Nắng Xuân Không Muộn - Trình Quái

Chương 17: Món đồ chơi nhỏ bị phát hiện (H nhẹ)




Một tháng qua, An An và Thu Thu đều ở khu căn cứ cùng Hòa Yến, cuối cùng cũng có mấy ngày nghỉ để về nhà.

Hòa Yến mang theo một mèo một chó về, vừa mở cửa di động đã vang lên, cô vội vàng đẩy hành lý vào rồi rút di động trong túi ra nghe máy.

Thạch Vĩnh Nham gọi tới.

Khoảng thời gian trước cô nói muốn xem nhà, chuẩn bị mua một căn cho mẹ, nhưng do bận thi đấu nên cô nhờ Thạch Vĩnh Nham đi xem trước giúp mình.

Nghe nói cô vừa thi đấu xong, Thạch Vĩnh Nham lập tức gọi điện sang.

Anh là bác sĩ, không có nhiều mối quan hệ lắm, bạn bè xung quanh hầu hết đều là đồng nghiệp nên anh không giúp được gì nhiều cho cô. Sau khi kể chuyện này cho cha mẹ nghe, cha anh đã giới thiệu một người môi giới.

Cha anh nói rằng người này hoàn toàn đáng tin, sẽ không hố mình. Thạch Vĩnh Nham gửi phương thức liên hệ của bên môi giới cho cô: “Nếu có vấn đề gì thì có thể gọi cho anh, dù sao mua nhà cũng không phải việc nhỏ.”

Hòa Yến thấy hơi ngại, chuyện của tiểu bối còn phải làm phiền trưởng bối giúp đỡ, cô nói với Thạch Vĩnh Nham lần sau nhất định sẽ mang quà tới nhà thăm cô chú.

“Khách sáo làm gì, ba anh cũng không phải người hay so đo cấp bậc lễ nghĩa.”

“Lúc thuê nhà đã làm phiền anh với Tiểu Thần rồi, lần này lại làm phiền anh tiếp…”

“Được rồi được rồi, em đừng khách sáo, lần sau đến chơi mang theo nhiều đồ ăn tới là được.”

Cúp điện thoại, Hòa Yến nhẹ nhàng thở ra.

Vấn đề nhà ở đã giải quyết xong, sau đó cần phải tìm thời gian hẹn gặp người môi giới kia.

Hòa Yến lấy quần áo bẩn trong vali ra rồi cho vào máy giặt, sau đó thay áo ngủ rồi nằm ườn trên sô pha chơi di động.

Người nói hai ngày nay mình rất rảnh – Nguyên Phi Cách mãi mà chẳng liên lạc với cô, đúng lúc cô rảnh rỗi nên có thể nhắn tin trêu anh một chút.

Còn chưa nhấn vào giao diện trò chuyện, người nào đó đã video call tới đây. Ngón tay ấn vào nút kết nối theo bản năng, trên màn hình hiện lên một khuôn mặt với góc độ kỳ cục.

Hòa Yến cong miệng giả vờ chán ghét: “Đại ca à, anh tìm góc nào đẹp đẹp tí được không ạ? Anh như thế em sẽ mất hứng thú với anh đó.”

Nguyên Phi Cách dựng di động lên bàn trà rồi ngả người ra sau. Anh đang mặc đồ thể thao, quần cộc rộng rãi, dây buộc tóc đen trên trán, có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi lớn chảy trên má qua màn hình, huyệt thái dương sáng lấp lánh.

Dáng vẻ say sưa đầm đìa lúc trên giường của người đàn ông chợt hiện lên trong tâm trí, nhịp tim Hòa Yến nảy lên hai cái.

Nguyên Phi Cách mở miệng: “Xem ra em hết bận rồi nhỉ?”

Cô hoàn hồn, nhìn dây buộc tóc của anh một lát rồi mới lên tiếng trả lời: “Dạ, em vừa về nhà. Nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại huấn luyện tiếp.”

“Em vất vả rồi.”

Hai chân anh tùy ý dạng ra, chiếc quần đùi thể thao rộng rãi khiến phong cảnh chỗ đùi anh nửa kín nửa hở. Người đàn ông này đang định dụ dỗ cô đấy à?

Hòa Yến nuốt nước miếng, cô ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Không phải anh hẹn em hả?”

“Vậy em có rảnh không?” Nguyên Phi Cách khoanh tay trước ngực, cười nhạt nhìn cô.

Hòa Yến lật mình, tay vươn xuống dưới xoa đầu An An đang quỳ rạp trên sàn, ngữ điệu không tập trung mấy: “Dạ có rảnh, nhưng em không muốn tới nhà anh.”

“Vì sao?”

“…..”

Mấy lời nói trong lúc giận dỗi của anh cô vẫn nghe lọt, quả thật mỗi lúc đi tìm anh cứ như là gấp gáp muốn làm tình vậy, mặc dù cô chủ động nhưng con gái vẫn cần mặt mũi nhé!



“Dù sao thì bây giờ anh đến tìm em đi.”

“Được thôi.” Anh cầu còn không được.

Hòa Yến cong môi: “Để em gửi địa chỉ cho anh nha.”

Cúp máy xong, cô nằm trên sô pha vặn vẹo duỗi người, tâm tình chuyển từ thoải mái sang hơi háo hức. Cô kéo bé mèo quýt béo ú trên lưng ghế sô pha vào lòng, hai má cọ cọ lớp lông mềm mại. Chẳng bao lâu sau cô đã ôm bé mèo ngủ mất.

Ngủ thẳng đến chạng vạng, người con gái trên sô pha mới hơi tỉnh dậy.

Con mèo quýt siêu béo đè trên ngực khiến cô thở không nổi, Hòa Yến đặt Thu Thu xuống, nhìn căn phòng tối mờ. Cơn đau âm ỉ truyền đến từ ngón tay, cô nhíu mày xoa bóp. Trời càng ngày càng lạnh, chấn thương cũng thay đổi thất thường.

Máy giặt đã dừng hoạt động, cô đứng dậy lấy quần áo khô ra.

Lúc chuẩn bị mang ra ban công phơi thì chuông cửa vang lên.

Hòa Yến sải bước đến trước cửa và nhìn vào mắt mèo, chiếc mũ quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Cô mở cửa, tươi cười chào anh: “Anh đến rồi ạ.”

Thấy cô ôm một đống quần áo lớn, Nguyên Phi Cách hỏi: “Anh giúp em nhé?”

“Dạ.”

Cánh tay Hòa Yến mỏi kinh khủng, dứt khoát đẩy đống quần áo nặng trịch trong tay sang cho anh.

Nguyên Phi Cách duỗi tay nhận lấy rồi bước vào nhà.

Anh đặt quần áo lên giá treo ngoài ban công rồi đi vào. Nhìn xung quanh một lượt, mặc dù diện tích nhỏ nhưng cách bài trí vô cùng tươi tắn sáng sủa, phòng cũng sạch sẽ gọn gàng, một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh thêm một ban công nhỏ là dư dả cho một người ở.

Bên chân là bé chó Shiba choai choai đang hớn hở vồ lấy bắp chân anh, và một chú mèo béo nép mình trên nhà cây cho mèo.

Nguyên Phi Cách ngồi xổm xuống, kéo hai chân trước của bé Shiba lên, mỉm cười hỏi: “Mày là An An phải không?”

Shiba phe phẩy đuôi và thè cái lưỡi hồng hào ra, cười rõ là vui vẻ, trông cứ ngốc ngốc thế nào.

Hòa Yến phơi quần áo xong đi vào, thấy anh đang chơi cùng con trai mình thì nói: “An An, không thấy có người lạ xâm nhập hả? Cắn anh ấy cho mẹ.”

Một người một chó quay sang nhìn cô.

Nguyên Phi Cách đặt An An xuống rồi đi tới chỗ Hòa Yến: “Có người lạ xâm nhập mà sao em bình tĩnh thế? Hửm?”

Thân thể càng ngày càng gần, Hòa Yến bị ép tới một góc, anh dụi vào lòng cô, cô đẩy đầu anh ra, cười mắng: “Anh không cần mặt mũi nữa hả!”

“Xông vào rồi thì cần mặt mũi gì nữa?”

Anh nắm lấy eo cô, cởi đồ ngủ của cô ra rồi vươn tay bóp ngực. Trong nhà bật máy sưởi, toàn thân cô ấm áp dễ chịu. Nguyên Phi Cách vừa từ ngoài vào, lòng bàn tay còn lạnh, khi bóp mông cô khiến cô khẽ run lên.

Trên người đàn ông vẫn còn mang theo cái lạnh bên ngoài, Hòa Yến như đang một mình giữa sa mạc, đi dưới cái nắng như thiêu đốt, lại bất ngờ đón cơn bão tuyết đột nhiên xuất hiện.

Cô chủ động vươn tay cởi áo anh, tham lam hít hà hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh, khuôn mặt nhỏ nhắn như trái đào mới chín, mềm mại và nhẵn nhụi.

An An cứ quấy phá dưới chân, Hòa Yến tránh môi anh, cười nói: “Nó không nghe lời như Đại Ca Đại đâu, chúng mình vào phòng ngủ đi.”

Nguyên Phi Cách ôm eo cô đi vào phòng ngủ, bé cún không có mắt cứ cun cút theo sau. Trong tích tắc phòng ngủ mở ra, hai người đồng thời lách mình vào, cửa đóng “sầm” lại, nhốt An An hưng phấn ở bên ngoài.

Bên trong không bật đèn, tiếng quần áo ma sát sột soạt vang lên.

Chẳng bao lâu sau, tiếng nước róc rách cũng vang lên theo, cùng với đó là tiếng thở dốc của hai người có vẻ gấp gáp và nóng bỏng.



Đèn đột nhiên bật sáng, Hòa Yến có thể nhìn rõ vết nước của mình bắn lên cánh tay vạm vỡ của anh, bụng dưới đột nhiên co rút, cô lấy cổ anh vội vàng dâng lên đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi quấn quýt dây dưa.

“Lâu rồi không làm, em có nhớ hay không?”

Hòa Yến nhéo tai anh: “Nói thừa!”

Ngón tay rút ra khỏi khe hẹp, anh bế cô đi tới giường. Thả người nọ xuống, anh đứng dậy cởi quần, ánh mắt lơ đãng lướt qua phía đầu giường, bỗng dưng dừng lại.

Thấy anh bất động, Hòa Yến cũng đưa mắt nhìn qua, nhất thời trố mắt. Cô bật người định vươn tay giấu đi lại bị Nguyên Phi Cách giành được trước.

“Anh trả cho em!”

Nguyên Phi Cách tránh sang một bên rồi giơ món đồ trong tay lên đánh giá. Hòa Yến đỏ mặt đuổi theo, lúc sắp bắt được, anh lại giơ tay cao lên rồi nói với vẻ nghiền ngẫm: “Cái gì đây? À?”

Hòa Yến nhảy lên muốn giật lại món đồ chơi nhỏ trong tay anh, một tay che ngực.

“Anh cmn trả cho em!”

Nguyên Phi Cách một tay ôm eo cô, từ trên cao nhìn xuống: “Hóa ra lúc ở một mình em chơi cái này hửm?”

“Chơi cái này thì sao? Liên quan đến anh hả!”

Hòa Yến thở hổn hển đáp.

Cánh tay hạ xuống, nhẹ nhàng đẩy một cái, cô lập tức ngã ngồi xuống giường.

Người đàn ông đè xuống, nâng một chân cô lên bằng sức mạnh không thể kháng cự, anh cười nói: “Chơi một mình không có ý nghĩa.”

Hòa Yến co rúm người, nhìn anh đầy cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”

Anh rướn người hôn sâu, người con gái lập tức ngoan ngoãn lại, vươn đầu lưỡi cho anh hôn mút.

Lúc kéo ra một sợi chỉ bạc, tần suất thở dốc của hai người như hợp vào làm một.

Nguyên Phi Cách khẽ nâng cằm cô: “Cùng nhau chơi.”

“…..”

Người con gái da thịt trắng nõn như bánh pudding nằm trên ga trải giường màu vàng nhạt, ngay khi đầu lưỡi của món đồ chơi nhỏ chạm vào hạt ngọc trong suốt mượt mà, bụng cô lập tức co giật, cong người rên rỉ. Người đàn ông chưa nắm bắt được sức mạnh, không đến hai phút đã trực tiếp đẩy cô lên cao trào.

Hòa Yến thở hổn hển, nhìn anh đầy khiêu khích: “Cái này còn mạnh hơn đầu lưỡi của anh nhiều.”

Nguyên Phi Cách cười nhạo, anh không phản bác mà tiếp tục ấn món đồ chơi lên. Hòa Yến túm cánh tay anh, kinh ngạc hỏi: “Anh vẫn còn?!”

“Anh còn chưa thấy đủ đâu.”

“???”

Hết chương 17.

 

------oOo------