Nạp Thiếp Ký I

Chương 415: Chung thành quyến chúc




Liễu Nhược Băng khóc không thành tiếng: "Báo thù....? Ông... là cha của tôi mà! Cho dù ông có đối không phải với hai mẹ con tôi thế nào, lúc mẹ con tôi cần ông nhất... thì ruồng bỏ chúng tôi, nhưng mẹ tôi không hề hận ông, nếu không, đến lúc mất, mẹ vẫn không ngừng gọi tên ông như vậy..., tôi trước đây rất hận ông, hận ông vô tình vô nghĩa vứt bỏ hai mẹ con tôi... nhưng ông... nhưng ông dù sao cũng là cha tôi a! Tôi... tôi sao lại có thể giết cha ruột của mình chứ?"

"Cảm ơn con, hài tử." Tống tri phủ lau nước mắt chan hòa lệ nóng, hàm râu dê rúng động, "Là... là ta lo nghĩ quá nhiều, sau đó ta mới minh bạch, lúc hai mẹ con con li khai, con mới có mấy tháng, cho nên con không hề nhận ra ta. Ta bấy giờ mới yên tâm. Lúc đó ta không biết vì sao con lại đến tìm được ta. Ta càng không dám nhận con, không dám đưa con về quê, sợ người ở quê sẽ nhận ra con. Ta đối không phải với hai mẹ con con, hại cho mẹ con chết thảm, ta lúc nào cũng sợ con biết ra chân tướng, sẽ hạ thủ báo phụ. Nhưng mà, ta nhất mực yêu thương con như con gái ruột vậy a..."

Liễu Nhược Băng gật gật đầu, trước đây nàng không hiểu vì sao Tống tri phủ lại tốt với mình như vậy, còn cho rằng là vì cảm kích nàng dạy võ công cho Tống Vân Nhi. Hiện giờ nàng mới biết, thì ra là nó xuất phát từ tình cảm thầm lặng của phụ thân.

Nàng sụt sùi nói: "Tôi có hỏi mẹ cha con là ai, mẹ không nói. Sau tôi hỏi sư phụ, sư phụ đến chết cũng không nói. Tôi còn cho rằng suốt cả cuộc đời này sẽ không biết cha của mình là ai nữa. Thật không ngờ, cha ruột của mình ở bên cạnh nhiều năm là vậy, thế mà mình lại không nhận ra...."

Lòng nàng bi thương với hạn, đau đớn có dư, đột nhiên nhớ tới vừa rồi Tống Vân Nhi đã nói qua, nếu như con của nàng và Dương Thu Trì gần nhau mấy xích mà chẳng thể nhận nhau, thì bi kịch của nàng chẳng phải diễn lại trên người con của nàng hay sao?

Liễu Nhược Băng ngước đôi mắt lệ, nhìn Dương Thu Trì, nhất thời lòng loạn như ma.

Dương Thu Trì giờ mới minh bạch, gia đình của Liễu Nhược Băng bất hạnh như vậy, hèn gì tính cách của nàng cô tịch như vậy, hèn gì khi nàng biết không thể cùng hắn chấp cánh liền cành, thì thà một mình mang con đi sống nuôi con suốt đời... Thì ra, mẹ của Liễu Nhược Băng trước đây đã từng hành động như vậy, một mình mang theo nàng và sinh sống như vậy...

Dương Thu Trì bước đến cạnh Liễu Nhược Băng, ngồi xuống, cầm chặt tay nàng. Liễu Nhược Băng không nhịn được cảm xúc, nhào vào lòng Dương Thu Trì, lớn tiếng òa khóc.

Liễu Nhược Băng và Dương Thu Trì thân mật như vậy, Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết lại không hề có điểm kỳ quái gì, phảng phất cho đó là tình lý của câu chuyện phải là như vậy. Thậm chí hai người còn đồng tình nhỏ lệ.

Người trong phòng khách, bao gồm cả Vân Lộ, Sương nhi, Tuyết nhi, Hồng Lăng đều ứa nước mắt theo, chỉ có Tống Vân Nhi mở to mắt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Nàng không có cảm thu hai cha con gặp nhau ở cạnh nhau mà không nhận nhau của Liễu Nhược Băng, càng không có cảm giác xấu hổ tự trách của Tống tri phủ. Lòng nàng hiện giờ không thể nào nói hết nổi vui mừng.

Tống Vân Nhi chạy lại, ngồi cạnh Liễu Nhược Băng, reo lê: "Tỷ tỷ sư phụ! Thì ra tỷ là chị cùng cha khác mẹ với con! Quá tốt rồi! Tỷ tỷ sư phụ!"

Liễu Nhược Băng không nhịn được đổi thành cười: "Cái gì... cái gì mà tỷ tỷ sư phụ, gọi tỷ mà xưng con, gọi loạn cái gì vậy..."

Tống Vân Nhi ôm giữ tay của Liễu Nhược Băng: "Người tuy là sư phụ của con, nhưng mà trước đó người là tỷ tỷ của con, do đó con phải gọi người là tỷ tỷ sư phụ."

Dương Thu Trì ngoác miệng cười, vấn đề thế mà dễ giải quyết: Nếu như Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi là hai chị em, tỷ tỷ dạy muội muội võ công chẳng thể coi là sư đồ được. Quan hệ sư đồ của hai người trước đây cũng nhân vì quan hệ tỷ muội mà tự động giải trừ. Do hai người là hai chị em, án chiếu theo Đại Minh luật, thì đương nhiên đồng thời... gả về cho hắn!

Hắn khổ não ưu phiền cố tìm ra biện pháp giải quyết, không ngờ vấn đề nguyên bổn không tồn tại, chỉ là mọi người đều bị những biểu hiện bề ngoài mê hoặc mà thôi. Xem ra đây cũng rõ ràng là ý trời. Nghĩ đến đây, Dương Thu Trì không khỏi tức cười, hắn là một bác sĩ pháp y thời hiện đại, thế mà không nhận ra hai người là chị em, và bây giờ lại bắt đầu tin vào thuyết mệnh trời rồi!

Dương mẫu nước mắt lưng tròng, mỉm cười nói: "Hiện giờ hai cha con đã nhận nhau, quả là tốt rồi! Hiện giờ chuyện thân sự này xem ra không còn vấn đề nữa rồi?"

Tống Vân Nhi đỏ mạt vội nói: "Không không, còn một vấn đề nữa!"

Mọi người đều kỳ quái nhìn nàng, lòng nghĩ chuyện của nha đầu này quả thật là nhiều.

Tống Vân Nhi nắm tay Liễu Nhược Băng, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ sư phụ, quan hệ của tỷ và ca ca nên chăng nói ra luôn cho rồi? Dù sao cũng không thể để cho hài tử trải qua nỗi thống khổ mà tỷ từng trải qua!"

Liễu Nhược Băng chấn động thân người. Câu nói này của Tống Vân Nhi khiến nàng cảm nhận được sự chấn hám sâu sắc. Nàng có thể không cần phu quân, nhưng hài tử không thể không cần cha. Hơn nữa, kinh qua hàng loạt biến cố và khảo nghiệm sống chết như vậy, nàng đã sâu sắc hiểu được bản thân không thể nào rời khỏi Dương Thu Trì nữa rồi.

Liễu Nhược Băng ngước đôi mắt đẫm lệ, nhìn Dương Thu Trì, thấy được sự yêu thương vô hạn trong đáy mắt hắn, một tình cảm nhẹ nhàng nhưng tràn ngập xâm chiếm cõi lòng nàng, Liễu Nhược Băng quy đầu lại, kiên định nói với Tống Vân Nhi: "Để ta tự nói."

Liễu Nhược Băng yêu thương đưa mắt nhìn đứa con đang ngủ yên trong lòng, rồi ngẩng đầu lên nói với Tống tri phủ: "Cha...! Đứa bé này của con gái có với Thu Trì, con gái cũng muốn.... cũng muốn gả về cho Thu Trì...."

"Được...!" Một tiếng gọi cha của Liễu Nhược Băng lập tức khiến Tống tri phủ ứa trào lệ nóng. Chỉ có điều, đây lại chính là nước mắt vui mừng, "Được! Cha đáp ứng rồi, cả con và Vân nhi đều gả cho Thu Trì...!"

Dương Thu Trì mừng rỡ, nhìn Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi, ba người cùng đứng lên, vén y bào quỳ xuống đất lạy Tống tri phủ và Dương mẫu ba lạy, được hai người vội vã đỡ dậy.

Liễu Nhược Băng lòng đầy hoan hỉ, ẵm hài tử nói với Dương mẫu: "Thái phu nhân, thật xin lỗi, Nhược Băng không nói thật, đã ẩn man thân phận của hài tử này..."

Dương mẫu đã cười không khép miệng, đối mắt nhìn Phùng Tiểu Tuyết. Dương mẫu tiếp lấy em bé từ Liễu Nhược Băng, nhìn chú bé khôi ngô bậm trợn đã thức dậy, cười ha ha nói: "Ngày mà các con về, Hồng Lăng đã len lén cho chúng ta biết chuyện này, chúng ta đã biết hết rồi, đây là huyết nhục của Dương gia chúng ta a, ha ha. Do đó, chúng ta mới nghĩ cách lưu con lại. Hiện giờ tốt rồi, cháu nội của ta có thể danh chính ngôn thuận kế thừa tông tự của Dương gia rồi, ha ha"

Ha ha, thì ra Hồng Lăng là tiểu nội gian! Tiểu nha đầu này băng tuyết thông minh, có chuyện gì mà giấu được cô nàng này chứ? Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng vui mừng nhìn về phía Hồng Lăng, rất may tiểu nha đầu này thông minh, đã len lén cho Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết biết, dùng tình cảm giữ người lại, cuối cùng đã hiệu quả.

Hồng Lăng đỏ mặt, làm một lễ chữ phúc: "Xin lỗi lão gia...! Liễu tiền..., không, tứ phu nhân."

Án chiếu theo thứ tự trước sau, thì Phùng Tiểu Tuyết là đại thái thái, Tần Chỉ Tuệ là nhị phu nhân, Tống Tình là tam phu nhân, Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đồng thời tiến môn, chiếu theo tuổi tác phân biệt thành tứ phu nhân và ngũ phu nhân. Bạch Tố Mai còn chưa quá môn, không thể tính chung vào.

"Để ta coi, ta xem nào," Tống tri phủ cười ha ha tiếp lấy hài tử, "Coi cháu ngoại của ta nè, khà khà, thật là kháu khỉnh a! Giỏi giỏi, tương lai nhất định có tiền đồ!"

Tiếp ngay sau đó, Dương mẫu lại bổ thêm một phần sính lễ và hôn thư, chính thức ký văn khế, Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi bấy giờ coi như thiếp chính thức của Dương Thu Trì.

Đường đường là Trấn Viễn bá cưới vợ, cưới con gái tri phủ của Ninh Quốc phủ, đương nhiên phải làm cho rềnh rang một chút.

Ngày hôm sau, hôn lễ chánh thức bắt đầu. Giống như lần cưới Tần Chỉ Tuệ vậy, ngoại trừ bái thiên địa, sáu lễ khác đều theo quy củ. Tống tri phủ hối lỗi với Liễu Nhược Băng, không những đáp ứng cho nàng lấy họ Liễu của mẹ, còn nghĩ cách thông qua hôn lễ mà đền bồi. Ngoài ra, Tống Vân Nhi là con gái yêu của Tống tri phủ, hai khuê nữ cùng lấy chồng, đương nhiên càng náo nhiệt. Toàn bộ Ninh Quốc phủ bao trùm trong bầu không khí vui vẻ.

Người của Ninh Quốc phủ đều biết con gái thất lạc của Tống tri phủ đã trở về, cùng tiểu thư nguyên là thiên kim cùng gã cho vị lao đầu quản giam năm xưa đã phá dư đảng Kiến Văn tại Bảo Ninh phủ (người ta hiện giờ là Trấn viễn bá). Mọi người đến chúc mừng không ngớt, lễ mừng chất thành núi nhỏ.

Lần rượu mừng này Dương Thu Trì bị chuốc cho say rồi mới được đưa vào động phòng.

Hôm nay vào động phòng đương nhiên là Tống Vân Nhi.

Tiến vào động phòng đầy hoa và nến, Dương Thu Trì hơi thanh tỉnh, thấy Tống Vân Nhi mặc đồ cô dâu màu đỏ, trùm khăn đỏ ngồi bên giường.

Dương Thu Trì mừng rỡ như lòng nở hoa, cái đuôi nhỏ tinh nghịch ngày nào từ giờ trở đi là nữ nhân của hắn rồi.

Hôm nay quá cao hứng, uống rượu quá nhiều, Dương Thu Trì cảm thấy đầu óc choáng váng. Hắn nỗ lực khiến cho hai chân không được loạn, bước từng bước tới trước mặt Tống Vân Nhi, cúi người xuống: "Vân nhi, ta đến rồi!"

Tống Vân Nhi ư một tiếng, trách: "Huynh mà không chịu mở khăn là muội tự mở đấy, ngồi một mình trùm kín mít ở đây buồn muốn chết!"

"Ha ha!" Dương Thu Trì rất vui, cầm lấy khăn mở hé lên, lộ ra gương mặt tiếu lệ hồng hào của Tống Vân Nhi.

"Vân nhi của ta thật đẹp!" Dương Thu Trì không khỏi buột miệng khen.

Tống Vân Nhi ngữa gương mặt xinh, đôi mắt như có ánh sao, đứng dậy khẽ gọi: 'Ca....!" Lòng yêu thương cùng cực, không nhịn được dựa vào lòng Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì vòng tay ôm eo nhỏ của nàng, tay còn lại nâng cầm nàng lên: "Vân nhi, lúc xưa ở Ân Dương trấn, ta muốn hôn nàng, nàng vì sao không chịu cho ta hôn?"

Tống Vân Nhi cười hi hi: "Huynh bị xuân dược bức làm vậy, chứ đâu phải tự nguyện đâu, muội không thèm!"

"Vậy hiện giờ ta muốn hôn, nàng có chịu không?" Dương Thu Trì nhìn đôi môi hồng kiều diễm khêu gợi của Tống Vân Nhi, lòng rộn lên nỗi niềm khó tả.

"Dạ...!" Tống Vân Nhi e thẹn vô cùng, ngước mặt, từ từ khép hờ đôi mắt, dâng bờ môi thơm.

Môi Dương Thu Trì bắt đầu khe tiếp xúc bờ môi của Tống Vân Nhi, thân người nàng khẽ rúng động, nhưng không mở mắt. Dương Thu Trì lại chạm một cái nữa, Tống Vân Nhi nhịn không nỗi, dùng hai tay câu cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn.

Hai người hôn nhau say sưa như quên cả đất trời, phảng phất như đem sự ái luyến vô hạn tỏ bày trong cái hôn ngọt ngào say sưa này.

Đôi ma trảo của Dương Thu Trì khẽ cởi cúc áo của Tống Vân Nhi, đưa vào trong, cuối cùng cũng chạm tới đỉnh vu sơn cao vòi vọi của nàng.

Tống Vân Nhi rên một tiếng, run giọng gọi "Ca...!" Toàn thân như bị rút hết xương, mềm oặt trong lòng Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì ôm xốc nàng lên, đặt vội lên gối, tay chân hấp tấp cởi quần áo của hai người, leo lên giường, rồi ôm ngọc thể trắng như thạch cao của nàng vào lòng, nhanh tay kéo lẹ tấm màn che.

Từng tiếng thở gấp phì phò, tiếng rên đau đớn xen lẫn chút gì đó hạnh phúc vang lên... Ánh nến đỏ bên ngoài lung linh hoan khoái, nhảy múa lung linh như hòa nhịp cùng hai người.

Trước tiết nguyên tiêu một ngày, đoàn người của Dương Thu Trì cuối cùng cũng lên đến được kinh thành.

Hôm ấy khí trời rất tốt. Bằng hữu của Dương Thu Trì ở kinh thành là Phủ doãn Cố đại nhân của Ứng Thiên Phủ, Cổ hàn lâm, cẩm y vệ Mã Độ, Ngưu Đại Hải cùng mọi người đã bày một đàn rượu ngon mang theo hơn mười quan kiệu ra ngoài kinh thành mười dặm chờ. Ngoài ra, đón họ còn có Lễ bộ thượng thư Lý đại nhân và Công bộ thượng thu Cung đại nhân đích thân nghênh tiếp.

Tuy thượng thư lục bộ là hàm chánh nhị phẩm, nhưng Dương Thu Trì là Trấn Viễn bá, hàm siêu phẩm. Hơn nữa, Dương Thu Trì còn được hoàng thượng ngự chỉ mời đến kinh thành cùng hưởng tiết nguyên tiêu, Lễ bộ đương nhiên phải ra mặt. Còn Công bộ ra mặt chủ yếu là lo liệu việc giao tiếp của Dương Thu Trì.

Hoàng thượng Minh Thành Tổ sau khi phong thưởng cho Dương Thu Trì làm Trấn Viễn bá, đã hạ chỉ cho Công bộ dành ra công khoản ở kinh thành kiến tạo bá tước phủ cho Dương Thu Trì. Bá tước phủ này đã hoàn thành vào một tháng trước.

Gặp nhau rất hữu hảo, nồng ấm phi thường. Họ bày bàn rượu ở một cái đình cách thành mười dặm, uống với nhau rất vui, xong mới lên quan kiệu tiến kinh thành. Được sự dẫn đầu của Công bộ thượng thư Cung đại nhân, Dương Thu Trì và mọi người đến nhà mới của họ ở kinh thành.

Dương Thu Trì xuống quan kiệu, ngước mắt nhìn, quả là một hào môn đại trạch vô cùng uy vũ và hùng tráng!

Hai con sư tử đá ở hai bên cửa dữ tợn oai hùng, mấy chục bậc thang đá dẫn đến của lớn sâm nghiêm... Trên cửa treo đèn kết hoa, trên đó có một biển đen khắc chữ vàng, dùng lối viết chữ lệ (chú: loại chữ thông dụng thời Hán) ghi: "Ngự tứ Trấn Viễn bá Dương phủ" gồm bảy chữ lớn, lập lòe sáng chói.

Dương Thu Trì đắc ý sờ cằm hân thưởng. Hoàng đế này đối với hắn thật là không tệ. Như vậy có thể nói, không giống với vẻ hoàng thượng muốn "Thỏ chết giết chó" như hắn đã nghĩ, nên cũng có hơi an lòng.

Dương mẫu và mọi người cũng xuống kiệu, thấy phủ này hùng vĩ đại khí như vậy, đều rất cao hứng.

Dương Thu Trì vừa mới đến nơi, cần phải an đốn việc nhà, nhưng rất may là Dương phủ ở đây đã được kiến tạo tinh trí và đầy đủ cả, chỉ cần vào ở mà thôi. Lễ bộ thượng thư Lý đại nhân cùng mọi người đưa đến cửa Dương phủ, rồi cáo từ trước, ngày hôm sau sẽ đến bái phỏng.

Sau khi tiễn các vị lão bằng hữu đi, cả nhà Dương Thu Trì tiến vào nhà mới.

Phụ trách quản lý lâm thời của Dương phủ chính là một vị viên ngoại lang Quan đại nhân tòng ngũ phẩm. Ông ta dẫn Dương Thu Trì cùng mọi người đi thị sát hết một vòng Dương phủ to lớn này. Đây là nhà do hoang thượng ngự tứ, có câu nói rằng: "Tài sản có lớn cũng lớn không qua công khoản", nếu như đã là tiền của quốc gia, công bộ dùng dĩ nhiên không xót rồi. Dương phủ chiếm trên một khoản đất rất rộng, trang sức hào hoa, bố cục tinh mỹ, cấu tứ tinh xảo, vượt xa gia sản ở Vũ Xương.

Thị sát hoàn tất, bàn giao xong xuôi, vị Quan đại nhân dẫn theo các nhân viên quản lý cáo từ.

Dương phủ này quá lớn. Phùng Tiểu Tuyết chủ trì phân chia các viện lạc cho Dương mẫu, bản thân và các di nương. Đương nhiên còn có phòng làm việc và thư phòng riêng của Dương Thu Trì. Rất may là lần này Dương mẫu mang theo đủ nha hoàn và người hầu để sai bảo, cho nên nhất thiết án chiếu nhiệm vụ mà tiến hành, đâu ra đó đường hoàng.

Vân Lộ là Thanh Khê công chúa, ở kinh thành có phủ đệ công chúa của mình, nhưng Phùng Tiểu Tuyết vẫn chuẩn bị cho nàng một khu nhà vườn riêng.

Do ngày hôm sau là tiết Nguyên tiêu, thời gian không còn nhiều, nên Lễ bộ thượng thư Lý đại nhân đã an bài cho quan viên phụ trách ngôn lễ của Lễ bộ đến để chỉ dẫn về lễ nghi liên quan cho Dương mẫu cùng mọi người.

Tối đó, trong cung có thái giám đến tuyển chỉ lệnh cho Dương Thu Trì sáng sớm hôm sau mang theo Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết dự triều sớm để tấu kiến.

Đêm đó, Liễu Nhược Băng và Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi ba người bàn luận dự đoán sự tình sẽ phát sinh vào ngày mai, định ra phương án ứng phó, vì họ không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Ba người bàn định, thấy do Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi không có lời tuyên triệu, không thể vào điện Kim Loan, chỉ có thể ở ngoài chờ. Nếu như Dương Thu Trì thượng triều có nguy hiểm, thì sử dụng phích lịch đạn (súng ngắn) của hắn bắn làm hiệu. Phích lịch đạn này có uy lực thế nào Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đều biết qua, cho rằng trên thế gian này không người có thể địch. Còn hoàng thượng và quần thần không biết Dương Thu Trì có vũ khí bí mật này. Khi phát hiện không ổn, trước hết hắn đương trường giết chết Lý công công cùng cao thủ ở bên cạnh, khống chế hoàng thượng, như vậy mới trấn áp được người khác.

Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi ở ngoài khi nghe Phích lịch đạn nổ vang, lập tức đánh giết vào trong, tiếp ứng cho Dương Thu Trì, bắt hoàng thượng làm con tin rời khỏi kinh thành, đặt kế chạy ra hải ngoại. Có Liễu Nhược Băng là cao thủ tuyệt thế ở đây, lại có hoàng thượng làm con tin, muốn bình an li khai cũng không phải là vấn đề lớn.

Lúc này gác cổng chợt vào báo, nói có cẩm y vệ phó thiên hộ Mã Độ cùng Ngưu Đại Hải đến bái phỏng.

Dương Thu Trì hơi kỳ quái, hai người này giờ đến đây để làm cái gì?

Sau khi thỉnh hai người vào phòng khách nghênh tiếp và ngồi hàn huyên vài câu, hai người kia đều là kẻ thẳng thắn, lại lấy nghĩa huynh đệ mà xưng hô, nên cũng không xa cách gì, Mã Độ vào để thẳng: "Huynh đệ, hai người chúng ta muốn đến hỏi, đệ định chừng nào đến bái kiến Chỉ huy sứ Kỷ Cương Kỷ đại nhân vậy?"

Dương Thu Trì ngẩn ra, kiếp trước hắn là tên ngốc chỉ biết học học làm việc, sau này làm đại quan rồi nhưng chỉ lo bận rộn phá án, chưa bao giờ chính thức kinh lịch qua quan trường, hơi bối rối nói: "Cái này... Kỷ đại nhân không có ý triệu kiến tôi a."

Mã Độ và Ngưu Đại Hải cùng cười, Mã Độ nói: "Chúng ta đoán là đệ sẽ trả lời như vậy. Huynh đệ à, chiếu theo tính tình của ngươi như vậy, sau này ở kinh thành làm sao mà hòa hợp đây?"

Ngưu Đại Hải cũng nói: "Đúng a, huynh đệ, hai chúng ta là lo tính tình của đệ quá thẳng thắn, nên đêm rồi mà vẫn đến tìm đệ. Đệ là đặc sứ của Kỷ đại nhân, đệ đến kinh thành không chịu đến ra mắt đại nhân, cái này nói sao cho được đây? Không cần nói gì Kỷ đại nhân, ngay cả huynh đệ của chúng ta ở đây, đệ đến mà không chịu nói một tiếng thì coi sao cho được à?"

Dương Thu Trì gải gải đầu, hơi bối rối: "Đệ nghĩ dù gì hôm sau cũng thượng triều hoặc Nguyên tiêu tiết rồi không phải là gặp hay sao?" Thấy Mã Độ và Ngưu Đại Hải cười khổ, Dương Thu Trì biết mình nghĩ quá giản đơn, vội nói: "Vậy đêm nay đệ đến bái phỏng Kỷ đại nhân vậy."

Mã Độ vỗ đùi: "Như vậy là đúng rồi!"

Hai người lập tức kể ra mọi sở thích và tính cách của Kỷ Cương cho Dương Thu Trì nghe. Dương Thu Trì được biết Kỷ Cương thích nhất là tiền tài, liền thở phào nhẹ nhõm, cái gì thì không có, chứ tiền tài thì hắn có đủ. Hắn lập tức lệnh cho người chuẩn bị một phần lễ vật trọng hậu.

Dương Thu Trì đối với tính trọng yếu của tiền bạc mở đường đèo này biết rất rõ. Hắn tin rằng, có tài lực hùng hậu làm hậu thuẫn, làm quan này không có gì bất lợi. Cho nên lần này đến đây, hắn đã chuẩn bị khá nhiều kim ngân châu báo.

Khi danh sách lễ vật tống tặng cho Chỉ huy sứ Kỷ Cương được đưa ra, Mã Độ và Ngưu Đại Hải cùng kinh ngạc trợn tròn mắt, lưỡi lè thật dài, cả nửa ngày cũng không thụt vào được - bọn họ biết Dương Thu Trì có tiền, nhưng không ngờ lại có nhiều tiền như vậy.

Dương Thu Trì vào hậu đường đem chuyện này nói cho Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi hay. Hai người phân tích, nếu như hoàng thượng đã hạ thánh chỉ triệu kiến, trước khi gặp được hoàng thượng thì Kỷ Cương sẽ không vội động thủ, cho nên đêm nay xem ra không có nguy hiểm. Nhưng mà, Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi vẫn không an tâm, giả trang thành tùy tùng đi cùng hắn.

Dưới sự bồi đồng của Mã Độ và Ngưu Đại Hải, Dương Thu Trì ngồi quan kiệu dẫn theo đội hộ vệ đến phủ của cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương. Loại hội kiến riêng tư này người khác không tiện tham dự, do đó sau khi đến nơi, Mã Độ và Ngưu Đại Hải liền cáo từ ra về.

Dương Thu Trì trình bái thiếp và lễ đan (danh sách ghi lễ vật tặng) lên, chỉ chờ một chút là cửa lớn của Kỷ phủ mở toạt, mời Dương Thu Trì cùng mọi người tiến vào. Họ được đưa thẳng đến phòng khách, được mời trà thơm. Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi hóa trang thành thân binh tùy tùng, đứng sau lưng Dương Thu Trì. Mấy rương lễ vật được khiêng vào đặt trong phòng khách.

Chẳng mấy chốc sau, một vị cân ban trưởng tùy lớn tiếng xướng: "Chỉ huy sứ Kỷ Cương Kỷ đại nhân đến...!"

Tiếp theo đó, hậu đường truyền đến tiếng cười sảng khoái: "Dương đại nhân, ngài đến thật rồi!" Sau khi chuyển qua bình phong, một đại hán khôi ngô, mày rậm mắt to bước vào phòng khách.

Dương Thu Trì hơi cảm thấy kỳ quái, Kỷ Cương này quả thật là kiêu hùng, dáng vẻ tướng mạo xem ra đường đường một đấng chứ không thường. Hắn vội vã đứng dậy, cung thân thi lễ: "Ti chức Dương Thu Trì tham kiến Chỉ huy sứ đại nhân."

Kỷ Cương cười ha hả, bước đến trước mặt Dương Thu Trì, một tay nắm lấy cánh tay hắn, tay còn lại dùng lực vỗ vai: "Ừ...! Thân hình xương cốt rất chắc chắn, là hàng tốt thích hợp làm cẩm y vệ của chúng ta a!" Y quét mắt nhìn mấy rương lễ vật trong sảnh, miệng lộ nụ cười mỉm hài lòng, lại vỗ mạnh lên vai Dương Thu Trì, "Thu Trì, sau này đều là huynh đệ một nhà, những tục lễ như vậy sau này hãy miễn đi a, ha ha ha, mời ngồi."

Thấy phần hậu lễ như vậy, Kỷ Cương chuyển sang gọi thẳng tên Dương Thu Trì, hiển nhiên là muốn biểu hiện đã coi hắn là người của mình. Dương Thu Trì cũng cười hắc hắc đáp lại: "Đa tạ Kỷ đại nhân." Xong hắn vén y bào ngồi xuống. Chỗ bị Kỷ Cương vỗ vẫn còn đau, khiến hắn phải cắn răng cố chịu.

Kỷ Cương xuất thân là con nhà võ, từ nhỏ đã luyện tập võ công, cưỡi ngựa bắn cung đều thành thục. Trong chiến dịch Tĩnh nạn, Kỷ Cương chủ động đầu nhập vào quân của Chu Lệ, đảm nhiệm thị vệ thân binh của Chu Lệ. Từ đó về sau, trong rất nhiều chiến dịch, Kỷ Cương theo sát bên người Chu Lệ, đã từng có tiếng là hung mãnh trong tác chiến.

Do đó, một loạt cú vỗ này của Kỷ Cương suýt khiến Dương Thu Trì bị vỗ bẹp nát. Rất may là hắn theo Tống Vân Nhi luyện được nửa năm nội công, thân hình chắc chắn hơn nhiều, nếu không nhất định là đã lộ mặt xấu ngay đương trường.

Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi quan sát hết mọi cử chỉ vào trong mắt, không phát hiện ra Kỷ Cương có sát cơ gì, nên cũng không động thanh sắc.

Kỷ Cương ngước nhìn Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đang đứng sau Dương Thu Trì, cười hà hà bảo: "Thu Trì à, hai vị tiểu thiếp sau lưng ngươi đứng mệt rồi, cũng thỉnh họ ngồi xuống luôn đi."

Dương Thu Trì cả kinh, tiếp đó lập tức minh bạch, khẳng định là trong hai trăm vị hộ vệ của hắn có mai phục mấy nội tuyến của Kỷ Cương.

Điều này kỳ thật không dùng đầu óc cũng nghĩ ra, Kỷ Cương là người thế nào? Đó là người đứng đầu của cơ quan đặc vụ chuyên thu thập thông tin tình báo! Là người cấp cho Dương Thu Trì chức vị trọng yếu trên một vạn người dưới một vài người, lại có đặc quyền tiền trảm hậu tấu.... Đương nhiên y phải an bài vài nội tuyến, nghiêm mật khống chế hắn, để đề phòng bất trắc.

Chỉ có điều hắn không biết nội tuyến mai phục bên người hắn là ai, xem ra là nhân số không ít. Rất may hắn lòng trung như nhất, cúc cung tận tụy, nếu không đã sớm bị đưa về phương Tây rồi.