Nắng Xuân Không Muộn - Trình Quái

Chương 3: Một đêm tình (H)




Hơi thở dần nóng hổi, cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông kéo cô vào lòng…

Môi răng hòa quyện, khiến sự khô cằn của cô trở nên ướt át.

Anh thử thăm dò nhưng không bị đẩy ra, không cảm nhận được sự kháng cự.

Một ngọn lửa mang tên kích động chạy thẳng từ bụng dưới lên trên.

Bàn tay anh chạm vào vùng eo gợi cảm của cô khiến nụ hôn trở nên sâu hơn.

Ban đầu anh không muốn làm chuyện đó, nếu cô gái này không mở miệng, anh sẽ không chủ động nghĩ tới. Nhưng như thể nắng hạn gặp mưa rào, một người lâu lắm mới gặp được một cô gái tựa như quả đào mọng nước thành tinh thế này, ai mà không rung động chứ?

Một lúc lâu sau, hai người thoáng tách ra, anh nói: “Ừm, rất ngọt.”

Nhất thời không ai nói gì.

Chờ một hồi, Hòa Yến mới nhận ra mình không nhấn số tầng thang máy.

“Tôi đi mua ít đồ đã.”

Nguyên Phi Cách lên tiếng.

Cô mím môi cười khẽ rồi gật đầu.

Đợi trong đại sảnh một lúc, không bao lâu sau cô đã thấy người đàn ông kia trở lại.

Hòa Yến dời mắt sang túi anh, chiếc hộp lộ ra một góc nhỏ, cô thoáng yên tâm.

Sau khi thang máy mở ra, hai người liếc nhìn nhau.

Hòa Yến im lặng đi theo Nguyên Phi Cách đến trước cửa phòng anh. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, bên trong tối đen như mực, giống như chiếc động đen không đáy nuốt chửng linh hồn con người. Nguy hiểm, nhưng cũng vô cùng kích thích.

Eo thon bị bàn tay lớn bao phủ, người nọ chỉ hơi dùng sức cô đã bị kéo vào phòng.

Anh vùi đầu vào làn da cô, chiếc mũi gồ cọ lên vùng sau cổ, trên người cô thoang thoảng hương nước hoa nhàn nhạt.

Trằn trọc chuyển lên dái tai.

Tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông lưu luyến sát bên tai, tay phải cô vịn tường, hai chân như nhũn ra, nghiêng đầu cho anh hôn.

Tiếng hừ nhẹ chuyển thành thở gấp, cô không chịu nổi sự trêu chọc của anh, ngả người ra sau muốn càng nhiều hơn nữa.

Tiếng thở dốc của cô vô cùng êm tai, mềm mại hệt như khi nói chuyện.

Anh khẽ nắm lấy khuôn mặt mềm mềm của cô rồi xoay lại mút đôi môi cô. Tiếng rên rỉ đứt quãng của cô gái nghe như tiếng mèo con rầm rì thoải mái sau khi được cho ăn thịt no nê.

Hai tai ù ù, đầu óc choáng váng.

Ngón tay anh tách hai cánh môi ra rồi trêu đùa cái lưỡi của cô. Cô ngoan ngoãn ngậm lấy, nước miếng chảy dọc theo khóe miệng xuống dưới bởi sự gây rối của anh.

“Ngọt không?”

Cô khẽ đưa lưỡi ra, yếu ớt đáp: “Ngọt…”

Hòa Yến không có kinh nghiệm trong chuyện này, lần đầu tiên là do dùng đồ chơi phá. Cô có dục vọng, khát khao đàn ông nhưng lại không tin tưởng đàn ông và càng chướng mắt đàn ông. Song, Nguyên Phi Cách đã vô tình gợi lên dục vọng của cô, mỗi động tác, mỗi hành vi của anh đều khiến cô khao khát. Đến gần anh, bản thân mình cũng không bị thiệt.

Cô tưởng mình sẽ ngượng ngùng và lúng túng khi nhanh chóng nảy sinh quan hệ xác thịt với một người đàn ông tình cờ gặp gỡ. Nhưng có lẽ do chỉ là bèo nước gặp nhau nên cô mới có gan làm vậy.

Hòa Yến nhớ ra gì đó, cô đẩy vòm ngực rắn chắc của anh ra, giãy dụa: “Vẫn… vẫn chưa tắm.”

Nguyên Phi Cách ôm cô chặt hơn, anh nắm lấy đùi cô, chỉ thoáng dùng chút lực đã bế được cô lên. Bỗng nhiên mất trọng lượng, cô hoảng hốt kêu, hai chân kẹp chặt thắt lưng anh.

Người đàn ông thở dốc: “Tắm cùng nhau.”

Hòa Yến không cần bỏ sức, cứ để mặc anh ôm hôn đi vào phòng tắm.

Nguyên Phi Cách ôm lấy cô, da thịt liền kề, môi cũng bị anh cắn. Anh dùng hai tay cởi áo ngực của cô, ôm lấy hai bầu ngực tròn trịa rồi đẩy lên. Hai tay cùng xoa nắn đôi gò bồng đảo trắng nõn, nụ hoa nở rộ dưới đôi bàn tay anh, đỉnh nụ cọ khẽ vào lòng bàn tay, vừa mẫn cảm lại vừa quật cường dựng thẳng.

Chỉ có vài giây mà Hòa Yến đã xụi lơ thành một vũng nước.

Giây tiếp theo, anh nắm một bên nhũ hoa rồi đưa vào trong miệng.

Khoang miệng ấm áp và ẩm ướt ngậm lấy đầu vú, chỉ trong nháy mắt, phía dưới của cô nước nôi tuôn ra như suối ướt cả quần lót.

Vòi hoa sen bị mở ra, hơi nóng bốc lên, cô khẽ gạt sợi tóc ướt đẫm dán bên môi sang một bên.

Nguyên Phi Cách lui về sau vài bước, anh nhanh chóng cởi quần áo, vừa cởi vừa quay người sang chỗ khác, sau đó thuận tay ném quần áo vừa cởi ra bồn rửa tay ngay bên ngoài.

Dáng người anh cao gầy thon dài, khi cởi áo, anh giơ tay duỗi người, lưng cũng cong theo động tác của cơ thể, trông rất giống một chú ngựa tốt đang vận sức chuẩn bị xuất phát.

Cơ bắp không đồ sộ nhưng cơ bụng bên dưới vô cùng săn chắc, thoáng thấy được cả đường nhân ngư.

Điểm cuối nơi đường nhân ngư hội tụ là cây gậy thịt đang dựng thẳng, lúc này nó đã thức tỉnh, gần như dán lên bụng dưới của người đàn ông. Trên thân gậy trơn bóng, có thể thấy rõ mạch máu dữ tợn, đầu nấm hơi rỉ ra một ít chất lỏng.

Khi quấn lấy nhau lần nữa, Hòa Yến chú ý đến hình xăm của anh.

Hình xăm đôi cánh chiếm một phần tư phần lưng bị nước xối ướt nhẹp, giống như hùng ưng gặp bão táp nhưng vẫn hoành hành tàn sát không chút sợ hãi, cô thấy mà mềm cả chân.

Còn phần xăm trên cánh tay cô không nhận ra đó là hình gì, bèn hỏi.



Anh nhín chút thời gian trả lời: “Chim hòa bình.”

Khoảnh khắc ngón tay bấm vào da thịt, đôi mắt đang mê mẩn chợt tỉnh táo lại.

Chỉ là làm tình mà thôi, cô thèm đàn ông, chỉ là bèo nước gặp nhau… mà thôi.

Hòa Yến nửa nằm trên bồn rửa tay, hai chân mở ra, hưởng thụ sự hầu hạ của đôi môi anh.

Người đàn ông chuyên chú nhấm nháp nơi thơm ngọt ướt át kia, mùi hương dâm mĩ quanh quẩn chóp mũi, đầu lưỡi tiến vào vùng cấm địa, linh hoạt trêu chọc mấy cái, cô lập tức run rẩy tiết ra nhiều hơn.

Hòa Yến không chủ động ngậm anh, anh cũng không yêu cầu.

Xưa nay khi xem phim s*x, cô không thích xem oral s*x, luôn cảm thấy như thế rất buồn nôn. Ngẫm lại thấy bản thân đúng là cái đồ tiêu chuẩn kép…

Trong phòng tắm, nước ấm từ vòi hoa sen phun xuống đất, hơi nóng bốc lên. Nhìn cô xuyên qua lớp hơi nước, đôi mắt mơ màng tựa mắt mèo, vô cùng xinh đẹp.

Vội vã tắm xong, hai người lại ôm nhau ra khỏi phòng tắm.

Cô được đặt trên chiếc giường lớn mềm mại, bỗng thấy hơi hơi sợ.

Giờ phút này, người đàn ông đang trần truồng không hề điềm tĩnh như ban ngày, bóng đêm đến gần, anh tựa như dã thú vừa thức tỉnh, mắt sáng lên, nanh lộ ra, như thể sẽ vồ đến xé xác cô ngay lập tức.

Người đàn ông lấy hộp áo mưa vừa mua ra, dùng răng cắn một góc rồi xé mở.

Hòa Yến tò mò, vươn tay muốn mang giúp anh, kết quả mang nửa ngày mà không được. Nguyên Phi Cách mất kiên nhẫn, anh đẩy tay cô ra còn mình thì nhanh chóng mang vào.

Anh đè lên cô, Hòa Yến bị anh nắm lấy mắt cá chân, hai chân mở ra thành hình chữ “M”.

Hai ngón tay thon dài có vết chai mờ ra vào men theo khe hẹp, mật ngọt chảy từ hai cánh hoa xuống kẽ mông, mang theo từng hồi tê dại.

Đầm lầy chật hẹp co rút lại, hai ngón tay càng tiến vào sâu hơn, chạm tới điểm G của cô.

Hòa Yến sướng đến độ lắc đầu nguầy nguậy, giờ phút này cô không buồn lo nghĩ gì nữa, chỉ còn lại tiếng rên rỉ nức nở càng lúc càng to.

Tốc độ ngón tay ra vào ngày càng nhanh, cho đến khi cô liên tục thét chói tai, ra đầy tay.

Nguyên Phi Cách nâng eo cô lên đổi vị trí của hai người, anh đặt cô trên người mình, đôi bàn tay to nắm eo thon của cô rồi nhấn xuống.

Quái vật khổng lồ kia cuối cùng cũng tới gần nguồn suối khiến nó sung sướng, đầu rồng to lớn đặt ngay cạnh lối vào chật hẹp, nhẹ nhàng cọ xát, trêu chọc, hơi đẩy về phía trước một chút khiến cô thở gấp không ngừng rồi cầu xin tha thứ.

Cô kêu càng lớn, anh chơi càng hăng, mãi đến khi cảm thấy không nhịn được nữa.

Cây gậy lớn chen vào, Hòa Yến hét lên một tiếng, sướng đến độ nhăn mày. Cô run rẩy không ngừng, ngón tay bấm vào da thịt Nguyên Phi Cách.

“Á a a a a!!” Hòa Yến không nhịn được bắt lấy cánh tay anh, muốn đứng dậy nhằm thoát khỏi cơn khoái vì bị xỏ xuyên này.

Cô thực sự cảm thấy như đang ở trên thiên đường.

Nguyên Phi Cách vừa thúc nhanh hơn vừa dịu dàng dỗ: “Tai anh sắp điếc rồi đây này, nào, gọi anh trai cho anh nghe thử coi.”

“Anh… anh ơi…”

Nguyên Phi Cách nở nụ cười, động tác bên dưới không hề chậm lại: “Em gái ngoan.”

Vật khổng lồ đưa đẩy trong khe hẹp trơn trượt vì mật dịch, ý thức của Hòa Yến mơ mơ màng màng, như đang bay lượn giữa thiên đàng và địa ngục.

Mật đạo nhỏ hẹp đã thích ứng với kích thước của người đàn ông, khoái cảm ngày càng mãnh liệt, chạy thẳng từ bụng lên tận óc.

Sự quyến rũ ngập tràn giữa khóe mắt đuôi mày, trán cô lấm tấm mồ hôi, giờ phút này cô không thèm quan tâm đến thẹn thùng hay gì nữa, chỉ thầm muốn chết chìm trong trận tình ái này.

Nguyên Phi Cách xoay người lại đặt cô xuống dưới rồi nắm lấy eo cô.

Hai người mặt đối mặt, Nguyên Phi Cách cụp mắt nhìn cô. Hình ảnh phản chiếu lên con ngươi đen nhánh, khuôn mặt ửng hồng vì mê ly của người con gái và gương mặt đẹp trai đẫm mồ hôi của người đàn ông.

Tiếng thở dốc đan cài, cô gái nhỏ mím môi muốn khóc. Hòa Yến một tay che mặt, muốn né tránh ánh mắt anh, hô hấp vẫn hỗn loạn, nước mắt tràn mi, tiếng rên rỉ khe khẽ bật ra khỏi cổ họng, từ má đến cổ đỏ hồng một mảng.

Như là bị ai bắt nạt.

Anh không thể chịu được kiểu này, lửa nóng càng vượng, động tác thô bạo hơn nhiều.

Anh dùng sức xoay mặt cô lại, bàn tay to nắm lấy cần cổ mảnh khảnh, không dùng nhiều lực nhưng vẫn khiến cô hoảng sợ. Hai tay cô giữ bàn tay anh, khẽ rên rỉ như làm nũng.

“Nhẹ… nhẹ thôi anh…” Nói xong lại khóc, giọt nước mắt to như hạt đậu chảy từ khóe mắt xuống dái tai theo động tác đưa đẩy của anh.

Anh nhớ một lần sau khi thi đấu xong, anh và đồng đội cùng đi dạo phố, lúc đi ngang qua quán cà phê mèo thì vào nghỉ chân một lát. Trong cửa kính chỉ có mỗi một chú mèo lông dài Mỹ đang liếm lông, đôi mắt tròn xoe, đuôi mắt nhướng lên, bộ lông mượt mà. Mấy cô gái tranh nhau chụp ảnh cùng nó, khiến mèo ta quạu lên, xoay lưng lại với bọn họ.

Giờ nhìn cô gái nhỏ đang chực khóc dưới thân, anh thầm nghĩ, này chẳng phải giống y như đúc sao?

Nhớ đến một cụm từ từng thấy trên internet – ngoại hình hệ mèo – có lẽ dùng để miêu tả cô bé này nhỉ?

Nói cô đáng yêu nhưng ánh mắt cô lại quá đỗi quyến rũ. Vừa mâu thuẫn lại vừa hòa hợp đến lạ.

Ngắm nhìn khuôn mặt tròn tròn của cô, anh không khỏi đưa tay ra véo.

Cô gái nhỏ nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”

Anh cười: “Anh xem có véo ra nước không.”



“Anh… á…”

Anh chơi xấu, khẽ nhéo hạt ngọc bên dưới một cái, cô gái nhỏ lập tức không chịu được.

“Thật sự có thể véo ra nước được này?”

Đồ biến thái!

Khi hai người trên giường đang đưa đẩy nhịp nhàng, chiếc túi xách nữ ném dưới đất bỗng rung lên, ngay sau đó, tiếng chuông vang lên đột ngột.

Hòa Yến đột nhiên hoàn hồn, đưa tay vỗ vỗ Nguyên Phi Cách đang chăm chỉ cày cấy.

“Điện thoại của em! Điện thoại của em!”

Nguyên Phi Cách không buồn để ý: “Cứ kệ cho nó kêu.”

“Không… Không được! Bọn họ không gọi được sẽ báo công an đấy!”

Nguyên Phi Cách chửi thề một câu, sau đó đứng dậy lấy túi xách cho cô.

Hòa Yến lấy di động ra nhấn nút nhận cuộc gọi, Chu Hoành Xương ở đầu dây bên kia hỏi: “Sao giờ mới nghe điện thoại?”

Người đàn ông vùi đầu liếm láp mật ngọt giữa hai chân cô, Hoà Yến run rẩy, cố gắng giữ giọng bình thản: “Em không sao, em sắp ngủ rồi, bye bye.”

Cô vội vàng tắt máy rồi tiện tay khóa màn hình điện thoại.

Nguyên Phi Cách thẳng lưng lên, tay vỗ mông cô một cái. Hòa Yến bị lật người lại, mặt úp vào gối mềm.

“Đội của em quản lý nghiêm thật.”

Hòa Yến vốn ý thức rã rời đột nhiên tỉnh táo lại. Cô mím môi không đáp, dù sao cũng không thể nói sợ anh làm gì bất lợi cho mình nên mới dặn họ như vậy… Ai dè cô mới là người chủ động theo người ta vào phòng.

Nguyên Phi Cách bóp eo cô, lao thẳng vào theo quán tính. Tiếng da thịt chạm vào nhau lại vang lên trong không khí.

Cô gái nhỏ vừa khóc vừa rên rỉ.

Sao mà thích khóc thế này? Khóc khiến anh mềm hết cả lòng, thầm nghĩ, thôi, đừng bắt nạt người ta quá. Nhưng dục hỏa lại vô tình bị cô khơi lên, vô cùng khó nhịn.

Nghĩ một lúc, anh lật người cô lại.

Hòa Yến phát hiện Nguyên Phi Cách rất thích cảm giác điều khiển.

Điều đó khiến cô tiết kiệm được bao nhiêu sức lực, đáy lòng không khỏi rung động. Ai mà chẳng thích mẫu đàn ông mạnh mẽ chứ…

Nghĩ đến việc có thể sau đêm nay cả hai sẽ không gặp lại nhau nữa, cô thấy thật đáng tiếc…

Cô thất thần, tiếng rên rỉ nghe rõ có lệ. Người đàn ông đã phát hiện ra, anh ngẩng đầu nhìn cô.

Cô bé này nghĩ gì vậy? Khó chịu sao?

Anh thúc mạnh hai cái, cô gái nhỏ hoàn hồn, cú thúc bất thình lình khiến cô trở tay không kịp, xuýt thì hít thở không thông. Cô há hốc mồm nhìn anh bằng vẻ khó có thể tưởng tượng nổi.

Hai mắt cá chân bỗng bị anh nắm lấy rồi giơ lên. Người đàn ông duỗi thẳng thân trên rồi thúc mạnh như đóng cọc.

Anh nhếch môi, khuôn mặt bình tĩnh chờ cô cầu xin tha thứ.

Quả nhiên, Trái Đào Tinh không chịu được bao lâu, hai tay đẩy ngực anh: “Anh… Anh chậm chút… Á!”

Anh cười gằn, động tác càng lúc càng nhanh hơn. Tiếng thở dốc nặng nề hòa cùng tiếng rên rỉ yêu kiều của cô gái tạo thành bản hòa ca kiều diễm nhất.

“Chờ anh…”

Cảm nhận người dưới thân sắp cao trào, Nguyên Phi Cách vươn tay vỗ hai cái vào bờ mông trắng nõn của cô. Vật nam tính hung hăng thúc mạnh vào vùng đất ngọt ngào, cú sau càng sâu hơn cú trước, cho đến khi chạm vào một chỗ thịt mềm, anh hừ khẽ, muốn bắn tinh…

Hòa Yến ngửa đầu thét chói tai, toàn thân co rút, cơn cực khoái cuối cùng cũng đẩy cô lên thiên đàng, như có hàng ngàn bông pháo hoa đang nở rộ…

Nguyên Phi Cách vội vàng rút khỏi hoa huyệt, tinh dịch đặc sệt bắn ra.

Mặc dù có đeo bao nhưng vẫn nên cẩn thận hơn.

Hai người thở phào một hơi, Nguyên Phi Cách đứng dậy, nằm xuống bên cạnh cô. Anh vươn tay ôm cô vào lòng, một tay nắn bóp bờ mông nhẵn mịn gợi cảm.

Quả đúng là thạch rau câu thành tinh.

————

 

Hết chương 3.

 

------oOo------