Nạp Thiếp Ký I

Chương 215: Dấu vết giấc mộng xuân




Nếu như chân tay bị rắn cắn, có thể cột dây phía gần tim hơn để ngăn máu độc chảy về tim theo đường tĩnh mạch mà không làm phương ngại đến huyết tươi cung ứng theo đường động mạch. Nhưng do Liễu Nhược Băng bị rắn cắn trúng ở vị trí gần bẹn, không thể nào cột ga rô được, Dương Thu Trì chỉ còn biết dùng một tay án vào tĩnh mạch lưu chuyển từ háng lên tâm mạch, để giảm bớt tốc độ máy độc chảy về tim.

Kiểm tra miệng vết thương một lúc, hắn không phát hiện răng của độc xà còn lưu lại, bèn dùng một tay cầm đoản kiếm, lấy vết răng cắn làm trung tâm rạch một dấu hình thập tự sâu xuống dưới da, sau đó vứt đoản kiếm đi, phục người xuống dùng miệng hút vết thương, rồi nhổ chất dịch có độc ra, sau đó lại hút tiếp.

Thứ hút độc chất này là phương pháp hữu hiệu nhất để bài trừ loại độc do rắn có nọc tác dụng thông qua hệ tuần hoàn, đặc biệt là sau khi trúng độc chưa lâu. Tuy nhiên, nếu dùng miệng mà hút độc như thế này, người thực hiện sẽ gạp nguy hiểm phi thường, không đến lúc vạn bất đắc dĩ không nên sử dụng, bỡi vì vòm miệng của người hút độc nếu có vết loét hay sâu răng bị hở miệng có vết thương, chất độc sẽ từ những chổ này mà chạy theo đường máu về tim của người hút, gây trúng độc lúc nào không hay.

Dương Thu Trì thực tế rất hiểu vòm miệng của mình, sau khi xuyên việt đến Minh triều đã kiểm tra rất kỹ lưỡng răng miệt của Dương ngỗ tác mà hắn thế linh hồn khi chảy răng bằng những bàn chảy thời cổ. Sau đó, hắn rất có ý thức giữ vệ sinh răng miệng hàng ngày. Cho nên, hiện giờ trong miệng hắn không có vết loét hay sâu răng nào, không sợ bị trúng độc. Biện pháp hút độ này dĩ nhiên hiệu quả hơn nhiều so với biện pháp cắt máu nặn độc hay là xoa bóp ép độc ra, vừa đơn giản vừa tiện, có thể trong thời gian ngắn nhất cấp cứu người bị rắn cắn, sử dụng kịp thời có thể hút đại bộ phận độc dịch trong người ra. Tình trạng hiện giờ của Liễu Nhược Băng vô cùng nguy hiểm, Dương Thu Trì không có lựa chọn nào khác.

Sau khi hút nhổ đến hai ba chút phút, máu hút ra đã trở lại màu đỏ, lúc này hắn mới dừng lại.

Liễu Nhược Băng vẫn hôn mê bất tỉnh, Dương Thu Trì dùng nước sạch rửa miệng vết thương, rửa sạch đoản kiếm, rồi cắm đoản kiếm vào bao ở cánh tay trong của nàng, chuẩn bị mặc khố và quần lại cho nàng xong rồi mới cứu tỉnh nàng lại.

Chính vào lúc này, trong đầu hắn chợt lóe lên những chi tiết trong giấc xuân mộng khi thần chí hôn mê. Hắn khẽ nhìn Liễu Nhược Băng, thấy nàng còn hôn mê. Hắn lại nhìn Bạch Tố Mai, nàng ta cũng hôn mê bất tỉnh. Đây là cơ hội tốt nhất! Nếu như không chịu kiểm tra thử một chút, chỉ sợ cả đời này hắn chẳng còn cơ hội thứ hai nào nữa.

Hắn nhanh chóng cởi hẳn khố của Liễu Nhược Băng ra, tách hai đùi ra kiểm tra một chút, đầu chợt như có tiếng nổ đánh ầm, tức thời ngồi bật ra, hoảng hoảng hốt hốt chẳng hiểu nên làm như thế nào cho phải.

Xử nữ mô thất điểm xử (màng trinh của nữ giới khi quan sát ở một góc nằm như vị trí bảy giờ theo kim đồng hồ) của Liễu Nhược Băng có những vết rách rất mới, từ ngoài rìa kéo đến tận lớp cơ sát da, điển hình cho sự rách hoàn toàn do quá trình giao hợp, lại có một số ít khối huyết ở bên ngoài vết thương, bên trong sưng tấy sung huyết. Căn cứ vào loại vết thương này, Dương Thu Trì phán định, Liễu Nhược Băng đã phát sinh quan hệ tính dục trong vòng 4 ngày trở lại đi, vừa khéo phù hợp với giấc xuân mộng của hắn!

Án chiếu theo thường quy về pháp y vật chứng, hán cần phải lấy dung dịch bên trong âm đ*o của Liễu Nhược Băng để làm hóa nghiệm kiểm tra, tuy đã trải qua 4 ngày, nếu như điều kiện có thể, hắn tin là có thể kiểm tra được t*ng trùng. Cho dù Liễu Nhược Băng đã tắm rửa triệt để, nhưng cũng không thể nào hủy hết chứng cứ.

Chất tiết trong âm đ*o nữ giới thường có tính a xit, không lợi cho t*ng trùng hoạt động, trong hoàn cảnh này chúng sẽ nhanh chóng mất đi sức sống và tử vong. Một khi t*ng trùng tử vong, do môi trường trong âm đ*o có tác dụng tiêu hóa và hút mất tế bào, chúng sẽ nhanh chóng bị phân giải, do đó cần phải nhanh chóng nếu muốn lấy t*ng trùng ở đây.

t*ng trùng của nam nhân ở trong cơ quan tính dục của nữ nhân có thể tồn tại trong thời gian dài hay ngắn đều có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng.

Thường thì, sau khi xuất tinh, t*ng trùng có thể tồn tại trong âm đ*o nữ nhân khoảng ba đến tám giờ. Nhưng do niêm dịch trong tử cung có tác dụng bảo hộ t*ng trùng, nên t*ng trùng bơi vào đến tử cung rồi thường có thể sống đến năm ngày. Và nếu như năng lực của t*ng trùng mạnh, nó có thể thoát li từ chất dịch của âm đ*o bơi vào từ cung hoặc thậm chí bơi lên đến vòi trứng chờ ở đó những mười ngày.

Ngoài ra, sau khi giao hợp xuất tinh xong từ ba đến chín ngày, khi lấy dịch và các chất trong âm đ*o tiến hành kiểm tra, có thể phát hiện được t*ng trùng đã bị chết. Còn t*ng trùng chết trong tử cung có thể được tìm thấy tận mười bảy ngày sau mới hết.

Ngoại trừ ảnh hưởng do vị trí của t*ng trùng, chúng có thể được kiểm tra ra được hay không, sống sót được bao lâu trong cơ thể nữ tính, chết rồi còn tồn tại được bao lâu... còn phụ thuộc vào tư thế giao hợp của người nữ. Nếu như giao hợp xong đứng dậy đi ngay, kỳ hạn để kiểm tra được sẽ ngắn nhất, còn nếu giao hợp xong nằm yên một chỗ thời gian dài, thì kỳ hạn sẽ kéo dài hơn.

Thời gian sống của t*ng trùng trong âm đ*o thường được phát hiện tối đa là hai ngày, đương nhiên, cũng có trường hợp báo cáo là đạt đến mười ngày, nhưng đây chỉ mang tính cá biệt. Do đó, khi nữ nhân bị xâm hại liên quan đến tính dục, cần phải nhanh chóng báo cảnh sát và để pháp y tiến hành lấy vật chứng, lấy nội dung dịch chất trong âm đ*o, và không nên tiến hành rửa ráy trước khi thực hiện việc này xong.

Phương pháp lấy t*ng trùng kiểm nghiệp của pháp y cũng có ảnh hưởng đến chuyện này, về tương đối mà nói, thì phiến quét cổ tử cung và chất tẩy rửa t*ng trùng trong âm đ*o kết hợp với mỏ vịt căng ra có thể đạt được tỷ lệ chính xác khá cao.

Sau khi lấy được dịch vật trong âm đ*o xong, cần phải dùng nước muối sinh lý ngâm, quay li tâm, rồi dùng huyết thanh kháng t*ng trùng của người xem coi có phản ứng hay không, nếu như là dương tính, thì còn phải dùng giấy quỳ tím kiểm tra chất cặn bả đó xem có nhiễm màu xanh hay không, lại dùng kính hiển vi kiểm tra xem có t*ng trùng hay không.... nói có thể chứng minh hành vi tính giao có tồn tại. Đương nhiên, nếu như cần thiết, còn cần phải tiến hành kiểm tra DNA để xác định chính xác hành vi tính giao là thật hay giả.

Trên huyền nhai này ngay cả con chuột cũng chẳng có, đừng nói gì mấy món rắc rối linh tinh như trên. Nhưng mà dù sao cũng lấy chút ít vật này của nàng ta, bảo tồn kỹ sau đó trở về thành Vũ Xương kiểm tra thử. Khi Dương Thu Trì định đi lấy chút chéo góc mền sạch ở trong sợn động, thì hắn chợt phát hiện một sợi âm mao thật khác biệt so với đám lông mao óng ánh một màu mỹ lệ trên khu vực tam giác của Liễu Nhược Băng.

Hắn cúi xuống quan sát tử tế, lòng liền rúng động, đưa hai ngón tay ra cẩn thận kẹp lấy nó, rồi giơ lên mượn ánh mặt trời nhìn cho kỹ.

Không cần nhìn đến lần thứ hai, Dương Thu Trì có thể khẳng định đấy nhất định là một sợi âm mao (lông mọc quanh bộ phận sinh dục) của hắn!

Thời đại học khi đọc quyền Pháp Y Vật Chứng Học đến phần kiểm nghiệm lông tóc, để nắm vững kỹ thuật và kiến thức nhằm phân biệt lông tóc khác nhau, Dương Thu Trì đã từng nhổ tóc, lông mày, lông mi, lông mũi, lông nách, râu, và âm mao quan sát đi lại dưới kính hiển vi. Cho nên, hắn đối với đặc điểm lông tóc trên cơ thể mình nắm rõ như trong lòng bàn tay, không cần so dưới kính hiển vi cùng có thể khẳng định cái nào là cái nào, và đấy là của hắn hay của ai!

Như vậy có thể nói, trong cơn hôn mê, giấc mộng vu sơn kia chính là sự thực. Và cô gái da đen bị hắn chèn ép trên đám cát ấm áp kia để thực hành "chánh pháp" chính là Liễu Nhược Băng!

Kết hợp tình cảnh trong mộng và thực tế bản thân, Dương Thu Trì dễ dàng đoán ra tình huống lúc đó: Lúc đó do nhiệt độ cơ thể của hắn xuống quá thấp, sắp chết đến nơi. Liễu Nhược Băng vì cứu hắn đã cởi quần áo trần truồng ôm hắn với ý đồ dùng nhiệt độ cơ thể của nàng ta để làm ấm cho hắn (Còn dùng cái gì là nội công võ học để tống khí ấp qua chỉ là phạm trù trong tiểu thuyết võ hiệp mà thôi).

Do nhiệt độ cơ thể hạ thấp gây ra hiện tượng chướng ngại về ý thức và xuất hiện ảo giác, cho nên giấc mộng xuân đã chi phối hắn đưa tay sờ soạng nàng ta, đặc biệt là sờ vào đôi gò bồng đảo của nàng. Ngực của nữ nhân thường chứa lượng đầu dây thần kinh rất phong phú, thông qua đó có thể sản sinh sự hưng phấn tính dục. Đặc biệt là khi bị nam nhân sờ soạng lần đầu, sự hưng phấn thường kéo theo sự e thẹn và kinh khủng dị thường, có lúc gậy cho nữ nhân đó bị tạm thời ngất đi.

Hiển nhiên, Liễu Nhược Băng tuy là cao thủ có tuyệt thế võ công, nhưng đã ba chục tuổi đầu rồi mà mới bị nam nhân sờ ngực lần đầu tiên, nên rất dễ phát sinh hiện tượng ngất tạm thời, và thế là hắn lợi dụng lúc người ta thần trí không thanh tỉnh, lập tức chớp thời cơ thực hiện hành vi tính giao ngay luôn!

Ối giời ơi, ta hồ lý hồ đồ thế nào mà cướp luôn trinh tiết của người ta rồi, đó là đạo lý gì thế này a?! Dương Thu Trì cười khổ, hiện giờ hắn chẳng cần tiến hành lấy dịch âm đ*o để tiến hành kiểm tra nữa rồi, nên khẩn cấp mặc lại quần cho Liễu Nhược Băng.

Nếu như đã biết được bí mật động trời bên trong rồi, Dương Thu Trì thật sự muốn xem coi Liễu Nhược Băng là nữ tử như thế nào, vì nếu như đã làm rồi thì làm cho tới luôn!

Hắn cởi mạng che mặt của Liễu Nhược Băng xuống, lộ ra gương mặt thanh tú mỹ lệ vô cùng, tuy có chút nhợt nhạt, nhưng lại trong sáng như trăng rằm, thanh thuần thoát tục! Nói chung, nàng là một tuyệt sắc mỹ nữ thanh lạnh không vật gì sánh được!

Dương Thu Trì bị sắc đẹp của Liễu Nhược Băng làm cho lòng đập loạn lên, nhanh chóng che mạng lại, ấn lên nhân trung, day màng tang, thật nhanh sau đó Liễu Nhược Băng tỉnh lại.

Liểu Nhược Băng ngước mắt nhìn hắn, rồi nhắm mắt lại khẽ bảo: "Đỡ ta dậy!"

"Đa tạ ngươi!" Liễu Nhược Băng hơi hé mắt, "Ngươi có thể giúp ta hái ít thảo dược được không? Tuy nọc rắn đã bị tống ra ngoài, nhưng vẫn cần phải dùng thuốc mới có thể triệt để hóa giải xà độc tàn lưu trong nội thể."

"Được!" Lòng Dương Thu Trì chợt quặn lên, nàng ta làm sao biết nọc rắn đã được tống ra ngoài chứ? Chẳng lẽ, chẳng lẽ vừa rồi nàng ta giả vờ hôn mê? Hay là lúc hắn giúp nàng hút độc ra, nàng đã tỉnh dậy biết hết? Vì sao lại không chịu ngăn hắn? Chẳng lẽ là muốn hắn biết chuyện mà hắn đã làm, muốn hắn biết nên làm gì tiếp theo hay sao?

Trán Dương Thu Trì toát đầy mồ hôi lạnh, len lén nhìn nàng, nhưng không nhìn ra được dị dạng gì hết, bèn cẩn thận vòng tay qua sau eo của nàng, hỏi: "Nàng cần loại thảo dược gì?" Ở đại học hắn đã từng học qua đông y, cho nên đối với những loại thảo dược thông thường cũng có biết.

Liễu Nhược Băng nói ra bảy tám loại thảo dược, có lẽ là không cùng danh tự nên có mấy loại Dương Thu Trì không nhận ra được, hơi bối rối nói: "Có vài loại thuốc ta không biết a, hơn nữa khi ta xuống hái thuốc rồi, ta không có năng lực dùng dây thừng lên trên này như... ư... cô. Cô lại không thể loạn động, hay là để ta cõng cô xuống đó?"

Liễu Nhược Băng ngẫm nghĩ một lúc, gật gật đầu.

Dương Thu Trì lại hỏi: "Bạch cô nương ở đây không sao chứ?"

"Không sao, cô ta chẳng thể tỉnh dậy nổi trong vòng một canh giờ tới."

Dương Thu Trì lúc này mới yên tâm, giữ hai tay của Liễu Nhược Băng xốc nàng lên vai. Tuy hắn mới hết bệnh, thể lực chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng thân thể của Liễu Nhược Băng nhẹ như cành dương liễu vậy, cõng không mấy tốn sức. Cõng Liễu Nhược Băng đến bên chỗ huyền nhai mà nàng vừa lên lúc này, hắn cầm cái phi trảo gắn chặt dây thừng đặt ở một tảng đá gần đó, cột dây thừng vào lưng rồi bấu vào phi trảo. Cho dù hắn có hơi sợ độ cao, nhưng hiện giờ cứu mạng quang trọng hơn, không dám xuống dưới cũng phải xuống, hay là cứ coi như đất bằng, dù gì cũng có Liễu Nhược Băng là cao thủ võ công ở bên cạnh, hắn cũng bớt lo được phần nào.

Va thế là hai người thuận theo dây thừng tuột nhanh xuống dưới. Liễu Nhược Băng hút lên một tiếng, chẳng mấy chốc sau con ngựa hồng đã chạy lại.