Nắng Xuân Không Muộn - Trình Quái

Chương 10: Đừng bàn chuyện yêu đương với em




Dưới sự hướng dẫn của Nguyên Phi Cách, Hòa Yến nhanh chóng nắm được quy tắc trò chơi, trò này chủ yếu là chơi chiến thuật tâm lý. Mấy ván còn lại cô dần dần lên tay, còn thắng được mấy ván liền.

Chơi đến hơn 2 giờ sáng, mọi người mới lưu luyến [1] về phòng ngủ.

[1] Nguyên văn là “意犹未尽”: Làm việc gì mà chưa đã thèm

Trở về phòng, Điền Anh và Lưu Mịch Phong cũng có ở đây, ba người ngồi trên giường nhìn Hòa Yến chằm chằm.

Hòa Yến vừa cởi áo vừa nói: “Chúng mày không đi ngủ hả?”

Điền Anh hỏi cô: “Nói đi, mày với Nguyên Phi Cách đi chơi đâu đấy?”

“…..” Hòa Yến liếc cô nàng một cái, “Bọn tao không có gì.”

Lời này có khác nào chột dạ.

“Bọn tao đâu nói hai người có gì.” Lưu Mịch Phong nhìn chằm chằm cô với vẻ thăm dò, “Chỉ là tò mò thôi mà.”

Hòa Yến cười lạnh: “Tao còn không hiểu chúng mày chắc.”

Cô đang định vào phòng tắm, Điền Anh bật dậy ôm cô vào lòng: “Nói thật là hai người đứng cạnh nhau xứng đôi lắm!”

Hòa Yến chớp chớp mắt, sau đó nhìn ba cô bạn nhà mình: “Thật à?”

“Thật mà! Trai xinh gái đẹp, xứng!”

Hòa Yến rũ mắt, giọng điệu trầm xuống: “Thôi bỏ đi.”

Thạch Tiểu Thần nghi hoặc: “Hửm? Sao lại thôi?”

Cô thở dài: “Xứng đôi cũng không được.”

“Mày không có hảo cảm với anh ấy à?”

Sao lại không có hảo cảm được? Không có hảo cảm mà sáng đêm thèm muốn khuôn mặt và thân thể của anh à? Nhưng mà… nếu nhắc đến chuyện tình cảm thì quá mệt mỏi, đúng không?

Hòa Yến không biết làm thế nào để nói rõ mối quan hệ của hai người, ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô chỉ nói: “Người bị mắc kẹt trong một mối quan hệ tình cảm đa phần là con gái, tao lại không muốn buồn phiền vì những suy nghĩ đó. Huống chi tao càng không muốn dẫm lên vết xe đổ của mẹ…”

Nói xong cô lập tức chạy trối chết vào phòng tắm.

Ba người còn lại nhìn nhau, họ hiểu rõ vết sẹo trong quá khứ của Hòa Yến cho nên ngoài thở dài ra thì cũng chẳng biết nên làm gì.

————

Hôm nay Hòa Yến dậy sớm, cô vào bếp làm một cốc yến mạch sau đó ra ngồi cạnh bể bơi trong sân, hai chân thả xuống nước, lấy di động ra chụp ảnh trời xanh buổi sớm.

Cô ngẩn ngơ nhìn cây đại thụ trong góc, dường như cảnh tượng phóng túng nơi góc tường đêm đó vẫn còn sót lại, ấy là bí mật giữa anh và cô. Cố gắng thu lại sự bối rối, Hòa Yến uống hết cốc yến mạch rồi đứng dậy chuẩn bị vào nhà.

Lâm Hạo đang đứng sau cánh cửa kính do dự một hồi, thấy cô xoay người, sự kích động thoáng hiện lên trong mắt.

“Lâm Hạo? Cậu có việc tìm tôi à?”



Cậu gật đầu, đẩy cửa kính thủy tinh ra, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Chị Yến, chị với anh Nguyên Phi Cách thật sự…”

Hòa Yến cụp mắt, không phủ nhận cũng không khẳng định.

Cậu ta nói với vẻ tiếc nuối: “Thật ra tôi muốn theo đuổi chị.”

Hòa Yến đáp lời ngay: “Lâm Hạo, tạm thời tôi không có suy nghĩ đó, xin lỗi.”

Nói xong, cô nghiêng người tránh đi.

Đi đến phòng bếp, sau khi rửa sạch cốc, Hòa Yến đi ra đúng lúc chạm mặt Nguyên Phi Cách từ trên lầu đi xuống.

Thấy cô đã dậy, Nguyên Phi Cách ngạc nhiên lắm, anh trêu: “Vừa nãy anh còn đang nghĩ không biết lần này em sẽ ngủ đến mấy giờ.”

Anh đi tới bên cạnh, nắm lấy tay cô rồi dịu dàng hỏi: “Ăn sáng chưa em?”

Hòa Yến mím môi, sau một hồi do dự, cô nói nhỏ: “Em muốn làm chuyện đó, tối nay đặt phòng khách sạn đi.”

Nguyên Phi Cách chăm chú quan sát cô một lúc lâu, anh có hơi bất ngờ, bật cười hỏi: “Gấp vậy sao?”

“Dạ, rất gấp.”

Cô vòng qua eo anh, đôi môi gần trong gang tấc, “Anh có muốn làm hay không?”

Hương sữa yến mạch len lỏi vào chóp mũi, Nguyên Phi Cách nhịn nỗi xúc động xuống, gật đầu đáp: “Được.”

“Em đặt khách sạn, tối sẽ báo cho anh sau.”

Không chờ anh gật đầu, cô đã chạy chậm lên lầu.

Nguyên Phi Cách không hiểu sao lại thấy hoảng hốt, cảm giác cô không vui vẻ như mọi khi…

————

Sau khi hoạt động tập thể buổi chiều kết thúc, lúc quay về biệt thự mọi người mới phát hiện hai người kia lại sủi mất.

Hai người bắt xe tới khách sạn gần đó, Hòa Yến chuẩn bị đi mua trà sữa, hỏi anh muốn uống gì. Nguyên Phi Cách đi đằng sau, áo khoác thể thao vắt trên cánh tay, hai tay đút túi quần, hất cằm đáp: “Anh sao cũng được.”

“Ò.”

Nhìn bóng dáng xa dần của cô, Nguyên Phi Cách nặng nề thở hắt ra, anh đứng dưới hàng cây bên đường, chân nghịch hòn đá. Anh cúi đầu ngây người, đến khi Hòa Yến mang trà sữa về mới hoàn hồn.

“Uống xong chúng ta vào sau.” Nguyên Phi Cách cắm ống hút giúp Hòa Yến sau đó mới đưa cho cô.

Hòa Yến nhận lấy, không nói gì.

Hai người cứ yên lặng đứng bên đường uống trà sữa, chung quanh người đến người đi, sự ồn ào náo nhiệt tôn lên sự không ăn nhập giữa hai người họ. Họ cứ như hai người xa lạ vô tình đứng chung một chỗ, lại giống đôi tình nhân không ai để ý tới ai vì vừa mới cãi nhau.

Uống trà sữa xong, Hòa Yến nấc một cái, sau đó chạy đến cạnh thùng rác để vứt rác. Nguyên Phi Cách không uống hết nên buộc túi lại, dùng ngón trỏ xách túi.

“Chúng ta đi thôi.”



Bị cô kéo tay về phía trước, Nguyên Phi Cách lật tay kéo lại, ôm cô vào lòng, trêu: “Đến đây rồi, sao còn gấp thế em?”

Hòa Yến thuận thế ôm lấy eo anh, cô cau mày thúc giục, ngữ điệu xen vài phần làm nũng: “Mình đi nhanh lên anh.”

Nhận thẻ phòng, vào thang máy, lên phòng.

Cô gái nhỏ cởi chiếc áo dệt kim hở cổ ra rồi cọ cọ người anh, gấp gáp ngậm lấy cánh môi khô khốc của anh, đầu lưỡi tinh nghịch liếm loạn, cánh tay vòng qua cổ, cả người như dán lên người anh.

Đối diện với sự nhiệt tình nóng bỏng của cô, Nguyên Phi Cách bỗng thấy hơi bất an.

Anh nắm eo cô hơi đẩy ra rồi cau mày nhìn: “Hôm nay em gấp gáp thế?”

“Gấp ạ?” Hòa Yến thở dốc, răng nanh khẽ cắn cằm anh.

“Ít nhất chúng ta… trò chuyện một chút đã…”

Hòa Yến che miệng anh lại: “Trò chuyện làm gì? Lên giường trò chuyện được không ạ?”

“Không phải… Hòa Yến, anh muốn nói…”

Hòa Yến đột nhiên giữ gáy anh lại, trán đặt trên môi anh, sau khi bình ổn hơi thở của mình, cô nói: “Nguyên Phi Cách, đừng bàn chuyện yêu đương với em, được không anh?”

Vừa dứt lời, bầu không khí rơi vào yên tĩnh.

Dường như trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của một mình cô. Cảm giác bàn tay đặt bên eo khẽ cử động, Hòa Yến nhíu mày, chầm chậm ngẩng đầu lên.

Nguyên Phi Cách rũ mắt nhìn cô, sắc mặt không chút thay đổi, không nhìn ra cảm xúc của anh.

Một lát sau, người đàn ông khẽ cười một tiếng rất nhỏ.

Hòa Yến cúi đầu.

“Cũng đúng.” Anh nói, “Quả thật giữa chúng ta không cần bàn chuyện yêu đương.”

Giọng điệu của anh rất bằng phẳng, không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.

Trái tim Hòa Yến nhất thời thắt lại, cô hít sâu một hơi, vươn tay muốn ôm anh nhưng bị anh ngăn lại.

Cô ngạc nhiên nhìn anh.

“Nhưng hôm nay anh không có hứng thú làm tình.” Vẻ mặt anh vẫn rất đỗi dịu dàng, “Hôm khác lại hẹn sau nhé.”

Anh lui về sau hai bước, cầm áo khoác trên mặt đất lên. Nhìn cô gái vẫn còn ngây ngốc tại chỗ, anh mím môi, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.

Hòa Yến cứ đứng đó nhìn anh rời khỏi phòng, người đã đi một lúc lâu mà cô vẫn chưa hoàn hồn.

Sống mũi cay xè, cổ họng khô khốc, có thứ gì đó nghèn nghẹn trong lồng ngực. Hòa Yến hít sâu vài cái, chậm rãi ngồi xuống, đến giờ đầu cô vẫn choáng váng.

Sự chua chát và nỗi mất mát trong lòng cùng với cảm xúc không thể nói rõ thành lời đột nhiên lan tràn mạnh mẽ tựa dây leo.

————



Rời khỏi khách sạn, sau khi đi lang thang bên ngoài mấy tiếng, Hòa Yến mới bắt xe về biệt thự.

Vừa vào cửa, thấy bóng dáng Nguyên Phi Cách trên lầu, cô đứng sững trước cửa một lúc rồi mới đi vào.

Thạch Tiểu Thần sáp lại hỏi cô đã đi đâu, sao không về cùng Nguyên Phi Cách. Cô trả lời qua loa mấy câu, sau đó lấy cớ đi tắm rồi chạy lên lầu.

Mọi người ở bên dưới lại nổi hứng chơi bài, lần này không biết chơi theo luật ở quê ai, tiếng cười nói và tiếng reo hò vang lên không dứt. Hòa Yến ngủ cũng không ngủ nổi, mắt mở thao láo không biết nên làm gì.

Cô lấy di động ra, mở wechat, nhấn vào avatar của anh rồi hỏi: [Bao giờ anh có hứng làm tình ạ?]

Gửi xong, cô ném di động sang một bên rồi tiếp tục ngẩn người. Đợi một lúc vẫn chưa thấy hồi âm, cô lại cầm di động lên.

Trong phòng không có đèn, chỉ có ánh sáng từ điện thoại chiếu vào khuôn mặt đang cau có của cô. Một lúc lâu sau, Hòa Yến gần như ngủ thiếp đi, song vẫn không đợi câu trả lời của anh.

Cô có nên nghĩ rằng Nguyên Phi Cách đang giận dỗi không nhỉ?

Nghĩ như vậy, Hòa Yến không khỏi bật cười.

Cô đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ, đi tới lan can nhìn xuống dưới tầng, mọi người vẫn đang ồn ào dán giấy vào mặt nhau. Cô đến trước cửa phòng Nguyên Phi Cách, khe khẽ gõ cửa.

Khoảnh khắc cửa mở ra, Hòa Yến nhanh chân chui tọt vào.

Sau đó đứng trước mặt anh và thốt ra: “Cho nên bao giờ chúng ta làm ạ?”

Nguyên Phi Cách ngây người nhìn cô, bỗng có tiếng phụ nữ vang lên trong điện thoại: “Ai tìm con thế con trai?”

Hòa Yến hóa đá từ đầu tới chân, ánh mắt dần hoảng sợ nhìn anh.

Nguyên Phi Cách bình tĩnh mở miệng: “Con cúp máy trước nhé mẹ.”

“Ừ được rồi, nếu con có việc thì cứ làm trước đi.”

Ánh mắt anh luôn dừng trên người cô, ngón tay nhấn nút kết thúc cuộc gọi. Giây tiếp theo, Hòa Yến nhấc chân định chạy, tay vừa đặt lên tay cầm đã bị người đàn ông đằng sau ôm lấy.

“Chạy đi đâu, hửm?”

Hòa Yến dùng hết sức bình sinh để thoát khỏi anh.

Cô chạy như điên về phòng ngủ của mình. Lúc chạy còn nghe thấy tiếng cười to không chút che giấu của người đàn ông đằng sau.

Mất mặt chết mất!!

Hết chương 10.

 

------oOo------