Bố chánh sứ, đề hình án sát sứ, đô chỉ huy sứ, cẩm y vệ thiên hộ cùng các quan cao cấp của Hồ Quảng đã biết Trấn Viễn bá Dương Thu Trì trở về rồi, nhưng do là ngày ba mươi tháng chạp nên không tiện đăng môn bái phỏng. Hôm sau chính là ngày mồng một tết, những người này đều trước sau đến Dương phủ mừng năm mới, cung chúc tân xuân, tự nhiên náo nhiệt phi thường.
Do ngày rằm tháng giêng phải đến kinh thành, cùng hoàng thượng hưởng tiết nguyên tiêu, cho nên qua ngày mồng một là mọi người lên đường.
Công tác chuẩn bị xuất phát đều đã được mọi người lo liệu.
Đêm mồng một, Dương mẫu kéo Dương Thu Trì cùng Phùng Tiểu Tuyết vào phòng nói chuyện.
Sau khi Dương Thu Trì và Phùng Tiểu Tuyết ngồi, Dương mẫu vốn là nông phụ xuất thân, không quanh co gì, hỏi thẳng Dương Thu Trì: "Thanh Khê công chúa Vân Lộ con tính làm sao?"
"Cái gì mà tính làm sao?" Dương Thu Trì biết chuyện gì đến cũng đã đến, tránh mãi cũng không được, nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ vờ hỏi lại.
Dương mẫu nghiêm mặt: "Tình Tình đã đem chuyện của Vân Lộ nói cho mẹ biết, con à, làm người không nên vong ân phụ nghĩa, Vân Lộ người ta đối với con một mực tình thâm, lại cứu mạng của con. Mấy tháng nay, đến ở trong nhà của ta, nó cũng không tỏ vẻ là công chúa gì, đối với mẹ, đối với Tiểu Tuyết đều rất tôn kính, người nó cũng xinh xắn, con hãy cưới nó về nhà đi."
Đây là kết quả mà Dương Thu Trì đã sớm nghĩ tới. Đối với Vân Lộ, lúc đầu hắn chỉ có chút hảo cảm đối với nàng, hoàn toàn không thể coi là yêu, nhưng thâm tình của Vân Lộ đối với hắn dần dần khiến hắn cảm động.
Có những lúc, bị yêu có thể dẫn đến yêu, giống như Vương Ngữ Yên và Đoàn Dự trong Thiên Long Bát Bộ vậy. Cảm tình của Vân Lộ đối với hắn ra sao hắn biết rất rõ, trong lòng cũng rất vui và thích Vân Lộ dám yêu dám hận này. Chỉ có điều, hắn đã hứa không nạp thiếp nữa, hiện giờ phải làm thế nào đây?
Dương Thu Trì đem chuyện lúc trước nói với Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình rằng nếu họ sinh con với hắn, hắn sẽ không nạp thiếp nữa. Dương mẫu nhíu mày, trao đổi ánh mắt với Phùng Tiểu Tuyết. Dương mẫu nói: "Hiện giờ Chỉ Tuệ và Tình Tình chẳng phải là chưa sanh hay sao, lời của con vẫn còn chưa có hiệu lực. Hơn nữa, vạn nhất hai đứa nó sanh đều là con gái thì sao? Chẳng phải là tiếp tục nạp nữa hay sao?"
Dương Thu Trì hỏi: "Chẳng phải còn có Tố Mai sao?"
"Hầy! Tố Mai phải thủ hiếu hai năm nữa. Được rồi, chuyện này cứ định như vậy, mẹ làm chủ nạp Vân Lộ làm thiếp cho con!"
Lệnh của mẹ cha, áo mặt sao qua khỏi đầu... những thứ này Dương mẫu bắt đầu phát huy rất tốt.
Phùng Tiểu Tuyết nhìn thấy vẻ khó xử của Dương Thu Trì, cười lấy lòng nói với Dương mẫu: "Mẹ, chuyện này chúng ta còn phải hỏi Vân Lộ và người nhà của muội ấy nữa mới được."
Dương mẫu gật gật đầu: "Án theo quy củ thì phải hỏi, nhưng mà Vân Lộ đã nói với mẹ, cha của nó là Miêu vương lúc trước muốn đem nó gả cho Thu Trì, coi như là báo đáp ơn cứu mạng của Thu Trì đối với họ, nhưng mà cái đầu gỗ mục Thu Trì này không chịu mở khiếu, đã từ chối thẳng, hại cho Vân Lộ suýt chút nữa bị tam hoàng tử hại chết."
Bị Dương mẫu mắng thành đầu gỗ, Dương Thu Trì quả thật là khóc cười không xong, nhưng khi nghe Phùng Tiểu Tuyết nói về chuyện hỏi người nhà của Vân Lộ, linh cơ của hắn liền động, nói: "Mẹ, Vân Lộ hiện giờ không phải chỉ có mình Miêu vương là cha, cô ấy là công chúa, còn có một ông cha nữa!"
Dương mẫu ngẩn người: "Đúng a, vậy... vậy phải làm sao đây?" Dương mẫu đã nghĩ ra, Vân Lộ là con gái nuôi của hoàng thượng, hiện giờ có thân phận công chúa. Chuyện hôn nhân của công chúa chỉ sợ hoàng thượng đồng ý mới được. Hoàng thượng có đồng ý công chúa làm tiểu thiếp của người ta hay không, chuyện này cũng thật khó nói.
Nghĩ đến chỉ tiết này, Dương mẫu đâm bối rối, suy nghĩ hồi lâu, chợt lấy hết can đảm quyết định: "Lần này tiến kinh, sau khi gặp hoàng thượng, ta đem cái mạng già này liều nói ra, đề thân với hoàng thượng. Vân Lộ nói rồi, cả đời này nó nếu như không lấy được con thì ở giá đến già. Ta không thể nào hại con gái nhà lành của người ta được!"
Dương Thu Trì nghe Dương mẫu nói khẳng khái hiên ngang như vậy, không khỏi buồn cười: "Mẹ, đề thân thôi mà, hoàng thượng có khó lắm là không đáp ứng, chứ đâu có cần bắt mẹ phải lấy mạng ra làm gì." Dừng một chút, hắn tiếp: "Như vầy đi, chờ mẹ đề thân với hoàng thượng rồi, nếu hoàng thượng đáp ứng cho Vân Lộ làm thiếp cho con, thì coi như là hoàng thượng tứ hôn, chúng ta không đồng ý là kháng chỉ, không ai trong chúng ta có gan làm vậy, do đó mọi chuyện hài nhi sẽ nghe theo sự an bài của mẹ. Còn nếu không, chúng ta cũng không có biện pháp nào, ai bảo người ta là công chúa làm chi, đúng không nào?"
Phùng Tiểu Tuyết cũng phụ họa: "Đúng a, mẹ, phu quân nói có đạo lý, nhất thiết mọi chuyện chúng ta hãy theo ý của hoàng thượng đi."
Dữơng mẫu ngẫm nghĩ, gật đầu: "Như vậy cũng phải, được a, đến lúc đó, mẹ sẽ đem chỗ khói xủ của Vân Lộ nói ra hết, mẹ tin là hoàng thượng cũng là người có tâm, dù sao cũng có thể hiểu được chuyện này."
Dương Thu Trì kéo Phùng Tiểu Tuyết đứng dậy: "Vậy được, con và tiểu Tuyết về phòng trước, mẹ nghỉ sớm đi, ngày mai phải lên đường rồi."
Dương mẫu nói: "Chờ đó, còn có một chuyện chưa nói xong, vội vàng gì thế!"
Hai người nghe thế vội vàng ngồi xuống.
ương mẫu hỏi: "Vân nhi làm sao? Nó theo con hơn một năm rồi, còn định chừng nào cưới nó về nhà đây?"
Xem ra hai chuyện này nhất mực là mối bận tâm trong lòng Dương mẫu, và có lẽ bà đã sớm nghĩ, chờ con trai về phải giải quyết một lượt.
Trước khi rời khỏi Ba châu, điều kiện để Liễu Nhược Băng lưu lại là Dương Thu Trì phải cưới Tống Vân Nhi. Chỉ có điều, Tống Vân Nhi không nhất định đáp ứng là vào lúc này sẽ lấy hắn, cho nên hắn cười khổ đáp: "Mẹ, chuyện này không thể tránh con, con đã đề cập với Vân nhi rồi, nhưng muội ấy chưa chịu."
Dương mẫu nói: "Nói bậy! Trong lòng Vân Nhi nghĩ thế nào bộ mẹ không biết hay sao? Lúc ở Quảng Đức, người ta một lòng một dạ chờ con mở lời, nhưng con cứ như ông già vậy, giờ lại còn đem chuyện đó ra mà gạt mẹ..."
"Không phải đâu! Mẹ...." Dương Thu Trì xua hai tay, nhưng không biết nên giải thích chuyện này thế nào.Lúc trước Tống Vân Nhi cự tuyệt Dương Thu Trì, nhân vì không muốn bịt kín cơ hội Liễu Nhược Băng gả về cho hắn, nhân vì hai người là sư đồ, và án chiếu theo lễ giáo phong kiến, sư đồ chẳng khác gì mẹ con, không thể nào cùng lấy một tấm chồng.
Dương mẫu trợn mắt nhìn Dương Thu Trì, chờ hắn giải thích, nhưng Dương Thu Trì không có cách nào giải thích, chỉ còn biết sử dụng chiêu cứu nguy: đá bóng qua cho người khác.
Dương Thu Trì nhún vai: "Nếu như mẹ không tin lời con, thì như vầy đi, chỉ cần Vân Nhi chịu lấy con, con sẽ lập tức nạp muội ấy về, có được không?"
Dương mẫu cười: "Ha ha, được, không cần Vân nhi đáp ứng, chuyện này phụ mẫu chúng ta thương lượng xong định ra là được. Lần này chúng ta tiến kinh hãy đi vòng một chút, đến Ninh Quốc phủ một chuyến. Ta tính lộ trình rồi, yên tâm đi, vẫn còn kịp."
Dương Thu Trì kỳ quái: "Mẹ, chúng ta đến Ninh quốc phủ làm gì?"
"Hầy! Con giả bộ khờ hả? Đến Ninh Quốc phủ làm cái gì à, đến đó gặp cha mẹ của Vân nhi đề thân cho con a!
Chà! Dương Thu Trì bấy giờ mới dám khẳng định, thì ra là Dương mẫu đã nghĩ kỹ mọi chuyện hết rồi. Tống Vân Nhi theo hắn hơn năm nay, mới đầu hắn chỉ coi nàng là muội muội, sau đó ngày dài tháng rộng lửa gần rơm tình bén rễ, đặc biệt là sau mấy lần cùng vào sinh ra tử, Vân nhi đã trở thành cục thịt trong tim hắn, không thể nào cắt ra được, do đó rất muốn cưới nàng về làm vợ.
Nhưng mà, hai người có thành hay không quan trọng là ở chỗ Liễu Nhược Băng. Vấn đề của Liễu Nhược Băng chưa giải quyết, thì với tính cách của Tống Vân Nhi, nàng tuyệt đối không thể nào chẳng màng đến sư phụ mà chỉ lo cho bản thân.
Dương Thu Trì biết kết quả này, nhưng hắn không giải thích cho Dương mẫu, vì có giải thích cũng không rõ được, bèn nói: "Vậy cũng được, chỉ cần họ đồng ý gả Vân Nhi về làm thiếp cho nhà ta, và Vân Nhi cũng đồng ý, thì con đương nhiên không còn lời gì để nói."
ương mẫu cười nhìn Phùng Tiểu Tuyết: "Tiểu Tuyết, con nhận thấy sao?"
Phùng Tiểu Tuyết cười đáp: "Phu quân nói cũng có lý, chuyện này không thể tình nguyện không được, nếu như Vân nhi và người nhà của muội ấy đồng ý, Vân nhi đối tốt với phu quân như vậy, Tiểu Tuyết đương nhiên nguyện ý cho phu quân cưới muội ấy về."
"Vậy thì được, cứ định như vậy đi." Dương mẫu vui mừng nói.
Ngày hôm sau, Dương Thu Trì phó thác cho hai mẹ con Bạch phu nhân chiếu cố Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình, rồi cả nhà dưới sự bảo hộ của năm trăm thiết giáp kỵ binh của Vân Lộ và hai trăm hộ vệ của Dương Thu Trì, rầm rộ xuất phát tiến về kinh.
Trên đường, Dương mẫu đem kết quả đàm luận lén cho Vân Lộ biết, Vân Lộ tự nhiên là hoan hỉ vô cùng. Hai người xì xào thương lượng cả nửa ngày làm sao để nói với hoàng thượng. Vân Lộ lần này quyết định chủ ý, dù mềm dù cứng thế nào cũng phải khiến cho phụ hoàng đáp ứng gả nàng cho Dương Thu Trì.
Dương mẫu không đem chuyện đề thân nói cho Tống Vân Nhi nghe, nhân vì bà tin vào sự phán đoán của mình, nhận thấy chuyện này ổn thỏa đến chín phần mười.
Lên đường gấp rút, mấy ngày sau, họ cuối cùng cũng đến được Ninh Quốc phủ.
Cha của Tống Vân Nhi hiện giờ đã trở thành tri phủ của Ninh Quốc phủ rồi. Khi ông ta biết bọn Dương Thu Trì về đến, vui mừng quá đỗi, kéo hết thê thiếp cùng mẹ của Tống Tình là Tống phu nhân cùng toàn bộ tá quan trong nha môn ra ngoài thành mười dặm chờ đón, rồi nghênh tiếp giống như tiếp đón khâm sai đại thần vậy.
Tống Vân Nhi từ xa đã nhìn thấy mẹ cha đứng chờ, lập tức phóng xuống ngựa, như con én nhỏ bay xà tới trước mặt Tống tri phủ và Hàn thị: "Cha! Mẹ!" rồi nhào vào lòng Hàn thị.
Hàn thị ôm con gái, bầu mắt ướt nhòe. Tống tri phủ vuốt hàm râu dê, cười ha ha nhìn con gái nửa năm không gặp.
Đến lúc này thì đội ngũ của Dương Thu Trì cũng đã đến. Hắn xuống xe ngựa, đưa Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết tới chào.
Tống tri phủ cúi người lắp bắp nói: "Ti chức tham, tham kiến Dương, Dương tước gia."
Dương Thu Trì bước lên một bước, vội vã hoàn lễ: "Bá phụ, người làm thế này thật khiến cho tiểu chất xấu hổ quá!"
Tống tri phủ cười ha ha, lại cùng làm lễ chào hỏi với Dương mẫu, Liễu Nhược Băng cùng mọi người. Sau khi uống rượu tẩy trần, đoàn người được nghênh tiếp về tri phủ nha môn trong thành.
Đêm đó, theo yêu cầu của Dương Thu Trì, Tống tri phủ chỉ bày tiệc dành cho gia đình để tiếp phong tẩy trần cho mọi người.
Sau tiệc rượu, người hai nhà ngồi trong phòng khách nội nha nói chuyện. Liễu Nhược Băng là sư phụ của Tống Vân Nhi, đương nhiên ẵm con trai ngồi đó cùng nói chuyện.
Dương mẫu lệnh cho đem sính lễ đã sớm chuẩn bị vào. Tuy chỉ là nạp thiếp, theo quy củ không cần dùng sính lễ, nhưng Dương mẫu biết Tống Vân Nhi đối với con trai mình không phải là người thường, nên đặc biệt tham chiếu theo quy củ cưới dâu chính, chính thức dâng sính lễ, sau đó trịnh trọng đem hôn thư trình lên.
Chi tiết này chính là điều Tống tri phủ và Hàn thị mong mỏi từ lâu, hai người cười như hoa nở, luôn miệng gật đầu ưng thuận.
Quả nhiên như sở nguyện, Dương mẫu cũng cười không khép miệng.
Không ngờ, Tống Vân Nhi đỏ mặt nói với Tống tri phủ và Hàn thị: "Cha, mẹ, con vẫn còn chưa gả cho Thu Trì ca ca được."
"Vì sao?" Tống tri phủ, Hàn thị, còn có Dương mẫu đều cả kinh, đồng thanh hỏi.
Tống Vân Nhi quay nhìn Liễu Nhược Băng, thấy sư phụ của nàng cũng ngồi ngẩn ra ở đó, Tống Vân Nhi không biết giải thích làm sao về chuyện này, dậm chân nói: "Dù gì thì con cũng không chịu!" Xong chuyển thân chạy vào nội đường.
Người cả nhà đều ngẩn ngơ. Hàn thị thấy Dương mẫu rất hỗ thẹn, vội nói: "Lão thân gia, đừng gấp, để tôi đi hỏi Vân nhi rốt cuộc là chuyện gì."
Liễu Nhược Băng giành nói trước: "Hay là để tôi đi, tôi biết nó là vì cái gì."
Hàn thị cảm kích gật đầu.
Liễu Nhược Băng giao con trai cho hai nha hoàn là chị em sinh đôi Sương Nhi và Tuyết Nhi, đi vội vào hậu đường, không tìm thấy Tống Vân Nhi, bèn đi tìm, qua cửa vòm nguyệt, ra hậu hoa viên, thấy Tống Vân Nhi đang đứng dựa vào lan can nơi đó.
Liễu Nhược Băng bước tới: "Vân nhi, sư phụ biết con đều là vì sư phụ... làm chi cho khổ thế này..."
Quyết định vừa rồi là nói ra trước mắt mọi người, đặc biệt là trước mặt Dương mẫu. Lần cự hôn này lỡ khi làm mất mặt lão thái thái, chỉ sợ sau này không còn cơ hội lấy Dương Thu Trì được nữa. Tống Vân Nhi biết điều đó, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác.
Cho dù là như thế, sâu kín trong lòng nàng vô cùng thương tâm. Giờ phút này khi nghe Liễu Nhược Băng dịu dàng an ủi, tức thì lòng buồn tủi bi thương chợt dâng trào, nàng nhào vào lòng Liễu Nhược Băng, khóc nấc lên.
Liễu Nhược Băng khẽ vuốt ve mái tóc dài của Tống Vân Nhi, chờ nàng hơi đỡ khóc, mới nói: "Vân nhi, con có biết không, con làm như vậy kỳ thật là đang bức sư phụ đi."
Tống Vân Nhi cả kinh, gạt lệ còn đang ứa đầy mắt: "Không, sư phụ, người mà mang hài tử đi, Thu Trì ca ca sẽ phát điên đấy. Con biết rất rõ. Người nhất định đừng đi đâu, nếu như người đi, con không biết Thu Trì ca ca sẽ làm chuyện gì nữa."
Liễu Nhược Băng nói: "Hài tử ngốc, con không biết con trong lòng Thu Trì trọng yếu như thế nào sao? Con không chịu lấy hắn, nhất định sẽ khiến hắn phát điên đấy."
"Không, không có đâu. Nhân vì con và huynh ấy chưa có con." Tống Vân Nhi lắc đầy quầy quậy, khóc òa nói, "Nhưng sư phụ và Thu Trì ca ca đã có hài tử với nhau rồi. Con mà lấy huynh ấy, sư phụ người sẽ vĩnh viễn không thể nào lấy huynh ấy được, vậy thì hai tử của hai người sẽ ra sao đây? Chờ nó lớn rồi, bảo nó sẽ làm sao đối diện với Thu Trì ca ca, cha con gần nhau ngay trước mặt, vì cớ gì không thể nhận nhau? Để cho nó đi đến đâu cũng nhân vì không biết cha là ai mà không dám ngẩn mặt nhìn đời hay sao?"
Tống Vân Nhi đã khóc thành con người lệ, Liễu Nhược Băng khi nghe những lời này, cuối cùng cũng ngẩn ngơ. Xem ra, nàng và Dương Thu Trì còn suy nghĩ quá đơn giản, nhưng sự tình thế này không ngờ Tống Vân Nhi đều nghĩ đến hết cho hai người rồi, đó chính là hợp với câu người trong cuộc thì tối, người ngoại cuộc lại sáng.
Chính vào lúc này chợt có một tiếng thở dài cất lên. Hai người cả kinh, chuyển đầu nhìn, thấy ở xa xa cạnh cửa vòm nguyệt ở hậu hoa viên có Tống tri phủ và Hàn thị đang đứng. Người vừa rồi thở dài chính là Tống tri phủ.
Tống tri phủ và Hàn thị lo cho con gái, mới xin lỗi Dương mẫu rồi đi tìm. Khi đến cửa vòm nguyệt ở hậu hoa viên, thấy Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đang nói chuyện với nhau. Có lẽ vì khoản cách khá xa, và vì tâm tình của hai thầy trò đang xúc động, nên không chú ý đến sự xuất hiện của hai người. Tuy nhiên, trong hậu hoa viên yên tĩnh thế này, giọng nói của hai thầy trò lại khá lớn, nên truyền ra xa, khiến cho Tống tri phủ và Hàn thị nghe rõ hết. Bấy giờ họ mới biết, thì ra hai sư đồ đều yêu Dương Thu Trì, và Liễu Nhược Băng đã có con, và chính là con của Dương Thu Trì. Tống Vân Nhi vì sư phụ, cho nên mới không bằng lòng lấy Dương Thu Trì.
Liễu Nhược Băng lúc này cũng cả kinh vô cùng, nếu như bí ẩn thân thế của con nàng truyền ra, thì từng chủng hậu quả thế nào nàng không dám nghĩ nữa. Toàn thân nàng hiện giờ lạnh toát, run rẫy từ đầu tới chân, đứng sững ở đó.
Tống Vân Nhi đương nhiên cũng biết hậu quả ấy, cũng cảm thấy Liễu Nhược Băng đang run rẫy, không khỏi nắm chặt lấy sư phụ, sợ sư phụ chống chịu không nổi. Rất may người nghe được chính là cha mẹ của nàng, nàng hy vọng hai người sẽ giữ kín chuyện này.
Tống Vân Nhi vội nói: "Cha! Mẹ! Hai người..." Nhưng lời này nàng không biết nên nói sao cho phải.
Tống tri phủ bấy giờ thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Mọi chuyện đều là báo ứng! Chuyện đến nước này, ta, ta còn ẩn giấu nữa làm gì..." Xong ông ta lớn tiếng nói: "Vân nhi, Nhược Băng, hai, hai con cùng ta đến, đến phòng khách, ta, ta có chuyện này cần nói." Xong quay người bỏ đi.
Liễu Nhược Băng nghe ông ta gọi thẳng tên cúng cơm của mình, hơi cảm thấy kỳ quái. Hiện giờ sự tình đã tiết lộ, chỉ còn biết theo mệnh trời mà thôi.
Tống Vân Nhi vội chạy đuổi theo: "Cha! Cha nghe con giải thích..."
Tống tri phủ lắc lắc đầu: "Không, không cần nói, cha, cha đều hiểu hết rồi. Hai con trước hết theo ta về, ta có chuyện này cần, cần cho hai con biết. Chờ hai người nghe, nghe xong chuyện ấy, sẽ, sẽ hiểu hết."
Tống Vân Nhi nghe phụ thân của mình nói với giọng rất trịnh trọng và hơi kỳ quặc, không biết là chuyện gì, cũng hơi hiếu kỳ, đưa mắt nhìn Liễu Nhược Băng, thấy sư phụ của nàng cũng nghi hoặc y như vậy.
Bốn người trở về phòng khách ngồi xuống. Dương mẫu cùng mọi người thấy Tống tri phủ trở về thần tình ngưng trọng, không biết vì sao đếu không lên tiếng, tĩnh lặng nhìn ông ta.
Tống tri phủ lại thở dài, từ từ nói: "Có, có một chuyện ta cần phải nói rõ, chuyện này đã, đã giấu ở trong lòng ta nhiều năm rồi, nếu như không nói ra, không, không những có tội với mẹ của Nhược Băng, mà còn có tội với Nhược băng nữa."
Mọi người nghe thế, đưa mắt nhìn nhau, không biết ông ta đang nói gì.
"Chuyện, chuyện này cần phải nói lại từ đầu,' Tống tri phủ đưa mắt xa xăm nhìn lên trần nhà, hãm nhập vào trong hồi ức xa xưa, lời của ông ta không ngờ lúc này cũng bớt cà lăm đi: "Thời còn trẻ, lúc ta, ta còn chưa đậu tiến sĩ, có người mối đề nghị với cha mẹ ta một cuộc hôn nhân. Nữ tử ấy vô cùng xinh đẹp, làng trên xóm dưới đầu nghe danh, chỉ có điều nhà rất nghèo. Nữ tử đó tên là Liễu Hồng Dao."
Người Liễu Nhược Băng khẽ rúng động, ngước mắt lên kinh ngạc nhìn Tống tri phủ.
Tống tri phủ từ từ nói tiếp: "Sau khi nhìn thấy nữ tử đó, người, người rất đẹp, nên cha mẹ ta đã đồng ý. Sau khi thành, thành thận được hai năm, cũng chính là giờ hợi ngày tám tháng bảy năm Hồng Vũ thứ 11, nương tử của ta sinh được một con gái. Nhân, nhân vì trên tay của con gái có một nốt ruồi đen cở hạt gạo, nên ta đã đặt tên tục cho con gái lúc nhỏ gọi là, là 'Điểm Điểm''
Liễu Nhược Băng khẽ a một tiếng, sắt mặt tái nhợt, nhìn Tống tri phủ chằm chằm.
Dương Thu Trì cũng hô lên một tiếng cả kinh, phảng phất như đã hiểu ra chuyện gì, nhìn về phía Liễu Nhược Băng.
Tống tri phủ không hề nhìn họ, vẫn ngửa mặt chìm sâu trong hồi ức của mình: "Không, không ngờ là một đêm mùa hè năm đó, trong nhà xảy ra hỏa hoạn, ta ôm con chạy ra ngoài. Khi quay trở vào cứu nương tử của ta, nàng ấy đã bị lửa cháy toàn thân rồi. Tuy là cứu nàng ấy được, nhưng toàn bộ gương mặt đã bị bỏng nặng, hủy luôn cả một vành tai."
Liễu Nhược Băng nghe đến đi, lại khẽ a lên một tiếng nữa, sững sờ nhìn Tống tri phủ.
Tống tri phủ tiếp tục nói: "Từ ngày ấy trở đi, người trong trấn gọi nàng ấy là, là quỷ. Con nít gặp nàng là muốn dùng đá ném nàng. Sau đó, ta khảo trúng tiến sĩ, sắp làm quan. Cha mẹ ta lúc đó lại, lại bức ta bỏ vợ, nói một người xấu như dạ xoa thế không làm sao khắm khá lên được. Mệnh lệnh của mẹ cha ta không dám cải, tuy trong lòng rất thương xót cho nương tử của ta, nhưng cuối cùng vẫn viết, viết một phong hưu thư (tờ bỏ vợ)."
Nói đến đầy, lời của Tống tri phủ bắt đầu nghẹn ngào, từ từ cúi đầu u buồn nói tiếp: "Nương, nương tử của ta cầm tờ hưu thư khóc ngất cả ngày. Ta cảm thấy thật có lỗi, nên len lén lấy một ít ngân tử từ trướng phòng gói lại cho nàng, còn, còn đưa cho nàng cái trường, trường mệnh tỏa (bùa hộ mạng) ta đeo trên người từ nhỏ. Thật không ngờ, sáng hôm sau khi ta tỉnh lại, nương tử của ta đã, đã mang con gái của ta đi rồi. Gói bạc ấy vẫn còn nằm nguyên trên bàn, chỉ có lấy đi cái trường mệnh tỏa của ta. Từ đó về sau, ta, ta không còn nhìn thấy nương tử của ta nữa..."
Liễu Nhược Băng run rẫy hỏi: "Cái trường mệnh tỏa đó của ... của .. ông có hình dạng thế nào?"
"Là, là một khố bạch ngọc làm thành một cái khóa nhỏ, nhân vì ta thuộc về mạng chúc tiểu long, cho nên mặt chính của ngọc có khắc, khắc một con rắn nhỏ, mặt sau có ghi mấy chữ 'Chí Chánh Thập Lục Niên Nhị Nguyệt Thập Lục Mão Thì Thủy Ngưu Sanh'"
"A!" Đến lúc này thì Liễu Nhược Băng, Tống Vân Nhi và Hàn thị ba người đều hô lên cả kinh. Tống Vân Nhi run giọng hỏi: "Cha. Đấy không phải là tám chữ ghi ngày giờ sinh của cha sao?"
Tống tri phủ gật gật đầu: "Đấy chính là sau khi ta được sinh ra, bà của con cho, cho thợ ngọc làm cho ta, nhân vì lúc nhỏ ta thân thể yếu đuối nhiều bệnh. Gia gia của con thậm chí còn đặt cho ta cái tên tục gọi là 'Thủy ngưu', hy vọng ta sẽ lớn khỏe mạnh như trâu nước vậy. Hà hà, thật không ngờ, cha của con đến từng tuổi này rồi mà vẫn còn ốm, ốm giống như con khỉ vậy."
Liễu Nhược Băng đưa mắt nhìn Tống tri phủ, từ từ móc một cái khóa nhỏ bằng bạch ngọc đeo ở cổ ra, nhìn nó một cái, hỏi: "Ông... ông là cha ta?"
Tống tri phủ gật gật đầu, mắt hàm lệ nhìn Liệu Nhược Băng: "Hài tử, ta... ta thật không phải với hai mẹ con con."
Đến lúc này thì không những Tống Vân Nhi và Hàn thị hô lên cả kinh, mà ngay cả Dương mẫu, Phùng tiểu Tuyết cùng mọi người cũng kinh ngạc ồ lên thành tiếng.
Chỉ có Dương Thu Trì là không còn kinh ngạc nữa, vì kỳ thật, ngay từ lời nói đầu, khi Tống tri phủ bảo dưới nách con gái ông ta có nốt ruồi đen bằng hạt gạo, thì hắn đã đoán ngay Liễu Nhược Băng có khả năng chính là con gái của Tống tri phủ.
Nhân vì khi hắn và Liễu Nhược Băng mưa gió ái ân, đã từng nhìn thấy dưới nách nàng có nốt ruồi đen như vậy. Khi Tống tri phủ nói ra hình dạng và chữ khắc trên cái khóa nhỏ, so với cái khóa bằng ngọc mà hắn nhìn được trên cổ Liễu Nhược Băng hoàn toàn tương đồng, thì Dương Thu Trì đã tin chắc không còn nghi ngờ gì nữa.
Trước đây hắn cũng kỳ quái là vì sao Tống tri phủ (lúc đó là Tống tri huyện) năm sáu chục tuổi rồi mà con gái lớn Tống Vân Nhi của ông ta mới mười bốn mười lăm tuổi. Hiện giờ thì hắn đã hiểu, thì ra, Tống tri phủ còn có một vợ trước, một người vì gia đình bần cùng, lại chỉ sinh ra con gái, lại còn bị hoản hoạn thiêu hủy dung nhan... để rồi bị gia đình chồng bắt chồng giết giấy bỏ. Người con gái đáng thương ấy chính là mẹ của Liễu Nhược Băng.
Tống tri phủ trong lúc mẹ con Liễu Nhược Băng cần ông ta nhất, thì dưới mệnh lệnh bức bách của cha mẹ, bất đắc dĩ đã thôi mẫu thân của Liễu Nhược Băng, để rồi mẫu thân của nàng cuối cùng chết rất thê lương.
Tống tri phủ thở dài một tiếng, cốc cốc vào đầu, thống khổ nói: "Ta thật không phải, đối không phải với hai mẹ con con. Ta tuy không dám phản kháng cha ta, nhưng khi ta ra ngoài làm quan, vẫn, vẫn nhất mực không chịu cưới vợ nữa. Cha mẹ ta có bức thế nào ta cũng không chịu. Mười mấy năm sau, cha ta bệnh chết. Trước khi lâm tử, ông đã nắm tay ta nói, nói là xin lỗi ta, bảo ta hãy đi tìm hai mẹ con con. Sau đó ta đến nhà cha mẹ của mẹ con để tìm hai người, thế rồi mới biết... mẹ con sau khi trở về mấy năm là bệnh chết... con cũng bị, bị một đạo cô vân du đây đó mang đi, không biết là đã đi đâu rồi..."
Nghe đến đây, từng giọt lệ của Liễu Nhược Băng lăn dài rơi tốc tốc xuống ghế: "Đó chính là sư phụ của ta, sư phụ đã lén dạy võ nghệ, lúc đó ta vừa tròn năm tuổi. Nửa năm sau, mẹ ta phát bệnh nặng, trước khi mất, người đã cởi cái trường mệnh tỏa này đeo vào cổ ta, sau đó cứ lấp bấp nói mãi 'Điểm Điểm'... 'Điểm Điểm'..., "Thủy Ngưu'... 'Thủy Ngưu'..., mãi cho đến khi người đứt hơi...."
"Ai...!" Tống tri phủ thở một tiếng dài, lão lệ tung hoành, "Lúc đó, khi con đến tìm ta, muốn, muốn thu Vân nhi làm đồ đệ, có phải là mẹ con bảo con làm vậy không?"
Liễu Nhược Băng lắc đầu, sụt sùi đáp: "Không phải, là sư phụ trước khi lâm chung bảo tôi làm vậy, nói con gái của ông rất có thiên phận, bảo tôi đến xem, nếu như ổn thì thu làm đồ đệ, để đem võ học một phái của chúng tôi truyền lại. Xem ra sư phụ đã từ chỗ mẹ tôi biết được chân tướng, mới chỉ điểm tôi tìm đến ông, nhưng lại sợ ông không nhận, do đó nên không đem toàn bộ chân tướng cho tôi biết."
Tống tri phủ gật gật đầu: "Hèn gì... năm đó con đến nói muốn thu Vân nhi làm đồ đệ, ta vừa nhìn con là đã biết, con nhất định là con gái 'Điểm Điểm' của ta - Con rất giống mẹ của con, không khác điểm nào..."
Liễu Nhược Băng ngước đôi mắt lệ, khóc hỏi: "Vậy vì sao ông lại không nhận tôi?"
"Ta không dám..." Tống tri phủ cúi đầu, "Ta, ta không phải với mẹ con, con có võ công cao như vậy... ta cho rằng mẹ con bảo con tới, tới tìm ta báo cừu. Ta sợ con giết ta, thương hại đến Vân Nhi và mọi người...., hiện giờ, nếu như ta không nói, không nói chuyện này ra, sẽ hại con đi con đường mà năm xưa mẹ con đã đi, và cũng sẽ hại Vân nhi, ta, ta không thể nào làm sai thêm lần nữa... Được rồi, hài tử, nếu như con muốn báo cừu cho mẹ, thì hãy động thủ đi. Ta làm sai chuyện đó, đáng, đáng chết sớm lắm rồi. Chỉ mong con hãy tha cho dì Hàn và các em nó...."
Tống tri phủ nói xong, nhắm hai mắt lại chờ chết.