Tống Vân Nhi rất nồng nhiệt nắm tay Thủy uyển Kỳ. Sau khi chào hỏi Dương Thu Trì, hai người nắm tay nhau vào trong viện. Bành Gia Phúc vốn muốn kéo tay Hồng Lăng chơi cùng, nhưng Thủy Uyển Kỳ biết Hồng Lăng phải cùng Dương Thu Trì đi có việc, nên cho nha hoàn ẵm Bành Gia Phúc vào trong.
Bành Hạ Hỉ biết Dương Thu Trì muốn ra ngoài đi lại, cho hai gia nô theo cùng để giới thiệu. Dương Thu Trì cự tuyệt, chỉ nói là bản thân muốn ra cửa đi qua lại chút, chẳng mấy chốc sẽ trở về. Hắn lập tức mang theo Hồng Lăng, Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ ra khỏi Bành gia trang, hỏi phương hướng đến quán cơm "Ân chi dương", rồi tự tin thẳng bước.
Bước đi trên đường của thị trấn cổ, người đi đường thấy đại lão gia đến đều tránh qua hai bên, cung cung khính khính cúi đầu đứng nghiêm, Dương Thu Trì mỉm cười chào hỏi lão bá tánh.
Đến cửa quán "Ân chi dương", lão chưởng quỹ là một người trông có vẻ hòa ái, tuổi ước chừng sáu mươi, thấy bọn Dương Thu Trì dừng lại, vội chạy ra cùng tiểu nhị chào đón, quỳ xuống dập đầu.
"Đại lão gia quang lâm tiểu điếm, quả thật là khiến tiểu điểm cỏ bồng sanh huy a! Tiểu nhân quả thật là vô cùng mừng và sợ."
Dương Thu Trì đỡ lão chưởng quỹ quỳ dưới đất lên, hỏi: "Lão nhân gia, ông năm nay được bao nhiêu tuổi rồi a?"
"Hồi đại nhân, tiện dân năm nay sáu mươi hai rồi," Lão chưởng quỹ căn căng thẳng thẳng hồi đáp.
Dương Thu Trì cùng mọi người bước vào quán, thấy quán này tuy nhỏ, nhưng nhìn qua vẫn thầy bày trí trang nhã, sạch sẽ ngăn nắp vô cùng.
Lão chưởng quỹ mời Dương Thu Trì ngồi, nhanh chóng gọi tiểu nhị mang ra trà xanh ngon nhất để Dương Thu Trì nhấp nháp, còn bản thân thì khom người đứng bên cạnh, chờ đợi Dương Thu Trì phân phù.
Dương Thu Trì mời lão chưởng quỹ ngồi xuống nói chuyện, nhưng ông ta nói sao cũng không dám.
"Lão nhân gia, ông ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện cho kỹ một chút, ông cứ đứng thế, ta cảm thấy cổ cứ đơ mỏi thế nào ấy, ông nhẫn tâm để cổ ta khổ sở vậy sao?" Dương Thu Trì mỉm cười nói với lão chưởng quỹ.
Lão chưởng quỹ nghe thế, không tiện kiên trì, chỉ còn biết ngồi ghé xuống ghế đối diện với Dương Thu Trì.
"Lão nhân gia quý tính là gì a?"
"Tiện dân họ Thượng Quang, Thượng Quan Triết." Lão nhân đáp.
Dương Thu Trì nghe thế, liền tán: "Tên hay quá, quê của lão nhân gia ở đây sao?"
Thượng Quan Triết mỉm cười gật đầu.
Hồng Lăng khẽ hỏi: "Lão gia, hay là nhờ điếm gia mang lên đề ngài dùng chút gì đi, đã đến lúc này rồi mà ngài chưa dùng chút gì, như vậy thân thể không tốt đâu."
Thượng Quan Triết nghe thế, vội vã gọi tiểu nhị lại: "Nhanh chóng mang đến cho đại nhân vài món dễ dùng, nhanh nhanh lên một chút có biết không?"
Dương Thu Trì cười cười: "Không cần gấp, có gấp cũng cần chút lửa nấu nhừ chứ, chúng ta nói chuyện trước, đừng có hối thúc quá."
Thuợng Quan Triết cũng cười nói: "Đại nhân nếu như không hiềm, điếm chúng tôi cũng có thức dùng để điểm tâm, để mang lên cho ngài dùng thử. Thứ này ở chỗ khác không có đâu, cho dù may mắn dùng tới, cũng không thể là thứ chánh tông."
"Tốt a, Ân Dương trấn có món gì đặc sắc cứ dọn lên." Dương Thu Trì quả thât đã đói rồi.
Chẳng mấy chốc, tiểu nhị đã dọn lên mấy món ăn nhẹ, Thượng Quan Triết giảng giải từng thứ cho hắn nghe.
Thượng Quan Triết chỉ vào đĩa hình như trăng tròn, sắc màu vàng kim, trên chiếc bánh tròn đó để đầy hạt vừng, giống như khắp trời đầy sao vậy, khiến cho chiếc bánh được điểm trang khiến người ta thích ăn nhỏ nhẻ một chút: "Món điểm tâm này gọi là bánh quy ngào đường, vị giáp thiên hạ, vàng nhưng không cháy sém, ngoài xốp trong giòn, hương thơm nứt mũi. Trong này có bảy mươi hai bước làm, mỗi bước đều tinh tế, đều tuyển những thứ gạo trắng, gạo nếp, đại mạch, hồng đường, hạt vừng, dầu mè, dầu chuối tám loại tài liệu thượng đẳng mà chế thành."
Dương Thu Trì nghe mà thèm nhỏ dãi, khó khăng lắm mới chờ Thượng Quan Triết giới thiệu xong, nhanh chóng cầm một cái lên, định đưa vào miệng thì... "Đại lão gia, cẩn thận một chút!" Nhưng Dương Thu Trì đã bỏ vào miệng, chỉ cắn nhẹ một miếng, hồng đường đã dung hóa nóng đến nỗi hắn nuốt cũng không được mà nhả ra cũng không xong. Thượng Quan Triết rất áy náy, còn Dương Thu Trì thì cười lớn hàm hồ cho qua.
Thượng Quan Triết thấy Dương Thu Trì hứng trí như vậy, lại chỉ vào một món khác, lần này là một chiếc bánh ăn lót dạ hình tròn màu vàng. Dương Thu Trì định dùng tay bốc, ai ngờ chiếc bánh mềm nhũn, vừa đụng vào là tan. Thượng Quan Triết lấy một cái muỗng nhỏ bằng trúc ở cạnh đó, cẩn thận múc một chút bánh trao cho hắn.
"Đại nhân, món tráng miệng này là do tiểu dân tự sáng chế ra, gọi là 'Ngu Mỹ Nhân', ngày dùng thử xem sao?"
Dương Thu Trì nghe danh tự của món này nhã hơn món vừa rồi nhiều, món để ăn mà dùng chữ mỹ nhân để tả, thì nhất định phải là "cực kỳ ngon đẹp" rồi!
Nghĩ thế, Dương Thu Trì khẽ cắn một miếng, không ngờ vừa vào miệng đã tan, vừa ngon vừa ngọt, lại mang một mùi thơm của gạo ngọc.
Hồng Lăng thấy Dương Thu Trì thích ăn, liền lưu tâm ngay. Nàng nghề nấu thuộc loại nhất lưu, nhưng mà công nghệ chế tác món ăn nhẹ này không thể nào nhìn mà biết được, không khỏi buông lời hỏi một câu: "Lão nhân gia, món ăn nhẹ này chỉ sợ là có lai lịch cực lớn đây, không biết có thể cho tôi biết được không?"
Từ khi Hồng Lăng mỹ lệ tuyệt luân tiến vào tiệm, tiểu nhị cứ nhìn nàng mãi không thôi, giờ đây nghe nàng hỏi, liền cười ha ha chen lời: "Đây chính là chiêu bài của điếm chúng tôi, là bí phương tổ truyền của Thượng Quan chưởng quỹ, thường thì không thể tùy tiện nói, nhưng nếu như tiểu thư đã hỏi qua..."
"Không quy củ! Còn không mau xuống cho ta." Thượng Quan Triết trầm mặt quát, tiểu nhị sợ hãi nhanh chóng cung thân thối lui.
Dương Thu Trì cũng cảm thấy có lý: 'Được rồi, Hồng Lăng, đó là chiêu bài của người ta, em học rồi chẳng phải là cắt đứt sinh lộ của người ta hay sao. Sự tình như thế này không nên giảng ra."
Thượng Quan Triết nghe thế, vội vã đứng dậy xá dài: "Đại lão gia đừng trách, là tiểu dân ngày thường phóng túng mấy tên hỏa kế này, có chỗ gì đắc tội mong ngài vạn lần tha thứ."
Dương Thu Trì mỉm cười ra hiệu cho Thượng Quan Triết ngồi xuống: "Lão nhân gia bất tất câu nệ, ta nói đây là lời thật, sau này muốn ăn ta tự nhiên sẽ đến, dù gì thì Ân Dương khá gần Ba châu, còn được ăn nguyên vị của ông làm nữa, hắc hắc."
Thượng Quan Triết nghe thế cười cầu tài gật đầu lia lịa: "Đại lão gia quả là người tốt!"
Dương Thu Trì bảo: "Lão nhân gia, xin hỏi ở ông một chuyện."
Thượng Quan Triết cung thân đáp: "Thỉnh đại lão gia ngài cứ nói, tiểu nhân không biết thì thôi, nếu biết sẽ nói hết."
"Ông nhận thức Bành Tứ không?"
"Bành Tứ? Có phải là Bành Tứ chết ở bến thuyền trưa nay không?"
"Đúng."
"Sao lại không biết chứ. Đều là người trong trấn, hơnnữa... hơn nữa y là người nhà của Bành lão gia tử, giúp Bành lão gia tử quản lý chuyện trên bến, tiểu trấn này có ai mà không biết y."
Xem ra, Bành Tứ có vẻ là danh nhân trong Ân Dương trấn. Dương Thu Trì hỏi tiếp: "Y làm người thế nào?"
"Cái này... cái này... vẫn không tệ a." Thượng Quan Triết miệng thì nói thế, nhưng nét mặt biểu hiện lại khác hoàn toàn, nhưng mà không nói xấu người đã chết là một loại mỹ đức a!
Dương Thu Trì đương nhiên biết điều này, hắn cầm cái bánh lên, bỏ vào miệng từ từ nhai, nheo mắt nhìn Thượng Quan Triết không nói gì.
Thượng Quan Triết bị Dương THU Trì nhìn đến phát ớn lạnh, cúi đầu lí nhí tiếp: "Bành Tứ này... có lúc... có lúc làm chuyện hơi có phần quá...."
"Ta biết ý nghĩa của ông, như vầy đi, ta không làm khó lão nhân gia. Lão chỉ cần cho ta biết, tên Bành Tứ này lúc còn sống có phải là có toan tính gì với phu nhân Thủy Uyển Kỳ của Bành lão gia không?"
"Cái này... cái này tiểu nhân không tiện nói... tiểu nhân làm ăn theo quy củ, những chuyện này... tiểu nhân không dám nghe ngóng loạn."
Xem chuyện này có vẻ liên quan đến bí mật riêng tư, vị Thượng Quan lão nhân này cẩn thận phi thường, Dương Thu Trì hỏi thẳng: "Tối hôm trước có phải là Bành Tứ đến quán của ông mua một hộp đồ ăn không?"
Thượng Quan Triết nghe Dương Thu Trì đột nhiên hỏi vấn đề này, hơi ngẩn ra, lo là hộp bánh mình bán cho Bành Tứ có vấn đề. Nhưng loại sự tình này có muốn giấu cũng không được, bèn gật đầu: "Vâng, vâng có bán qua."
"Y có nói mua làm cái gì không?"
"Không... cái này không nghe nói. Tôi cũng không dám dò xét..., nhưng mà... sau đó...." Thượng Quan Triết định nói lại thôi.
Dương Thu Trì đã ăn cái bánh trong tay xong, bảo: "Lão nhân gia, ta đang tra án, chuyện đang tra chính là tại sao Bành Tứ chết li kỳ như vậy. Tình huống mà ông biết có thể rất hữu dụng đến chuyện phá án của ta. Cho nên nếu như ông biết gì, nhất định phải cho ta biết. Ông yên tâm, lời ông nói ta không cho ai biết là ông nói cả, được khong?"
Lời này của Dương Thu Trì kích trúng sự tình mà Thượng Quan Triết lo lắng nhất, cái mặt già đỏ hồng, hơi bối rối rụt rụt rè rè nói: 'Đa... đa tạ đại lão gia..., là như vầy, tối hôm trước, Bành Tứ đến chỗ tôi ăn tối... Hắn trước giờ chỉ ăn chịu, và không bao giờ nhớ trả... còn uống nửa cân rượu, sau đó mua một hộp bánh rồi hát lầm bầm đi vào Bành gia trang."
"Ta nghe nói y rất ít khi đến Bành gia trang, phải không?" Dương Thu Trì hỏi.
"Đúng vậy, Bành lão gia tử không thích y đến trang, nếu không chỉ với thân phận người cùng họ, hơn nữa là hắn cũng rất biết cách quản lý bọn culi ở bến thuyền, Bành lão gia tử nhất định đã sớm tống cổ hắn ra cửa rồi."
"Vậy sao? Bành lão gia tử vì sao không thích Bành Tứ đến trang vậy?" Dương Thu Trì cảm thấy rất hứng thú hỏi.
Thượng Quan Triết nếu như đã khai khẩu, đương nhiên nói tiếp: "Cụ thể vì sao thì tôi không biết, chỉ nghe nói Bành Tứ đối với nha hoàn bà mụ trong trang động chân động tay, lão gia tử rất bực mình. Vốn là muốn tuyển một nha hoàn gả cho hắn, nhưng hắn lúc thì hiềm người ta tướng mạo bình thường, lúc thì hiềm người ta thân phận thấp kém, trong khi đó nữ nhân nghiêm túc lại có ai bằng lòng chịu lấy hắn chứ."
Điểm này Tống Vân Nhi đã thám thính rõ rồi, Dương Thu TRì chuyển đề tài, hỏi: "Tối hôm kia y ăn từ chỗ ông rồi mua bánh vào Bành gia trang, sau đó ông có gặp y nữa không?"
"Có gặp a, sao lại không gặp, hắn đi một hồi ôm đầu đi ra, trở lại quán nhỏ của tôi lầu bầu chửi mát rồi mua nửa cân rượu, một gói thịt trâu chín rồi đi về."
"Ôm đầu?" Mắt Dương Thu Trì sáng lên, "Y ôm đầu làm cái gì?"