thoáng chốc tin tức Tam vương gia thắng trận truyền khắp kinh thành, người người ca tụng. Cách Kinh thành Hạ Quốc 20 dặm Nam Cung Tuyệt khoác trường bào màu trắng, ngồi trên Bạch mã, đôi mắt như mang ý cười, cả người toát lên phong thái vương dã. tiếng vó ngựa ngày càng gần khóe miệng hắn càng lộ rõ nụ cười hơn. Nam Cung Nguyệt thúc ngựa đến ngày càng gần và nở nụ cười hiếm có, thật lâu hắn không gặp Nam Cung Tuyệt, kiếp trước lúc hắn chết, hắn nhìn thấy ánh mắt bất lực xen lẫn bi thương, Nam Cung Tuyệt la hét như xé tan cả bầu trời
_ Huynh sao huynh không đợi đệ ở phủ mà đến đây (Nam Cung Nguyệt)
_ Ta đón đệ, đệ có bị thương không, mẫu thân và Di Hương rất nhớ đệ
_ đệ không sao, bọn họ chẳng làm gì được đệ đâu, ngược lại đệ rất lo cho huynh, Nam Cung Hành có hành động gì không?
_ Không, ngược lại ta thấy hắn có gì đó... không bình thường, thôi bỏ đi, ta nghe nói mẫu thân chọn vương phi cho đệ rồi, ta cũng không biết nàng là ai nữa
_ Vương phi của đệ chỉ có một, và phải do đệ chọn
Nam Cung Tuyệt thấy thái độ Nam Cung Nguyệt, ngữ khí cương quyết, giọng điệu cùng sắc mặc giống như hắn đã thề nguyền cùng ai troṇ đời, như nghĩ đến vấn đề gì đó hắn nhẹ giọng lại mắt nhìn Nam Cung Nguyệt
_ Đệ thích Tiểu Thư Tương Kỳ đích nữ của lễ bộ thượng thư?
Nam Cung Nguyệt không khỏi giật mình, sao huynh âý biết, chẳng lẽ ta vẫn đến muộn hơn, nhanh chóng hắn đáp lại
_ Không liên quan đến huynh
Nam Cung Nguyệt không nói thêm gì nhanh chóng thúc ngựa chạy về phía trước, Nam Cung Tuyệt bật cười, hắn chợt nhớ lại Mỵ Ảnh đến tìm hắn
_ Nhị vương gia, người và tam vương gia rất thân đúng không
_ Mỵ Ảnh có chuyện gì không bảo vệ Cung Nguyệt đi biên cương lại tìm ta, nói lời vớ vẩn
_ Nhị vương gia, thật ra tam vương gia bảo ta điều tra thân thế vị tiểu thư đó, ta lại hỏi Cẩm Quân vị tiểu thư đó, Vương gia nhà ta có phải muốn lập tiểu thư đó làm phi không, vậy tiểu thư đó như thế nào, Cẩm Quân lại không nói ta biết, lại tránh ta như tránh tà vậy (thật ra là Cẩm Quân không biết vị tiểu thư kia thật, còn tránh như tránh tà là cũng do ai đó cứ bám riết hắn, đến đâu cũng hỏi, phiền chết được)
Mỵ Ảnh lại giọng nài nỉ nói tiếp
_ ta thấy người rất thân với chủ tử nhà ta, chắc biết phải không,
như phát hiện một việc ghê sợ Nam Cung Tuyệt cắt lời phất tay aó chuẩn bị rời đi "đại hạn sắp tới, trốn đi là thượng sách"
_ Ta không biết gì cả
_ nói ta biết đi, vương gia ta gặp tiểu thư đó như thế nào, làm sao vương gia ta lại để ý, và còn...
_ im lặng... Mỵ Ảnh ta thực không biết, ngươi tự đi tìm hiểu đi
_ Nhị Vương gia người kễ ta nghe làm sao... tiểu thư đó...
Nam Cung Tuyệt ôm tai chạy trốn, nhưng trốn ở đâu, Mỵ Ảnh cũng tìm ra, người này trug thành hành động nhanh gọn chỉ mỗi chỗ... nhiều chuyện.
trở lại thực tại, Nam Cung Tuyệt cũng muốn hỏi đôi chút về vị tiểu thư kia nhưng nhìn người trước mặt thúc ngựa như bay, hắn biết có hỏi tam đệ cũng không nói chi bằng hắn tự mình điều tra, vâỵ không phải càng thú vị sao.
Hoàng Phủ Đại Hoàng Tử.
_ Đại hoàng tử, thái y đến...
_ cút ra, ta không có bệnh, nơi qủy quái này là nơi nào... aaaa... cút ra
người trong phòng không ngừng la hét lại đập phá. mọi người trong phủ thi nhau xì xào "hôm trước đại hoàng tử trúng độc không cách chữa trị, đột nhiên hồi tỉnh sau cơn mê, độc cũng tự dưng hết nhưng kỳ quái, người la hét đập phá đồ, chẳng ai lại gần được", một người khác "hôm trước nhị hoàng tử tức nhị vương gia đến thăm, thì đại hoàng tử ôm chặt nhị vương gia khóc như sắp chết, khăn khăn theo nhị hoàng tử về phủ của nhị hoàng tử, dọa người ta một phen hoảng loạn", "đại hoàng tử dường như không nhận ra ai"