Nạp Thiếp Ký I

Chương 337: Nghịch chuyển thành công




Dương Thu Trì biết Vân Lộ trở thành Thanh Khê công chúa, lại còn mang theo một cánh quân mà hiện giờ hắn đang cần tới nhất, vui mừng khôn xiết, không kịp nói đến tình biệt li, giản đơn trình bày tình cảnh của đội hộ vệ của mình tại bờ Gia Lăng có khả năng gặp nguy hiểm. Vân Lộ lập tức hạ lệnh cho các thân vệ của mình kéo đến Gia Lăng giang tăng viện.

Bên bờ sông Gia Lăng lúc này đã chém giết đến thiên hôn địa ám, thây nằm khắp đồng, do đó bọn họ dễ dàng tìm được hiện trường hai bên đang đánh giết.

Đến lúc này thì tình hình của Nam Cung Hùng đã rơi vào tình cảnh thập phần nguy hiểm, dưới sự công đánh của mấy trăm bang chúng thuyền bang, hộ vệ đội thương vong rất nhiều người, ngay cả Nam Cung Hùng cũng thụ thương.

Trong lúc thập phần nguy cấp này, thiết giáp kỵ binh của Vân Lộ đã kéo đến. Địa phương này vừa khéo là một dãy đất bồi, địa thế rộng rãi. Lĩnh quân phó thiên hộ Trương Khiếu Giang phất đao trong tay, hạ lệnh xung phong. Năm trăm thiết kỵ đánh giết vào bang chúng thuyền bang giống như cắt đậu phụ.

Lần này, tuy nhân số so với cẩm y vệ lúc nãy đông hơn nhiều, nhưng toàn là bọn ô hợp, cũng không có khải giáp bảo hộ, lại không có kinh nghiệm chiến đấu theo tập đoàn, cung tên trong tay đối với thiết giáp chẳng tạo thành uy hiếp, hơn nữa sau khi hỗn chiến, cung tên cũng chẳng có tác dụng gì.

Do đó, thay vì nói đó là một trường ác chiến, lần này nói là một trận đồ sát thì đúng hơn.

Bang chúng thuyền bang thấy quan binh xông tới, nhiều người biết đã mắc lừa, bản thân đã tham gia bao vây chém giết cẩm y vệ và bộ khoái của nha môn, để rồi hiện giờ đã muộn, đã phạm một sai lầm quá lớn rồi.

Dưới sự xung phong chém giết của các thiết kỵ, bọn bang chúng thuyền bang tử thương đầy đồng, những tên còn lại hồn phi phách tán, đua nhau quỳ xuống đầu hàng.

Dương Thu Trì và Vân Lộ cùng mọi người giật ngựa đứng trên một ngọn đồi nhỏ xem trận chiến, thấy bên mình đạt được toàn thắng liền yên lòng.

Lần này cục thế nghịch chuyển được là nhờ vào Vân Lộ mang theo thiết kỵ kéo đến kịp thời. Vân Lộ cũng vì việc mình giúp được Dương Thu Trì mà vui mừng khôn xiết.

Nam Cung Hùng mang theo hộ vệ lên bờ, hướng đến Dương Thu Trì bẩm báo đã ngăn chặn thuyền đội chở muối lậu của thuyền bang, đồng thời bắt sống được người cầm đầu là Lục Tiệm Chung em trai ruột của Lục Tiệm Li. Lâm Tường sau khi quy hàng ở trong trường hỗn chiến này cũng may mắn thoát được một kiếp.

Sau khi thu dọn chiến trường, kiểm tra thương vong, hộ vệ đội của Dương Thu Trì chiến tử hai mươi người, trọng thương bảy tám người, nhưng người còn lại đều thụ thương, ngay cả Nam Cung Hùng, Tử Thạch Lăng cùng các thiếp thân hộ vệ võ công siêu cường cũng bị thương. Các bộ khoái do Chiêm Chánh Chiêm bộ đầu mang theo chỉ còn lại Chiêm Chánh và năm sáu người, hơn nữa đều thụ thương, những người khác chiến tử toàn bộ. Trường đại chiến này thảm liệt đến mức độ khó ngờ.

Dương Thu Trì nhờ Trương Khiếu Giang mang theo thiết kỵ bộ đội đưa các cẩm y vệ phản tặc bị bắt cùng bang chúng thuyền bang và thuyền muối lậu bị bắt áp giải về Bảo Ninh phủ, còn bản thân thì mang theo Vân Lộ cùng một cánh hộ vệ khác trở về Bảo Ninh phủ trước để bắt Lục Tiệm Li.

Nhưng bọn họ đã chậm một bước. Do Chu bá hộ và cẩm y vệ của y đã bị thuyền bang đục ruỗng, cho nên Phiền tổng kỳ cùng các cẩm y vệ sai đi tiến hành bố không Lục Tiệm Li đã không thực hiện nhiệm vụ, ngược lại còn báo tin này cho họ Lục.

Lục Tiệm Li lập tức phái nhân viên theo dõi quan sát, phát hiện Thanh Khê công chúa vừa mang theo 500 kinh doanh trọng giáp kỵ binh vừa đến Bảo Ninh phủ đã vội đi giải cứu cho Dương Thu Trì, sau đó còn tiêu diệt toàn bộ bang chúng thuyền bang ở bờ Gia Lăng. Sau khi nghe tin, Lục Tiệm Li, Vương Hùng Kiếm cùng các nhân vật cốt cán của thuyền bang đã mang theo sổ sách cùng các tư liệu trọng yếu cùng Phiền Tổng Kỳ và các cẩm y vệ phản tặc nhất khởi bỏ trốn.

Dương Thu Trì mang hộ vệ đội cùng thiết kỵ của Vân Lộ tiến vào trú ngụ ở cẩm y vệ bá hộ sở của Bảo Ninh phủ, rồi hạ lệnh niêm phong toàn bộ sản nghiệp của thuyền bang trong phủ.

Hị6n giờ có thân binh hộ vệ đội của Vân Lộ bảo hộ, Dương Thu Trì đã rất an toàn. Hắn lo cho bọn Tống Tình ở Ba châu thành, nên trừ Nam Cung Hùng và các thiếp thân hộ vệ lưu lại bên mình, phái những hộ vệ còn lại cùng Chiêm Chánh và các bộ khoái lập tức trở về Ba châu.

Sau đó, Dương Thu Trì lập tức tiến hành thẩm vấn đối với Chu Pháp Hải, Lục Tiệm Chung và La Mộ Thiên La đồng tri của Bảo Ninh phủ cùng những người khác, xác định rõ cẩm y vệ bá hộ sở câu kết với thuyền bang, rồi được sự bảo hộ của La đồng tri phụ trách vận chuyển muối tại Bảo Ninh phủ, đã trường kỳ tổ chức buôn muối lậu đại quy mô, hơn nữa còn tiến hành bắt cóc, giết người, dọa nạt bắt chẹt vơ vét tài sản của người khác.

Ngoài ra, còn tranh rõ được án vợ con của Ba châu tri châu Trầm Phong Tùng trước đây bị giết. Án mạng này chính là do Lục Tiệm Li cùng Chu Pháp Hải cùng bày mưu tính kế, chỉ sử cho ba người của thuyền bang bang chúng thực thi. Ba người này sau đó bị bắt quy án, cung khai không sợ gì, sau bị khép tội mưu sát gia quyến mệnh quan triều đình mà chịu xử lăng trì.

Kinh qua liên tục thẩm tấn và bắt bớ, thuyền bang và cẩm y vệ bá hộ sở của Chu Pháp Hải đã cấu kết phạm tội lộ rõ đành rành, Dương Thu Trì khởi thảo mật báo, dùng bát bách lý gia cấp báo lên cho cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương.

Trong mật báo nêu rõ hắn đã tra rõ sự thật của tội phạm, đồng thời trình bày việc Chu Pháp Hải dẫn đầu các cẩm y vệ phản loạn toan tính sát hại chỉ huy sứ đặc sứ Dương Thu Trì, và thuyền bang tụ tập bang chúng vây công cẩm y vệ và bộ khoái đang kiểm tra đội thuyền buôn lậu muối, dẫn đến sự thương vong của rất nhiều cẩm y vệ và bộ khoái. Hắn còn đặc biệt nhấn mạnh tác dụng trọng yếu của Thanh Khê công chúa Vân Lộ trong việc chỉ huy kinh doanh trọng giáp kỵ binh đánh thắng trường kịch chiến này.

Ngoài ra, mật báo còn phụ thêm hình ảnh của Lục Tiệm Li, Phiền tổng kỳ, Vương Hùng Kiếm cùng nhưng thuyền bang và cẩm y vệ phản bạn đã bỏ trốn, yêu cầu truy nã toàn quốc.

Điều làm Dương Thu Trì bất an chính là, kinh qua thẩm tấn và điều tra phát hiện, Lục Tiệm Li phụ trách thuyền bang ở Bảo Ninh phủ thật ra chỉ là một phân chi của một bang phái bàng đại ở Tứ Xuyên. Lục Tiệm Li chỉ là một đại chưởng quỹ của phân chi này. Còn những phân chi khác được ai chấp chưởng, ở đâu, tổng đà chủ là ai thì Lục Tiệm Chung và những bang chúng thuyền bang bị bắt không thể nào nói rõ được.

Hơn nữa, chứng cứ hiện tại chỉ có thể chứng minh Lục Tiệm Li cầm đầu một nhánh của thuyền bang này phạm tội buôn muối lậu, còn những phân chi thuyền bang khác cho dù là có biết hay có làm, nhưng nếu không tra ra chứng cứ chứng minh chúng buôn bán muối lậu, thì không thể tiến hành đều tra và xét xử.

Bản thân hắn chỉ mới vén được một góc băng sơn thuyền bang này, hơn nữa ở góc này, đại chưởng quỹ Lục Tiệm Li cùng các đầu mục trọng yếu còn chưa bị bắt về quy án, xem ra, cuộc tranh đấu với thuyền bang chỉ mới bắt đầu.

Ngày ấy bận rộn đến đêm khuya, Dương Thu Trì mới rãnh rỗi nghỉ ngơi.

Tống Vân Nhi, Hồng Lăng và Vân Lộ nhất mực ở bên cạnh Dương Thu Trì cho đến khi sự tình làm xong hết, bấy giờ mới kịp ngồi với nhau nói vài lời.

Điều mọi người hiếu kỳ nhất đương nhiên là vì sao Vân Lộ có thể được phong làm công chúa. Vân Lộ cười hì hì kể, mọi người mới cảm thấy quả thật mọi sự vật biến hóa vô thường, không ngờ Vân Lộ nhờ cơ duyên xảo hợp mà cứu được đương kim hoàng thượng, được phong làm công chúa xong, Vân Lộ vội đến tìm gặp Dương Thu Trì, vừa khéo cứu luôn bọn họ.

Dương Thu Trì bấy giờ mới chính thức biểu kỳ sự cảm tạ đối với Vân Lộ. Vân Lộ đối với việc kịp thời giải cứu trong lúc hắn gặp nguy hiểm nhất mà cảm thấy an ủi và sợ hãi.

Đêm đã khuya, vừa trải qua một ngày kinh thiên động phách, mọi người đều thập phần mệt mỏi, nên chia tay về phòng nghỉ ngơi.

Hồng Lăng phục thị Dương Thu Trì nằm xuống xong, thu thập ổn thỏa cho bản thân, bấy giờ mới cởi áo lên giường, như con mèo nhỏ ôn thuận nằm rúc vào trong lòng hắn.

Dương Thu Trì ôm nàng, nhớ lại giờ khắc sống chết lúc ban ngày, không khỏi nghĩ lại mà sợ, lại nghĩ đến Hồng Lăng vì để hắn không bị vướng bận mà đánh chạy ra ngoài, và cũng vì tránh khỏi việc rơi vào bàn tay cầm thú của Chu bá hộ mà thà tự sát chứ không nguyện sống cuộc đời trâu chó tạm bợ, cảm thấy sóng lòng dâng cao, khẽ bảo: "Hồng Lăng, nàng thật tốt!"

Hồng Lăng khẽ cười, hơi kỳ quái hỏi: "Lão gia, lão gia sao lại tự nhiên khen Hồng Lăng vậy?"

Dương Thu Trì bạnh mặt, cố ý tức giận bảo: "Cái gì lão gia lão non chứ! Ta không thích. Hai chúng ta vào sinh ra tử, có thể nói là sinh tử đồng mệnh rồi, còn rạch ròi vậy làm gì?"

Hồng Lăng ấm lòng, càng dựa sát vào Dương Thu Trì hơn, thủ thỉ đáp: "Đa tạ lão gia đã đối đãi như vậy với Hồng Lăng, có câu này của lão gia, Hồng Lăng cho dù có lập tức chết đi cũng toại nguyện rồi."

"Cái gì mà chết nhăng chết cuội chứ! Nàng đã nói sinh tử gì cũng là người của ta, sau này không được tự tác chủ trương muốn sống muốn chết gì nữa, có biết không? Nàng hôm nay dọa ta sợ gần chết, sau này không được như vậy nữa!"

"Dạ...! Hồng Lăng cái gì cũng nghe theo lão gia hết."

"Lại gọi lão gia!" Dương Thu Trì nhéo mũi nàng một cái, hừ hừ: "Sao lại không nghe lời ta hả? Ta nói rồi, không được gọi ta là lão gia nữa!"

"Vậy... vậy gọi bằng gì?" Thanh âm của Hồng Lăng ngọt ngào len lỏi tận đáy lòng người.

"Gọi tên của ta a, gọi ta là Thu Trì ca. Hôm nay chẳng phải nàng đã gọi ta như vậy hay sao?"

Ban ngày lúc bọn Dương Thu Trì bị Chu bá hộ và cẩm y vệ bao vây tầng tầng, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Hồng Lăng đã dùng lang nha tiễn chuẩn bị tự sát, trước đó đã từng gọi hắn là "Thu Trì ca".

Thân hình Hồng Lăng hơi chấn động, nhớ lại sự hung hiểm lúc ban ngày, không khỏi sợ hãi. Lúc đó nàng đã quyết ý tự sát, và cái danh tự đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần đó trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh đã tình bất tự cấm mà phát ra. Giờ khắc này nguy cơ đã qua, nghe Dương ThuTrì nhắc lại, nàng không khỏi hổ thẹn, trốn vào lòng Dương Thu Trì không lên tiếng.

Dương Thu Trì lắc lắc vai nàng: "Nói đi chứ, ngủ rồi hả?"

"Chưa ngủ a," Hồng Lăng thủ thỉ, "Lão gia không ngủ, Hồng Lăng sao lại dám ngủ?"

"Coi nàng kìa! Đã nói n lần rồi!" Dương Thu Trì trong lúc gấp gáp, ngay cả ngôn ngữ hiện đại cũng bật thốt ra, "Không được gọi lão gia, phải gọi là Thu Trì ca!"

Hồng Lăng không biết Dương Thu Trì nói cái gọi là "n lần" nghĩa là gì, nhưng cũng không hỏi kỹ, đáp: "Hồng Lăng không dám a, tam phu nhân đã định ra quy củ rồi, không được gọi loạn, nếu không sẽ dùng gia pháp xét xử. Hơn nữa, quy củ này đã được thái phu nhân, phu nhân chấp nhận định ra, các tì nữ chúng em làm sao dám làm loạn được."

"Cái cô búp bê bùn đó, suốt ngày từ sáng tới tối chỉ biết đảo loạn, định ra cái quy củ loạn cào cào này làm cái gì chứ!" Dương Thu Trì tức giận nói.

Hồng Lăng khe khẽ vuốt ve mặt của Dương Thu Trì: "Quy củ dù sao cũng phải định, nếu không thì nhà đại hộ chúng ta chẳng có lớp lang thứ tự gì, sẽ loạn cả lên thôi."

Điểm này thì Dương Thu Trì biết, nhưng vẫn hừ bảo: "Nàng ấy định ra quy củ gì ta không thèm quản, nhưng quy củ ta định ra nàng phải tuân thủ!"

"Quy củ gì a? Lão gia."

"Quy củ này chính là sau này nàng không được gọi ta bằng lão gia nữa!"

"Vậy... vậy làm sao được à... đừng nói gì là em, ngay cả tam phu nhân cũng vậy, ở trước mặt người ngoài cũng phải gọi chàng là lão gia đó."

Dương Thu Trì hơi ngẩn người, cái này cũng đúng, nếu như để Hồng Lăng gọi tên hắn, vậy Tống Tình và mấy tiểu thiếp khác làm sao? Còn có bao nhiêu nha hoàn khác nữa, chẳng lẽ đều gọi tên hắn? Và người ngoài nghe được quả thật là loạn ngay.

Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, bảo: 'Vậy được, hai chúng ta lúc ở chỗ riêng nàng phải gọi tên ta, còn ở trước mặt người ngoài thì gọi ta là lão gia, được không?"

Hồng Lăng e thẹn ngẩn đầu, cố ý chọc hắn: "Chỗ riêng.... chỗ riêng là chỗ nào a?"

"Đồ nghịch ngợm!" Dương Thu Trì trở ngừơi đè Hồng Lăng xuống dưới, sắc mê mê bảo: "Ta lập tức cho nàng biết chỗ riêng là chỗ nào!"

ư ư ư.....