ngồi đó, không có đại thần nào khác.
Dương Thu Trì dẫn theo Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết vội bước đến mấy bước, quỳ dập đầu tung hô vạn tuế ba lần.
Minh Thành Tổ gật gật đầu, mở miệng nói: "Dương ái khanh, bình thân." Thanh âm của ông ta trầm thấp, phảng phất như có nỗi ai thương bất tận. Ba người Dương Thu Trì khấu tạ thánh ân rồi mới đứng dậy, cung kính đứng một bên.
Đây không phải là trường hợp chính thức, do đó Vân Lộ không cần dùng đại lễ, chỉ làm một lễ chữ phúc: "Vân Lộ bái kiến phụ hoàng, chúc phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Minh Thành Tổ thấy Vân Lộ, khóe miệng lộ nụ cười, gật đầu: "Lộ nhi, mau đến bên cạnh phụ hoàng."
Vân Lộ dạ một tiếng, nhấc váy hoa của Miêu gia bước lại cạnh Minh Thành Tổ. Chỗ ngồi của Minh Thành Tổ rất rộng, có thể tùy tiện ngồi ba bốn người. Minh Thành Tổ vỗ vỗ tay trái: "Ngồi xuống cạnh phụ hoàng."
Vân Lộ cười ngọt ngào, ngồi xuống cạnh Minh Thành Tổ, hỏi: "Phụ hoàng, khí sắc của người không được tốt, bệnh rồi sao? Thái y có xem chưa ạ?"
Minh Thành Tổ miễn cưỡng cười: "Phụ hoàng không sao, chỉ là tâm tình không vui - con sao đi lâu quá mới quay trở lại?"
Vân Lộ cười hi hi: "Con đi nhiều chỗ lắm, đến Tứ Xuyên, lại đến Vũ Xương, sau đó lại trở lại quê nhà Thanh Khê, cuối cùng cùng Dương tước gia, à không, cùng Dương hầu gia cùng trở về. Phụ hoàng, tâm tình của người không tốt, chờ một chút xem hoa đăng con hát sơn ca cho người nghe, nhé?"
Minh Thành Tổ gật đầu, mỉm cười nói: "Được lắm, lâu rồi không nghe Lộ nhi hát sơn ca, chúng ta đêm nay ca hát uống vài chén mới được." Ông ta chuyển người hỏi Lý công công: "Lão Lý đầu, tửu yến xem đèn đã chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi." Lý công công cúi người thưa.
Dương Thu Trì suýt cười thành tiếng, vị Lý công công võ công cao tuyệt này không ngờ có ngoại hiệu là Lý lão đầu, vừa nghe qua giông giống như là canh phu chuyên môn đi đánh cười, thật thú vị!
Minh Thành Tổ nói: "Dương ái khanh, hôm nay trẫm thỉnh cả nhà ngươi đến cùng trẫm cộng thưởng hoa đăng, cộng độ nguyên tiêu, không có người ngoài, các ngươi đừng có khúm núm mới được."
"Dạ." Dương Thu Trì cung thân đáp.
Minh Thành Tổ nói với Lý công công: "Ngươi dẫn đường đưa thái phu nhân, phu nhân đi trước, trẫm còn có lời nói với Dương ái khanh."
Lý công công ứng thanh dẫn đầu mời ba người Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết và Vân Lộ đi.
Dương Thu Trì thắc thỏm trong lòng, không biết Minh Thành Tổ sẽ nói gì với hắn.
Minh Thành Tổ đứng dậy: "Dương ái khanh, ngươi theo trẫm." Ông ta chuyển thân chắp tay đi ra cửa sau của phòng sưởi.
Có vẻ như ông ta muốn một mình nói chuyện với hắn, không chừng có sự tình trọng yếu gì đó. Lòng Dương Thu Trì hơi định, theo sát phía sau, không dám đi sánh vai với hoàng thượng, mà lùi lại phía sau nửa bước, không nhanh không chậm bám theo.
Thái giám và cung nữ bốn phía thấy hoàng thượng ra ngoài, ngay từ phía xa đã cung kính nghiêm người, khi đến gần thì quỳ xuống dập đầu. Minh Thành Tổ phảng phất như không thấy, chắp tay nhìn về phương xa, trong ánh mắt đầy sự lạc lõng vô hạn.
Dương Thu Trì không dám tùy tiện nói, lão lão thật thật theo cạnh một bên. Hai người dưới đèn hoa đủ sắc chậm bước đạp trên con đường rải đá nhỏ ở ngự hoa viên, năm sáu thái giám cung nữ theo sau xa xa.
Đến cạnh Ngọc đái hà, Minh Thành Tổ dựa vào lan can bằng bạch ngọc, nhìn dòng sông xanh rì xào xạt đến xuất thần.
Dương Thu Trì đứng cách đó nửa thước, cung kính cúi đầu. Hắn thấy vẻ bi thương của Minh Thành Tổ, lòng hơi kỳ quái. Hoàng thượng này quân lâm thiên hạ, còn có chuyện gì mà không làm được nữa? Còn có chuyện gì mà phải phiền não ưu sầu nữa?
Minh Thành Tổ khẽ thở dài, bấy giờ mới mở lời nói: "Dương ái khanh, ngươi có biết vì sao trẫm điều ngươi về kinh thành làm quan không?"
"Hoàng thượng minh kiến vạn lý, vi thần không dám to gan đoán mò." Dương Thu Trì cung thân đáp.
"Một năm nay ngươi thế trẫm tập nã Kiến Văn dư đảng, công huân trác truyện, trong đó có phá nhiều kỳ án, trẫm rất thưởng thức. Do đó, ta đặc ý điều ngươi trở về, thế trẫm quản lý kinh thành."
"Đa tạ hoàng thượng, vi thần tuy tận tâm kiệt lực, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa bắt được Kiến Văn, hổ thẹn đối với sự trọng dụng của hoàng thượng."
Minh Thành Tổ nói: "Trẫm phái tam bảo xuất sứ đi Tây dương, mấy ngày trước có tin tức truyền về đã tham tri biết Kiến Văn dưới sự hộ vệ của Diệp Hi Hiền có khả năng đã chạy ra hải ngoại. Bọn chúng đang tìm hiểu chỗ hạ lạc."
Dương Thu Trì nghe thế vô cùng kinh ngạc. Thì ra một trong những mục đích Trịnh Hòa đi Tây dương là tìm kiếm Kiến Văn Đế. Hiện giờ họ đã tìm kiếm ra nơi hạ lạc của Kiến Văn ở hải ngoại, hèn gì muốn điều hắn trở về, không phải là "Thỏ tử cẩu phanh", mà là thỏ bự đầu đàn đã chạy ra hải ngoại, thỏ con trong nước đã bị chó săn hắn bắt hết rồi. Minh thành tổ xem trọng khả năng phá án của hắn, do đó mới điều hắn về làm con chó săn để bảo chứng cho trị an ở kinh thành.
Minh Thành Tổ nói tiếp: "Kiến Văn nếu như đã chạy xa, cái chức chỉ huy sứ đặc sứ của ngươi coi như thoát được rồi. Nhưng mà làm nguy hại cho quốc gia xã tắc không phải chỉ có một đảng của Kiến Văn. Cho nên trẫm nhậm mệnh cho ngươi làm cẩm y vệ đồng tri là muốn ngươi tiếp tục lo chung với trẫm dò xét bá qua, tìm ra gian thần loạn đảng ẩn tàng trong triều."
Dương Thu Trì vội quỳ xuống dập đầu: "Vi thần lĩnh chỉ! Vi thần nhất định tận tâm kiệt lực để báo thánh ân hoàng thượng!"
"Được, đứng dậy đi, bất tất câu nệ lễ tiết." Minh Thành Tổ chuyển thân quay đi, đưa mắt nhìn vào dòng nước, vẻ lạc lõng vô hạn lại hiện lên, từ từ nói: "Dương ái khanh, ngươi còn nhớ hiền phi của trẫm hay không?"
Hiền phi? Chính là Hiền phi do Triều Tiên tiến cống được Minh Thành Tổ sủng ái đấy sao? Dương Thu Trì đương nhiên nhớ rõ, năm xưa khi hắn phát hiện trong bức thư mưu phản bị thiêu hủy của Kiến Văn dư đảng âm mưu bắt cóc Hiền phi, bức bách Minh Thành Tổ, dùng bồ câu đưa thư báo cáo mới khiến Hiền phi bình an thoát li hiểm cảnh, lại đem những kẻ mưu phản trong Kinh Doanh binh bắt gọn hết, khiến cho Kiến Văn dư đảng bị thiệt hại nặng nề.
Dương Thu Trì gập người thưa: "Vi thần nhớ rõ."
"Lần đó ngươi cứu được Hiền phi, nhưng mà... ai...! Nàng ấy vẫn không thể thoát khỏi nạn kiếp..."
Dương Thu Trì cả kinh, chẳng lẽ Hiền phi sau đó vẫn bị người của Kiến Văn giết chết? Hèn gì Minh Thành Tổ mặt mày tang thương, hôm nay thượng triều cũng âm trầm nét mặt, thì ra là còn chưa khôi phục được từ sự thảm tử của ái phi.
Theo sử liệu ghi lại, Minh Thành Tổ Chu Lệ đặc biệt yêu thương nữ tử người Triều Tiên này. Dã sử tương truyền đây là vì sinh mẫu của Chu Lệ không phải là Mã hoàng hậu, mà là một vị quý phi người Cao Lệ (Triều Tiên) của Chu Nguyên Chương. Dù sao đi nữa, Chu Lệ yêu quý người con gái Triều Tiên này là sự thật không thể chối cải.
Kỳ thật, từ thời Nguyên trở đi, triều đình mỗi năm đều yêu cầu Cao Lệ cống hiến mỹ nữ. Minh triều vẫn tiếp tục thói cũ. Thời Hồng Vũ của Chu Nguyên Chương, hậu cung có không ít phi tần người Cao Lệ. Cho đến thời kỳ Vĩnh Lạc của Chu Lệ, do Minh Thành Tổ Chu Lệ yêu thích điều này, nên càng không ngừng phái người tuyên chiếu cho Triều Tiên tuyển tú nữ nhập cung.
Hiền phi Quyền thị là mỹ nữ do Triều Tiên tuyển chọn tiến công, tư chất dáng vẻ đều tuyệt vời, giỏi thổi sáo ngọc, được Minh Thành Tổ sủng ái vô cùng. Sau khi Từ hoàng hậu chết, ông ta cho Hiền phi chưởng quản hậu cung. Minh Thành Tổ tuy là một đại kiêu hùng, nhưng không thiếu chuyện nhân nữ tình trường. Sự ái luyến của ông ta đối với nàng đã khiến cái chết của nàng tạo ra vết thương lòng rất sâu đậm. Điều này cũng ghi lại trong sử thu.
Căn cứ "Minh sử - Nhất kiếm thu thành, Hậu phi truyện" thì: "Hiền phi Quyền thị được hiến vào cung là người Triều Tiên, vào thời Vĩnh Nhạc, Triều Tiên cống nữ sung vào dịch đình. Là ngươi tư chất cao tuyệt, giỏi nghề thổi ngọc tiêu. Đế thương lắm. Bảy năm phong Hiền phi, phong cho cha là Vĩnh Quân làm Quang Lộc khanh. Năm sau tháng mười hai đế bắc chinh. Khải hoàn thì bà chết ở lâm thành, táng ở Dịch huyện."
Căn cứ "Lý triều thật lục" của Triều Tiên, có ghi: Quang Lộc khanh Quyền Vĩnh Quân trở về kinh sư, viết tấu thưa: 'Đến ngày 14 tháng mười năm canh dần, Hiển Nhân Phi Quyền thị đã bệnh chết ở đường về nam, phải chôn ở dọc đường, lệnh cho Tể nam dân dịch thủ hộ, lấy lễ hoàng hậu mà táng. Đế phòng chức Quang Lộc, chưa hưởng đã cáo mệnh, đáng tiếc vô cùng. Sau đó sự đãi ngộ tăng gấp đôi so với ngày trước. Khi Đế tứ ngôn, hàm lệ tang thương, chí thành không gì sánh được'"
Theo tư liệu ghi lại, thì Quyền Vĩnh Quân là phụ thân của Hiền phi, yêu cây nên yêu cả gốc, Minh Thành Tổ đã phong ông ta thành Quang Lộ khanh. Sau khi con gái Quyền thị chết rồi, Quyền Vĩnh Quân trở về Triều Tiên tấu bày, nhớ lại sau cái chết của Hiền phi, Minh Thành Tổ nhìn thấy phụ thân của Hiền phi liền nhớ tới người đã chết, cảm thương vô hạn, nước mắt lăn dài, ngay lời cũng không nói ra, có thể thấy tình cảm của Minh Thành Tổ đối với hiền phi sâu nặng tới cỡ nào.
Nhưng mà, điều này liên quan đến chuyện riêng của hoàng thượng, hắn không dám hỏi loạn. Dương Thu Trì cúi đầu, lẳng lặng chờ nghe Minh Thành Tổ nói tiếp.